Chúng tôi liền chỗ boss bị đánh bại để kiểm tra tình trạng của đám thảm bại đang ngất xỉu kia.
Đúng là không cần thiết...
Hơn nữa tôi cũng phải trở lại để cho khiên hấp thụ những gì còn lại của bọn quái vật, vì Assault Shadow Goblin và Shadow Lizardmen là quái thuộc dạng bóng tối, có lẽ không thể hấp thụ được cái bóng của chúng.
Không, tôi có cảm giác rằng nếu như tôi gom chúng lại và chất đè lên nhau thì có thể hấp thụ được.
Khiên Bóng Tối (Shadow Shield)
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Kháng bóng tối (nhỏ)
Có vẻ những tên kia đều bỏ qua thứ này bởi vì bọn chúng đều đã được cung cấp trang bị có khả năng hỗ trợ rồi.
Còn xác của con ma giống cá kia có vẻ còn đáng trông đợi hơn.
“Aan~”
“Đừng có ăn nó.”
Bởi vì Firo đang định ăn cái đầu, tôi liền bảo con bé dừng lại.
Còn vẫn đề vì sao lúc nãy Firo lại cộng hưởng với chiếc khiên đó và trở nên điên cuồng hiện tại vẫn chưa rõ.
Sự giả định của tôi chắc là do viên tinh thể mà con bé đã tham lam nuốt vào.
“Nhưng...”
Khi tôi đang định nhấc nó lên, tay tôi bỗng gục xuống và nó rơi xuống, thật là đáng kinh ngạc.
“Sao em có thể nhấc được thứ này lên vậy?”
“Firo dùng phép hệ gió ở tay.”
“Hah...”
Tôi còn không thể chạm nó bằng không, con cá này đúng là kì quái.
Tôi ra lệnh cho đám lính tình nguyện mang những tên hiệp sĩ kia ra đây. Có vẻ như những vũ khí đặc biệt của chúng là cần thiết.
Bởi vì những vũ khí này có sở hữu những khả năng đặc biệt có thể hữu dụng. Nên tôi phải mượn chút.
[ truyen cua tui @@ Net ]
Theo như Firo, bản thân những vũ khí này đã có sẵn thấm nhuần phép thuật.
Và tôi đã lấy khiên hấp thụ phần đầu đã được tách ra của con ma thú này.
Khiên Hấp Hồn (Soul Eater Shield)
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Kĩ năng “Khiên Phụ (Second Shield)”, Kháng Hồn (Trung bình), Phòng chống công kích tinh thần (trung bình), tăng SP.
Hiệu ứng đặc biệt: Hồi phục SP bằng cách hấp thụ linh hồn (Yếu)
Mặc dù cái đầu của con ma thú này đã được dỡ bỏ, tên của nó vẫn chưa biến mất. Mà cũng chẳng có vẫn đề gì.
Tôi cho khiên hấp thụ những phần còn lại nhưng chẳng có gì thay đổi.
Tuy nhiên, tôi tò mò muốn biết cái Khiên Phụ kia có những gì. Còn Kháng Hồn... Có thể là phòng chống đòn công kích về loại này. Còn cái gọi là hấp thụ linh hòn làm tôi khá là lo lắng.
Chẳng lẽ tôi có thể ăn được những linh hồn? Thật là không dễ chịu chút nào.
Hình hài chiếc khiên của tôi cũng dần thay đổi. Nó trông như là có một cái đầu của con ma thú dính trên mặt trước của chiếc khiên vậy.
... Có vẻ như sức phòng thủ của nó còn tốt hơn Khiên Chimeric Viper.
Hơn nữa kĩ năng hấp thụ linh hồn là khả năng đặc biệt của chiếc khiên này.
Lúc này tôi liền với tay ra. Khi tôi làm vậy, tôi đã có thể chạm vào xác thịt của con ma thú này.
Nhưng mà vẫn có cảm nhận nào đó rất khác biệt.
Tôi không muốn có cái thứ gì có thể nuốt chửng linh hồn, đó không phải là thú vui của tôi. Có vẻ như đây chỉ là hiêu ứng phản đòn. Nó chỉ có thể hút điểm SP của đối phương.
Còn giờ, Khiên Phụ có kĩ năng gì đây?
Thử nghiệm thôi.
“Khiên Phụ!”
Một biểu tượng xuất hiện trên cửa sổ trạng thái.
Khiên Không Khí -> Khiên Phụ.
“Khiên Không Khí!”
Sau khi ra lệnh cho chiếc khiên này hiện ra, tôi tiếp tục gọi tiếp.
“Khiên Phụ!”
... Một chiếc khiên nữa xuất hiện.
Hiểu rồi. Có vẻ như tôi có thể thêm được một khiên nữa cùng Khiên Không Khí, thứ này cũng có thời gian hồi chiêu khác.
Thứ này sẽ rất nhiều hữu dụng, nhưng hiệu suất của chiếc khiên thứ hai này có thể khác.
Tôi dành sự chú ý còn lại vào kĩ năng hấp thụ linh hồn.
“Ta muốn hấp thụ chỗ còn lại, nhưng sau đó chắc sẽ còn một đám không ngừng lải nhải về việc đó...”
