Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 35: "Tiểu Tinh Tinh của tôi, cơ thể của em luôn thành thật hơn cái miệng."



Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Tô Nam Tinh không biết lúc nãy Chu Dịch đã nhìn thấy những gì, thậm chí có thể nghe được những gì, thế nhưng cô đã nhanh chóng ổn định lại tâm trạng khi quay đầu lại, bày ra vẻ mặt như bị hù dọa, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết!"

Chu Dịch còn tranh thủ cơ hội này kéo cô vào trong lòng, dỗ dành cô: "Đừng sợ, là tôi."

Tô Nam Tinh thấy bộ dạng này của anh thì nghĩ rằng chắc là anh không nhìn thấy Đinh Diễm, cô cảm thấy yên tâm hơn.

Tuy nhiên, cô cũng không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như vậy. Rõ ràng cô và bọn họ đều không có mối quan hệ gì khác ngoài cấp trên – cấp dưới, cô vẫn là một cô gái độc thân, không phải là bạn gái hoặc là vợ của ai cả, nhưng tại sao cô lại có cảm giác ngập tràn tội lỗi khi đối mặt với Chu Dịch vậy?

Tô Nam Tinh kìm nén những khuất mắc trong lòng, hỏi: "Đã hơn nửa đêm mà tại sao anh lại ở đây?"

Chu Dịch trả lời: "Mới đi công tác từ bên nhóm công ty về, về đến căn nhà trống trải, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy em nên mới tới đây."

Sau khi nghe xong, trong lòng Tô Nam Tinh thấy ấm áp, sự ngọt ngào trong trái tim như muốn chảy ra.

"Sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"

"Sợ đánh thức em nên muốn thử vận may, không ngờ đến đây lại có thể nhìn thấy em, có phải tôi và em đều có thần giao cách cảm hay không?"

"Nhảm nhí, cái gì mà thần giao cách cảm..." Cô đang nói thì Chu Dịch cầm tay cô đặt lên lồng ngực của mình, "Em sờ thử xem, có phải là có cảm ứng hay không?"

Tô Nam Tinh lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, hỏi: "Không phải nói là chiều hôm nay có thể trở về sao?"

"Trò chuyện với phó tổng giám đốc vài câu nên bị trễ."

Tô Nam Tinh cũng không hỏi nhiều về công việc, cô muốn giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Chu Dịch thì lại bị Chu Dịch nắm tay đi ra ngoài, anh nói: "Từ lúc xuống xe đến bây giờ còn chưa uống được một ngụm nước, em đã đồng ý là sẽ mua nước cho tôi, không biết đã nợ tôi bao nhiêu lần, lần này không thể quỵt nữa." Nói xong thì kéo cô đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Tô Nam Tinh nhìn bóng lưng cao lớn của anh, anh thực sự đến tìm cô khi vừa về đến nhà, bởi vì áo sơ mi trên người anh đã không còn phẳng phiu như bình thường, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh. Ánh đèn đường kéo dài cái bóng bọn họ đang nắm tay nhau, đi trên con đường lớn không người của khu vừa mới mở rộng vào buổi tối.

Giống như một cặp tình nhân trẻ đang nắm tay nhau đi trên đường.

Có chút ngớ ngẩn, nhưng cả hai người đều rất vui.

Tô Nam Tinh thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến những lời cuối cùng Đinh Diễm nói với cô: "Em không cần phải trả lời tôi ngay, em có thể về nhà suy nghĩ rồi nói cho tôi biết đáp án của em. Tôi cũng không phải là muốn ở bên em ngay lập tức, chỉ là muốn em đừng từ chối sự theo đuổi của tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ đảm bảo không có ai trong công ty phát hiện ra chuyện của chúng ta, sẽ không để em dính vào tin đồn."

Đối mặt với sự nghiêm túc, chính thức tỏ tình của Đinh Diễm, Tô Nam Tinh cũng sẽ đồng ý cẩn thận suy nghĩ về điều đó.

Nhưng mà lúc này được Chu Dịch nắm tay, cô lại cảm thấy vui vẻ trong vô thức, đó không phải là đáp án sao?

Sau khi mua chai nước suối, bọn họ vừa uống nước, vừa đi dạo thong thả trên đường.

Tô Nam Tinh cũng không có hất tay của anh ra, Chu Dịch mỉm cười giống như đã đạt được mục đích. Anh cười rộ lên làm đôi mắt như sáng lấp lánh, vô cùng đẹp trai, làm cho Tô Nam Tinh tự dưng cảm thấy mình như bị phạm lỗi, không dám nhìn vào anh.

