“Tên buôn nô lệ!”
Điều đầu tiên tôi làm vào sáng này là ghé thăm hắn.
“Có chuyện gì sáng sớm này vậy ngài Khiên hiệp sĩ, đương nhiên rồi”
“Phong ấnnô lệ của ngươi có khuyết điểm. Dựa vào câu trả lời của ngươi mà nô lệ nguy hiểm của ta và đám quái vật sẽ nổi loạn ở đây, hiểu chứ?”
“Bụng dạ tôi vẫn chưa có cho chuyện này...”
“.. Nếu ngươi không sử sự đúng mực thì ta sẽ cho ngươi thành bữa sáng”
Phong ấn nô lệ trên Firo không hoạt động. Hơn nữa nó không hề mất đi.
“Hả? Ý ngài là gì?”
Tôi giải thích cho tay buôn sự việc xảy ra sáng nay. Việc sau đó thật tồi tệ, tôi phải dỗ dành Firo để con bé biến lại hình người và chúng tôi tiến đây.
Firo được dẫn đến đây bởi Raphtalia nhằm đảm bảo con bé không gây ra sự việc gì. Xem ra vẫn là nhiệm vụ khó khăn.
“Có lẽ là phong ấn thường không hạn chế nữ hoàng Filolial, đương nhiên rồi.”
“Và nó có nghĩa?”
“Phong ấn thường không áp chế trên loài quái thú cấp cao được. May mắn là loại rồng có 1 loại phong ấn đặc biệt khắc chế được nó.”
“Nói vậy là phong ấn thường vô dụng”
“Đúng vậy”
Tay buôn nô lệ đang viết cái gì đó trông rất hào hứng.
“Vậy ngươi có thể cho ta loại phong ấn đó không?”
“Không không, thưa ngài đó không phải là thứ cho được, đương nhiên”
“Là sao?”
“Nó không hề rẻ mạt chút nào, rất khó để cho không. Đó là giới hạn giữa chúng ta, lỗ và lãi.”
Hừ! Đúng là không thể trông đợi ở phục vụ cho không.
Được rồi, nếu nó đã như vậy thì cứ vậy đi..
“Bao nhiêu?”
“Vì là khiên hiệp sĩ, vậy thì giảm giá còn 200 đồng bạc thì sao?”
Chà... Khá đắt đỏ.
“Có phải...”
“Trên giá thị trường hiện tại thì 800 đồng bạc được coi là rẻ rồi. Tôi rất tin tưởng ở Khiên hiệp sĩ nên tôi không nói dối đâu ạ.”
Gah!
Ví tiền lại thêm 1 phát thủng nữa rồi.
Tôi chấp nhận thất bại và tiếc nuối giao cho tay buôn nô lệ 200 đồng bạc.
“... Nếu như ngươi giở trò gì thì nô lệ của ngươi sẽ ăn mừng bằng máu của ngươi đấy”
“Đương nhiên là tôi hiểu”
Raphtalia dẫn Firo vào khi nó vẫn đang ngó xung quanh trong hinh hài Filolial.
“Đứng ở đây Firo.”
“Tại sao?”
“Nếu như em đứng yên thì sẽ có thức ăn ngon.”
“Thật chứ”
“Ừ.”
Măt Firo sáng lấp lánh, con bé vui mừng chạy đến nơi mà tay buôn nô lệ chỉ.
Được rồi, đến lúc thực hiện phép thuật.
Tôi ra hiệu cho tay buôn nô lệ. Hắn gật đầu liền cho 12 tên thuộc hạ khuôn mặt đều trùm kín hành động, tất cả nhanh chóng bao quanh lấy Firo.
Chúng nhanh chóng tạo thành 1 vòng tròn đầy các ký hiệu ma thuật và bắt đầu làm phép.
Sàn nhà bắt đầu tỏa sáng và 1 phép thuật hình vuông xuất hiện bao quanh Firo đang đứng ở giữa.
“Eh, c-cái gì vậy?”
Firo cố gắng chống cự lại nhưng lần này lại không có tác dụng trước loại ma thuật hình vuông này và nó bắt đầu thâm nhập vào người của Firo.
“A-đau—! Dừng lại đi-!”
Cảm thấy cơn đau đang tăng dần từ phong ấn nô lệ, Firo bắt đầu đập phá ma thuật hình vuông. Tuy nhiên chỉ làm nó tỏa sáng và rung nhẹ 1 chút.
Tay buôn nô lệ và thuộc hạ hắn đều kinh ngạc.
“Đứng ở đây mà nói, hiếm ai có thể di chuyển khi ở trạng thái này. Vậy mà còn đập phá dữ dội như thế, tương lai chắc còn đáng sợ hơn, đương nhiên rồi.”
Nghĩ lại thì Firo vẫn chỉ Lvl.19. Nếu mà cô nhóc lên lvl cao hơn nữa thì sẽ ra sao đây? Tôi cũng phải gật đầu đồng ý với tay buôn nô lệ.
Cuối cùng thì ma thuật hình vuông cũng đã hoàn toàn xuất hiện trên vùng bụng của Firo.
“Nó đã hoàn thành, đương nhiên.”
Cửa sổ trạng thái tôi hiện ra và lần này là cửa sổ thú nuôi còn cao cấp hơn nữa. Không chần chừ, tôi bắt đầu làm việc sáng nay đã làm.
“Haa... Haa..”
Firo bước về phía tôi, thở dốc.
“Chủ nhân à, đau quá.. Nó đau lắm”
Dù tôi biết là vậy, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh.
“Vậy thì biến lại thành người”
“Ehh, em đang đau nên không đâu, giữ lời hứa. Cho em đồ ăn đi!”
Con bé lại cãi tôi với cái giọng vô lễ ấy. Và phong ấn bắt đầu hoạt động.
“A-aaa.. Cái gì! Khoongggg...”
Firo cũng tỏa ra phép thuật chống lại phong ấn nhưng lần này vẫn vô dụng.
“Aaaaa...”
Firo gục xuống trong cơn đau đớn.
“Nếu không nghe lời ta, nó sẽ còn đau.”
“Au-aa! Hi.. Híc..”
Firo cuối cùng cũng chịu biến về dạng người và phong ấn nô lệ bắt đầu biến mất.
“Hm.. Lần này nó có hiệu quả. Làm tốt lắm”
“Đối tượng lần này khá là mạnh mẽ, nên cũng không dễ thuần phục lắm, đương nhiên rồi.”
Tôi bước đến chỗ Firo đang gục xuống và bảo.
“Bản thân em đã đáng giá 100 đồng bạc, cái phong ấn này đã là 200 đồng bạc-tổng cộng là 300 đồng bạc. Em phải trả nợ ta bằng việc biết vâng lời.”
“Ch-chủ nhân..”
Tay Firo lảo đảo và với về phía tôi.
Thật đúng là không có lương tâm khi phải nói điều này với khuôn mặt bé bỏng thuần khiết này, nhưng tôi phải làm vậy không thì con bé sẽ chẳng sống sót nổi với tính cách như vậy.
“Hãy nghe lời ta.”
“K-khoongg”
“Được rồi, được rồi, nếu vậy thì ta sẽ bán em cho người đáng sợ đằng kia.”
Firo cuối cùng cũng hiểu tình hình của mình-biểu hiện rõ trên khuôn mặt méo mó sợ hãi.
Tay buôn nô lệ? Hắn hiểu đang diễn kịch hay thật vậy, trông hắn rất vui mỉm cười nhìn về..
“Vậy thì giá cả...”
“Xem nào. Là loại khá hiếm cộng với phí hư tổn nuôi lớn, tính cả thêm phong ấn vừa rồi. Tôi ra giá là 30 đồng vàng, đương nhiên rồi.”
Không biết hắn có ý định gì nhưng 1 kẻ như hắn lại chịu chi lớn như vậy. Dù vậy tôi biết chắc 1 điều, nếu tôi bán Firo cho hắn thì con bé sẽ xong đời.
Tuy nhiên Firo vẫn nhìn về phía tôi, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Hừm! Đúng là đau khi phải làm vậy.. Dù tôi có áy náy nhưng vẫn phải vậy, thái độ của Firo sẽ quyết định tương lai của cô bé.
Tôi không phải ông anh lớn hay loại người nuông chiều làm hư thú nuôi.
“Nó sẽ xảy ra, nếu như em lại chống đối. Ta sẽ không gặp lại em nữa... Em sẽ phải uống đủ loại thuốc, cơ thể sẽ bị nghiên cứu từng tý 1 và cuối cùng... Có lẽ là...?”
“Không đâuuuuuuu”
Firo hét lớn- “Chủ nhân đừng ghét em mà..”
Con bé ôm chặt lấy chân tôi nài nỉ.
Đúng là áy náy... NHưng phải dứt điểm.
“Nếu em thực sự ngoan ngoãn thì ta sẽ không ghét em. Vì vậy từ lúc này em phải nghe lời ta, rõ chưa?”
“V-vâng ạ!”
“Tốt, tốt, vậy thì đầu tiên là khi ngủ trong phòng trọ không được hiện nguyên hình, dù có chuyện gì. Đó là viêc đầu tiên, được chứ?”
“Vâng!”
Khi thấy Firo mỉm cười, tôi chỉ còn lại cảm giác đau nhức nhối. Dù sao thì xong việc này cũng phải đến cửa hang vũ khí đã.
Khi tôi đi ra cùng Firo, thì tôi nhìn tên buôn đang nở ra nụ cười đầy thích thú. Nó có thực là nụ cười không?
“Đúng là vô cảm nhưng vô cùng hữu hiệu. Nó thật làm tôi chạy đến sống lưng, ngài đúng thật là huyền thoại khiên anh hùng.”
Cái thể loại khen ngợi gì vậy... Dù gì thì cũng vậy tôi không có tư cách phàn nàn.
Và bên cạnh đó Raphtalia cũng nhìn tôi với thái độ khác lạ.
“Naofumi-sama... Có phải hơi quá...”
“Nếu ta không làm vậy thì sẽ không có mệnh lệnh được phục tùng. Cả em lúc đầu cũng vậy đây!”
Raphtalia chỉ gật đầu đáp lại.
Được rồi, đến lúc rời khỏi nơi này.
“Ta đoán là đã gây khá nhiều vấn đề”
“Nếu ngài muốn trả ơn vậy thì hãy nuôi thêm 1 con Filoli...”
“Bây giờ ta phải có việc. Tạm biệt.”
Tôi cắt nhanh cuộc nói chuyện và rời khỏi nơi này.