Bọn chúng chắc chắn sẽ không im miệng.
Bây giờ sẽ có rắc rối vì đã có kẻ mạnh hơn những tên hiệp sĩ vốn được cho là mạnh nhất thế giới này.
Nếu ba tên này đã yếu như vậy, kể cả nếu tôi trở nên mạnh hơn thì tôi cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Haizz... Tôi có lẽ nên rời khỏi đây?
“Chủ nhân ơi, Firo có được phần còn lại không?”
Cái con chim này vẫn rất ồn ào trong khi nước miếng vẫn chảy dòng.
“Cũng chả sao...”
Tôi cắt một vùng ở phía sau chiếc đuôi và đưa nó cho Firo.
Mà nó biến sau tích tắc.
“Ừm... Mùi vị khá là giống mấy con Slime.”
“Đợi chút đã cô nương chim kia: Ta không nhớ là chúng ta đã chạm trán lũ Slime?”
“Uhmm thật ra là~”
Tôi sẽ bỏ qua các chi tiết vụn vặt và tóm tắt lại.
Kết quả là tôi giận điên lên.
Tôi không hề có được chút nào để khiên hấp thụ.
“Được rồi! Hãy đi giúp công cuộc khôi phục cho các ngôi làng thôi.”
Cùng với những lính tình nguyện, chúng tôi bắt đầu giúp đỡ người dân bằng cách tiêu hủy những xác của quái thú và khôi phục lại những ngôi nhà bị tàn phá.
Dù sao, tôi cũng không giúp được nhiều. Cho nên việc hàng đầu mà tôi có thể làm lúc này là nấu ăn và chữa trị cho những người bị thương tích.
“Vâng!”
Đám lính tình nguyên tuân lệnh tôi mà không hề hỏi lại gì cả.
Có vẻ như tôi không cần phải nghi ngờ đám nhóc ấy nữa.
Một đêm cũng đã trôi qua sau một cuộc chiến dai dẳng, có vẻ quân cứu viện cũng đã tới nơi. Cùng với đám lính tình nguyện, tôi được triệu tập đến chỗ tay chỉ huy kị sĩ đang rất tức giận.
“Tên khốn! Ai cho ngươi quyền được phép ích kỷ lấy quân lính của ta!?”
“Đây không phải là lỗi của ngài hiệp sĩ! Chúng tôi mới chính là những người tình nguyện đi theo giúp đỡ ngài ấy.”
“Cái gì? Ngươi có còn cho ngươi là những kị sỹ của Merlot Mark nữa hay không mà dám đi theo cái Khiên kia?”
“Ngài biết đấy... Đây đúng là cảnh ô nhục! Nếu ngài không thích cách ứng xử của chúng tôi, cứ việc trục xuất chúng tôi khỏi quân ngũ.”
Đám lính tình nguyện này có vẻ một mực bảo vệ tôi.
Theo những gì tôi biết, những tên cấp trên này đã biết trước việc đám nhóc lính tình nguyện giúp đỡ tôi và đã gây khó dễ cho chúng.
“Ta nghĩ rằng nếu không có những người lính này, thiệt hại sẽ không chỉ như thế này đâu.”
Những người dân nghe thấy điều tôi nói đều gật đầu đồng ý.
“Những hiệp sĩ khác và đồng đội của họ được mang về tòa nhà kia để tĩnh dưỡng, bởi vì họ đã bị trọng thương bởi kẻ địch trong đợt sóng quái vật vừa rồi.”
Dù không nói gì, nhưng người dân ở đây vẫn chăm sóc đám hiệp sĩ và đồng bọn của chúng. Cũng nhờ mấy liều thuốc, bọn chúng có thể hồi phục trong vài ngày.
Hơn nữa nhờ sự hồi phục nhanh, nên hôm nay bọn chúng đã tỉnh lại.
“Nhanh lên, hãy mang những hiệp sĩ và đồng đội của họ về Viện Chữa Trị ngay lập tức!”
“Này... Bọn họ sẽ ổn thôi. Ưu tiên lúc này là những dân làng và các nhà thám hiểm bị thương khi đợt...”
“Các hiệp sĩ mới là ưu tiên của chúng ta, cho quốc gia này và cho cả thế giới nữa!”
Đúng là cái đồ trả lời ngu ngốc...
Được thôi, có vẻ vấn đề của tôi vẫn là ưu tiên chữa trị người bị thương.
“Sao cũng được. Đi đi, ta đang bận.”
“Đợi đã, Khiên.”
Tên kị sĩ lãnh đạo kêu tôi dừng lại, tôi quay lại và hỏi tình hình là gì.
“Còn có cái gì nữa...”
“Ngươi cần về báo cáo, cho nên hãy trở về lâu đài ngay.”
“Không cảm ơn, nơi đấy ‘quá tốt’ cho ta.”
“Ta bảo ngươi là đi!”
Ngươi đang nghĩ mình ra lệnh cho ai? Dù sao đi nữa nó cũng là vô nghĩa vì các ngươi có ưu tiên hàng đầu khác ta.
