*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Chương này được chỉnh sửa phần lớn theo bản Nhật do bản Eng chất lượng tệ quá.
(╯°□°) ╯︵ ┻━┻)
“Tới nơi rồi.”
Tôi được dẫn đến khu vực nhóm nô lệ bị cách ly ra do bệnh tật.
Tình trạng vệ sinh tệ hại tương tự như căn lều ở Melromark.
Dù sao đây cũng chẳng phải tổ chức từ thiện gì và sức khỏe tinh thần của chúng thì rất tồi tệ.
“Đợi một chút.”
Tôi vẫy tay chỉ vào một đứa nô lệ và tiến lại gần cái cũi.
Mặc dù những đứa nô lệ còn do dự nhưng khi tôi lấy thuốc ra từ cái khiên, nó giật lấy ngay tức thì.
Cũng không đáng kể gì, vì loại thuốc trị liệu này khá rẻ.
“Mở miệng ra.”
Và sau khi đứa nô lệ đầu tiên uống thứ thuốc đó, hiệu ứng: [Khuếch Đại Công Hiệu (nhỏ) ] làm tác dụng của loại thuốc đều có tác dụng đến tất cả những đứa khác xung quanh.
Dù chỉ là thuốc rẻ tiền nhưng chúng vẫn có khả năng hồi phục cho đám nô lệ vì bệnh của chúng chỉ là bệnh bên ngoài.
“A a...”
“Phép màu...”
Thuốc dường như đã bắt đầu có tác dụng, huyết sắc của đám nô lệ dần tốt lên.
“Đúng như kì vọng về Khiên hiệp sĩ... Ngài chọn những đứa ốm yếu với mức giá phải chăng rồi hồi phục sức khỏe cho chúng thay vì trả nhiều hơn cho những đứa nô lệ khỏe mạnh!”
Tên buôn nô lệ thể hiện sự thán phục với tôi.
“Ta không có ý định chăm sóc những đứa yếu tới mức không thể hồi phục, vì ta chẳng phải thánh thần gì. Nhanh chóng dẫn đường cho ta đi.”
Tôi vừa đi theo tên buôn nô lệ vừa đưa những loại thuốc phù hợp cho đám nô lệ.
“Đúng như tưởng tượng của tôi, ngài đúng là thần của Á Nhân.”
“Ông ồn ào quá rồi đấy.”
Việc này cũng chỉ vì sức khỏe tinh thần của tôi, tôi đã đưa thuốc cho bất kì ai cần chúng. Cho dù ở trong thế giới này, mọi thứ vẫn đều dựa trên luật thương mại, đều phụ thuộc vào lợi nhuận.
“Ta nghĩ hai người hiểu ――.”
“Ngay cả khi tôi hiểu thì vẫn mất lợi nhuận!!” X2
“Ta vẫn còn cảm thấy không thoải mái.”
Hai tên buôn nô lệ bắt đầu đánh trống lảng.
Thật khó chịu!
Tuy nhiên, ngay lúc đó,... Tôi đã gặp được đứa nô lệ mà tôi cần.
Cứ như là định mệnh, nhưng... Khác hẳn so với lần đầu tôi gặp Raphtalia.
“Chúng đây.”
Trong cái cũi là một cặp anh em á nhân.
Câu bé dường như khoảng 12 tuổi, trông khá khỏe mạnh.
Còn ở nằm phía đối diện có vẻ là một đứa bé gái.
Do tối cho nên tôi khó nhìn rõ được chúng, chiếc cũi được lót bởi rơm và một tấm chăn.
Cô bé dường như có tình trạng sức khỏe không tốt.
“*Khụ*... *Khụ*...”
Tôi nhìn liếc qua cậu bé và mái tóc của nó đập vào mắt của tôi.
Xen lẫn hai màu trắng và đen. Nhìn qua cũng thấy rằng đây là một nô lệ có chất lượng cao hơn hẳn những đứa khác.
Con ngươi có màu xanh lam... Và có một sọc đen dọc ở giữa làm tôi liên tưởng đến một con mèo.
Lòng trắng trong con mắt của nó, nếu phải miêu tả thì toát lên một cảm giác áp bức.
Nét mặt hiện lên vẻ tàn bạo. Hay nói đúng hơn thì là hoang dại giống như một con thú hoang, cứ như nói rằng cả thế giới đều là kẻ thù của nó.
Đôi tai có vẻ hơi dày và tròn hơn so với của một con mèo và đuôi thì đem lại ấn tượng mạnh với những sọc đen trắng.
