Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 17: Giáp man di



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A! Chẳng phải nhóc Khiên đấy sao? Cũng hơn cả tuần rồi mới gặp lại nhỉ?”

Ngay khi về đến Thành phố Lâu Đài, chúng tôi đi thẳng đến khu mua bán.

Lão Già cửa tiệm vũ khi chẳng biết sao lại há hốc mồm khi trông thấy Raphtalia.

“Mới chỉ chưa gặp có hơn 1 tuần một chút mà cháu đã trở nên xinh đẹp thế này rồi!”

“Cái gì???”

Lão này đang nói cái quái gì vậy? Chưa quá già mà bắt đầu lẩm cẩm rồi à?

chapter content



“Jou-chan trông xinh đẹp hẳn ra... Khác hẳn so với dáng vẻ gầy còm nhom, ốm đói trong lần gặp đầu tiên.”

“Xin đừng nói như thể cháu đã mập lên vậy!”

Raphtalia chạm nhẹ hai tay vào nhau và thẹn thùng đáp lại lời của ông ta.

Nhìn phản ứng của con bé làm tôi có chút khó chịu. Nó làm tôi nhớ lại con khốn kia!

“A ha ha. Jou-chan đã lớn lên thành một cô gái dễ thương rồi.”

“Lớn lên? À phải, Lv của nó cũng có tăng lên mà.”

Một tuần trước đó, con bé chỉ mới ở Lv 10 mà giờ đây đã lên đến Lv 25 rồi. Nhưng có thật là diện mạo của con bé thay đổi nhiều đến vậy không? [1]

“Hừmm, cậu ngược lại lại trở nên thật ngơ ngáo, cậu biết không?”

“Ông đang nói cái quái gì vậy?”

Quả thực là bất cứ ai cũng thấy một cô bé 10 tuổi đúng là rất dễ thương. Nhưng do dạo gần đây con bé suốt ngày chỉ ăn toàn thịt với thịt nên trông béo ra một chút cũng chẳng có gì lạ.

Cứ mỗi khi bụng con bé kêu ọc ọc là chúng tôi dừng lại và ngay lập tức ‘làm thịt’ những con ma thú chúng tôi vừa hạ ngay.

Lo lắng con bé sẽ trở nên giống như mấy kẻ béo phì do ăn uống không điều độ nên tôi có nấu thức ăn cùng với các loại rau và thảo dược, dù rằng tôi có hơi đau lòng vì điều này ảnh hưởng khá nặng đến thu nhập của chính tôi.

Dạo này, con bé đã không còn ho nữa, có lẽ là do loại thuốc hồi phục cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

“Suốt tuần qua cô cậu đã làm gì vậy? Săn ma thú suốt à?”

“Những nhân viên quán trọ đã dạy cho cháu lễ nghi trên bàn ăn. Cháu hi vọng một ngày nào đó mình có thể ăn uống trang nhã như Naofumi-sama.”

“Có vẻ như cô cậu cũng có tiến bộ đó chứ.”

Đáng ngạc nhiên thay, Lão Già đang rất phấn khởi, với tình hình này, tôi có lẽ ép giá được vài món trang bị tốt cũng không chừng!

Cứ tiếp tục tán chuyện với lão nữa đi, Raphtalia.

“Vậy cậu muốn gì ở ta lần này đây?”

“Ha ha. Tôi định mua vài món trang bị.”

Tôi chỉ vào Raphtalia vừa nói. Tuy vậy, con bé lại nắm chặt vai tôi và nở một nụ cười kỳ quái.

“Lần này bọn cháu tới là để mua một bộ trang bị phòng ngự cho Naofumi-sama.”

“Ta biết rồi... Nhưng ngươi cần gì nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy?”

“Xin ngài hãy suy nghĩ cẩn thận lại lý do cần nó đi ạ.”

“Ừm... À, để chuẩn bị cho Đợt Sóng sắp tới, phải không?”

“Này, ý của 2 người là sao vậy? Thực tình ta chẳng hiểu Jou-chan đây muốn nói gì hết...”

“Được rồi. Vậy cậu chỉ cần một bộ giáp là được chứ gì. Cô cậu tính chi bao nhiêu?”

“Trong khoảng 180 SC.”

Raphtalia tùy tiện ra giá mà chưa qua sự đồng ý của tôi.

Tôi cảm thấy hơi tức giận!

Nếu dùng hết nhiêu đó, chúng tôi sẽ chẳng còn lại bao nhiêu để mua vũ khí mới cho Raphtalia.

“Xem nào... Với giá đó thì bộ giáp tốt và cân bằng nhất sẽ là bộ Chain Mail này đây.”

“Bộ Chain Mail?... HỪ!”

[ truyen cua tui. net ] http://truyencuatui.net

Những cảm xúc đen tối bất chợt tuôn trào lên từ tận sâu trong tâm can tôi.

Tại sao tôi lại phải mua lại một món trang bị đáng lẽ là của tôi chứ!

“Được rồi... Nếu nhóc Khiên đã ghét nó đến vậy thì ta sẽ lấy món khác.”

Lão Già vừa nói vừa gãi đầu, do lão hiểu rõ tình cảnh của tôi nên lão chuyển sang những bộ giáp khác trong cửa hàng.

“Thực ra thì cũng khó mà tìm được món trang bị nào phú hợp chỉ với mức giá đó. Cậu thấy một bộ giáp sắt thế nào?”

Tôi nhìn vào bộ giáp mà Lão Già chỉ.

Đó là một bộ Full Plate Armor [2] ghép từ những miếng sắt và với biểu tượng của Thành phố Lâu Đài được trang trí trên đó.

Tôi biết món này mà. Ở thế giới cũ của tôi, nó được gọi là bộ ‘Full Plate armor’ hoặc tên gì đó đại loại vậy. Người ta nói rằng cực kỳ khó di chuyển khi đang mặc bộ giáp này; Thậm chí người mặc nó chẳng thể nào tự đứng dậy được khi bị ngã, và là kẻ bị chìm nhanh nhất khi bước vào đầm lầy.

“Thể chất tốt là điều kiện cần thiết để mặc bộ này. Khuyết điểm duy nhất của nó là không áp dụng được tính năng Khí Động (Air Walk) vào nó.”

“Tính năng Khí Động?”

“Đó là một tính năng cho phép người dùng tiêu thụ năng lượng ma thuật nhằm làm nhẹ đi trọng lượng của họ. Phải nói rằng đó là một tính năng cực kỳ tuyệt vời.”

“Hiểu rồi!”

Tóm lại, cơ bản là, trong thế giới này, nếu một bộ Full Plate Armor mà không có tính năng Khí động đi kèm thì người mặc nó sẽ chẳng khác gì một bao cát bất động!

Cũng chưa hẳn như vậy. Nếu người mặc nó có thể chất cực tốt thì họ vẫn có thể di chuyển ở một mức độ nào đó.

Điều đáng nói là ngay lúc này, thể chất của tôi chẳng tốt gì cho cam!

“Hình như chúng ta có thể làm nó rẻ hơn và nhẹ hơn bằng cách tháo ra những phần trông kềnh càng...”

“Này nhóc, nhóc có suy nghĩ kỹ khi nói câu đó không vậy?”

“Chẳng phải vậy sao?”

“Quả thực những tấm giáp ngực thì rẻ hơn nhưng phạm vi bảo vệ của chúng thì rất hạn chế.”

“Hừm... Đúng thật sức phòng thủ cao là rất cần thiết, nhưng mất đi tính linh động thì cũng thành vô nghĩa.”

Mặc dù trở nên cứng rắn như một bức tường cũng là một ý hay, nhưng chuyện tôi gần như chẳng thể nào di chuyển được lại là một vấn đề cực kỳ lớn.

Mà tôi lại muốn trang bị những món nào càng ít hạn chế tính linh động càng tốt.

Tính năng Khí Động à? Tôi băn khoăn liệu nó có tốn kém lắm không nếu tôi thêm tính năng này vào.

“Nói vậy thì... Ta có thể làm một bộ giáp theo yêu cầu nếu cậu có thể mang cho ta những loại vật liệu cần thiết.”

“Hay đấy!... Tôi thích những việc kiểu này hơn đó.”

“Cậu trông có vẻ hài lòng nhỉ... Được, vậy chúng ta tiến hành theo hướng này đi.”

Lão Già trải ra một cuộn giấy da có liệt kê những loại vật liệu cần thiết.

“Tôi không đọc được!”

Tuy vẫn có thể giao tiếp trực tiếp thông qua tính năng phiên dịch của chiếc Khiên, nhưng tôi vẫn không tài nào đọc được chữ viết của thế giới này.

Lão Già làm ra điệu bộ “thật phiền toái” và đành phải giải thích mọi thứ cho tôi.

“Nhóc có thể mua đồng và sắt với giá rẻ ở cái xưởng đằng kia. Sau đó, mang cho ta những bộ da sống của loài Usapiru và Nhím. Thêm vài cái lông của loài Pikyupikyuu nữa.”

“Da và lông đây!”

Raphtalia nở nụ cười và vui vẻ lấy từ trong túi hành lý ra những bộ da và lông chim.

Chúng đã từng được dùng như là mền và nệm (futon) [3] do chúng rất nhiều lông và rất ấm. Nhưng mà... Thôi kệ, cũng chẳng sao, có lẽ vậy.

“Phẩm chất của bộ giáp không cao lắm, nhưng nó vẫn còn nhiều hiệu dụng.”

“Vậy ông dùng những loại tài liệu này có thể làm ra được cái gì?”

“Đây là Bộ Giáp Man Di. Hiệu quả của nó không thua kém gì so với bộ Chain Mail đâu, nó lại còn che phủ được phần lớn cơ thể nữa. Nó rất mạnh còn có cả khả năng kháng lạnh.”

“Ồ...”

Bộ giáp Man Di à... Cái tên nghe chẳng được hợp tai cho lắm!

“Vẫn có thể bổ sung thêm những tính năng ma thuật khác nữa, nhưng những việc đó để sau, khi mà cậu đã thu thập đủ những loại vật liệu khác nữa.”

“Nghe được đấy. Vậy giờ chúng tôi sẽ đi mua đồng và sắt.”

“Vâng. Chúng ta mau đi thôi!”

Raphtalia hăm hở kéo tay tôi rồi nhanh chóng rời khỏi cửa tiệm.

“Sao ngươi lại bất chợt hăm hở như vậy?”

“À, Naofumi-sama sắp sửa ăn mặc như một du hành giả thực thụ rồi. Em rất nóng lòng được xem cảnh ấy.”

“Ừ-Ừm... Có lẽ.”

Con bé đã có lần nói tôi ăn mặc y như một thường dân.

Dẫu cho bộ giáp trông có hơi man rợ, nhưng có còn hơn không. Vả lại, tôi cũng chẳng có mấy sự chọn lựa.

Sau đó, chúng tôi tiến về khu xưởng kim loại, để mua đủ số lượng đồng và sắt cần thiết.

Bọn họ chắc hẳn đã nghe tin từ Lão Già nên họ bán những món hàng cho chúng tôi với giá rẻ đến bất ngờ.

Bọn họ cũng bảo rằng Raphtalia rất xinh xắn nên có cho chúng tôi thêm một ít nữa.

Ông chủ của xưởng kim loại vẫy tay chào và nở nụ cười với con bé. Raphtalia cũng duyên dáng vẫy tay đáp lễ.

Rốt cuộc cái thế giới này có bao nhiêu tên Lolicon vậy?

“Mới chỉ một lúc mà chuyến thu gom vật liệu này đã xong rồi!”

“Chẳng phải cũng nhờ vào một phần rất lớn những nỗ lực của cậu sao?”

“À, ừm. Một phần cũng vì người quen của Lão toàn là một đám Lolicon mà. Tôi có thể chỉ ra ba người như vậy đấy.”

“Lolicon á? Cái quái gì ở Melromark này lại khiến cậu nói vậy?”

“Lão không hiểu ‘Lolicon’ là gì à? Tôi những tưởng rằng Lão sẽ hiểu nó thông qua tính năng phiên dịch của cái Khiên này chứ!”

“Không phải chuyện đó! Ta chỉ không hiểu tại sao cậu lại cho rằng người quen của ta là những người thích bé gái?”

“Bọn họ nói do Raphtalia quá xinh xắn nên mới bán rẻ hàng hóa cho chúng tôi.”

“Nhóc... Nói vậy là cậu chẳng hiểu cái gì hết hả?”

“Không hiểu cái gì?”

“Bác ơi, tạm thời dừng chủ đề này đi.”

Chẳng rõ vì lý do gì mà Raphtalia lại khẽ lắc đầu.

Lão Già tỏ vẻ đã hiểu nên ông ta chỉ nhún vai và liếc mắt nhìn tôi.

“Ngày mai sẽ hoàn thành. Vậy cậu chịu khó đợi tới mai đi.”

“Nhanh đấy! Tôi cứ ngỡ ông sẽ mất ít nhất 2 ngày để hoàn thành nó chứ.”

“Hừm, đối với người lạ thì đúng là như vậy. Nhưng với cậu thì lại khác.”

“Chỉ lần này thôi đó, nhưng tôi mang ơn Lão rất nhiều.”

“Ha ha ha. Câu trả lời của cậu làm ta nhấp nhỏm không yên đây.”

Đột nhiên ông ta như chế giễu tôi khi tôi bày tỏ lòng biết ơn, cảm giác cứ như tôi là một tên ngốc.

“Vậy giá của bộ giáp đó là bao nhiêu?”

“Tính cả tiền mua đồng và sắt là... Tầm 130 đồng SC. Ngoài ra, cậu cũng có thể thêm vào đó một số tính năng mở rộng khác nữa.”

“Giá gốc là nhiêu đó à? Tôi nghĩ giá đó cũng khá hợp lý do tôi có đem đến những loại vật liệu đó.”

“Ha ha. Giá đó là sau khi cân nhắc chuyện đó rồi đó. Không giảm hơn nữa được đâu.”

“Hiểu rồi. Cứ như vậy đi.”

Tôi lấy ra 130 SC và đưa cho Lão Già.

“Cám ơn đã mua hàng.”

“À, suýt thì quên. Tôi muốn mua một món vũ khí trong khoảng 90 đồng SC.”

“Hẳn là cho Jou-chan này hả?”

“Chuẩn rồi đó. Ha ha...”

À, đúng rồi. Cây kiếm thường chúng tôi mua lần trước hiện đã được đánh bóng lại như mới. Chúng tôi có thể yêu cầu đổi lại không nhỉ?

“Raphtalia.”

“Vâng!”

Raphtalia rút cây kiếm giắt ở thắt lưng ra và đặt nó lên quầy.

“Tôi muốn trao đổi nó. Nên hãy cộng thêm giá trị của cây kiếm này vào số tiền kia luôn đi.”

“Ồ... Lần này cậu bảo dưỡng nó tốt đấy.”

“Đều nhờ vào chiếc Khiên này cả.”

Nếu chúng tôi cắm một món vũ khí nào đó vào những cái rãnh của Khiên Đá Mài vào buổi tối trước khi đi ngủ thì sáng hôm sau, khi thức dậy, việc bảo trì và đánh bóng sẽ hoàn tất.

Độ bén của phần lưỡi kiếm cũng được duy trì nữa.

“Cái Khiên thuận tiện nhỉ!... Ta cũng muốn có một cái như vậy đấy!”

“Nhưng đổi lại, ông chẳng trang bị thêm một món vũ khí nào hết.”

Tôi hiện chỉ là một bức tường di động với số điểm tấn công gần bằng 0.

Tôi chỉ muốn trao nó lại cho ai đó muốn có nó mà thôi. Ước gì điều đó là có thể!

“Một khuyết điểm cũng thật phiền phức!”

Tôi phải chịu đựng tiếng cười khả ố khó chịu của lão ta trong lúc chờ ông ta định giá lại giá cả.

“Ừm, không có bất cứ vết gỉ sét nào trên lưỡi kiếm. Đúng là chiếc Khiên huyền thoại, hiệu suất cực tốt.”

Lão Già tỏ vẻ ngưỡng mộ, bắt đầu kiểm tra độ bền của cây kiếm.

“Xem nào... Với mức độ này thì ta có thể bán cho cậu một cây kiếm sắt ma thuật cũng được.”

Tôi có nhớ là một cây kiếm sắt ma thuật có xếp hạng cao hơn hẳn một cây kiếm sắt thông thường.

“Có kèm theo Lớp Phủ Chống Máu phải không?”

“Hưm. Ta sẽ thêm nó vào như là phần tặng thêm. Ta cũng hiểu rất rõ là cậu đang nỗ lực hết mình.”

Lão Già thật tốt bụng. Nghĩ kỹ lại thì ông ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều kể từ khi tôi bị cướp trắng tay.

“Cám ơn...”

Tôi bày tỏ lời cám ơn chân thành từ tận đáy lòng.

“Nhóc. Thật tốt khi thấy lại được ánh mắt đó của cậu kể từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Cậu đã cho ta thấy một thứ rất tuyệt. Thật đáng bõ công!”

Lão Già trông có vẻ rất hài lòng khi lão đưa cây kiếm sắt ma thuật cho Raphtalia.

“Vũ khí tốt chỉ phát huy được thực lực trong tay những người giỏi. Trái lại, chúng sẽ trở thành đồ phế thải khi nằm trong tay những kẻ vô dụng. Tuy vậy, ta tin Jou-chan đây sẽ có thể hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của nó. Cố gắng lên.”

“Vâng!”

Với ánh mắt long lanh đầy nhiệt tâm, Raphtalia giắt cây kiếm vào thắt lưng.

“Rồi, quay lại đây vào giờ này ngày mai nhé.”

“Ưm.”

“Cám ơn rất nhiều.”

“Hẹn gặp lại.”

Thế là chúng tôi rời khỏi Cửa Tiệm Vũ Khí.

Việc đã xong nên chúng tôi vừa đi vừa nghĩ xem mình nên ăn cái gì và nên làm gì cho tới hết ngày.

Ngay cả khi dù ăn bất cứ thứ gì cũng đều chẳng hề có chút mùi vị, tôi vẫn phải ăn vì đói như bao người khác.

Tôi còn lại 10 đồng SC. Số tiền vất vả kiếm được trong suốt tuần qua đã nhanh chóng biến mất.

Thôi kệ, miễn là số tiền đó đổi lấy những trang bị tốt, đây cũng chính là vốn đầu tư cho tương lai.

May mắn là cách kiếm tiền thì có rất nhiều.

“A, phải rồi. Ngươi có muốn ăn ở cái cửa hiệu chúng ta ăn lần trước không?”

“Ngài có chắc như vậy ổn không?”

“Ta nghĩ ngươi rất muốn ăn lại phần thức ăn đó.”

“Xin hãy thôi đi. Em không còn là một đứa trẻ nữa đâu.”

Vừa mới vui vẻ đây mà Raphtalia đã phồng má lên giận dỗi rồi.

Lý do gì mà khiến con bé hành xử như người lớn trong khi chỉ mới cách đây 1 tuần, con bé vẫn hành xử như một đứa trẻ vậy nhỉ?

Có vẻ như cô gái nhỏ của chúng ta đã tới tuổi dậy thì rồi.

“Rồi, rồi. Nhưng thực lòng thì ngươi vẫn muốn ăn chứ gì. Ta hiểu mà. Ta hiểu mà.”

“Naofumi-sama chẳng chịu nghe lấy một lời em nói nữa!”

“Rồi, rồi. Ngươi là người lớn rồi. Dù là như vậy... Ngươi vẫn rất muốn ăn mà, phải không?”

“Ngài cho rằng em chẳng hiểu ngài thực tâm nghĩ gì đằng sau ánh mắt dạy bảo, tự cho là hiểu rõ đó ư? Em thực sự không cần mà.”

Quỷ thần ơi!! Cái lứa tuổi nổi loạn này thật khó đối phó!

Chúng ta có nên gọi một suất ăn Trẻ Em cho con bé không nhỉ? Chúng tôi bước vào cửa hàng có bán phần ăn đó.

“Kính chào quý khách!”

Ô?? Lần này người bồi bàn lịch sự dẫn chúng tôi đến bàn ăn.

Có phải là do hiệu quả khi Raphtalia thay đổi kiểu tóc không? Trước đây đúng là diện mạo của con bé có vấn đề.

“Ta muốn 1 suất ăn rẻ nhất, còn về phần cô nhóc này, 1 suất ăn Trẻ Em tặng kèm 1 lá cờ nhỏ.”

“Naofumi-sama!”

Gã nhân viên bối rối xác nhận lại món ăn trong khi phân vân không biết nên nghe theo tôi hay là Raphtalia.

“Ừm,... Xin cho tôi 1 suất ăn rẻ nhất như vậy luôn.”

“V-Vâng!”

Sau khi gật đầu với Raphtalia, tên bồi bàn quay vào bếp.

“Chuyện đó nghĩa là sao đây? Ngươi thực sự không muốn ăn sao?”

“Em đã nói rồi mà, em đã LỚN RỒI!”

“Ể... Thôi, sao cũng được!”

Thật hết cách. Tôi đành để cho Raphtalia làm theo sự ích kỷ của mình!

Cho con bé ăn món ăn mình muốn cũng chính là một phần trách nhiệm của người chủ nhân này.

Chú thích



[1] Anh main nhà ta có vấn đề về mắt thì phải??? =))

[2] Chain Mail, Full Plate armor và Lớp phủ chống máu: Xem lại giải thích ở chương 4

[3] futon (布団): Đọc giả tra google hình ảnh bằng từ gốc tiếng Nhật để rõ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv