*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ồ! Ngài Anh Hùng đây mà. Hôm nay tôi có thể giúp gì được cho ngài đây?”
Người Buôn Nô Lệ làm ra dáng vẻ quý phái xuất hiện và nhã nhặn chào tôi.
“Oya?”
Người Buôn Nô Lệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Raphtalia.
“Quả là một sự thay đổi đáng kinh ngạc. Tôi không ngờ con bé nô lệ hôm nào sẽ lớn và trở nên xinh đẹp đến thế này.”
Ông ta liếc mắt nhìn tôi và rũ vai thất vọng khi nói những lời đó.
“... Cái gì?”
“Tôi đã nghĩ ngài là kiểu người giống chúng tôi, nhưng thật đáng thất vọng thay.”
Ông ta nói vậy là có ý gì? Nhưng tôi im lặng, cố nhịn không phát lời đó ra khỏi miệng.
“Một người buôn nô lệ thực thụ sẽ nâng cao chất lượng của nô lệ bằng cách giữ chúng thừa sống thiếu chết.”
Ông ta thản nhiên tiếp tục.
“Vậy theo lời ông vừa nói, nô lệ đã sử dụng chán chê rồi thì đến lúc vứt đi rồi, phải không?”
“N-Naofumi-sama?”
Raphtalia nhìn tôi lo lắng.
Tôi tự biết rằng giọng điệu của tôi có hơi quá.
Tình trạng của tôi bây giờ tốt hơn hẳn so với lần gặp trước nhiều.
“Fufufu... Thì ra là vậy sao? Tôi bắt đầu cảm thấy thú vị muốn run rẩy cả người đây.”
Người Buôn Nô Lệ, cảm thấy vừa lòng câu trả lời của tôi và bật cười.
“Như vậy, Quý Khách đến đây để tôi đánh giá giá tiền của nô lệ này đúng không... Ngài đã nuôi dưỡng cô ta trở nên xinh đẹp đó. Vậy, cho một nữ nô lệ không còn trinh trắng... 20 GC được chứ?”
“Sao ông lại nói cứ như là tôi sắp bị đem bán vậy? Ngoài ra, tôi vẫn còn là một trinh nữ!”
Người Buôn Nô Lệ ngạc nhiên há hốc miệng trước lời nói của Raphtalia.
“Ô, trời ơi! Thế 35 GC thì sao? Tôi có được phép kiểm tra xem cô ta có còn là trinh nữ không?”
“Naofumi-sama!”
35 GC cho Raphtalia?
“Naofumi-sama, ngài hãy nói gì đó đi.”
35 GC là quá thừa để mua tên nô lệ người sói Lv 75 dạo trước!
Trong khi tôi âm thầm suy xét những điều đó, Raphtalia nắm chặt lấy vai tôi và làm vẻ mặt cực kỳ đáng sợ nhìn tôi.
“Naofumi-sama... Nếu ngài cứ đùa dai như vậy, em sẽ nổi giận đấy.”
“Có chuyện gì? Sao em biểu lộ nét mặt đáng sợ vậy?”
“Em bị người ta ra giá và sắp bị bán tới nơi rồi mà ngài vẫn không nói lời nào che chở cho em gì hết.”
“Nếu như anh không làm điệu bộ điềm tĩnh như vậy thì có lẽ sẽ bị ông ta xem thường.”
— Đó là cách tôi giả vờ với tay buôn nô lệ. Mặc dù tôi quả thực có nghĩ một tí về nó, nhưng Raphtalia cứ như đọc thấu hết cả suy nghĩ của tôi. Lẽ ra tôi không nên cân nhắc việc bán đi người duy nhất trên thế gian này tin tôi.
“35 GC...”
Ngay khi nghe tôi lẩm bẩm như vậy, nắm tay của Raphtalia bóp chặt hơn.
“Ui da, ui da.”