Cửa hàng tiện lợi rất gần nhà cô, đi chậm chậm cũng đã gần sắp tới dưới nhà cô. Chu Dịch không đành lòng buông tay ra, nhỏ giọng gọi cô: "Nam Tinh..."

"Ừm?"

"Tôi muốn ôm em..."

Tô Nam Tinh trả lời: "Không được."

Chu Dịch đã ôm lấy cô, "Phản đối không có hiệu lực, tôi không thể kiềm chế được bản thân mình."

Tô Nam Tinh xỉa xói anh: "Làm bộ dân chủ, thật dối trá."

Chu Dịch trả lời: "Đối với em thì không thể có dân chủ, chỉ có độc tài." Nói xong thì dùng tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Vừa mới bắt đầu chỉ là chậm rãi thưởng thức, không biết từ lúc nào đã thay đổi tốc độ. Lúc Tô Nam Tinh bừng tỉnh, cô đã thấy mình bị Chu Dịch dồn vào tường, tay anh đã vò nhàu quần áo của cô.

Tô Nam Tinh đỏ bừng mặt, đèn cảm ứng trên hành lang đã tắt nên lúc này tối đen như mực, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.

"Chu Dịch... Đừng chạm vào!" Chu Dịch lại đùa dai ấn vào "đỉnh nhọn" ở phía trên, làm cho giọng nói của Tô Nam Tinh trở nên dồn dập. Hành động này làm cho Tô Nam Tinh phải dùng đôi bàn tay trắng mịn đánh vào người anh, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng cười của Chu Dịch.

Giọng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai cô, "Em có muốn tôi không? Muốn người của tôi, cơ thể của tôi không?"

"... Không muốn."

"Thật không thành thật, tôi rất muốn trừng phạt em."

Tô Nam Tinh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sợ rằng tối nay giọng nói của mình sẽ thay đổi. Cô hốt hoảng nói: "Đã khuya lắm rồi, anh mau đi về đi, ngày mai còn phải đi làm."

Chu Dịch thả cô ra, đèn cảm ứng trên hành lang cũng sáng lên.

Chu Dịch chợt nói với Tô Nam Tinh đang muốn xoay người lên lầu: "Nam Tinh, lúc nãy tôi đã nhìn em bước xuống xe của Đinh Diễm, em và anh ta đã làm gì?"

Không ngờ anh đã nhìn thấy.

Anh vẫn chịu đựng từ nãy giờ, trên mặt không có hiện ra bất cứ dấu hiệu nào.

Anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy.

Cô xoay người lại, cô và Đinh Diễm rất trong sáng, không có chuyện gì phải giấu giếm người khác, "Tôi đăng kí học một khóa kỹ thuật mạng, đúng lúc giám đốc Đinh cũng đăng kí khóa học CCIE, hết giờ học thì gặp nhau, anh ta chở tôi về."

Chu Dịch nói: "Lần sau nếu về trễ như vậy thì tôi sẽ đi đón em."

Anh lại nói thêm: "Tôi sẽ lái một chiếc xe khác, người trong công ty cũng không biết chiếc xe đó của tôi, đến lúc đó tôi sẽ đội mũ lưỡi trai để che đi khuôn mặt."

Nghe thấy anh nói như vậy, Tô Nam Tinh cũng không nói ra câu phản đối.

Lúc nào cũng như vậy, rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm là sẽ không trở nên thân thiết với anh nữa, thế nhưng lúc nào Chu Dịch cũng suy nghĩ giúp cho cô, cô không nỡ nhẫn tâm làm vậy.

Cô nói với anh một chữ "Được."

Ngày hôm sau đi làm, sáng sớm lúc đi ngang qua công ty khoa học kỹ thuật kế bên, Tô Nam Tinh còn cố tình nhìn về phía nhân viên bảo vệ đứng canh cửa thì phát hiện nhân viên bảo vệ đã đổi thành người khác, không còn là anh chàng cười thật thà mà lần trước Big Data giới thiệu cho cô, không biết anh ta không đi làm hay là đã từ chức để chuẩn bị thi tuyển sinh. Dù thế nào đi nữa, cô cũng chúc phúc cho anh ta, những người có cố gắng đều xứng đáng được kính trọng và chúc phúc.

