“So với lần trước đến đây, có thêm khá nhiều thứ nhỉ.”
Căn cứ bí mật của Sadina đầy nhóc đồ vật trông giống như kho báu hải tặc.
Đồ bạc, đồ vàng... Có rất nhiều thứ khác nhau, và nhiều dụng cụ ma pháp nữa.
Có lẽ tốt hơn hết là chốc nữa tôi giám định lại chúng.
Sadina mang về cho tôi mấy món trông rất đáng giá, nhưng dường như số tạp nham còn lại đều ở đây cả.
Số tiền việc trục vớt của cô ta mang lại cho tôi còn nhiều hơn cả số tiền mua cô ta nữa.
Tạm thời, xem ra tôi cần phải tăng đánh giá của mình với Sadina rồi.
“Nào, mọi người cứ uống sảng khoái đi!”
Sadina tuyên bố như thế và mang ra một thùng rượu.
“Fumu... Tính cả ta được chứ?”
Gaelion thử hỏi xem nó có thể được uống rượu luôn không.
Tôi tuy rất muốn nói là ‘lượn về đi’, nhưng để có thể chống lại nhịp điệu của cô nàng này thì dù có cả Raphtalia vẫn rất nguy hiểm.
Vì lẽ đó, bạn rượu có càng nhiều đương nhiên là càng tốt.
“Được chứ~, hora, đây, Gaelion-chan.”
Sadina lấy ra một chai rượu “1 Sho” và đưa cho Gaelion. (Sho (thăng): Khoảng 1,8 lít)
Hể, rượu Nhật Bản đó à?
Có lẽ các Hiệp Sĩ trong quá khứ đã truyền lại cách làm rượu chăng.
“Được, không khách sáo đâu.”
Gaelion bắt đầu tu chai rượu ừng ực.
“Ồ... Chẳng phải là một trong số những loại rượu nổi tiếng đây sao?”
“Đúng vậy~. Đây là loại rượu mạnh đến mức thỏa mãn những con rồng ở nơi tôi sinh ra đó.”
“Hô...”
Gaelion liền trở nên cao hứng và tiếp tục uống rượu.
Cô ta lấy cái thứ đó từ đâu vậy chứ...
“Nào nào, 2 người cứ uống đi, chẳng cần phải khách sáo đâu, tôi cũng có chuẩn bị quả Lukor cho Naofumi-chan nữa đó.”
Sadina mời rượu tôi cùng với Raphtalia.
À thì, cũng chẳng phải quả Lukor là loại trái cây mà tôi thích ăn nhất.
Mà, cũng được thôi.
“Và? Muốn nói về chuyện gì đây? Là chuyện mà cô không muốn Shadow hay bất cứ ai khác nghe được à?”
“Naofumi-chan hấp tấp quá đê~. Cậu không thể đợi tôi ngà ngà say được hay sao? Raphtalia-chan cũng uống đi chứ, cha mẹ của Raphtalia-chan uống rất giỏi, nên tửu lượng của Raphtalia-chan nhất định cũng rất cao.”
“E, Em...”
Cô ta rót ít rượu vào cho Raphtalia và con bé rụt rè hớp.
Ở trên đảo Cal Mira, chúng tôi cũng đã từng uống rượu.
Raphtalia đúng thật là uống rất cừ.
“Raphtalia-chan nghĩ thế nào về Naofumi-chan vậy? Onee-san rất muốn biết đấy.”
“Em rất tôn kính ngài ấy.”
Thế à.
Vì con bé trông như luôn sốc trước những hành động hung bạo của tôi, nên tôi còn tưởng là con bé không nghĩ về tôi như vậy.
Dù là tôi nói điều này thì có hơi kỳ quái, nhưng rất nhiều những việc tôi làm khá tàn nhẫn.
“Đó là lời nói thật lòng à?”
“Đúng vậy.”
“Em có nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
“Cái, cái đó...”
Ể? Việc Raphtalia muốn kết hôn với tôi, và con bé có xem tôi như người khác giới sao?
Không không, em ấy đang rất nỗ lực để không còn có những đứa trẻ phải chịu cảnh ngộ bất hạnh sau Đợt Sóng tương tự như mình cơ mà?