Sức mạnh của Raphtalia... Đã vượt quá khả năng phòng ngự của tôi rồi.
Xét về mặt chiến đấu, chuyện này đúng là rất đáng để dựa dẫm vào.
“... Em sẽ chạy trốn đấy, ngài biết chứ.”
“Chỉ là trò đùa thôi mà. Anh chỉ đang nghĩ là em được đánh giá cao như vậy đúng là đáng mừng.”
“Ch-chuyện đó... Naofumi-sama...”
Chẳng hiểu vì sao mà Raphtalia bỗng trở nên bẽn lẽn và ngượng ngùng.
Hành vi này làm tôi cảm thấy thật đáng kinh tởm.
... Là những gì tôi nghĩ, nhưng tại sao? Tôi đã nói gì vậy?
“À, con bé không phải để bán.”
“Hiểu rồi... Thật đáng tiếc. Vậy tôi có thể giúp gì cho ngài đây?”
“À, bộ ông không nghe gì về vụ ồn ào trong lâu đài sao?”
Người Buôn Nô Lệ bật cười trước câu hỏi của tôi.
“Tôi đã có nghe rồi. Dấu phong ấn nô lệ đã bị xóa đi, phải không?”
“Nếu ông đã biết rồi, thì chuyện này đơn giản hơn nhiều... Và ngay từ đầu nếu ông đã biết thì nãy giờ đừng có mà định giá chứ!”
Tôi vốn cũng đã mệt phờ khi phải ‘đối phó’ với Raphtalia rồi.
Thật là...
“Lẽ dĩ nhiên, ngài cũng biết mà, mặc dù nhà vua nói vậy, nhưng hệ thống nô lệ vẫn còn đó. Đúng vậy.”
“Hừm, ta cứ nghĩ bọn quý tộc không có mua nô lệ chứ.”
“Không đâu. Không đâu. Những người giàu có ấy mới chính là những người mua nhiều nô lệ. Nói cho cùng thì nô lệ rất hữu dụng mà. Đúng vậy.”
“Tên vua rác rưởi đó, nói những lời đó vì ủng hộ tên Motoyasu, Thương Hiệp Sĩ... Chẳng lẽ những kẻ quý tộc đó không làm loạn sao? Nếu là ta, ta sẽ làm loạn đấy.”
Nếu chuyện đó thực xảy ra thì đúng là thú vị.
Có khi nó còn làm cho đất nước “tốt” hơn nữa.
“À, đất nước này giống như một tảng đá nguyên khối vậy[1]. Nếu bọn họ có làm loạn, thì kẻ phải chịu thua thiệt chỉ là chính bọn họ, những quý tộc. Đúng vậy.”
“Tên vua rậm râu ấy có quyền lực lớn đến vậy sao?”
Có phải vì đất nước này theo chế độ độc tài?
Nếu có một cuộc nổi loạn, chắc hẳn đất nước này sẽ sụp đổ.
Lý do là vì đất nước này có một tên vua rác rưởi, và kẻ kế thừa vương vị là một con công chúa đĩ đàng.
“Thực ra, ở đất nước này, hơn cả nhà vua...”
“Anou... Còn chuyện dấu phong ấn nô lệ thì sao ạ?”
“À, anh cũng suýt nữa quên mất.”
Chúng tôi đã hoàn toàn lạc đề. Giờ nghĩ lại thì tôi thực sự đ*ch quan tâm đến chuyện gì có thể sẽ xảy ra cho tên vua rác rưởi kia.
“Vậy nên ngài đến đây để đặt lại dấu phong ấn nô lệ, phải không?”
“Ừ. Có thể làm vậy chứ?”
“Bất cứ khi nào tôi cũng sẽ vì ngài mà phục vụ.”
Hắn búng tay một cái và một phụ tá xuất hiện, mang theo cái lọ dùng trong lần đặt dấu phong ấn lên em ấy trước đây.
