Tôi đang ở đâu đây?
Vì sao tôi lại có thể biết được mọi việc đang diễn ra ở xung quanh mình?
Nhưng ngay khi thấy bóng dáng của nguời đó, tôi bỗng không thốt nên lời.
“Atlas...”
“Vâng.”
Atlas vốn đã chết đang lơ lửng ở trên không ngay trước mắt tôi.
Tôi cần phải xác định xem con bé có phải là thật hay không, nên tôi... Trước tiên, thử ôm một cái.
“A... Tâm nguyện của em... Mục tiêu cả đời em...” (*´д`) ~♥
Phản ứng như vậy thì quả là ‘hàng thật’ rồi.
Cho dù là vậy, con bé này đúng là chết đi cũng chẳng chịu thay đổi chút nào.
Không, có lẽ con bé chỉ là một ảo ảnh được tạo ra từ ký ức của tôi thôi.
“Đây là nơi được gọi là thế giới bên kia phải không?”
“|Naofumi-sama, xin hãy ôm chặt em hơn nữa đi.” (*´д`) ~♥
“Đủ rồi. Hãy nói ta nghe.”
Có cảm giác giống như là linh hồn tôi đã thoát ra khỏi cơ thể.
Bởi vì tôi vẫn có thể nghe hoặc nhìn, nên chắc hẳn là mình vẫn chưa chết, vậy thì có thể tôi đang ở trong trạng thái chết não.
Thật khó chịu. Tôi rời khỏi thế giới như một kẻ thua cuộc.
Chết sau khi bị đánh bầm dập đến thế này, đó chẳng phải là điều tôi muốn.
Tôi cứ ngỡ rằng sau khi chết, mình sẽ phải vào địa ngục, nhưng thế giới của nguời đã chết chỉ vẻn vẹn thế này thôi sao?
Không gian kỳ lạ này không thể nào là thiên đường được.
“Về câu hỏi ‘Đây có phải là địa ngục hay không’ của ngài... Câu trả lời rất đơn giản, không phải.”
Atlas cười rạng rỡ và nói.
À, vậy là do tôi đã tự tiện kết luận à.
Nếu không phải là Thiên đàng hay Địa ngục, vậy nghĩa là tôi đang ở sâu bên trong tiềm thức của chính mình. Không, có lẽ là không gian do Vũ Khí Huyền Thoại tạo ra.
Bởi vì, trong mấy bộ Manga tôi đã từng đọc, cũng có vài cảnh như thế này.
“Thế à. Atlas, ngươi có đau đớn không?”
“Không, không đau cũng không ngứa gì cả.”
“Đây là đâu?”
“Nếu phải nói thì, đây là thế giới Khiên của Naofumi-sama... À không, không phải. Là thế giới của Vũ Khí Huyền Thoại mới đúng chứ nhỉ.”
“Ồ..”
Ngẫm lại thì, tất cả những hình cảnh tôi vừa thấy đều xoay quanh những Hiệp Sĩ.
Ren, Motoyasu, Itsuki, Fohl, Rishia, và Trash.
Những nguời được vũ khí lựa chọn.
“Ta có thể thấy tên Tiên Hiệp Sĩ không? Mặc dù là ‘hàng bị chôm’, nhưng tên đó có chiếc khiên của ta.”
“Đúng thế, nhưng chiếc Khiên của Ngài không hề bị đoạt đi, ngài biết chứ?”
“Hả? Không ư, chắc chắn ta thấy hắn đã cướp mất rồi mà.”
“Chỉ có một chút sức mạnh đó, thì không thể nào gọi là cướp được hoàn toàn sức mạnh của một trong Tứ Thánh Khí đâu. Nhiều lắm là chỉ có thể nắm giữ được một chút da lông bề ngoài thôi, sẽ không thể nào phát huy được toàn bộ tính năng vốn có của Khiên.”
Atlas dùng tay mình tạo ra một cái vòng, và khi nhìn vào, tôi thấy tên cầm roi... Đang điềm tĩnh nhếch mép cười khi nhìn vào chiến trường.
Hắn đang vui vẻ trò chuyện với Witch về chuyện gì đó.
Sau đó, một phụ nữ khác đến nói chuyện với hắn, còn Witch thì làm vẻ mặt khó chịu, nhưng sau đó ả liền nở nụ cười mờ ám.
