Chúng tôi bắt đầu xem lướt qua những báo cáo về Phượng Hoàng ở bên trong lâu đài.
Có một vài loại tài liệu tường thuật lại thiệt hại do nó gây ra.
Có vẻ như lượng thương vong xảy ra vào lúc đó không phải là con số có thể đùa được.
Quả nhiên họ đã dùng cách triệu hồi Hiệp Sĩ như là biện pháp cuối cùng, và để tránh thêm nhiều thương vong xảy ra hơn, cuối cùng thì những Hiệp Sĩ đã phong ấn được Phượng Hoàng.
“Ren, Motoyasu, Itsuki, dựa vào kiến thức của các ngươi, Phượng Hoàng bị phong ấn ở đâu?”
“Ngọn núi kia.”
Ngọn núi mà Itsuki nói là ngọn núi trải dài theo chiều dọc có thể nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ... Trông giống như một ngọn núi ở phương Đông ấy.
Ren chỉ tay về phía đó.
“Ừ, ở đó.”
“Đúng thế, Nghĩa Phụ-san, là ở bên kia.”
“Hmm... Trong Game, phong ấn đã bị giải trừ như thế nào vậy?”
“Chẳng phải trong Quest đã nói rõ rồi sao? Nó hồi sinh lại từ tấm bia đá có chứa phong ấn.”
“Vậy sao.”
Trong trường hợp Linh Quy, những chấn động do bản thân con quái vật đó tạo ra đã phá hủy hầu hết mấy bức bích họa mô tả nó.
Nhưng lần này, chúng ta có thể thư thả kiểm tra thông tin. Thật thoải mái làm sao.
Hửm?
Có nhật ký để lại của một trong các Hiệp Sĩ phong ấn Phượng Hoàng này.
Từ việc triệu hồi, đến việc thách thức Phượng Hoàng, và ghi chép về cuộc sống của người này cho đến khi... Tuổi thọ kết thúc luôn thì phải.
Là như vậy sao.
Sử dụng tri thức của tổ tiên để lại.
Phỏng theo cách Hiệp Sĩ thời xa xưa đã đánh bại Phượng Hoàng, chính là phong ấn nó lại.
Ý tôi là, những gì mà trường học dạy cho chúng tôi chỉ toàn là nghiên cứu và bắt chước theo những vĩ nhân trong quá khứ mà.
Nhật ký viết rằng, bị triệu hồi đến thế giới khác, được chọn làm Thất Tinh Hiệp Sĩ của Hộ Thủ (Bao Bàn Tay). Chủ yếu là chi tiết về việc chiến đầu mỗi ngày mà thôi.
Tôi chẳng biết thế giới cũ của người đó ra sao nữa.
Cả VRMMO hay siêu năng lực đều chẳng được ghi lại. Người này đến từ thế giới gần giống như tôi hay của Motoyasu sao?
Đọc cứ như là Web Novel ấy, mặc dù quyển nhật ký này là dựa trên trải nghiệm thực tế của người đó.
Đa số toàn là khoe khoang về chuyện hạ gục được mấy gã xấu xa.
Và cũng ngừng cả việc khoe khoang về dàn Harem của bản thân luôn đi. Tởm quá.
Mấy cảnh xyz với mấy cô gái thì có gì hay chứ hả.
Kỷ niệm cho lễ tốt nghiệp trường Đồng Trinh, và cả quá trình từ lúc gặp được người vợ đầu tiên đến lúc kết thành quan hệ cũng có gì hay chứ hả. (/‵Д′) /~ ╧╧
Người vợ đầu tiên đã triệu hồi người đó có vẻ như là công chúa, nhưng đối với chúng tôi, nhắc đến từ công chúa thì giống như dẫm vào bãi mìn vậy. Và tên thật của cô gái đó cũng có được ghi lại.
Tính luôn cả tôi, chẳng lẽ mấy tên đến từ thế giới khác đều như thế này sao?
Dẫu sao, tôi cố đọc lướt qua chúng, nhưng lo rằng mình bỏ qua bất kỳ thông tin quan trọng nào, nên tôi bắt đầu đọc kỹ càng lại.
Khi nào thì tôi mới tìm được thông tin gì hữu ích đây?
Mà khoan, để lại thứ này cho hậu thế, cái tên này rốt cuộc là đã nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Nhưng khi tôi ngẫm lại thì, chẳng lẽ đây vốn chỉ là nhật ký thôi sao?
Nó được viết bằng tiếng Nhật, nên người thế giới này không đọc được. Khả năng đó cao lắm.
Ý tôi là, người viết thứ này đã quá nhập tâm vào nhân vật.
Ít nhất thì, tôi không cho rằng người đó có ý định để lại thứ này cho hậu thế.
Nếu không thì đây đúng là một quyển tự truyện thật đáng xấu hổ.
Ren đang có một nét mặt rất phức tạp.
Motoyasu thì... Bảo Midori đọc, còn mình thì đang chơi đùa với bộ lông của bộ ba.
Khoan, Midori biết đọc tiếng Nhật?
Itsuki thì ‘tỉnh bơ’ đọc hết bản ghi chép đó. Nhưng nếu hắn tìm ra thứ gì, hắn sẽ báo ngay.
Nhớ nói cho ta biết nếu như có ghi chép về Phượng Hoàng đấy.
Và... Tôi đã đọc hết toàn bộ chúng.
Nhưng mà, những chuyện đã xảy ra liên quan đến cuộc chiến với Phượng Hoàng hay là Tứ Linh, và cả chuyện liên quan đến Đợt Sóng đều không có.
Ít nhất thì cũng phải ghi lại phương pháp cường hóa và phương pháp Class Up chứ!
“Này, không có thứ gì quan trọng à?”
“Đây là tất cả những tài liệu mà chúng tôi còn giữ lại được.”
Lại thế nữa sao.
Này này... Lúc tôi đọc mấy quyển sách cũ nát cũng y như vậy.
Chẳng lẽ có ai đó cố tình trừ bỏ hết chúng sao?
Tôi đang khó chịu đến mức rất muốn cằn nhằn với ai đó, tại sao toàn thiếu phần quan trọng không vậy hả.
“... Trước đây, ở trên vùng đất này từng có chiến tranh. Vào lúc đó, có khá nhiều tài liệu đã bị cháy rụi.”
“Ngọn lửa thực biết chọn thông tin để thiêu hủy nhỉ.”
“T- Tôi rất xin lỗi...”
Nhà học giả vừa xin lỗi vừa nói rằng ông ta sẽ kiểm tra lại tài liệu.
Uwa... Mất thời gian quá.
Giờ tôi lại muốn kêu ca nữa rồi đây.
“Đây là quyển cuối cùng. Một bản chép tay còn sót lại.”
Nói xong, ông ta đưa cho tôi một xấp giấy.
Mà, cái này gọi là xấp giấy thì đúng hơn là một bản chép tay. Hơn nữa, nó toàn là lỗ thủng.
A, nó có ghi chép lại về Phượng Hoàng nè.
Mục đích của Phượng Hoàng là... Lấy lương thực... Ngăn cản.
Lúc Đợt Sóng kết thúc thì không thể phong ấn nó được.
Và để đánh bại nó, cần cả hai con đồng thời... Nếu không...
Đây là cách thức tấn công...
Lại không thể đọc được. Dù sao thì đây cũng là một bản chép tay mà. Bởi vì đọc không hiểu chữ Nhật Bản nên người ta không thể chép lại đúng y như nguyên gốc được.
Trông cũng không giống như là nội dung được ghi lại sau khi được thảo luận với những Hiệp Sĩ khác.
Ngay đến khúc mô tả cách thức tấn công lại hết đọc được, muốn sỉ nhục nhau đấy à?
Là ai? Kẻ đã lười biếng trong việc bảo quản vật quan trọng như thế này là tên nào?
“Tiếp đến là bức bích họa do các Hiệp Sĩ thời xưa để lại. Các Ngài có muốn xem qua hay không?”
“Dĩ nhiên.”
Chúng tôi chờ mong có thể nhìn thấy những bức bích họa như lúc ở thị trấn Linh Quy.
Đúng như tôi nghĩ, chúng tôi bước tới một ngôi đền trông giống như một địa điểm du lịch.
“Thật kỳ lạ, Liên Hiệp Quân cũng xếp hàng à.”
Ở nơi đi vào ngôi đền, hay nói đúng hơn là đối diện cổng vào, tôi nhìn thấy có một hàng người dài nối đuôi nhau đang đứng đợi ở tòa nhà có hơi cách biệt.
Vài thương nhân đang đi xung quanh và bán đồ cho dãy người đó... Tuy rằng Phượng Hoàng sắp phục sinh, tinh thần con buôn có vẻ như vẫn còn rất phồn thịnh.
“Đó cũng là nơi mà chúng tôi muốn các Hiệp Sĩ hãy đi kiểm tra sau đó.”
“Hmmm.”
Cũng chẳng cần phải đến đó để làm gì.
Điều quan trọng nhất đối với chúng tôi chính là thông tin về Phượng Hoàng cơ.
Khả năng rất cao là chúng tôi là những người duy nhất có thể hiểu được những gì được viết trên bức bích họa.
Đối với người ở thế giới này, chúng có lẽ sẽ trông giống như những hoa văn kỳ lạ, nhưng đối với chúng tôi, đó chính là chữ viết.
Giống như lần với con Linh Quy vậy.
Và như thế, chúng tôi bước vào ngôi đền.
Biết ngay mà, nơi này trông y như một thắng cảnh du lịch nổi tiếng về Hiệp Sĩ trong truyền thuyết. Chúng tôi tiếp tục bước đi ở bên trong ngôi đền được làm bằng đá.
Bầu không khí có cảm giác thật nghiêm nghị.
Những tiếng bước chân lộp bộp không ngừng vang lên trong bóng tối.
Một người giống như hòa thượng đến chào đón chúng tôi... Còn bộ trang phục thì giống như của cha xứ. Nhật Tây hỗn hợp à?
Những ngọn nến nhấp nháy chiếu sáng cho ngôi đền tối tăm.
Khắp nơi ở bên trong ngôi đền được trang trí với nhiều bức tượng làm theo Phượng Hoàng.
Bầu không khí tối tăm dường như càng khiến tôi thêm khẩn trương hơn.
“À, bức bích họa do Hiệp Sĩ để lại là cái nào?”
Treo trên tường là những bức tranh cũ nát có chữ viết, cùng với những bức bích họa với phong cách vẽ giống như của nền văn minh Maya.
Tôi có cảm giác giống như là mình vừa mới bị lừa, và được đưa tới một địa điểm du lịch kỳ quái nào đó ấy.
“Là ở bên kia.”
Sau đó, chúng tôi được dẫn tới nơi sâu nhất của ngôi đền, nơi có một bức bích họa... Lớn.
Tuy nhiên... Tối quá. Tôi không thể nhìn thấy rõ cả bức tranh được.
“Tối quá nhỉ. Faust Glow Fire!”
Nữ Hoàng dùng ma pháp để chiếu sáng cả căn phòng tối.
Trước mắt chúng tôi quả thực là một bức tranh vẽ Phượng Hoàng.
Tôi không biết nó có đúng là được Hiệp Sĩ vẽ hay không, nhưng bức tranh bắt đầu bằng một biển lửa và ở gần đó là 2 con chim lớn.
Chỉ cần nhìn qua, tôi cũng có thể đoán được chúng tấn công bằng cánh, phun lửa, và móng vuốt.
Hình dáng của Phượng Hoàng là một con chim có vảy với hình dáng dựa trên con công.
Đuôi của nó trông giống như... Cá à?
Chúng không có màu đỏ, mà là được nhuốm màu của ngũ sắc. Thật khác biệt so với tưởng tượng của tôi.
Tuy nhiên, con thứ nhất lại có màu sắc hoàn toàn ngược lại. Theo như bức tranh miêu tả thì con thứ hai đang bay vòng vòng khắp nơi.
Nhưng có lẽ do sự khắc nghiệt của năm tháng, tổn hại của bức bích họa khá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, trạng thái của nó cũng coi như là được bảo tồn khá tốt.
Phương thức tấn công của Phượng Hoàng được miêu tả rất rõ ràng trên bức tranh.
Đầu tiên, con chim thứ nhất sẽ bay giữa trời cao, rồi ‘dội bom’ xuống dưới mặt đất bằng ma pháp và lông vũ. Con thứ hai sẽ bay dưới thấp, tấn công bằng móng vuốt và thở ra lửa. Có vẻ như đó là phương pháp tác chiến chủ yếu của chúng.
Dĩ nhiên, bức tranh này có lẽ chỉ là được thêu dệt nên từ một câu chuyện. Nhưng ít ra thì chúng tôi cũng có thể hiểu được đại khái nội dung của nó.
“Quả thật là đòn tấn công phiền phức.”
Những sinh vật bị thiêu đốt bởi lửa, sẽ hóa thành những con Zombie với cơ thể bốc cháy.
Con Linh Quy cũng có một năng lực tương tự như thế.
Ngoài ra, lông vũ được tạo ra từ cánh của chúng có thể tạo thành mấy con Familiar (đệ/ Ma Sử).
Rốt cuộc thì mấy con quái này có bao nhiêu loại cách thức tấn công vậy hả?
Nhưng khi so sánh kích cỡ của chúng với những công trình kiến trúc, tôi không nghĩ chúng to như Linh Quy.
Kể cả như vậy, chúng vẫn to một cách kinh dị.
Ít nhất là to hơn một chút so với Gaelion Già lúc nó trước khi được tái sinh.
Hơn nữa, có đến tận hai con.
“Ren, Phượng Hoàng của ngươi có phương thức tấn công giống vậy không?”
“Ừ, cũng gần như vậy... Nhưng nó không có Breath.”
“Cũng có một vài loại tấn công mà tôi không thấy. Như là dùng cánh tạo ra lốc xoáy để thổi bay con người.”.
“Nghĩa Phụ-san, bên phía con thì cũng có năng lực mà con không biết. Chính là năng lực triệu hồi Familiar.”
Quả nhiên là Game vẫn có sự khác biệt so với thực tế.
Mặc dù lần nào tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tại sao thông tin của mấy tên Hiệp Sĩ kia lần nào cũng bị thiếu hụt không vậy?
Bởi vì kiến thức của mấy tên Hiệp Sĩ đó chỉ là nửa vời, nên đó cũng không hẳn là do lỗi của bọn chúng.
Giả sử như tôi cũng có những thông tin sai lầm như của bọn hắn, thì có lẽ tôi cũng đã thất bại trước con Linh Quy giống như vậy rồi.
...? Có cái gì đó đang khiến tôi vướng mắc, nhưng mà... Tôi chẳng thể biết được đó là gì.
Giống như là có cái gì đó đang mắc kẹt trong cổ họng tôi vậy. Cảm giác thật khó chịu.
À thì, mấy cái suy nghĩ kiểu như vậy thì đào đâu ra câu trả lời đây chứ.