Đám lính tình nguyện chỉ cúi đầu xuống, tôi chỉ lờ đi và bỏ đi.
“Thưa Khiên hiệp sĩ, tôi xin ngài, làm ơn hãy đi...”
... Ồ, đây chính là cậu lính đã nghe lời tôi răm rắp và bây giờ đang lúng túng đáp.
Tôi không thể lạnh lùng từ chối được, dù sao thì cũng tiện đường để tôi về lấy đồ đạc đặt làm ở chỗ ông chú.
“Hah...”
Tôi bèn quay lại và gãi đầu.
“Được rồi. Ta sẽ đi. Nhưng ta sẽ chỉ nể mặt lần này.”
“C-cảm ơn ngài rất nhiều.”
Tôi gật đầu đáp lại chú lính đang rối rít cảm ơn tôi.
Sau đó chúng tôi thẳng tiến về thành.
Ngày tiếp theo.
Chúng tôi cũng đã đến nơi và đi vào trong thành.
“Đồng đội của khiên phải đợi ở phòng khác.”
“Tại sao chỉ có mình ta phải đi vào?”
Tên này có gì mà cư xử hách dịch vậy?
“Này, ta đã được rời đi chưa?”
Cái nơi này đúng là cục nợ lãng phí thời gian.
“Đừng có đi vội. Có rất nhiều thứ mà ta muốn nghe.”
“Ta sẽ nói tất cả những gì về đó.”
Quá trình về việc làm sao những tên hiệp sĩ kia bị đá đít và việc làm sao chúng tôi đánh lùi được kẻ địch đã được giải thích.
Có vẻ như đám lính cũng đã xác nhận những gì tôi nói bởi vì bọn họ cũng đã chứng kiến sự việc đó.
Trong tình huống nào, nếu thằng vua rắc rưởi đó đùn đẩy gì cho tôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Vì đã có Raphtalia và Firo, tôi sẽ không dễ gì tay không chịu trói đâu.
“Yên lặng! Ngươi đang diện kiến đức vua!”
Tôi được dẫn đến nơi ngai vàng mà tên vua rắc rưởi đó đang chào đón tôi với thái độ hung tợn.
Có vẻ như hắn đã nghe tin về việc đó. Chắc là đang kích thích lắm đây (!)
“Mặc dù khá đáng tiếc, nhưng vẫn phải cảm ơn khiên đã đánh lùi được được đợt sóng quái vật. Dù sao đúng là khó tin.”
“Đây là cách cám ơn người khác?”
“Đồ xấc láo!... Được rồi, không sao. Ta sẽ chỉ hỏi một điều thôi. Dù sao ta cũng chắc ngươi sẽ nói dối.”
“... ‘Người’ muốn gì?”
Đúng là khó chịu khi hắn tin sái cổ tất cả những gì tôi nói là giả dối.
“Khiên, Sao ngươi dám dùng mưu lừa gạt các hiệp sĩ khác và ăn cắp sức mạnh của họ? Ngươi có nghĩa vụ phải trả lời, dù sao ta cũng không tin. Giờ thì nói đi. Ta biết ngươi sẽ nói dối.”
... Vậy à. Thằng vua rác rưởi này đang lo ngại những hiệp sĩ khác yếu hơn tôi.
Đúng là tởm không thèm nói.
Thành thật mà nói, Glass chính là người hạ gục chúng.
Mặc dù đông hơn ả ta nhưng vẫn đại bại.
Chẳng lẽ chỉ mình tôi thắng được là vì tôi đục nước béo cò? Hay đúng hơn là lũ kia quá yếu đến nỗi không thể chạm vào sợi tóc của ả ta.
Tôi nên tìm vùng lân cận khác khi có thời gian rảnh.
Nhưng, phải làm gì ở đây.
À đúng rồi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng về tên vua rác rưởi kia và chỉ tay xuống.
“Nằm úp xuống nếu như ngươi muốn tìm ra vấn đề.”
“Cái gì?”
Cả khuôn mặt của tên vua rác rưởi ấy hoàn toàn chết lặng.
Đúng là khuôn mặt thú vị. Tôi muốn có một cái máy ảnh.
“Ngươi chưa nghe thủng hả? Có vẻ như rác rưởi tai không tốt lắm. Ta bảo rằng ngươi dúi đầu mình xuống dưới sàn nếu như muốn biết.”
“Ngư-ng-ngươ-”
“Gì vậy? Ngươi nói gì như khỉ rên vậy. Oh ta biết rồi, vua rác của quốc gia này còn thấp kém hơn cả con khỉ. Ta thà nói chuyện với chúng còn hơn.”
Khuôn mặt tên vua rác rưởi ấy chuyển màu tái-đỏ liên tục và nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là kẻ giết người thân của hắn.
Ah, cảm giác này thật tuyệt vời.
“Tên khốn nhà ngươi—————!”
Tiếng kêu của tên vua rác rưởi này vang vọng ra khỏi tòa lâu đài.
Kẻ đich từ đợt sóng ở phía trước, và tên vua rác rưởi này ở phía sau.
Nhưng tôi sẽ không có ý định gục ngã trước cả hai bên.