Raphtalia thẹn thùng cởi bộ áo giáp và lộ ra bộ ngực.
“Tr-Trông thế nào ạ?”
“Thế nào là thế nào?”
“... Haa~”
??
Tại sao em ấy lại thẹn thùng thế chứ?
Thêm cả thở dài ngay sau đó nữa, chẳng lẽ tôi đã làm gì à? (Dịch: Chẹp, tên Naof này tối dạ ghê! =)))
Cũng giống như lần trước, tôi nhỏ một giọt máu vào lọ mực, và cái hỗn hợp đó được quét lên Raphtalia, ngay vị trí của dấu phong ấn cũ.
“Mặc dù dấu phong ấn đã bị xóa đi, nhưng phục hồi nó là hoàn toàn có thể.”
“Ồ...”
Dấu ấn đã bị xóa đi nay đã xuất hiện trở lại và tỏa sáng trên ngực Raphtalia.
“... Ngh...”
Raphtalia cố nén đau đớn.
Biểu tượng nô lệ lần nữa hiện lên ngay trước mắt tôi.
Tôi cần phải đánh dấu kiểm (dấu check) lại các hình phạt xảy ra khi dám bất tuân lời nói của tôi.
... Lần này, không cần thiết phải cài đặt hình phạt nặng làm gì.
Để lấy được lòng tin của tôi, Raphtalia phải trở lại làm nô lệ. Nên tôi cũng phải tin vào em ấy.
“Giờ thì...”
Trong lúc nghĩ xem sẽ làm gì, tôi chợt chú ý tới vài giọt mực còn sót lại trong cái đĩa.
Tôi vô thức chạm tay vào nó và chiếc Khiên có phản ứng...
“Này, ta có thể xin một ít mực ấy được không? Ta có thể trả cho nó.”
“Được. Cứ tự nhiên.”
Tôi đổ những giọt mực còn sót lại trong cái đĩa lên chiếc Khiên.
Suuu... Chiếc Khiên hấp thụ hết chúng.
Điều kiện cho Khiên Người Dùng Nô Lệ đã được giải phóng.
Điều kiện cho Khiên Người Dùng Nô Lệ II đã được giải phóng.
Khiên Người Dùng Nô Lệ
Equipment Bonus: Hiệu chỉnh Tăng trưởng Nô Lệ (Nhỏ) <Chưa thành thạo>
Khiên Người Dùng Nô Lệ II
Equipment Bonus: Hiệu chỉnh Trạng thái Nô Lệ (Nhỏ) <Chưa thành thạo>
Khiên Người Dùng Nô Lệ à?... À thì, chuyện này là điều tất nhiên...
Một nhánh mới xuất hiện trong hệ thống cây kỹ năng, xuất phát từ Khiên Nhỏ. Chỉ số của nó không được cao lắm.
Tuy nhiên, phần Điểm Cộng Trang bị lại thu hút tôi.
Hiệu chỉnh Tăng trưởng à...
Có tới 2 cái Khiên được mở khóa chỉ bằng một vài giọt mực?
Tôi cẩn thận nhìn về Raphtalia.
“Chuyện gì vậy?”
Đột nhiên tôi nhớ lại là cái Khiên đã hấp thụ một ít tóc của Raphtalia. ‘Khiên Racoon’ [2] đã được mở khóa vào lúc đó. Nên có lẽ lúc này, một điều kiện nào đó cũng đã được đáp ứng.
Có lẽ là điều kiện cho Khiên Người Dùng Nô Lệ II. Do các điều kiện đã được thỏa mãn, cả 2 cái Khiên đều được mở khóa.
Tôi phỏng chừng là như vậy.
Trong trường hợp đó thì...
“Raphtalia, cho ta xin một vài giọt máu của em.”
“Hả? Tại sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là ta muốn làm một thử nghiệm nhỏ.”
Tuy bối rối, nhưng Raphtalia vẫn cắt đầu ngón tay của mình và nhỏ một vài giọt máu vào cái đĩa. Tôi lại nhỏ chúng vào cái khiên của mình.
Điều kiện cho Khiên Người Dùng Nô Lệ III đã được giải phóng.
Khiên Người Dùng Nô Lệ III
Equipment Bonus: Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng Nô Lệ (Trung) <Chưa thành thạo>
Đúng rồi! Đúng như suy đoán của tôi!
“Naofumi-sama? Trông như ngài đang có chuyện gì vui?”
“À, một cái Khiên rất thú vị đã xuất hiện.”
“Thế thì tốt quá.”
Tôi chuyển cái Khiên thành Khiên Người Dùng Nô Lệ rồi chờ cho nó được mở khóa.
“Giờ thì... Hửm???”
Chúng tôi đã làm xong việc cần làm, và sắp sửa rời đi thì một cái rương gỗ chứa đầy trứng thu hút ánh mắt tôi.
Tôi nhớ là đâu có thấy nó ở đây vào lần trước đâu. Nên tôi khá tò mò về nó.
“Cái gì vậy?”
Tôi cất tiếng hỏi Người Buôn Nô Lệ.
“À, đó là hàng hóa kinh doanh hợp pháp của tôi.”
“Kinh doanh gì?”
“Đây là một cửa tiệm bán ma thú.”
Vì lý do nào đấy mà ông ta hào hứng trả lời.
“Ma Thú? Vậy ra ở thế giới này cũng có những Nhà Huấn Luyện Thú (Ma Thú Sư) nữa à?”
“Ồ, thật bất ngờ... Ngài Anh Hùng không biết gì sao?”
“Ta không cho rằng ta đã từng gặp họ...”
“Naofumi-sama.”
Raphtalia giơ tay lên xin phép nói.
“Chuyện gì vậy?”
“FiloRial chính là những con ma thú được huấn luyện bởi những Ma Thú Sư đấy.”
Tôi chưa từng nghe tới cái tên này nên tôi chẳng hiểu em ấy nói cái quái gì nữa.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Đó là những con chim được dùng trong việc kéo xe thay cho ngựa trong thành phố.”
“Ồ. Ra là mấy con đó.”
Những con chim trông như mấy con Chocobo.
Tôi đã tưởng rằng chúng là những động vật đặc trưng của thế giới này, nhưng hóa ra chúng lại là những con ma thú.
“Trong ngôi làng em từng sống cũng có những người nuôi thú nữa. Bọn chúng được nuôi để lấy thịt trong các nông trại.”
“Ồ...”
Là vậy à? Ở thế giới này, có vẻ như những người làm việc trong trang trại cũng được tính là những Ma Thú Sư nữa à.
“Vậy, những quả trứng này là...?”
“Do người thường gặp rất nhiều khó khăn trong việc điều khiển những con ma thú nên cách làm này sẽ làm cho mọi việc đơn giản hơn.”
“Vậy à?”
“Ngài có muốn xem những cái chuồng chứa ma thú hoàn toàn trưởng thành không?”
Nếu tôi biểu lộ sự hứng thú, ông ta sẽ cố gạ bán cho tôi. Tay thương buôn nô lệ này rất có tâm hồn kinh doanh.
“Không. Lần này như vậy là xong.”
Giờ đây tôi vẫn còn nhiều chuyện khác hơn cần phải lo.
“Vậy cái bảng đặt trên mớ trứng là sao vậy?”
Mặc dù không biết cái gì được viết trên đó, nhưng tôi có thể thấy một mũi tên chĩa xuống cái hộp với mớ trứng và những ký tự trông như những con số.
“Một dạng Xổ số trúng trứng, một lần thử là 100 SC!”
“Một lần thử tới những 100 SC. Mắc quá!”
Bây giờ chúng tôi chỉ có 508 SC. Giá gì mà cắt cổ.
“Bởi vì có cả những con ma thú đắt tiền trong đó nữa.”
“Để xem, với bọn FiloRial, thông thường, chúng khoảng bao nhiêu tiền?”
“Với một con trưởng thành là... 200 SC. Ngoài ra, giá trị của chúng cũng bị ảnh hưởng bởi màu sắc và chất lượng của lông... Đúng vậy.”
“Vậy là nhũng con non rẻ hơn những con trưởng thành? Vậy đấy là giá của một cái trứng FiloRial, sau khi đã loại trừ chi phí nuôi dưỡng.”
“Không. Không. Vẫn còn trứng của những loài khác trong mớ này nữa.”
“À... Vậy nên ông mới gọi đây là trò『 Xổ Số』.”
Vậy ý của ông ta là sẽ có những người thắng và kẻ thua.
Thua tức là mua được một thứ gì đó rẻ hơn 100 SC, còn thắng là có được thứ gì đó tốt hơn.
“Hừm, cũng có khả năng là chẳng có ai chiến thắng.”
“Cái gì! Ngài Anh Hùng nghĩ chúng tôi là những kẻ buôn bán thiếu đạo đức đến vậy sao?”
“Không phải sao?”
“Chúng tôi cũng có lòng tự tôn của mình chứ! Mặc dù chúng tôi thích lừa gạt khách hàng, nhưng chúng tôi không bao giờ làm gì có hại đến danh tiếng của sản phẩm.”
“Ông thích lừa lọc nhưng lại không thích bán hàng giả...”
Kiểu logic quái quỷ gì vậy? Tôi ngạc nhiên sững cả người.
“Rồi. Phần thưởng lớn nhất là gì?”
“Nói một cách dễ hiểu là một con Kiryuu.”
Kiryuu (Kỵ Long)? Có phải đó là những con rồng mà tướng quân kỵ sĩ đoàn thường cưỡi?
“Một con rồng cưỡi như ngựa?”
“Không, là Phi Long. Chúng rất được ưa thích, nên các quý tộc đều mong có chúng.”
Phi long à?... Nghe cứ như trong mơ vậy.
“Naofumi-sama?”
“Giá thị trường cho một trong những con này là tầm 20 GC.”
“Xác xuất trúng là bao nhiêu? Chỉ áp dụng cho con Kiryuu thôi.”
“Trong đợt Xổ Số lần này có 250 quả trứng. Và trong số đó, có một quả trứng Kiryuu.”
Vậy xác xuất là 1/250.
“Những quả trứng này đều được phủ lên bằng ma pháp mạnh mẽ để làm cho người chơi không thể phân biệt được hình dáng lẫn trọng lượng hay nhìn xuyên được chúng. Chúng tôi chỉ để họ mua sau khi họ thừa nhận tính khả thi của trò chơi này.”
“Kinh doanh tốt nhỉ!”
“Đúng vậy. Nếu có ai đó trúng, chúng tôi chắc chắn sẽ hỏi tên người đó. Và từ việc quảng bá, chúng tôi sẽ có thêm nhiều người tham gia nữa.”
“Phải rồi,... Phụ thuộc hết vào vận may...”
“Nếu có ai đó mua 10 quả, chúng tôi sẽ cho phép họ chọn thêm 1 quả khác nữa từ mớ này.”
“Nhưng nếu loại trừ con Kiryuu ra thì sao?”
“Đúng vậy. Có những con khác giá khoảng 300 SC trong đó.”
Nghe thế, tôi tự nhiên bật cười.
Chờ chút... Thế này chẳng giống như CompuGacha [3] sao? Này!
Trò này quá dễ để có được một món lợi khổng lồ.
Tôi gần như đã bị lừa một lần nữa.
“Hmm...”
Tuy vậy, tôi vẫn thấy có điều gì đó thú vị ở đây.
Nghĩ kỹ thì tôi vẫn cảm thấy mình dễ bị tổn thương do chỉ có mỗi Raphtalia làm đồng đội.
Vậy cái nào sẽ tốt hơn đây? Mua một nô lệ mới hay là nuôi một con ma thú?
Việc thử nghiệm cái Khiên Người Dùng Nô Lệ mới mở khóa sẽ rất thú vị. Lv của Raphtalia cũng đã lên khá cao rồi nên lợi ích hưởng từ kỹ năng Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng cũng không có được hiệu quả tốt nhất.
Tuy nhiên, tôi đột nhiên nhớ tới tên Motoyasu.
Tên đó quả là phiền phức khi cứ khăng khăng đòi giải phóng nô lệ... Mặc dù có lẽ chỉ do Raphtalia là một cô gái xinh đẹp.
Vả lại, ngay cả khi nuôi dạy Raphtalia tôi cũng đã phải gặp bao nhiêu rắc rối rồi.
Thêm vào đó, tôi cũng cần phải mua thêm trang bị cho nô lệ nữa. Đó là một vấn đề lớn đối với tôi, một kẻ bình thường không một xu dính túi.
“Được rồi. Vậy ta thử mua một quả xem sao.”
“Cám ơn ngài! Lần này, tôi sẽ miễn phí cho ngài nghi thức đóng dấu phong ấn.”
“Ồ. Thật rộng rãi làm sao! Ta thích điều đó.”
“Naofumi-sama!?”
“Có chuyện gì à?”
“Ngài thực sự muốn mua một quả trứng ma thú sao?”
“À. Anh nghĩ rằng trận chiến vừa qua đã rất khó khăn với chỉ Raphtalia. Trang bị cho một nô lệ khác nữa thì quá tốn tiền, nên anh nghĩ nuôi dạy một con ma thú sẽ thú vị lắm.”
“Haa... Nhưng huấn luyện ma thú chẳng phải dễ dàng gì đâu.”
“Anh biết chứ... Nhưng em không muốn có một con thú cưng sao?”
“Nhưng chẳng phải ngài đang nhắm đến con rồng sao?”
“Nếu lỡ có trúng một con Usapiru dở tệ cũng vẫn không sao đâu.”
Chẳng phải là tôi ghét động vật, ngay cả trong các game MMO cũng có chức năng thuần hóa thú nuôi nữa mà. Hy vọng rằng việc nuôi nấng nó cũng giống như vậy, để cho tôi thư giãn. Dẫu sao, nếu nó có thể tuân lệnh như một nô lệ thì nó cũng vẫn có sức tấn công cao hơn tôi.
Có lẽ bởi vì lúc này tôi có khá nhiều tiền, nên tôi bắt đầu chi tiêu liều lĩnh.
Nhưng đây ắt hẳn sẽ là một món đầu tư có lợi.
Dẫu sao đi nữa, có cái Khiên Người Dùng Nô Lệ để làm gì nếu không có một vài con nô lệ ma thú chứ?
“Bán chúng đi sau khi đã nuôi lớn sẽ không đau khổ như khi bán một nô lệ.”
“À, em hiểu rồi. Thì ra là vậy.”
Mặc dù cuối cùng chúng tôi có thể sẽ trở nên quyến luyến với nó, nhưng do không có tiền nên chúng tôi buộc phải chịu đựng nếu lỡ điều đó thực sự xảy ra.
Và bởi vì một nô lệ vẫn là một con người, bán họ thì thật không nỡ. Nếu vì lý do nào đó tôi buộc phải bán đi một nô lệ đã trở nên thân quen, như Raphtalia chẳng hạn, tôi không chắc mình có làm được điều đó không nữa.
Tuy nhiên, do ma thú không biết nói nên dẫu sao thì cũng ít đau thương hơn.
Bỏ chúng lại với câu nói ‘Hy vọng ngươi sẽ có được một chủ nhân mới tốt hơn’.
“Ông cũng cung cấp dịch vụ môi giới đúng không?”
“Tôi rất hào hứng trước những suy nghĩ sâu sắc của ngài Anh Hùng. Đúng vậy.”
Người Buôn Nô Lệ trở nên cực kỳ hứng thú.
Tôi bắt đầu quan sát những quả trứng trên cái rương gỗ.
Ông ta đã nói rằng không có cách gì phân biệt chúng...
Chỉ còn cách là chọn đại một quả.
“Quả này vậy.”
Hoàn toàn dựa vào trực giác, tôi chọn một quả trứng ở bên phải.
“Xin hãy dùng máu đánh dấu quả trứng mà ngài đã chọn.”
Làm theo hướng dẫn của ông ta, tôi nhỏ một giọt máu lên hình ảnh vẽ trên quả trứng.
Một ánh sáng nhẹ màu đỏ phát ra khi một biểu tượng Ma Thú Sư xuất hiện.
Tôi đoán chừng chuyện này cũng giống như là thiết lập những cấm đoán lên nô lệ.
... Thiết lập một hình phạt nếu nó không chịu nghe lệnh của tôi. Tôi sẽ chọn mức nghiêm khắc hơn là so với Raphtalia.
Dù gì thì nó cũng chỉ là một con ma thú, nó có thể không hiểu tôi muốn nói gì nên sẽ tốt hơn hết đó là một hình phạt nghiêm khắc.
Mặc dù nó vẫn chưa nở!
Cười toe toét, Người Buôn Nô Lệ mở một cái máy trông giống như một cái lồng ấp.
Tôi đặt quả trứng vào đó.
“Nếu vì bất cứ lý do gì mà cái trứng không nở, ta sẽ đến đòi bồi thường.”
“Thật đáng ngưỡng mộ! Ngài Anh Hùng vẫn không chấp nhận từ bỏ khi thất bại.”
Tâm trạng và thái độ của Tên Buôn Nô Lệ đã đạt tới đỉnh điểm. Chà... Gã này, bộ ông ta là một tên masochist chắc?
Mặc dù tôi không mấy thích dùng lời nói để nhục mạ người khác... À, thực ra thì tôi rất mong muốn được thấy bộ mặt đau đớn của lũ Anh Hùng khốn nạn kia lắm chứ!
“Mặc dù bây giờ chỉ là lời nói, nhưng ta chắc chắn sẽ đến. Ta sẽ để mặc các nô lệ ‘làm việc’ với ông.”
“Ngài cuối cùng sẽ bắt tôi làm gì đây?!”
“Cứ chờ thì biết!”
Tâm trạng của gã Người Buôn Nô Lệ đặc biệt tốt.
“Khoảng khi nào thì trứng nở?”
Tôi hỏi Người Buôn Nô Lệ khi đưa cho ông ta 100 SC.
“Trên cái lồng ấp có ghi đó.”
“Hừm...”
Những ký tự trông như những con số đang thay đổi.
“Raphtalia, em đọc được không?”
“Ưm... Chờ một chút... Vào khoảng ngày mai.”
“Nhanh vậy à. Cái này tốt đấy.”
Chúng tôi rất mong chờ đến ngày mai khi quả trứng nở ra.
“Chúng tôi rất chờ đợi vào chuyến thăm tiếp theo của ngài.”
Và thế là, chúng tôi bước ra khỏi căn lều với quả trứng trên tay.
Chú thích
[1] Biên: Ý nói là đoàn kết một lòng hay có ảnh hưởng mạnh mẽ lẫn nhau.
[2] Raccoon: Gấu mèo Mỹ.
[3] CompuGacha: Đọc giả vào http://www. Siliconera. Com/2012/05/18/social-games-compu-gacha-model-officially-declared-illegal/ nếu muốn biết chi tiết. Cách chơi giải thích trong đoạn thứ 2.