Nếu em ấy nói em ấy thích tôi, tôi không nghĩ là mình sẽ có cảm giác khó chịu, nhưng việc ưu tiên hiện tại của tôi lại là chuyện khác.
Tôi bỗng nhớ lại những lời Sadina nói lúc trưa.
Có lẽ là, khi thế giới trở nên yên bình thì Raphtalia mới... Nghĩ về những việc đó.
Nếu mọi việc thuận lợi, địa vị của Raphtalia khi đó có lẽ sẽ khá tốt.
“Em... Việc đó... Ưm...”
Mắt của Raphtalia đảo vòng vòng, còn khuôn mặt thì dần dần đỏ hơn.
Xem ra tuổi thật của Raphtalia vẫn còn rất nhỏ, bởi vậy có lẽ không nên uống rượu. Và có thể, con bé cũng chưa đến tuổi có thể phân biệt được luyến ái nữa.
Còn tôi, có lẽ con bé chỉ xem tôi như người thay cho cha mẹ quá cố của mình, nên chắc hẳn sẽ thấy rất bối rối nếu được hỏi có xem tôi như một người khác giới hay không.
Quả nhiên chuyện luyến ái đối với Raphtalia vẫn còn quá sớm.
Đúng vậy.
Việc Raphtalia hiểu lầm khi thấy tôi ngủ cùng với những người nữ khác có lẽ cũng giống như con cái trong gia đình có cha hoặc mẹ độc thân, rồi nảy sinh ác cảm và từ chối giao thiệp đối với đối tượng tái hôn của cha hoặc mẹ.
Cái phản ứng quá mẫn cảm này cũng không có gì là lạ cả.
Đến cả tôi cũng không muốn Raphtalia tiếp tục hiểu lầm như thế.
Nhưng mà, Firo, con chó đóng khố, và Imia đều toàn là trẻ con cả, nên chuyện này đúng ra là không có vấn đề chứ nhỉ?
“Naohyumi-sama n, nà...”
Ngữ điệu của Raphtalia bị loạn cả lên rồi.
“Ara? Raphtalia-chan?”
“N, l, là...”
*Rầm*, Raphtalia úp mặt xuống bàn.
“Unu... Ta cũng... Hơi hơi...”
Gaelion cũng loạng choạng lắc lắc đầu, rồi ngã xuống và chổng 4 chân lên trời lăn ra ngủ.
“Ara ara, quả đúng là loại danh tửu 『Long Sát』 và 『Tanuki』nhỉ~... Có lẽ có hơi quá mạnh đối với Raphtalia-chan và Gaelion-chan rồi.”
“Cô... Đã mưu tính...”
Nguy hiểm rồi. Vậy có nghĩa là bà Sadina này đã mưu đồ sẵn rượu để hạ gục Raphtalia và Gaelion.
Cứ thế này, con mẹ Kình Nữ này có thể sẽ tấn công tôi.
Trong tình huống xấu nhất, tôi chắc phải dùng đến Shield Prison và Portal Shield để chạy trốn sao?
“Vậy, ta tiếp tục uống rượu thôi.”
“Không. Ta đi về đây.”
“Nào nào, Onee-san bây giờ mới muốn nói tới chuyện cần nói nè, nếu Naofumi-chan trở về, thì Raphtalia-chan và Gaelion-chan tính sao đây.”
“Dùng Portal dịch chuyển đi luôn.”
“Vậy à~. Tuy nhiên, hẵng nói chuyện với Onee-san chút đã nào.”
“Nói chuyện? Không phải là định cùng ta tiến hành bữa tiệc thể xác đấy chứ?”
“Không không. Đêm nay đích thực đình chiến.”
Sadina vẫn cái thái độ vô tư lự kia mà vừa uống rượu vừa nói chuyện với tôi.
Tuy nhiên, ngay sau đó.
“Naofumi-chan. Onee-san trước đây đã nói với cậu rồi. Nếu cậu muốn mối quan hệ với Raphtalia-chan trở nên tốt hơn, cậu cần phải chuẩn bị trước.”
Cái thái độ vô tư mọi khi bị thổi bay đi mất, Sadina biến về dạng người, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi và nói.
“Đúng là có chuyện đó. Thế nhưng cô khiến cả Raphtalia và Gaelion đều say quắc cần câu như vậy chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
Đối với Sadina, đứa trẻ tên Raphtalia trong lòng cô ta có vị trí như thế nào?
Tuy rằng tôi không rõ lắm, thế nhưng dường như đó là việc mà Sadina không muốn đào lên lại, vì mỗi khi tôi gặng hỏi, cô ta thường đánh trống lảng.
Trước đây, cũng khá lâu rồi.
Khi vẫn còn trong lúc xây dựng lại ngôi làng và thị trấn, các thế lực Á Nhân có nghe nói rằng cánh tay phải của tôi là Á Nhân tộc Raccoon, thế nên... Có một nhóm Á Nhân tộc Raccoon đến giúp đỡ cho tôi.
“Cánh tay phải của Khiên Hiệp Sĩ-sama là thuộc tộc Raccoon, thế nên chúng ta như là người nhà. Vì để trợ lực cho Khiên Hiệp Sĩ-sama, chúng tôi đã đi đường dài tới đây, mong được ngài cho phép góp một phần lực trong công cuộc phục hưng này.”
Thỉnh thoảng cũng có những thế lực đến thị trấn dưới danh nghĩa là “trợ giúp”.
Vào lúc ấy, khi thấy các Á Nhân tộc Raccoon đó, tôi đã rất ngạc nhiên vì họ khác với Raphtalia quá mức.
Có thể nói là thể trạng khá tốt... Còn nói thẳng ra thì, phần lớn bọn họ đều sặc mùi đồng ruộng, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.
Khuôn mặt thì chẳng được đẹp cho lắm, và thực sự rất hôi mùi đất.
Trông họ chẳng có vẻ gì là nhiệt tình cả.
Tuy nhiên, lấy lý do họ là tộc Raccoon, hỏi xem Raphtalia là đứa trẻ xuất thân từ nơi nào và rồi giải thích rằng họ có quan hệ huyết thống với con bé để cho tôi không thể từ chối được sự giúp đỡ của họ.
「Các người quá mức rồi đấy, ta không phải vì thuộc hạ là tộc Raccoon mà sẽ ưu đãi cho các ngươi, mà là đánh giá dựa trên năng lực từng người. Và các ngươi chẳng có quan hệ gì với Raphtalia hết, biến hết đi!」, lúc tôi đang suy nghĩ là có nên nói như vậy hay không thì ngay khi đó, Sadina tỏa ra một luồng sát khí lúc bình thường tôi chưa từng thấy bao giờ vừa dùng cây lao chĩa vào bọn họ.
“Thật xin lỗi, nhưng đứa trẻ cánh tay phải của Naofumi-chan và các vị hình như là những người hoàn toàn xa lạ, thế nên đừng có mà sử dụng cái cớ là cùng chung dòng máu để gia nhập vào đây... Ngừng lại được rồi chứ~?”
Mặc dù lời nói của cô ta khá ôn hòa, thế nhưng sát khí kia khiến nhóm người tộc Raccoon kia tê cứng cả người lại.
Ngay khi đó, tôi đã nói thêm vào một điều, để kết thúc sự việc.
“À, nếu các người muốn, các người hãy trợ giúp cho việc phục hưng ở thị trấn, và sau đó, ta sẽ đánh giá xem các người có hứng thú với công việc hay không.”
Sau khi nghe tôi nói vậy, nhóm người tộc Raccoon liền rời đi để đến giúp xây dựng lại thị trấn... Nhưng sau đó tôi không nghe gì về họ nữa.
À, nhớ rồi.
Dường như là sau khoảng 3 ngày, hầu hết bọn họ bỏ trốn ngay giữa đêm thì phải?
Tuy vậy, vẫn còn một số người hiện vẫn đang làm việc rất chăm chỉ ở thị trấn.
Thế nhưng mấy người đó cũng chẳng hề có hành động hay thái độ nào tỏ vẻ muốn lấy lòng tôi.
“Này, thực sự thì cô với Raphtalia có quan hệ như thế nào vậy?”
“Naofumi-chan. Raphtalia-chan và cha mẹ của con bé. Chính là ý nghĩa sinh tồn của tôi.”