“Dù là đây chỉ là một đứa trẻ, có vẻ mức giá của nó không rẻ đâu nhỉ.”
“Đúng là ngài Khiên Hiệp Sĩ, đã ngay lập tức cân nhắc mức giá ngay từ ấn tượng đầu tiên.”
Tôi nghĩ Raphtalia có giá khá rẻ... Tốt hơn hết là cân nhắc mức giá trước khi mua nó.
“Không phải đứa nô lệ này là một loại hiếm sao?”
“Hiểu theo một cách nào đó thì đúng là như vậy.”
“Nếu so sánh với những đứa nô lệ á nhân khác, dường như có gì đó khác biệt.”
“Đúng vậy, đây là một chủng tộc Á Nhân nổi tiếng có tên là Hakuko.”
“Hakuko?...”
Có phải một chủng tộc Á Nhân Bạch Hổ không?
Hổ trắng là một loài động vật vô cùng mạnh mẽ ở thế giới của tôi và sức mạnh cơ thể cực kỳ khủng khiếp.
“Rất lâu trước đây, Tứ Thánh Anh Hùng đầu tiên đã đặt cái tên đó cho chủng tộc này.”
Hakuko... Kể từ lúc trên đảo Calmira, tôi đã biết rằng tất cả anh hùng trong quá khứ đều có cách đặt tên rất tệ hại. [1]
À thì, Firo cũng chẳng phải là cái tên tôi nên lấy làm tự hào gì. Firo... FiroRial.
“Được rồi. Giá nó bao nhiêu”
“Ngài có muốn xem chỉ số của chúng không?”
“Ta không nghĩ là nó mạnh đến vậy nhưng hãy đưa ta xem năng lực và Lv của chúng.”
“Đây là Lv của người anh.”
Theo tờ giấy mà tôi được đưa, Lv của cậu bé cao ngoài dự đoán của tôi.
... Lv 32? Tuy nhiên, vẻ ngoài của nó lại khá nhỏ bé so với Lv này.
Đám nhóc ở làng của tôi khi đến Lv 30 thì to hơn đứa trẻ này nhiều.
“Lv của nó cao đáng ngạc nhiên, nhưng ngoài ra thì có điểm gì khác biệt giữa đứa trẻ này với những nô lệ khác?”
“Lý do nó vẫn là một đứa trẻ ở Lv này là vì đây là một chủng tộc đặc biệt. Giới hạn cấp độ thấp nhất là 60 và Thăng Cấp từ Lv 50. Đúng vậy.”
“Vậy khi trưởng thành, nó sẽ mạnh hơn?”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài.”
Vậy ra đứa trẻ này thuộc về một chủng tộc đặc biệt.
Thăng Cấp thường diễn ra ở Lv 40 cho dù là Firo cũng thế, vậy điều gì xảy ra khi thằng nhóc này Thăng Cấp?
Điều này làm tôi cảm thấy thật hứng thú.
Nhân tiện, đứa em gái thì chỉ Lv 1.
“Tộc Hakuko nổi tiếng với hành động nhiều lần chống lại kế hoạch của vị Hiền Vương Anh Trí của Melromarc trong quá khứ. Đúng vậy.”
Một ví dụ đáng bỏ đi khi lại nói về lão vua ngu ngốc ấy. Tuy nhiên, có thể ông ta trở nên như vậy bởi chính quyền lực bản thân đang có.
“Hắn ta mà cũng được cho Hiền Vương Anh Trí...”
“Nếu không có người đó thì Melromarc hẳn là đã thất bại trong trận chiến đó rồi.”
“... Ông có đề cao hắn quá không đấy?”
“Ngoại trừ những vị Anh Hùng, chủng tộc mạnh mẽ như tộc Hakuko chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đúng vậy.”
“Ta hiểu...”
Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không lãng phí bất kì cơ hội nào để tăng cường sức chiến đấu của mình. Nếu tôi gặp phải đối thủ khó nhằn thì sức mạnh của Hakuko có thể là một món vũ khí cần thiết của tôi. Đó chỉ là giả định nhưng dĩ nhiên, chúng thật sự sở hữu sức mạnh đáng kì vọng.
Tên buôn nô lệ thì thầm vào tai tôi để 2 đứa anh em nô lệ không thể nghe được.
“Đứa anh rất khỏe mạnh nhưng đứa em thì lại bị mắc căn bệnh di truyền. Cô bé không thể nhìn, không thể đi, ốm yếu và có vẻ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tuy nhiên, điều quan trọng là đứa anh lại vô cùng yêu quý đứa em gái.”
Ngay cả khi trở thành một nô lệ, đứa trẻ vẫn cố gắng bảo vệ đứa em yếu ớt. Y như kiểu nhân vật chính trong manga, chống lại kẻ xấu và được nhiều người yêu quý.
Hơn thế, đứa trẻ còn sở hữu sức mạnh của tộc Hakuko. Tôi có một chút quan tâm đến nó rồi đấy.
“Hmm.”
“Tôi có kế hoạch như thế này. Ngài có thể tách chúng ra khi đứa anh làm việc cho ngài. Sau đó khi đứa em gái chết đi, chúng ta có thể làm cho đứa anh tin rằng cô bé phải nhập viện để điều trị. Tôi nghe nói ngài có một con ma thú có khả năng bắt chước giọng nói. Hãy dùng nó để bắt chước giọng con bé để lừa đứa anh.”
Tôi có một con ma thú có thể bắt chước giọng nói?
Dù tôi luôn luôn đi bán rong hoặc chiến đấu như những anh hùng khác... Nhưng Firo có thể trở thành một ca sĩ triển vọng.
Có những lúc chúng tôi ghé thăm một quán bar và khi con bé có tâm trạng tốt, Firo có thể dễ dàng hát chính xác cùng một bài hát, đến cả người thi sĩ ở đó cũng phải ca ngợi con bé.
“Đứa anh sẽ tiếp tục chiến đấu khi nghĩ rằng đứa em vẫn còn sống, và cứ như thế cho tới chết.”
Và một bản hợp đồng cho ông chủ ác quỷ sẽ được ra đời.
Nó sẽ kết thúc bằng sự phản bội vô tận.
Được rồi. Vậy thì cứu cả 2 đứa nó để đạt được cái kết có hậu đi.
Thậm chí nó là lời đùa thì cũng không cần thiết trở thành kẻ thù với quốc gia như vậy.
“Đây là lý do vì một tên buôn nô lệ như ngươi chỉ quan tâm đến tiền. Để ta cho ngươi thấy nên làm như thế nào.”
Tôi ra hiệu cho tên Buôn nô lệ mở cũi ra.
“Ông muốn làm gì?”
“Rồi rồi. Im lặng một chút đi nhóc.”
Tôi đi vào chiếc cũi rồi lại gần đứa em gái đang nằm ở phía trong.
“Dừng lại! Không được đụng vào Atlas!”
Atlas... Một cái tên không thường thấy, hình như tôi từng thấy một cái tên như vậy trong một game ở thế giới của tôi.
Đó có đúng là cái tên... Cho một cô gái?
Thằng anh trai không cho tôi tiếp cận đứa em gái nên tôi phải lấy một ít thuốc ra và đưa cho nó xem.
“Ta chỉ muốn đưa một ít thuốc cho con bé. Ngươi đã từng thấy loại thuốc này trước đây?”
Thuốc này được làm bởi cái Khiên. Bây giờ thì tôi vẫn chưa đủ khả năng để tự chế tạo ra nó.
Đó là một kỹ năng từ Khiên Thần Mộc của Linh Quy (Sacred Tree Shield of the Spirit Turtle). Chiếc khiên tạo ra công thức cho một loại thuốc thần kỳ.
Hiệu quả của cái khiên này vẫn chưa xác định, nhưng hình như nó có liên quan gì đó với một cái cây.
Loại thuốc này tôi mới chỉ làm ra một lần trước đây. Một ít thuốc mỡ, thuốc trị liệu cao cấp, nước ma lực, nước linh hồn và một vài thành phần khác phối trộn với nhau theo một tỉ lệ tinh tế. Một chất lỏng nổi lên và lọc chất độc đi... Đó là nhựa cây của loại thần mộc ở chỗ nào đó.
Cả tấn thuốc đã được sử dụng trong quá trình tạo ra nó.
Việc phối trộn cần nhiều yêu cầu nên tôi đã thất bại rất nhiều lần.
Quá khó để tôi có thể làm nó dù có sự trợ giúp của cái Khiên đi chăng nữa.
Đây là một loại thuốc vô cùng giá trị, có tên là... Yggdrasil.
Nói về loại thuốc Yggdrasil này, đó cũng là một loại thuốc mà Babaa[3] nói rằng nó chưa đủ hiệu quả.
Trong game, chỉ có Class Elixir (Luyện Đan) cấp cao mới chế ra được nó.
Không biết Babaa đó nghĩ rằng mình được uống một viên thuốc giá trị như vậy không nữa?
