"Đều đã là người lớn rồi, đã hôn thì phải hôn cho thật nghiêm túc"
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Thật ra Tô Nam Tinh vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để mở miệng với Đinh Diễm.
Dù sao anh ta cũng chủ động giúp cô hai lần, còn là sếp cũ của cô nữa, lời từ chối này đã trở nên vô cùng khó khăn. Nếu cô nói mập mờ, để lại kẽ hở trong lời nói thì cũng không phải là phong cách làm việc của cô, với lại điều đó cũng sẽ không tốt cho cả hai. Thế nhưng nếu nói một cách lạnh lùng, cứng rắn thì lại sợ làm tổn thương anh ta.
Dù sao anh ta đã rất nghiêm túc lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò.
Anh ta đã rất nghiêm túc.
Tô Nam Tinh thở dài, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu lần này bỏ qua một người đàn ông tốt như Đinh Diễm thì sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa. Anh ta vừa đẹp trai vừa có tiền, lại có năng lực kiếm tiền, tính cách cũng rất tốt, cư xử cũng rất nhã nhặn, cô không những kính trọng anh ta, mà còn học được rất nhiều thứ từ anh ta.
Thực sự muốn bỏ qua một người đàn ông tuyệt vời như vậy sao?
Nếu như không phải do tài sản sau khi li hôn của anh ta bị giảm đi một nửa, Big Data sẽ không bao giờ giới thiệu anh ta cho cô. Thậm chí cô còn phải cám ơn Big Data nữa, bởi vì trong thực tế, cho dù Đinh Diễm đã li dị, các cô gái có điều kiện tốt trong công ty này vẫn còn muốn gả cho anh ta, bởi vì giám đốc Đinh rất đáng giá.
Ngược lại, vợ trước của anh ta mới chính là có mắt như mù, vậy mà lại vứt bỏ một người đàn ông tốt như thế này.
Có một số người trong công ty còn suy đoán xem Đinh Diễm có thể tái hợp với vợ trước hay không, nhưng Tô Nam Tinh lại hiểu rõ anh ta. Đối với anh ta mà nói, li hôn là đã thực sự chấm dứt, anh ta không phải là kiểu người thích dây dưa.
Nếu không thì lúc trước cô sẽ không nhận được sự phê duyệt của anh ta để chuyển từ bộ phận marketing sang bộ phận tích hợp. Lúc đó bọn họ đều biết cả hai đều không có khả năng, vì vậy Đinh Diễm cũng thẳng thắn buông tay.
Cô suy nghĩ rất nhiều về ưu điểm của Đinh Diễm, thế nhưng tất cả mọi thứ đều không chiến thắng trái tim cô.
Nhớ lại lúc nãy Chu Dịch nói ở trong điện thoại là vẫn sẽ luôn đợi cô, Tô Nam Tinh cảm thấy mình như mắc nợ anh, cô đã chịu thua trước những chiêu trò của giám đốc Chu.
Đinh Diễm dẫn cô đến một quán ăn riêng tư rất sang trọng, ngay cả bảng hiệu ở trước quán cũng không có. Nếu không phải được anh dẫn tới, chắc hẳn cô sẽ không vào được.
Sau khi bước vào quán, nhân viên phục vụ lịch sự nói: "Ngài đã tới rồi, căn phòng ngài thích đã được chuẩn bị sẵn."
Tô Nam Tinh mới biết được Đinh Diễm cũng thường hay tới phòng ăn riêng sang trọng này.
Vậy nên Đinh Diễm là kiểu người vừa có thể đi tới phòng ăn riêng sang trọng, vừa có thể đi tới quán ăn bình dân sao?
Cũng đúng, anh ta vốn dĩ là một người đàn ông có thể hòa hợp với cuộc sống trong công ty và ở nhà. Cô còn nhớ trước đây lúc làm việc trong bộ phận marketing, nghe nói là lúc giám đốc Đinh ở nhà, thỉnh thoảng anh ta còn tự nấu cơm.
Tô Nam Tinh nhìn Đinh Diễm đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ lớn sát đất, ánh chiều tà rực rỡ càng làm anh thêm dịu dàng. Anh phát hiện cô đang nhìn mình nên quay đầu lại, mỉm cười với cô: "Sao vậy?"
"Tôi đang suy nghĩ về chỗ sang trọng này, nếu lát nữa tôi không có đủ tiền để trả thì có bị bỏ lại ở đây không?"
Đinh Diễm nói với vẻ nửa đùa giỡn, nửa nghiêm túc: "Tôi không đành lòng bỏ em lại ở đây."
Một câu nói đã làm cho Tô Nam Tinh không biết phải nói tiếp như thế nào, cuối cùng đành phải cúi đầu xuống để trốn tránh sự xấu hổ.
Cô phát hiện ra kể từ ngày Đinh Diễm nói ra những lời kia, anh đối xử với cô có chút thân mật hơn.
Đinh Diễm lại nói với cô: "Hôm nay em rất đẹp, em nên ăn mặc giống như vậy. Nếu không thì lát nữa sau khi ăn xong, chúng ta cùng đi mua sắm được chứ? Đi mua thêm vài bộ quần áo, tôi rất thích em ăn mặc xinh đẹp như vậy."
Tô Nam Tinh suy nghĩ: Có phải đàn ông đều thích mua quần áo cho phụ nữ hay không? Đinh Diễm nói là muốn đi mua sắm với cô, nhưng nếu thực sự đi với cô, dựa vào tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ không để cô trả tiền. Hơn nữa, anh ta sẽ tìm được một lý do rất chính đáng, vừa giữ thể diện cho cô, vừa để cho anh ta trả tiền.
Có điều cô không thể chấp nhận điều đó.
Lúc trước Chu Dịch mua quần áo cho cô, dựa vào mối quan hệ giữa hai người, cô có thể giả vờ như không biết gì. Với lại lúc đó anh đã kéo cô đi vào cửa hàng, nếu không mua thì sẽ làm mất mặt mũi của Chu Dịch. Quả thật lúc đó cô cũng không có quần áo mặc để đi công tác đến thành phố Sa Hải, cho nên phải mua.
Thế nhưng với Đinh Diễm, cô không thể tiếp tục nợ ân tình với anh ta.
Tô Nam Tinh trả lời: "Không cần mua nữa, tôi có quần áo rồi, bình thường làm việc trong phòng ban cũng không cần phải chưng diện, cho nên ăn mặc giản dị một chút sẽ tốt hơn. Nếu ăn mặc quá lộng lẫy thì sẽ dễ bị các chị gái nói xấu."
Nhiều chuyện và nói xấu là điều không thể tránh khỏi ở trong một công ty, thế nhưng chuyện này càng xuất hiện nhiều hơn trong một doanh nghiệp nhà nước lâu đời như Hoa Tín. Các chị gái biết cách nói chuyện, lại còn hay đùn đẩy công việc, chớp mắt một cái là có thể lấy cô làm thước đo để đánh giá một người trẻ tuổi thiếu hiểu biết. Nếu người mới ăn mặc đẹp hơn một chút là sẽ rất ghen ghét, trở thành đối tượng bị chỉ trích trong miệng của nhóm người đó.
Càng về sau, người mới thiếu hiểu biết sẽ bị tha hóa giống như bọn họ, hoặc là sẽ trở thành kẻ lạc loài, là kiểu người "không hợp bầy đàn" theo như cách nói của những thế hệ trước.
Nếu Tô Nam Tinh đã nói như vậy thì Đinh Diễm cũng không nói tiếp về chủ đề này, ngược lại hỏi cô về chuyện học tập ban ngày, còn hỏi cô: "Có điều gì không hiểu không?"
Quả thật Tô Nam Tinh có những chỗ không hiểu nên đã mở sách ra, hỏi anh ta vài vấn đề. Đinh Diễm rất xứng đáng là giám đốc bộ phận marketing, có rất nhiều vấn đề về việc tối ưu hóa hệ thống mạng giải thích còn rõ hơn thầy giáo, kết hợp với công việc thực tế thường ngày của bọn họ, Tô Nam Tinh đã hiểu ngay lập tức.
Thật ra cô cũng cố tình hỏi thêm về một vài đề tài để tránh sự lúng túng, Đinh Diễm còn nói với cô: "Bữa cơm em mời này rất có giá trị nha, còn tìm được một thầy giáo dạy kèm miễn phí, có điều nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Tô Nam Tinh lại thở dài trong lòng, Đinh Diễm tốt như vậy, làm sao cô có thể nói ra đây?
Cô đã cất giữ những lời này rất lâu, không tìm được cơ hội để nói ra trong bữa ăn này. Sau khi ăn xong, Tô Nam Tinh muốn đi trả tiền thì phát hiện Đinh Diễm đã thanh toán rồi, không giống như cái gọi là để cô mời.
Tô Nam Tinh hỏi: "Không phải nói là để tôi mời sao?"
Đinh Diễm đáp: "Nói cho cùng thì tôi phải để em nợ tôi, như vậy thì tôi mới có thể rủ em đi ăn."
Thật ra anh ta không có ý định để cô bỏ tiền ra có phải không?
Anh nói: "Em mới lên làm giám đốc, sau này sẽ phải chi tiền vào nhiều khoản." Sự quan tâm chu đáo, cẩn thận đó đã làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng mà có một số chuyện không thể không nói, nếu càng kéo dài, cô sợ mình sẽ không thể nói ra.
Vì vậy khi Đinh Diễm đưa cô về đến nhà, rốt cuộc Tô Nam Tinh cũng mở miệng: "Anh Đinh, xin lỗi..."
Cô vừa mới mở miệng, sắc mặt Đinh Diễm liền hơi biến đổi, nhưng vẫn mỉm cười như cũ. Dường như trong những lúc ở riêng với cô, Đinh Diễm đều luôn ở trong trạng thái thoải mái.
Nói chuyện với người thông minh rất dễ dàng, cô vừa mới mở miệng, Đinh Diễm liền hỏi: "Đó là câu trả lời của em sao?"
Tô Nam Tinh nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Đinh Diễm còn hỏi: "Đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao?"
Tô Nam Tinh khựng lại vài giây rồi nghiêm túc trả lời: "Đã suy nghĩ cẩn thận."
Đinh Diễm nở một nụ cười gượng gạo rồi nói: "Có phải tiếp theo em sẽ nói rằng tôi là người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau có phải không?" Có lẽ anh ta nói ra những lời này là để điều chỉnh lại bầu không khí. Quả nhiên sau khi nói xong, bầu không khí trở nên thoái mái hơn.
Thậm chí Tô Nam Tinh còn bị anh chọc cho cười. Anh ta đoán không sai, có lẽ cô muốn nói ra những lời như vậy.
Đinh Diễm nói: "Cho nên tôi đã bị người mình thích từ chối."
Anh cũng không hỏi lý do, vẫn rất lịch sự, "Vậy em nợ tôi một bữa ăn thì có được tính không?"
"Tính, phải tính, lúc nào anh muốn đi ăn thì cứ tìm tôi."
Đinh Diễm nói: "Nghe được những lời này của em thì tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn."
Anh vẫn giữ nụ cười đúng mực trên khuôn mặt. Dựa vào tính cách của anh, cho dù có khó chịu thì cũng sẽ không biểu lộ ra.
Thậm chí Tô Nam Tinh không dám nhìn thẳng vào anh, lúc xuống xe chỉ vẫy tay rồi xoay người đi lên lầu.
Đinh Diễm lái xe rời đi không bao lâu thì dừng xe lại ở ven đường, kéo cửa sổ xe xuống rồi hút thuốc, hút liên tục hai điếu rồi mới tiếp tục lái xe.
Sự rung động và yêu thích của người trưởng thành cũng không cần phải quá cố chấp.
Đau lòng, tổn thương, hoặc là rung động, yêu thích đều không phải là điều quan trọng trong cuộc sống, bởi vì cuộc sống còn phải tiếp tục, nếu suy nghĩ thoáng hơn một chút thì sẽ thoải mái hơn.
Tiếng thở dài và khói thuốc lá đều bay vào trong không khí, Đinh Diễm đeo kính mát vào, không nhìn thấy rõ sắc mặt.
*
Tô Nam Tinh về đến nhà, Miêu Manh Manh cũng không có ở nhà. Cô mới vừa rửa mặt, Chu Dịch đã nhắn tin hỏi cô: 【Đang ở đâu? 】
Tô Nam Tinh trả lời: 【Tôi đang ở nhà.】
Chu Dịch liền nhắn lại: 【Tôi đi đón em.】
Tô Nam Tinh nói: 【Không cần, lát nữa tôi sẽ tự đến tìm anh.】
Chu Dịch chỉ gõ vài chữ: 【Tôi muốn nhìn thấy em.】
Tô Nam Tinh nhanh chóng thay một bộ quần áo thể thao mềm mại, thoái mái. Mới vừa thay quần áo xong, Chu Dịch đã nhắn tin: 【Tôi tới rồi.】
Lúc cô đi xuống lầu, Chu Dịch đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, đã đứng chờ được một lúc, hoặc là lúc anh nhắn tin là đã đợi rất lâu.
Anh thấy cô đi xuống thì dập tắt thuốc lá rồi lên xe, còn mở cửa sổ xe xuống để bay bớt mùi thuốc lá. Anh chỉ nói: "Tôi rất đói bụng." Anh cũng không hỏi Tô Nam Tinh đã nói gì với Đinh Diễm, Tô Nam Tinh cũng không chủ động nói ra, chỉ hỏi: "Anh thực sự không ăn gì cả ngày sao?"
Chu Dịch lườm cô: "Em nghĩ sao?"
"Thật sao?" Tô Nam Tinh hơi ngạc nhiên, tưởng rằng lúc nãy anh chỉ nói cho có mà thôi.
Chu Dịch nói: "Không có hứng ăn."
Con mồi đã đưa đến miệng mà còn sắp bị mất, sao anh còn có thể nghĩ đến chuyện ăn uống được nữa?
Với lại người này là Tô Nam Tinh, không phải là đối tượng xem mắt mà anh đã từng gặp gỡ qua loa trong thời gian ngắn. Cô là Tô Nam Tinh, là một cô gái quật cường, lúc thì cứng nhắc, lúc là một Tô Nam Tinh quyến rũ, không phải là người khác.
Tô Nam Tinh hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Tôi vẫn muốn ăn mì trứng cà chua do em làm."
Tô Nam Tinh trả lời: "Được, món đó làm rất nhanh."
Bỗng nhiên, Chu Dịch đưa tay ra nắm lấy tay cô, không nói gì cả. Tô Nam Tinh liếc nhìn anh rồi nói: "Tập trung lái xe."
Chu Dịch "ồ" một tiếng, nhưng lại không buông tay ra.
Tô Nam Tinh không có giãy tay ra, cứ để yên cho anh nắm.
Khóe môi của Chu Dịch nhếch lên trong vô thức.
Giống như tâm trạng của một ngày tốt nhất là vào buổi tối.
Đến nhà của Chu Dịch, Tô Nam Tinh nhanh chóng nấu cơm cho anh, Chu Dịch mới bắt đầu ăn từng muỗng.
Ăn xong, Tô Nam Tinh lại hỏi anh đã uống thuốc chưa, khi anh vẫn chưa uống thuốc thì lại mắng anh không biết quan tâm đến sức khỏe của mình, nhưng vẫn bưng ly nước nóng và thuốc trị cảm tới cho anh uống.