Khi đi đến cửa chính của công ty thì vừa vặn gặp Đinh Diễm vừa đậu xe xong và đang đi tới. Đinh Diễm nhìn thấy cô thì cũng không đứng lại, chỉ hơi gật đầu xem như là chào hỏi cô. Vẻ mặt và thái độ đó không giống với nét nghiêm túc khi tỏ tình với cô vào tối hôm qua.

Tô Nam Tinh cho rằng không chỉ có Chu Dịch và Tống Tập mới có kĩ năng diễn xuất tốt, ngay cả Đinh Diễm cũng diễn xuất rất tốt. Vậy nên những năm gần đây nếu muốn làm lãnh đạo, có phải trước đó mình cũng nên tập luyện diễn xuất hay không?

Đi vào thang máy chỉ có cô và Đinh Diễm, Đinh Diễm mới hỏi nhỏ cô: "Đêm qua ngủ có ngon không?"

Tô Nam Tinh nhìn thấy nét mặt dịu dàng của Đinh Diễm ở trong gương thì cảm thấy giám đốc Đinh cũng có thể có nhiều nét mặt khác nhau. Chẳng trách cô chỉ là một giám đốc chuyên môn, đây là sự chênh lệnh giữa cô và các giám đốc cấp cao!

Tô Nam Tinh trả lời: "Cũng không được ngủ ngon cho lắm."

Đinh Diễm nói: "Không sao đâu, đừng tự tạo gánh nặng. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ mong em được vui vẻ."

Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, thang máy đã đến tầng năm thuộc bộ phận marketing, Đinh Diễm đi ra ngoài trước.

Một buổi sáng đi làm lại tất bật với công việc, sáng sớm Chu Dịch hỏi Tô Nam Tinh đã chuẩn bị tài liệu đấu thầu cho dự án công trình "mắt thần" của thành phố Pukou đến đâu rồi, Tô Nam Tinh vội vàng báo cáo tiến độ công việc mình đang làm. Chu Dịch hài lòng gật đầu: "Qua vài ngày nữa, chắc là bên Pukou sẽ chính thức công bố thông tin đấu thầu, chúng ta phải khẩn trương lên."

"Được, tôi sẽ chỉnh sửa thêm rồi sẽ đưa anh xem lại."

Chu Dịch cầm lấy bản báo cáo cô đưa rồi vội vàng đi họp. Khi trở về sau khi kết thúc cuộc họp, anh đi vào phòng làm việc chung của bộ phận tích hợp và lầm bầm: "Máy điều hòa trong phòng họp thật lạnh, lạnh chết tôi." Nói xong thì hắt hơi một cái.

Chị Tiền vội vàng nói: "Uống chút nước nóng để đừng bị cảm, bị cảm vào mùa hè rất khó chịu." Rồi nhanh tay đưa cho Chu Dịch một ly nước nóng.

Sau khi uống xong, trên trán của Chu Dịch đã đổ chút mồ hôi.

Ngày hôm sau, Chu Dịch không có đi làm.

Tô Nam Tinh mới biết anh đã bị sốt.

Chị Tiền còn muốn rủ mọi người trong phòng ban đến thăm anh thì bị Tống Tập ngăn cản. Anh ta nói: "Hiện giờ anh ấy đang toát mồ hôi và ngủ ở nhà, chúng ta đến quấy rầy thì không được tốt cho lắm."

Tô Nam Tinh mở WeChat ra, ngón tay lướt đến tên Chu Dịch, cuộc đối thoại của bọn họ dừng lại vào ngày hôm trước.

Anh bị sốt mà cũng không nói cho cô biết.

Cô hơi do dự, sau đó vẫn nhắn tin: 【Bị sốt à?】

Nhưng mà đợi rất lâu, anh vẫn không nhắn tin lại.

Đến trưa, anh vẫn không nhắn tin lại. Tô Nam Tinh suy nghĩ có lẽ là anh đang ngủ chăng? Sau đó lại cảm thấy cơ thể của anh rất khỏe, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, chẳng qua là đang ngủ mà thôi. Cô lại nghĩ ngợi: Hình như trong nhà anh chỉ có mì tươi do cô mang đến vào lần trước, cơ thể anh ta đang bị như vậy thì có thể tự mình nấu mì được sao?

Cả buổi trưa, mặc dù Tô Nam Tinh đang làm việc nhưng lại thấy không yên lòng. Cuối cùng, đôi chân vẫn thành thật hơn trái tim. Lúc cô chợt nhận ra, cô đã cầm theo cháo loãng mua ở bên ngoài và đứng ở trong khu nhà của Chu Dịch.

Lúc đầu cô suy nghĩ sẽ đến nhà anh và nấu cho anh một tô mì, thế nhưng sợ anh không đợi được nên liền đi mua cháo ở một quán ăn bên ngoài. Cô nghĩ rằng lúc đến nhà anh thì độ ấm vừa đủ, có thể ăn luôn.

Cô cảm thấy như vậy rất tốt, thế nhưng mới vừa đi ngang qua bụi cây lớn ở dưới nhà anh, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Ba, đó là địa chỉ nhà của anh Dịch sao?"

"Ồ, địa chỉ này là do tổng giám đốc Lý đưa cho ba sao? Không có chuyện gì cả... Con vốn dĩ muốn gọi điện thoại hỏi bà nội Chu, thế nhưng lại sợ nói ra chuyện anh Dịch bị sốt sẽ khiến bà nội lo lắng nên không hỏi. Ba yên tâm đi, con đi tìm một lát thì nhất định sẽ tìm được."

Bóng dáng của Tô Nam Tinh bị bụi cây lớn che lại, cô nghe thấy giọng nói của Hoàng Hân Nhiên đang đi về phía nhà của Chu Dịch. Cô nhìn hộp đựng đồ ăn đắt tiền mà Hoàng Hân Nhiên cầm theo, sau đó nhìn lại đồ ăn mua bên ngoài trong tay mình thì thở dài, xoay người bỏ đi.

Buổi chiều, Hoàng Hân Nhiên về trễ hơn thời gian quy định, không ai biết cô ấy đã làm gì ngoại trừ Tô Nam Tinh. Sau khi ngồi vào chỗ làm việc, cô ấy vui vẻ nghịch điện thoại di động, trông có vẻ rất vui sướng.

Tô Nam Tinh nghiêm túc, tập trung làm việc.

Điện thoại di động rung lên, có một tin nhắn từ WeChat, là của Chu Dịch, anh nói: 【Buổi sáng đang ngủ, buổi sáng rất khó chịu, nghĩ rằng ngày hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên ở nhà nghỉ ngơi.】

Tô Nam Tinh trả lời ngắn gọn: 【Anh nghỉ ngơi cho khỏe.】

Chu Dịch nhắn lại: 【Sếp đang bị bệnh, là cấp dưới đắc lực, lẽ nào em không tới thăm tôi sao?】

Tô Nam Tinh: 【Công việc quá nhiều.】

Chu Dịch gửi một tin nhắn bằng giọng nói, Tô Nam Tinh không dám nghe trực tiếp, cắm tai nghe vào rồi mới dám nghe. Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, nam tính của Chu Dịch vang lên bên tai cô, anh nói: "Nam Tinh, tôi muốn ăn mì do em nấu, tan sở em đến thăm tôi có được không?"

Các ngón tay của Tô Nam Tinh gõ tới gõ lui trên bàn phím, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ lại, cuối cùng chỉ gõ một chữ: 【Được.】

Sau khi tan sở, cô đi mua rau củ rồi mới đến nhà Chu Dịch. Cô sợ mình lại vô tình gặp cô em gái của Chu Dịch giống như ban ngày, cho nên cố tình lề mề đến trời tối đen mới dám đi tới nhà anh.

Sau khi nhấn chuông cửa, Chu Dịch đi ra mở cửa rồi kéo cô vào trong nhà. Cửa đã được đóng, cô cũng được anh ôm vào trong lòng.

Cơn sốt đã làm cho cơ thể của anh nóng hơn, nhiệt độ dưới lớp vải mỏng truyền đến người Tô Nam Tinh. Anh cằn nhằn: "Sao lại trễ vậy? Tôi rất đói bụng, lúc nào cũng luôn đợi em."

Tô Nam Tinh nói ấp úng: "Hơi bận rộn với công việc nên đến trễ, tôi còn cố tình đi mua thêm rau."

Cô sờ lên trán của anh, kêu anh nhanh chóng lên giường nằm, cô lập tức đi nấu cơm cho anh.

Chu Dịch quấn chăn rồi nằm trên ghế sô pha. Tô Nam Tinh vừa rửa một ít trái cây rồi để lên bàn trà, vừa rót cho anh một ly nước nóng để anh uống. Tất cả mọi do dự và vướng mắc trước khi tới đây đều đã biến mất.

Có rất nhiều cô gái thích anh, cho dù gia cảnh của Hoàng Hân Nhiên tốt hơn cô, phù hợp hơn cô, nhưng mà ngay lúc này chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau.

Tô Nam Tinh đã cảm giác được cảnh báo nguy hiểm, đó cũng là lý do tại sao trước đây cô luôn muốn cách xa Chu Dịch. Thế nhưng càng tiếp xúc nhiều, dường như cô càng đứng bên bờ vực nguy hiểm...

Nồi nước bắt đầu sôi, lúc bỏ mì vào trong nồi, Tô Nam Tinh chợt suy nghĩ cô nên nói cái gì để từ chối khéo léo Đinh Diễm đây?

Tối hôm đó, sau khi ăn mì xong, Chu Dịch giữ Tô Nam Tinh ở lại, không cho cô đi về. Anh nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi cô, giả vờ yếu đuối và nói: "Ban đêm đổ mồ hôi, muốn uống nước mà cũng không có ai giúp, cả người rất yếu ớt."

Tô Nam Tinh nói với anh: "Ban đêm đổ mồ hôi, cơ thể yếu ớt, cái anh cần không phải là người chăm sóc, mà là thuốc bổ thận."

Câu nói đó làm cho Chu Dịch rất tức giận, cũng không giả vờ yếu đuối nữa, xoay người lại đè Tô Nam Tinh nằm xuống dưới người mình. Trong chớp mắt, hai người đã thay đổi vị trí, cơ thể của hai người dựa gần nhau. Tô Nam Tinh cảm giác bộ ngực căng tròn của mình dưới lớp vải mỏng đang áp sát vào lồng ngực của Chu Dịch, cô liền cảm thấy chỗ ở giữa bắp đùi của Chu Dịch đang "hưng phấn."

Tô Nam Tinh nói: "Anh đừng có làm bậy."

Chu Dịch hừ một tiếng, nói với vẻ đắc ý: "Em nói tôi bị hư thận, tôi nghĩ tôi nên chứng minh một chút..."

Tô Nam Tinh nói với anh: "Anh còn đang bị cảm đấy, đừng có làm liều."

Chu Dịch trả lời: "Tôi sợ sẽ lây bệnh cảm cho em nên tha cho em." Nhưng anh vẫn nằm đè lên người cô, không chịu đứng dậy. Anh thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút năn nỉ, "Nam Tinh, đêm nay em ngủ với tôi có được không? Tôi bị bệnh, rất muốn em ở bên cạnh tôi. Tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì cả, chỉ muốn em ở bên cạnh tôi mà thôi..."

Tô Nam Tinh nói: "Tôi cảm thấy bệnh của anh không được tính là bệnh, không cần người chăm sóc."

Chu Dịch cầm tay cô chạm vào mặt mình, chạm vào ngực mình, thậm chí muốn chạm xuống phía dưới. Tô Nam Tinh liền rút tay về, anh giả vờ đáng thương và nói: "Tôi rất khó chịu, tối hôm qua bị sốt, lúc thức dậy muốn uống nước mà dậy không nổi."

Tô Nam Tinh cảm giác chỗ ở giữa bắp đùi anh vẫn còn đang "hưng phấn" mà anh lại nói là dậy không nổi, vậy lúc này chỗ đang "dậy" là một cây gậy sao?

Thế nhưng nhìn thấy bình thường Chu Dịch luôn bình tĩnh, nghiêm túc, ngay lúc này lại giả vờ đáng thương năn nỉ cô, cảnh báo nguy hiểm càng vang lớn ở trong đầu, thế nhưng Tô Nam Tinh lại nghe thấy mình nhỏ giọng nói đồng ý.

Chu Dịch rất vui sướng, lập tức nói với cô: "Quần áo của tôi đều ở trong phòng tôi, em thay làm áo ngủ đi."

Tô Nam Tinh thấy hối hận, cô nên về nhà mới đúng...

Tối đó, cô mặc áo sơ mi của Chu Dịch để ngủ. Cô mở tủ đồ của anh ra thì phát hiện có gần 10 cái áo sơ mi trắng giống nhau được treo ngay ngắn ở trong đó. Chu Dịch liên tục thuyết phục cô mặc áo thun màu trắng của anh để ngủ, nhưng Tô Nam Tinh lại cảm thấy áo thun màu trắng hơi trong suốt, sợ sau khi mặc vào anh sẽ không kiềm chế được.