Cho một mạo hiểm giả đã nghỉ hưu ở ngoại ô, đứa con trai đúng là ngu ngốc khi tiêu nhiều tiền như vậy. Mà đó cũng chẳng phải việc của tôi.
Dù thế nào thì loại thuốc này là vô cùng mạnh, có thể điều trị hầu hết bệnh tật.
“Ta sẽ trở thành chủ sở hữu của cả 2 ngươi. Loại thuốc này có thể chữa cho em gái ngươi. Và ngươi có thể dùng cả cuộc đời mình để trả chi phí đắt đỏ này cho ta.”
Người bán thuốc nói với tôi rằng nó có một cái giá không thể đo đếm ở trên thị trường.
Tuy nhiên, nếu có người bị bệnh nặng mà không có loại thuốc nào khác có thể chữa được, người ta sẽ làm bất kì điều gì để sở hữu viên thuốc này.
Hiệu quả của nó rất cao, có rất nhiều mong muốn nó. Nghe nói nó còn có khả năng hồi sinh được người chết.
Có lẽ tôi sẽ đến mấy thành phố lớn để bán nó, trong trận chiến chống lại Đợt Sóng, tôi sẽ cần rất nhiều tiền. Nhưng có được một đồng minh mạnh mẽ vẫn tốt hơn có tiền nhiều.
“... Đây không phải là nói dối chứ.”
“Ngươi có thể tự mình ngửi mùi của nó xem.”
Đứa anh đang thử hít thử mùi của thuốc này.
Nó nhanh chóng ngẩng mặt và hét lên.
“Thuốc Yggdrasil!”
“Chuẩn rồi.”
Thằng nhóc này là chủng tộc loại chó chắc? Cái nơi này thật sự có những chủng tộc xuất sắc như vậy sao?
“Nhưng không có nghĩa là không có độc ở trong đó.”
“Làm thế nào mà ngươi sống sót được khi hoài nghi tất cả loại thuốc vậy? Ngươi nghĩ tất cả loại thuốc em gái ngươi uống đến giờ đều có độc sao?”
“Ư...”
“Nếu người không tin ta thì ta không cần phải đưa thuốc cho em gái ngươi làm gì nhưng ngươi thấy đấy, con bé vẫn đang đau đớn. Điều này không có ý nghĩa gì với ngươi à?”
“Kư...”
Mặt đứa anh trĩu xuống.
“Có ai đó đang ở đây sao?”
Cô bé vừa ho vừa chầm chậm quay đầu về phía chúng tôi.
Cô bé không thể nhìn thấy, chỉ có thể xác định thông qua giọng nói.
“Em cảm thấy... Giọng nói của người đó mạnh mẽ và cứng rắn nhưng lại là một người dịu dàng... Onii-sama, anh nhìn người đó như thế nào vậy?”
“Ah... Làm thế nào mà như vậy được.”
“Em còn cảm thấy... Vô cùng mạnh nữa.”
Từ từ, cô bé đưa tay về phía khuôn mặt tôi.
Đứa anh trai bất đắc dĩ nắm lấy tay cô bé đưa lại gần tôi.
Tôi bước đến gần cô bé tên là Atlas.
Thật là khủng khiếp. Cả người đều được cuốn băng, tôi còn không thể thấy được khuôn mặt thật của cô bé.
Còn da thì đầy nhọt và mủ. Thật là phép màu khi cô bé vẫn còn sống đến lúc này.
Dù tai và đuôi của cô bé giống như người anh nhưng thật khó để chắc chắn hai anh em là cùng một chủng tộc khi nhìn thấy như thế này.
“Ngài đến để mua chúng tôi ư...”
“Ngươi có vẻ hiểu đại khái rồi đấy.”
“Vâng... Ngài muốn dùng tôi làm con tin bắt anh trai làm việc cho ngài.”
Hiểu được như thế thì đã là nhiều rồi... Nhưng không, giọng của cô bé không giống của một người có ý định từ bỏ mọi thứ.
“Người sở hữu giọng nói ấm áp... Ngài có thể nói cho tôi biết tên được không”
“Naofumi.”
“Naofumi...-Sama.”
Cô bé phát âm cực kì chuẩn xác. Đây là người đầu tiên nói chính xác tên của tôi.
“Naofumi... Nếu ngài có thể... Hãy yêu quý và chăm sóc anh trai của tôi.”
“Atlas! Em đang cố nói cái gì vậy?”
Có thể là cô bé đã biết về tình trạng của bản thân nhưng vẫn muốn xin tôi một yêu cầu nhỏ.
“Không may cho ngươi, ta không có ý định nghe bất cứ yêu cầu nào đâu...”
“Vậy sao...”
“... Vì ta cũng sẽ chăm sóc cả ngươi. Ngươi biết loại thuốc này là gì chứ.”
“Ah... Đây là...”
Mặc dù cô bé muốn nói gì đó, nhưng Atlas chỉ gật đầu khi uống thứ thuốc tôi đưa cho cô bé.
Đứa anh trai gì chặt nắm tay nhưng không chút phàn nàn gì do Atlas đã ngăn cậu ta lại.
“Ku... N...”
Atlas ngoan ngoãn uống hết số thuốc.
Are? Một ánh sáng kì lạ phát ra do hiệu quả của loại thuốc.
Có phải do ảnh hưởng của Khiên Thần Mộc của Linh Quy? Cái khiên rõ ràng ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc. Thật không đùa khi nói rằng hiệu quả của thuốc đang càng ngày càng tăng.
“Fu~u... Fu~u...”
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cô bé cũng thở nhẹ nhàng hơn.
“A... Re? Người em... Cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Atlas...”
“Bên trong cơ thể em ấm hơn... Và da em... Ngứa lắm.”
“Thuốc có hiệu lực rồi đấy, nhưng nó mất thời gian để phát huy toàn bộ, ngươi cần ngoan ngoãn đi ngủ một lúc đi”
“Vâng... Nhưng... Em vẫn chưa quen với điều này... Cảm ơn ngài.”
Tôi đứng dậy và rời khỏi chiếc cũi.
“Hmm, vậy thì, tên ngươi là gì?”
Đứa anh trai che mặt lại trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Được rồi. Atlas. Chỗ này đúng là một chỗ ngủ chẳng tốt chút nào.”
“Tôi là Fohl!”
“Tốt, từ giờ, ngươi là nô lệ của ta. Ngươi thấy rồi đó, thuốc đã có tác dụng rồi đấy...”
“... Được rồi. Có vẻ loại thuốc đó là thật. Tôi sẽ làm việc để chi trả cho cái giá của nó.”
Fohl trả lời một cách miễn cưỡng.
Dù sau khi tôi đã giúp thằng nhóc này thì đây lại là câu trả lời mà tôi nhận được.
Dường như thằng Fohl này đúng là một siscon.
“Ngươi cũng chịu thừa nhận là nó đã có hiệu quả rồi hả?”
“Có thể... Nhưng tôi sẽ không bao giờ giao em gái cho ngài đâu”
“Gì đây? Cậu ghen bởi vì cô em gái thích Naofumi–sama à.”
“Cái gì!!! Không, đây là khác. Tại sao cô gái này lại nói câu khiếm nhã như vậy!”
Fohl gào ầm lên và chỉ thẳng vào mặt Raphtalia.
Đây chỉ là điều bình thường đối với một thằng nhóc chưa biết đến vị thế của mình. Khi về làng, tôi sẽ “đặc cách” cho nó tham gia vào buổi huấn luyện Spartan. Tôi rất mong đợi vào sự phát triển của nó.
Yggdrasil đã chữa khỏi cho Babaa đó. Nếu nó đã có thể hồi phục cho mấy bà già như vậy thì hẳn là cũng có hiệu quả với cô gái trẻ này. Nếu cô bé có thể được chữa khỏi, sức mạnh chiến đấu của tôi sẽ tăng hơn nữa. Bạn có thể nói rằng viên thuốc đắt đỏ này cũng có giá trị của nó.
“Được rồi. Naofumi-sama không phải là người xấu đâu.”
Raphtalia mỉm cười nhẹ nhàng với Fohl.
“Ta sẽ thực hiện việc đăng ký nô lệ sau.”
“Vâng, như ngài muốn”
Như vậy, tôi đã quyết định mua cả cả hai anh em chúng.
Ghi chú của tác giả:
Kiel-kun, à –chan, cậu bé này chính là lí do tôi làm vậy.
Như vậy sẽ phong phú hơn nhiều, đúng không?
Atlas:
Atlas
Fohl:
Fohl
Chú thích
[1] Hakuko đọc gần giống như Byakko (白虎): Bạch Hổ
[2] Cổ Đại Thực Vật Gia Hộ
[3] ババア (Babaa) bà lão xuất hiện trong chương 35, bản Eng dùng là Old Hag, trước hay dịch là Bà Lão, giờ sẽ để là Babaa. Và nếu liên tưởng tốt chút thì chữ Babaa này đọc gần giống Bà Bà =]].