Chu Dịch nói: "Tôi đã đỡ rồi, tối hôm qua đã khỏe rồi, không phải em đã thử qua rồi sao?"
Tô Nam Tinh nhớ lại "trận chiến mãnh liệt" vào tối hôm qua, nhất là dáng vẻ cô cầu xin anh thì đỏ mặt lên, đưa thuốc qua cho anh, "Mau uống!"
Chu Dịch đành phải ngoan ngoãn uống, sau đó nói: "Tôi thấy em càng ngày càng thiếu tôn trọng sếp của mình."
Tô Nam Tinh đáp: "Bây giờ là giờ tan sở, không cần phải tôn trọng."
Chu Dịch nói: "Thật ra trong thời gian làm việc, tôi cũng không cần em tôn trọng tôi."
Lúc này Tô Nam Tinh lúc vẫn chưa hiểu ra mưu kế của Chu Dịch, cô hỏi: "Giám đốc Chu, vậy lúc nào anh cần tôi phải tôn trọng?"
Chu Dịch đến gần, phả hơi nóng vào tai cô, "Lúc ở trên giường, tôi rất cần sự tôn trọng của em, tôi dùng tư thế gì thì em phải nghe theo."
Làm cho Tô Nam Tinh rất tức giận, nói với anh: "Trong đầu suy nghĩ cái gì vậy?!"
Chu Dịch giữ lấy bàn tay đang dọn dẹp chén đũa của cô, nhìn chăm chú vào mắt cô rồi nói: "Lúc nào tôi cũng luôn nghĩ về em."
Tô Nam Tinh bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào mình thì thấy hơi xấu hổ, nghĩ rằng bọn họ đều đã làm qua chuyện đó, sao lúc này lại dễ dàng cảm thấy xấu hổ như vậy...
Cô nhắm mắt lại, hất tay của Chu Dịch ra, dọn dẹp xong thì đi về nhà.
Dĩ nhiên Chu Dịch sẽ không để cho cô đi, lại bày ra dáng vẻ bị bệnh trông rất tội nghiệp. Tô Nam Tinh không để mình mắc vào bẫy một lần nữa, nói: "Lúc nãy anh nói đã hết bệnh rồi."
Chu Dịch nói: "Hồi nãy vừa mới uống thuốc trị cảm nên đầu óc lâng lâng, muốn đi ngủ."
Tô Nam Tinh: "Vậy đi ngủ đi, ngủ một giấc thì ngày mai sẽ khỏe lại."
Chu Dịch giữ tay cô lại, không cho cô đi, nói: "Nam Tinh, tôi muốn ôm em ngủ." Anh còn giơ ba ngón tay lên thề, "Tuyệt đối sẽ không làm chuyện giống như tối hôm qua."
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì liếc mắt khinh bỉ. Hôm qua tin anh là do cô quá ngây thơ, nếu hôm nay còn tin anh nữa thì cô chính là một con ngốc, "Ngày hôm qua anh cũng nói như vậy."
Chu Dịch liên tục nhấn mạnh: "Hôm nay là thật lòng, tôi chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Thấy Tô Nam Tinh không nói gì, anh lại nói: "Cho dù em muốn đi thì tôi cũng sẽ không buông tay." Sau đó, anh bế cô lên, bế thẳng lên giường trong phòng ngủ, rồi thì thầm vào tai cô: "Đừng đi mà."
Tô Nam Tinh chưa nói đồng ý, chỉ nói nhỏ một câu: "Ít ra thì cũng phải để tôi đi đánh răng, rửa mặt chứ?"
Chu Dịch nở nụ cười. Nụ cười đó, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao và đuôi lông mày nhếch lên của anh đều nhìn rất chói mắt.
Quả thật Tô Nam Tinh không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra, cô đã mặc vào áo sơ mi của Chu Dịch. Có điều lần này cô thông minh hơn, khoác thêm một áo choàng tắm ở bên ngoài, đến khi ngồi bên mép giường thì mới cởi áo choàng tắm ra, chui vào trong chăn.
Nhưng hình như đêm nay Chu Dịch thực sự tuân thủ lời cam kết, không có chạm vào cô, chỉ vén chăn lên rồi ôm cô vào lòng.
Tô Nam Tinh ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi bạc hà trên người anh, nói: "Hôm nay anh hút rất nhiều thuốc." Mùi thuốc lá nặng hơn ngày thường, kể cả mùi thơm của sữa tắm cũng không thể lấn át.
Chu Dịch trả lời: "Bởi vì tôi liên tục suy nghĩ có khi nào em sẽ chạy theo anh ta hay không..."
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói về chủ đề này trong đêm nay.
Tô Nam Tinh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Chu Dịch trả lời: "Sau đó cũng không có câu trả lời. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể nắm chắc được một thứ."
Tô Nam Tinh khẽ cười, gối đầu lên lồng ngực của anh, lồng ngực của anh vẫn cứng rắn giống như trong lần đầu tiên của bọn họ.
Chu Dịch vươn tay ra tắt đèn đầu giường.
Trong chớp mắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Trong bóng tối, Tô Nam Tinh nhỏ giọng nói: "Chu Dịch."
"Ừm?" Đáp lại là một cái ôm chặt hơn.
"Tôi đã từ chối anh ta."
Đáp lại cô là một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.
Đêm đó, bọn họ chỉ ôm nhau ngủ, thế nhưng lại làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất yên tâm và ấm áp.
Vì Chu Dịch mà từ chối Đinh Diễm là đáng giá.
Cô biết giữa cô và Chu Dịch đã có một sự thay đổi vô hình.
Cả hai người đều biết.
Trong bóng tối, Chu Dịch nghe thấy Tô Nam Tinh tự nói cho anh biết câu trả lời, trong lòng anh như có một dòng suối nước nóng tuôn ra, cả người rất thoải mái. Dường như có rất nhiều cảm xúc trào dâng, thế nhưng ngay lúc này, tất cả những cảm xúc đều được anh dồn vào trong nụ hôn nặng nề lên trán cô.
Càng quý trọng thì càng nặng nề.
Sáng hôm sau, Tô Nam Tinh bị Chu Dịch đánh thức.
Dĩ nhiên không phải vì giọng nói, mà là vì đôi môi và ngón tay của anh.
Chiếc quần thể thao ngắn mà cô cố tình mặc không biết đã bị cởi xuống từ lúc nào, anh đã bắt đầu châm lên ngọn lửa tình trong người cô.
Anh chỉ nói: "Anh đói bụng rồi."
Sau đó, anh bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức món ăn chính là Tô Nam Tinh.
Từ trong ra ngoài, anh tỉ mỉ đến nỗi Tô Nam Tinh chỉ muốn bám vào người anh trên chiếc ga trải giường màu trắng và trong cái chăn phồng lên. Chu Dịch dùng tư thế khiến cho bộ ngực mềm mại của cô run rẩy trước mặt anh, vừa vặn để cho anh có thể nhấm nháp.
Sau khi kết thúc, Tô Nam Tinh không muốn nhúc nhích.
Chu Dịch còn đắc ý vênh váo nói: "Nhìn xem, anh đã hết bệnh rồi." Anh bế cô lên, đặt vào trong bồn tắm nước ấm, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Tô Nam Tinh liên tục nhấn mạnh: "Không được làm nữa..."
Sau đó, bọn họ lại "chơi đùa" ở trong phòng tắm thêm một lần nữa, Chu Dịch nói với cô: "Thật là nói một đằng làm một nẻo! Xem vẻ mặt của em trong gương kìa..." Anh hôn cô, cảm thấy mỗi một chỗ trên người cô đều làm cho anh không thể dừng lại được, giống như đã bị nghiện cô. Dường như anh đã bị trúng độc, chỉ có cô mới có thể giải độc.
Sau đó, Tô Nam Tinh được được tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, được Chu Dịch quấn lại bằng tấm chăn rồi ẵm lên ghế sô pha. Anh để cho cô nghỉ ngơi một lát, tiếp đó đến phòng bếp nấu một nồi cháo cho hai người. Cuối cùng nồi cháo hơi khét, Chu Dịch buồn bực nói: "Hay là để anh gọi đồ ăn bên ngoài nhé?"
Tô Nam Tinh nói: "Đây là lần đầu tiên anh nấu cho em ăn, rất khác biệt." Nói xong thì bắt đầu ăn từ từ.
Bọn họ ăn cháo hơi có mùi khét rồi nhìn nhau cười.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất, chiếu vào chậu cây xanh tươi và to lớn, cũng chiếu vào trên người bọn họ đang ở bên nhau.
Ăn xong, Chu Dịch cũng là người dọn dẹp, anh chỉ để Tô Nam Tinh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp xong, anh còn bưng đến một rổ trái cây đã được rửa sạch, vừa đút cho cô ăn, vừa ôm cô vào trong lòng, bật máy chiếu lên xem phim.
Lúc đầu Tô Nam Tinh còn tưởng rằng Chu Dịch sẽ xem các loại phim tình cảm như 《Before Sunrise》, kết quả là anh lại xem các bộ phim kinh dị như 《Alien》, 《Saw》.
Cô còn tưởng anh thích xem thể loại này, cuối cùng khi xem đến phần ba, Chu Dịch không nhịn được liền hỏi cô: "Em không thấy sợ khi xem thể loại này sao?"
Anh vẫn luôn đợi cô thấy sợ để có thể ra oai. Thế nhưng xem cả buổi, anh lại cảm thấy hơi buồn nôn khi nhìn thấy máu và từng khúc cơ thể trên màn hình.
Tô Nam Tinh cười liên tục làm cho Chu Dịch nhích lại gần, bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô rồi nói: "Nếu như vậy thì sao?"
Chu Dịch không thể kiềm chế được nên càng hôn cô sâu hơn, nói: "Đều đã là người lớn rồi, đã hôn thì phải hôn cho thật nghiêm túc."
Tô Nam Tinh bị hôn đến nỗi đầu óc rối mù, khó khăn lắm mới đẩy anh ra được, nói: "Đừng hôn nữa, hôn rồi lại đi xa hơn..." Để rồi sau đó lại "phát hỏa."
Đôi mắt của Chu Dịch đã đục ngầu, ngón tay luồn vào trong chăn mỏng, nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa, "Còn đau sao?..."
"Đều tại anh..." Tại anh quá mạnh mẽ.
Lúc này Chu Dịch rất dịu dàng, không còn giống như một người sếp nói gì phải nghe nấy trong công ty, "Đúng vậy, đều tại anh, anh sai rồi."
Nhưng ngón tay vẫn lướt qua da thịt trắng mịn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn rồi nói: "Nhưng mà anh không có ý định sẽ sửa đổi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn."
Cả hai cứ thế dính với nhau trên ghế sô pha cả ngày. Sau khi ăn tối xong, trời đã tối đen, hai người lại đi dạo trong công viên gần nhà. Lúc này trong công viên đã không còn ai, không ai có thể nhận ra bọn họ, Chu Dịch vẫn nắm lấy tay của Tô Nam Tinh.
Bọn họ giống như một cặp tình nhân bình thường.
Chẳng qua ngoại hình rất bắt mắt, rất xứng đôi.
Nhà của Tô Nam Tinh cách chỗ này không xa, cô cũng tiện thể về nhà. Nhưng mà làm sao Chu Dịch có thể cho cô về nhà? Khó khăn lắm mới lừa gạt tới đây, nếu cô đi về thì đêm nay anh phải làm sao đây?
Chu Dịch nài nỉ, thậm chí còn lôi kéo giằng co, sau đó lại còn ẵm cô chạy chậm trên đường một quãng. Càng chạy về sau, hai người đều ngã xuống bãi cỏ, cười một trận.
Sau đó ở trong bụi cỏ, Chu Dịch cúi đầu hôn cô.
Không kìm nén được cảm xúc.
Sau khi hôn được một lúc, giọng nói của anh đã khàn đặc, kéo cô đi về nhà.
Tô Nam Tinh xấu hổ nói: "Còn đau mà..."
Chu Dịch nói: "Yên tâm đi."
Đêm đó, Chu Dịch vô cùng cẩn thận làm cho Tô Nam Tinh như đang ở trên mây, để cho cô dùng tay giúp anh.
Sau khi kết thúc, da thịt của bọn họ dính vào nhau, chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng thứ hai, Tô Nam Tinh cố tình thức dậy sớm để về nhà thay quần áo đi làm. Thế nhưng vừa mới đi tới cửa thì bị Chu Dịch đã thức dậy kéo lại. Ở trước cửa ra vào, cô bị anh đè vào cửa rồi "dây dưa" thêm một lần nữa.
Rõ ràng không có cởi áo thun kiểu rộng và quần thể thao ngắn của cô ra, thế nhưng sau khi "chiến" xong, cả người cô đều mềm nhũn.
Cô đánh vào người Chu Dịch, nói với anh: "Hôm nay phải đi làm! Là thứ hai đó! Sao em có thể đi làm đây?"
Chu Dịch trả lời: "Anh đưa em đi."
Tô Nam Tinh không để ý tới anh, ngay cả khi Chu Dịch hôn dỗ dành, lái xe chở cô đến dưới lầu nhà cô, Tô Nam Tinh còn hầm hầm tức giận, xoay người muốn đi lên lầu. Chu Dịch gọi cô lại, Tô Nam Tinh nghi ngờ bước tới, hỏi anh: "Có chuyện gì?"
Kết quả là bị anh ôm rồi hôn lên môi cô.
Anh nói: "Tiểu Tinh Tinh của anh đừng nóng giận, anh sai rồi, em muốn nghiêm khắc trừng phạt anh như thế nào cũng được."
Tô Nam Tinh liền đỏ mặt, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?
Thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhưng ngoài miệng vẫn hừ lạnh một tiếng, nói: "Lái xe cẩn thận." Rồi xoay người đi lên lầu.
Bọn họ đã thỏa thuận với nhau là không có đi làm chung.
Về đến nhà, cô còn cố tình rửa sạch cơ thể. Nhìn thấy trên người đầy dấu "dâu tây," mỗi một chỗ đều giống như còn lưu giữ cảm giác từ đôi môi của Chu Dịch.
Cô cố tình thay một bộ đồ công sở màu đen xám, thế nhưng cô vẫn không giấu được nét mặt tươi tắn.
Vào công ty, sáng sớm lúc hai người gặp nhau, Tô Nam Tinh chủ động chào: "Giám đốc, chào buổi sáng."
Chu Dịch liếc nhìn cô, thản nhiên gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, xem như là chào hỏi.
Buổi sáng khi không phải đi họp, anh nhắn tin cho cô qua WeChat: 【Anh diễn có giống như thật không?】
Tô Nam Tinh nói với anh: 【Người đang quan trọng hóa mọi vấn đề chính là anh.】
Chu Dịch hỏi: 【Không tức giận sao?】
Tô Nam Tinh gửi tới một nhãn dán khoanh tay trước ngực tức giận.
Kết quả là Chu Dịch gửi lại một nhãn dán đôi môi đỏ chót, làm cho Tô Nam Tinh không nhịn được mà nở nụ cười.
HẾT CHƯƠNG 37