Quả là một cảnh dễ làm người khác tức giận.
“Ta không nghĩ rằng cảnh này cần phải xem làm gì.”
“Đúng ạ.”
“Và? Tại sao ta lại ở một nơi như thế này?”
“Khiên Tinh Linh-sama, người đã cho Naofumi-sama mượn sức mạnh, đã gọi Ngài đến.”
“Ồ... Từ chiếc Khiên bị nguyền rủa đó à.”
“Vâng, chính là từ chiếc Khiên bị nguyền rủa đó.”
Kế bên Atlas, có một quả cầu ánh sáng đang nảy lên nảy xuống.
Đó là Khiên Tinh Linh à?
Trông cái ánh sáng đó chẳng đáng tin cậy chút nào.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, khối cầu nảy tưng lên mạnh hơn.
“Đang khẩn thiết thanh minh đấy ạ.”
“Ồ, vậy à. Tạm thời, để ta đấm nó một cái đã.”
Sự trừng phạt vì đã tự tiện triệu hồi ta đến đây.
Tinh Linh của Khiên nhanh chóng trốn ra sau Atlas.
Trông như nó đang sợ.
Núp bóng con gái á...
“Em hiểu ngài cảm thấy thế nào, nhưng ngoại trừ Hiệp Sĩ thế hệ đầu, Naofumi-sama là người đầu tiên đến được nơi đây.”
“Vậy à. Thế thì Tinh Linh của Khiên muốn gì ở ta?”
“Muốn Naofumi-sama đưa ra quyết định.”
Quanh tôi, những quả cầu ánh sáng khác tương tự như Tinh Linh của Khiên đang tập trung lại.
Có lẽ đây là Tinh Linh của những vũ khí khác.
1, 2, 3... Sao có đến 12 Tinh Linh luôn vậy?
Trong những cái có màu sắc khác biệt, tính cả Tinh Linh Khiên, thì có cả thảy 4 cái.
Còn lại 8 cái.
Nếu là Thất Tinh, thì thừa 1 cái rồi.
“Ta?”
“Vâng. Thành thật mà nói thì, Khiên Tinh Linh-sama có đề nghị là hãy phó mặc số phận của thế giới cho chính bản thân nó này.”
“... Phó mặc?”
“Đúng ạ. Cho nên mới gọi Ngài đến để hỏi liệu Ngài có muốn được nhận phần thưởng trước thời hạn hay không.”
“Phần thưởng ư...”
“Đó là phần thưởng cho những Hiệp Sĩ đã cứu được thế giới hay đã vượt qua được Đợt Sóng. Một phần thưởng từ Vũ Khí Huyền Thoại dành cho những Hiệp Sĩ.”
Đó là những câu mà Atlas nghe quả cầu kia nói, rồi mới quay sang nói với tôi.
Phần thưởng vì đã cứu thế giới à...
Lẽ ra nó phải nói cho tôi câu đó vào lúc ban đầu mới phải chứ. (눈‸눈)
“Lựa chọn đầu tiên là: Quay về thế giới cũ. Trong trường hợp này, phần thưởng của ngài là 3 điều ước sau khi ngài trở về thế giới cũ, bất cứ thứ gì cũng đều được.”
“Bất cứ thứ gì à...”
“Ngài đang lo về luật Nhân Quả ở thế giới của ngài phải không? Hình như có thể sửa đổi được ở một mức độ nào đó...” Trở nên giàu có “,” có công việc tốt “, hay là” có thể sống sung sướng đến hết đời “. Nhưng mà ‘bất tử’ là không thể được.”
“Ồ...”
“Vì đằng nào cũng bỏ mặc thế giới, nên ngài không thể can thiệp vào thế giới này được nữa. Nhiều nhất là có thể mang một đứa trẻ mà ngài thích cùng trở về.”
“Atlas, ngươi thì sao?”
“Em luôn ở bên cạnh Naofumi-sama, nên em không được tính. Bởi vậy nên em cũng có thể cùng đi với Ngài về thế giới của Naofumi-sama.”
Ồ... Không ngờ phần thưởng cũng không tệ nhỉ.
Tôi thực tình rất muốn quay về thế giới của mình, bởi vậy nên tôi cũng không cần thứ gì ở thế giới này cả.
“Ngài có thể mang Raphtalia-san về thế giới cũ, quên hết về chiến đấu, và sống một cuộc sống yên bình. Ít nhất thì, Khiên Tinh Linh-sama đã đề nghị như thế. Đương nhiên, đảm bảo sẽ không hề ép buộc Raphtalia-san.”
“... Tại sao lại là Raphtalia?”
“ ‘Không phải sao?’ Khiên Tinh Linh-sama hỏi thế.”
“À...”
Raphtalia có thể đến thế giới của tôi, và chúng tôi có thể... Sống chung, một lựa chọn cũng không tồi.
Dĩ nhiên, cảm xúc của Raphtalia cũng quan trọng lắm chứ, và con bé cũng đã từng nói yêu tôi...
Tuy có chút khác biệt về tuổi tác, nhưng ngoại hình con bé là của người trưởng thành, và Tinh Linh của Khiên cũng đã nói sẽ không ép buộc con bé.
Đúng thế, như một phần thưởng cho những nỗ lực trừ trước đến nay... Không tệ nhỉ.
“Những lựa chọn khác thì sao?”
Atlas tiếp tục.
“Lựa chọn thứ hai là: Ở lại thế giới này, và được tôn sùng như Hiệp Sĩ suốt phần đời còn lại. Hầu hết Hiệp Sĩ chọn lựa chọn này.”
Tuy rằng tôi không hiểu cho lắm vì sao mấy kẻ đó lại lựa chọn cái này, nhưng có lẽ chỉ có mấy tên Hiệp Sĩ năng nổ bình thường mới hiểu được.
Thực sự mà nói, nếu như không biết rằng cái thế giới Giả Tưởng này thối nát y như trong hiện thực, thì đây quả đúng là giống như thiên đường.
“Nghe chẳng giống phần thưởng gì với ta cả.”
“ ‘Chiến đấu vì người dân, cùng xây dựng nên chỗ ở của bản thân, và tự tay mình cứu lấy thế giới, đây chính là phần thưởng quanh vinh nhất’ , Khiên Tinh Linh-sama nói thế.”
“Ai cần ngươi mấy lời cao đẹp chứ hả!?”
Thoải mái quá nhỉ! Chiếc Khiên này!
Đúng thật là... Chỉ bằng thứ đẹp đẽ như vậy mà đồng ý, con người vốn đâu đơn giản như thế...
“Lựa chọn thứ 3: Được một lần trở về thế giới cũ, nhưng sau đó vẫn được quyền quay lại thế giới này.”
“Như vậy là có nghĩa gì?”
“Không biết...”
A... Nhưng mà nếu có thể đến và đi theo ý muốn thì cũng tốt chứ nhỉ.
Một khi hoàn thành những việc cần phải làm ở trong thế giới cũ, sau đó ta có thể ở lại vĩnh viễn tại nơi này.
Cũng không phải là tôi không hiểu. Nhưng thế giới này đã quá thối nát, nên tôi từ chối.
Bỗng nhiên, nụ cười của những người dân làng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi muốn quay về.
Nhưng mà——
“... Có rất nhiều điều ta muốn hỏi.”
Tinh Linh Khiên nhẹ nhàng nổi lên, và truyền đạt cho Atlas biết suy nghĩ của nó.
“Là gì vậy ạ?”
“Ta có phải quyết định ngay bây giờ không?”
“... Vâng, hình như là vậy. Nếu chần chừ, thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa. Chỉ đến khi thế giới được hòa bình, mới có cơ hội để hỏi lại lần nữa.”
Vậy là tôi có thể quay về ngay bây giờ.
Hơn nữa, tôi còn có thể mang Raphtalia theo.
Tôi vẫn đang trong quá trình điều trị, và ý thức của tôi vẫn chưa quay lại. Raphtalia đang tuyệt vọng gọi tôi, cố đưa tôi về hiện thực.
“Tại sao? Vì sao đến bây giờ mới nói với ta chuyện này?”
Lúc tôi bị lừa gạt, lúc tôi phải nếm chịu khổ cực, lúc tôi muốn chết, tại sao nó chưa hề gọi tôi?
Nhưng ngay bây giờ nó lại nêu ra những điều kiện cho tôi, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
“Nói thật thì... ‘Naofumi-sama phải trải qua cuộc sống khó khăn và đau khổ nhất trong số những Khiên Hiệp Sĩ từ trước đến giờ’ , Khiên Tinh Linh-sama nói như vậy với em.”
Những Tinh Linh có cùng màu sắc với Khiên Tinh Linh tiến lại gần và bay xung quanh tôi.
Còn có trò quang vinh này nữa à.
Nói tóm lại, chỉ có những người tốt như tôi mới bị con ả khốn khiếp như con Witch lừa gạt.
Mà, mặc dù Ren và những tên kia cũng bị lừa y như vậy.
“ ‘Vào lúc tận thế, bởi vì thủ đoạn của kẻ địch mà những Vũ Khí Huyền Thoại chúng tôi đã bị tiêu hao đi quá nhiều, đến mức không thể nào chiến đấu được nữa. Nên từ cái thế giới đang tàn lụn này, ít nhất cũng phải cứu lấy các Hiệp Sĩ được triệu hồi đến đây...’ Các Tinh Linh-sama nói thế đấy.”
“Vậy sao? Có hơi quá chậm trễ rồi đó.”
“Việc Ngài đang bên bờ vực sinh tử cũng là một trong những lý do tố nữa. Những Kiếm, Cung và Thương Hiệp Sĩ khi rơi vào tình trạng như thế cũng sẽ được hỏi giống như Ngài.”
“Nếu như, bây giờ ta quay trở về, những người trong làng, đất nước này... Và thế giới sẽ trở nên như thế nào?”
“ ‘E rằng... Sẽ bị hủy diệt’ . Khiên Tinh Linh-sama nói thế.”
Không thể mang đi toàn bộ mọi người.
Có nghĩa là trong thế giới của tôi... Sẽ chỉ có mỗi Raphtalia.
Nếu tôi bắt con bé rời khỏi thế giới này, và chia tay với mọi người, con bé sẽ nói gì? Con bé sẽ làm ra vẻ mặt như thế nào?
Và... Tôi...
Tôi nhớ lại những lời nói mà Atlas đã nói với tôi trước khi chết.
“Ta... Vẫn chưa thể quay trở về được. Ta muốn cứu lấy thế giới này. Ta sẽ quay về khi nào ta thấy thõa mãn với kết quả.”
Tôi thực sự muốn quay trở về.
Nhưng hiện tại, tôi vẫn còn những người còn cần tôi bảo vệ.
Còn có những kẻ không thể nào tha thứ. Những kẻ phải đánh bại.
Cho nên, cho đến khi nào thỏa mãn, tôi vẫn sẽ ở lại.
Quan trọng hơn cả, là tôi không biết lời nói của đám Tinh Linh này có thật hay không.
Nếu bây giờ tôi nói muốn quay trở về ngay, rất có thể tôi sẽ ‘lãnh’ cái BAD END là: ‘Ngươi không phải là Hiệp Sĩ, hãy chết đi’ .
Có vẻ tôi đã chơi hơi nhiều game quá rồi nhỉ...
Đối với cái suy nghĩ không đáng quan tâm của tôi, ở nơi có chiếc Khiên bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Nghĩa là Khiên Tinh Linh đang rất vui?
“... Ngài chắc chứ? Cái dũng của kẻ thất phu có thể sẽ là kết cục của Ngài đấy. Ngài chắc mình sẽ không hối hận chứ?” (Note: Cái dũng của kẻ thất phu (Man Dũng): Hay có thể hiểu là hữu dũng vô mưu/không biết suy trước tính sau)
“Nếu hỏi ta có hối hận hay không, thì chắc chắn là có. Nhưng thay vì phải hối hận sau khi quay trở về, thì ta thà hối hận vì không thể trở về còn hơn. Những thứ ta phải gánh vác là quá nhiều... Thế nên, không có xe tải là ta không về được rồi.”
Thay vì bị Drop Out (bị loại) do đi bộ, thì tôi thà lấy cái Good End bằng đi xe còn hơn.
Mặc dù phải mang một đống hành lý, nhưng lên được xe là tôi khỏe rồi.
Nếu có thể mang Raphtalia đi theo, thì tôi hy vọng con bé có thể tự do lựa chọn theo mong muốn của bản thân.
Và một khi đã làm cho mọi người trong ngôi làng đó sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi mới quay về.
Thực sự, tôi đã rước lấy quá nhiều thứ phiền phức...
Tuy nhiên, không rõ vì sao, tôi lại chẳng cảm thấy tệ chút nào.