Thế nhưng Tô Nam Tinh mặc áo sơ mi màu trắng cũng khiến Chu Dịch không kiềm chế được, đôi chân thon dài lộ ra dưới vạt áo sơ mi. Lúc thay đồ xong và đi ra khỏi phòng tắm, Chu Dịch cảm thấy mình đã cứng rắn, "Nhìn em mặc như vậy làm tôi lại nhớ đến buổi sáng ở thành phố Sa Hải hôm đó, lần đó chúng ta đã làm ở trên chiếc ghế xích đu."

Điểm kích thích nhất của chiếc ghế xích đu là khi anh chuyển động, xích đu cũng chuyển động, hai cái chuyển động cùng một lúc khiến cô càng thêm kích thích.

Tô Nam Tinh vội vàng chui vào trong chăn, quấn chặt người lại. Chu Dịch ở bên cạnh phản đối: "Tôi là người bệnh, tôi phải đắp chăn."

"Chẳng lẽ trong nhà anh chỉ có một cái chăn thôi à?"

Lúc này Chu Dịch rất nhanh trí, vô liêm sỉ, "Ừ, chỉ có một cái." Sau đó, anh giật lấy lớp bảo hộ của Tô Nam Tinh, kiên quyết chui vào trong chăn, ôm cô vào lòng.

Tô Nam Tinh hỏi: "Sao anh lại cởi áo ra?"

Chu Dịch trả lời: "Tôi là bệnh nhân bị bệnh cảm, tôi rất lạnh. Em không thấy trong các bộ phim truyền hình, để cứu nam chính bị bệnh, nữ chính sẽ cởi hết quần áo ra rồi giúp anh ta sưởi ấm sao? Mau mau giúp tôi sưởi ấm nào!"

Tô Nam Tinh nhịn không được liền đá anh ở trong chăn, nhưng lại bị anh giữ lấy mắt cá chân, ngón tay di chuyển lên bắp đùi, những chỗ mà ngón tay anh lướt qua vừa ngứa ngáy, vừa kích thích.

"Đừng, anh đang bị bệnh, đừng có lộn xộn."

Chu Dịch nói: "Tôi có chừng mực, em yên tâm đi."

"Tôi không yên tâm được, anh đừng lộn xộn."

Chu Dịch không lộn xộn nữa, dùng tay kia tắt đèn, sau đó ôm chặt Tô Nam Tinh vào trong lòng, hai tay vẫn "châm lửa" trên người cô. Tô Nam Tinh bị anh ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, ngoài miệng nói là anh đừng động đậy, nhưng mà vẫn không ngăn ngón tay của Chu Dịch lại. Cả người anh rất nóng, ngón tay của anh giống như đang châm lửa đốt cháy cơ thể cô.

Đến khi cơ thể của cô biến thành một vũng nước nằm dưới người anh, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều bị hai bàn tay của anh giày vò, Chu Dịch mới nói: "Tôi muốn trừng phạt em, em không ngoan."

"Tôi, tôi như thế nào?..."

"Tôi mới đi công tác có một ngày mà Đinh Diễm đã xuất hiện, thời gian tôi quen biết anh ta còn nhiều hơn thời gian em biết anh ta, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ta đối xử dịu dàng với bất kì nhân viên nữ nào. Em chính là một con hồ ly nhỏ, có phải em đã che giấu một nửa những gì anh ta nói với em hay không?"

"Tôi không có..." Mới là lạ.

Ngón tay của anh dừng lại, dùng lưỡi liếm lỗ tai của cô làm cho Tô Nam Tinh run rẩy, "Đừng làm vậy..."

"Vậy em nói cho tôi biết hai người đã nói cái gì?"

"Ngoan..."

Tô Nam Tinh vẫn rất kiên định, chỉ nói chung chung: "Tôi và anh ta không có nói gì cả."

Chu Dịch nói: "Tôi biết, nếu tôi trông chừng em chặt như vậy mà còn bị vụt mất khỏi tay, vậy thì Chu Dịch tôi đây không cần phải "cương lên" nữa."

Dĩ nhiên Tô Nam Tinh không thể trả lời được, cô đã bị những lời nói vô liêm sỉ của anh "đàn áp."

Cuối cùng Chu Dịch nói: "Cho dù anh ta nói cái gì, em cũng không được có suy nghĩ gì khác, em là của tôi." Nói xong, anh cắn lên "đỉnh nhọn" của cô, để lại dấu vết trên cơ thể thuộc về anh.

"Em chỉ có thể là của tôi."

"Tiểu Tinh Tinh của tôi, cơ thể của em luôn thành thật hơn cái miệng."

HẾT CHƯƠNG 35

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv