Cả ngôi làng lặng thinh. Mọi người dường như nín thở. Bữa tối tình cờ kết thúc trong yên lặng mà không có ai thắp lên một cái đèn nào. Giống như toàn bộ ngôi làng đã chìm vào trong giấc ngủ.
Một số lượng lớn xe ngựa bị mất tích trở về cùng 1 lúc. Những con Filo Rial kéo xe và những nô lệ cưỡi chúng có lẽ đều đã bị điều khiển.
Từng người, lại từng người bước xuống xe và tiến thẳng đến ngôi làng. Sau đó, mang theo những nô lệ đang giả vờ ngủ trở về chiếc xe ngựa đỗ ở phía xa nhất.
Ở đó là...
“Đủ rồi!”
Tôi bước ra khỏi căn nhà đang trốn ở gần đó và hét lên. Cùng lúc, những đứa nô lệ bị bắt đi bắt đầu chống cự lại.
“Ồ, Nii-chan. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Kiel đứng trước mặt tôi, trả lời như không có chuyện gì. Tôi mở hạng mục nô lệ của Kiel và cố gắng kích hoạt hình phạt... Nhưng, màn hình bị nhòe đi và chẳng có cái quái gì xảy ra.
“Kiel, ta biết ngươi chẳng diễn kịch được đâu. Hãy nói thật đi. Có phải kẻ thao túng tâm trí của ngươi đang điều khiển ở trong xe phải không?”
“Điều khiển? Anh đang nói gì vậy, Nii-chan?”
Đôi mắt của Kiel trông rất kỳ lạ. Con bé nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ bị điều khiển khác và tất cả chúng đều nghiêng đầu bối rối.
“Chúng em cuối cùng cũng thoát khỏi sự tẩy não của Nii-chan. Đó là lý do vì sao nghĩa vụ của bọn em là giải cứu những người khác càng nhanh càng tốt.”
Thì ra là vậy... Chúng được được giải phóng khỏi tẩy não à.
Ra đó là lời nói dối dựa trên danh nghĩa mà Itsuki đã reo rắc vào trong đầu Kiel và những đứa khác để kiểm soát chúng.
Chính xác thì bằng vào lập luận đó, nghe giống như Itsuki đang đứng về phía chính nghĩa, ít nhất là trong đầu hắn là vậy.
Thế đấy, nếu chúng thực sự được giải thoát... Nó sẽ giống như những gì Rishia nói.
Hơn 10 phút trước, khi tôi đưa ra kế hoạch, Rishia đã nói:
“Naofumi-san. Kể cả sau tất cả những việc đã xảy ra, em vẫn yêu quí những huyền thoại về Hiệp Sĩ. Khi em còn bé, em đọc chúng bất kỳ khi nào có thể.”
“Đột nhiên em nói cái gì vậy?”
“Anh có biết kẻ thù xuất hiện trong lời lưu truyền về các Hiệp Sĩ không... Từ một nơi nào đó đã xuất hiện một kẻ độc ác được gọi là Ma Vương với năng lực chi phối?”
“Khiên Hiệp Sĩ phải không?”
Rishia khẽ lắc đầu.
“Ít nhất, bên trong câu chuyện, người đó được gọi là Ma Vương. Nhưng theo như lịch sử, trong khoảng thời gian đó có tồn tại vài người Hiệp Sĩ, và cũng cùng thời kỳ, có Hiệp Sĩ đã chết.”
Đó có phải là nguyên nhân mà mọi người cứ nghĩ rằng tôi có khiên tẩy não?
Điều đó cũng nghĩa là không nhất thiết phải là Khiên Hiệp Sĩ.
Những người ở thế giới này chỉ tùy tiện áp đặt ác cảm và gán nó vào Khiên một cách tùy tiện. Đấy chỉ là cái cớ để hành động mà thôi, vấn đề không phải đó có là Hiệp Sĩ gì đi chăng nữa.
Tôi đã nghe về chuyện này trên Manga. Dũng Sĩ (Yuusha) và Ma Vương là hai mặt của một đồng tiền. Còn ở đây, chúng là một và như nhau.
Chuyện xấu xa là giả mạo... Ma Vương mới là kẻ gây nên chuyện này. Không bao giờ có chuyện ai đó với sức mạnh bóng tối lại là Hiệp Sĩ được.
... Một Hiệp Sĩ bị gạch bỏ bởi lịch sử.
“Và theo như truyền thuyết... Đó, những người làm việc cho Ma Vương đều là nạn nhân bị bẻ cong theo ý chí của hắn.”
Nói tóm lại, nếu như tôi không nhanh chóng bắt được Itsuki thì sẽ vướng vào vô số rắc rối. Tình hình tệ nhất, tôi sẽ phải dùng Shield Prison để bắt giữ từng người một. Không biết tôi sẽ cần tới bao nhiêu ma lực đây.
Chuyện này chắc chắn là liên quan đến Itsuki.
Giả sử trong trường hợp Itsuki xuất hiện ở thị trấn, thì phải cố hết sức để bắt sống được Itsuki.
Nếu không thể bắt sống được thì đành phải giết hắn. Và trách nhiệm sẽ quy về tôi.
Chuyện này là vậy đấy.
Mà Ren phản đối việc giết Itsuki. Tôi cảm thấy càng về sau cảm xúc của hắn càng trở nên sâu sắc hơn.
Trước đây, hắn cố làm cho mình trông thật... Ngầu, và có vẻ như bây giờ đã tốt hơn rồi.
Nhân tiện, thử nhìn lại... Quá khứ cay đắng của tôi đi. Tôi chẳng có ý bỏ qua như vậy đâu.
Không cần biết chuyện gì xảy ra, tôi không nghĩ là Ren sẽ giết được Itsuki.
Hơn nữa, tôi đã dạy cho hắn phương pháp cường hóa để làm bản thân mình mạnh hơn nhưng do lời nguyền khiến hắn chỉ có thể mạnh hơn một cách nửa vời.
Vậy nên hắn ta cũng khó có thể hạ gục được một Itsuki đang bị xâm thực bởi Curse.
“Tôi về rồi đây~”
Một giọng nói vô lo phát ra từ phía bờ biển.
“Không phải đến giờ ngủ rồi sao? Tôi đang định cùng với Atlas-chan đi đến chỗ của Naofumi-chan nè, nhưng mà~... Có chuyện gì vậy?”
Sadina vẫn nói với giọng điệu vô lo đó và tiến về phía tôi.
“Vì sao cô đi ra ngoài mà trễ như vậy mới chịu về vậy hả!”
Rõ ràng là cô ta không biết gì về tình huống nguy ngập bây giờ.
Làm sao mà bà cô ngốc này lại có thể vô lo như thế được hay vậy?
“Vì sao à... Chẳng phải là Naofumi-chan đã nhờ tôi đi trục vớt sao?”
À phải rồi!
Sadina từng nói có khá nhiều kho báu thú vị chìm sâu xuống dưới đáy đại dương, vì thế tôi đã nhờ cô ta đi tìm chúng.
Gần đây, cô ta có quay trở lại với những đồng vàng cổ. Đó là những thứ sẽ khiến các nhà sưu tập phát cuồng lên. Chúng tôi bán được với một cái giá hời.
Vì thế tôi đã khuyến khích và nhờ cô ta tiếp tục.
“Hôm nay ấy~, tôi đã tìm được ít rượu ngon và một cây lao còn tốt.”
Sadina cầm một cây lao xa hoa trông như được làm từ san hô ra khoe tôi. Thứ đó bị chìm dưới đáy biển thật đấy à?
“Trông như nó đã ở dưới biển được một thời gian rồi, nhưng vẫn còn giữ được hình dáng. Lưỡi của nó cũng còn sắc lắm.”
“À nhân tiên... Cô lui lại vài bước được không?”
Sadina xoay tròn chiếc lao trước khi cất nó vào chiếc túi sau lưng rồi cô ta nhìn ra xung quanh.
“Sadina Nee-chan. Nii-chan thật tàn nhẫn.”
“Arế? Có chuyện gì sao?”
Kiel chậm rãi tiến lại gần Sadina.
“Không! Sadina-san! Hãy tránh xa khỏi Kiel-kun!”
Đồng thời với tiếng cảnh báo ngay lập tức của Rishia. Kiel biến về dạng chó và lao đến cắn Sadina.
Nhưng ngay lúc đó, Sadina lùi lại với tốc độ đáng kinh ngạc và giữ khoảng cách với Kiel.
“Chết tiệt... Hụt rồi.”
“... Em đang định làm gì thế? Onee-san sẽ tùy vào câu trả lời của Kiel-chan mà đưa ra hình phạt thích đáng.”
Sadina ngay lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu khi chĩa mũi lao về phía Kiel. Đòn tấn công của Kiel đã khiến cô ta hiểu được cần phải cảnh giác. Tôi lẽ ra nên cảnh báo sớm hơn.
“Trên lý thuyết... Nếu như trong lời lưu truyền, những nô lệ chỉ hoạt động theo ý thích của Ma Vương, nên...”
Những lời nói của Rishia dội lại trong tâm trí tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra tình huống tồi tệ nhất.
“Ta hiểu rồi, Itsuki không trực tiếp tẩy não. Hắn tạo một trạng thái hiệu ứng có thể lây truyền... Atlas, trạng thái của Kiel và những người khác thế nào?”
Tôi hỏi Atlas cảm nhận thế nào về tình hình hiện giờ.
Ít ra, có thể là chỉ có một khả năng duy nhất, nhưng có lẽ nên để Atlas nhìn qua.
“Chỉ vừa mới ít phút trước, sức mạnh mang điềm gở đang quấn chặt lấy Kiel-kun bắt đầu mở rộng ra thành hình xúc tua về phía Sadina-san.”
Chết tiệt. Rắc rối rồi đây.
Kiel, những con Filo Rial và những đứa nô lệ bị điều khiển đang vào tư thế chiến đấu.
Hiện tại, Lv của Kiel là 70.
Chỉ số của con bé khá cao, chỉ kém Raphtalia một chút.
Do sự khác biệt về chủng tộc, Kiel có thể di chuyển nhanh hơn.
Tuy nhiên, tôi có thể chịu được đòn tấn công của con bé. Vấn đề chính là khả năng truyền nhiễm ra xung quanh của tẩy não.
Giống như Game mà bạn phải phòng thủ tại một điểm chống lại vô vàn kẻ thù.
Hơn nữa, lẫn lộn lung tung làm tôi không thể chữa trị được.
Do đám nô lệ là thuộc hạ của tôi nên tôi phải chịu đòn tấn công của chúng mà không thể tấn công lại nếu không tình hình sẽ giống như hiện tượng “quả cầu tuyết”, kẻ địch sẽ càng tăng thêm.
“Có việc gì mình có thể làm đây?”
Như vậy thì bên phía Ren cũng có thể đang trong tình trạng khá nguy hiểm.
“GÀOOOOOOOOOO!”
Kiel hú lên một tiếng đầy mạnh mẽ và đám nô lệ bắt đầu tấn công...
Kư... Đám nô lệ mà tôi vốn huấn luyện để trở thành đội quân cá nhân chuẩn bị cho Đợt Sóng đang chống lại tôi.
Tôi đã dự định kết thúc chuyện này bằng việc bắt giữ Itsuki. Dĩ nhiên, tôi đã cân nhắc đến khả năng sẽ phải đối đầu với Kiel và những người khác. Nhưng chuyện quái gì xảy ra với cái phạm vi của tính lây nhiễm này vậy.
Thậm chí còn tệ hơn cả bệnh tật nữa.
“Câu chuyện kể rằng những người đồng hành của Hiệp Sĩ có ý chí mạnh mẽ có khả năng chống lại được sự điều khiển. Thật là một câu chuyện cảm động...”
Rishia vừa trả lời vừa né đòn tấn công của Kiel.
Ngôi làng bị nuốt chửng bởi trận chiến.
Mặc dù trước đó tôi đã hét lên cảnh báo, nhưng màn tấn công phủ đầu của đối phương đã khiến một vài đồng minh của tôi bất tỉnh. Kết quả của cuộc chiến còn tệ hơn cả dự đoán.
Tôi bước lên trước để bảo vệ đám nô lệ hết mức có thể. Nhưng vẫn không thể xử lý hết tất cả.
“Không sao chứ!”
“T, theo một cách nào đó.”
“Có vẻ như khả năng bị lây nhiễm cũng không cao lắm. Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục dính đòn, nó chắc chắn sẽ bùng phát từ bên trong.”
Tôi khá tự tin về sức phòng thủ của mình, nhưng khi đối mặt với cả một đoàn toàn những kẻ có cùng khả năng như Kiel, không thể nào mà tôi không cảm thấy đau được.
Nếu tôi sử dụng Shield Prison để tất sát hết toàn bộ, tôi sẽ phải gom cả đám về một chỗ. Mặc dù giải pháp nhanh nhất vẫn là tìm và bắt giữ Itsuki.
“Atlas! Em có thể cảm nhận được Itsuki quanh đây không?”
“... Không được. Khí mang tai họa tràn ngập khắp quanh đây, và em không thể chỉ ra chỗ nào đặc biệt được.”
“Vậy à...”
Tôi cũng nghĩ không nên hi vọng quá nhiều.
Chết tiệt. Mọi thứ đang đi ngược lại mong đợi của tôi.
Từ ví dụ của Motoyasu, nếu tôi lại bước theo vết xe đổ đó thì chắc chắn tôi sẽ lại thất bại. Nếu như tẩy não có khả năng lây nhiễm thì số người bị lây nhiễm sẽ tăng lên như hiện tượng “quả cầu tuyết”.
Nói cách khác, vẫn có khả năng Itsuki không cần phải tới ngôi làng.
“Nii-chan, chuẩn bị sẵn sàng đi! Sao anh dám lợi dụng bọn em!”
“Ha! Đi mà ăn Crepe chấm đất đi nhé!”
Do thói quen xấu của bản thân, một câu nói tích đầy giận dữ của tôi bật thốt ra khỏi miệng.
Tuy nhiên, có lẽ tôi không nên nói vậy để chọc giận con bé.