Cửa hàng ma thuật, cửa hàng dược liệu và cửa hàng y phục ở thị trấn kế bên đã được xây dựng xong.
Tuy đó vẫn chỉ là những căn nhà tạm thời nhưng việc kinh doanh đã bắt đầu đi vào hoạt động.
“Ah, Anh Hùng-sama. Chào mừng.”
Bà Chủ Tiệm Ma Thuật đón chào tôi.
Rõ ràng là cái của hàng hiện tại không phát triển tốt như cửa hàng trước đây, nhưng đổi lại bà ấy cũng nhận được mức độ ưu đãi hơn so với trước.
Tôi rất hy vọng thị trấn này sau khi tái thiết có thể đầy đủ quy mô cần thiết.
“Thế việc làm ăn của bà ra sao rồi?”
“À cũng không quá tệ. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ mở lại cửa hàng ở Thị Trấn Lâu Đài.”
“Vậy cửa hàng ở đây chỉ là một chi nhánh?”
“Đúng thế. Tôi sẽ tiếp tục làm việc ở đây cho đến khi cửa hàng chính mở cửa trở lại và thỉnh thoảng tôi sẽ dạy phép thuật ở chỗ cậu... Mà hình như cậu đang làm vài chuyện thú vị ở đó phải không?”
Bà chủ tiệm ma thuật có vẻ như đã để ý đến sự thay đổi đột ngột của ngôi làng mà tôi đang quản lí khi nhà giả kim đến.
Mà cũng đúng thôi, với cái tốc độ phát triển vl như thế thì chắc chắn bản thân nó xứng đáng được gọi là phép màu rồi.
“... Hmmph.”
Tôi nghĩ mình có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng phát ra từ cửa hàng Dược Liệu.
Thỉnh thoảng tôi lại nhìn về phía ngôi làng của mình.
“Chúng tôi có thể nâng cao nghiên cứu về dược học bây giờ tất cả là nhờ có cửa hàng dược liệu đã bắt đầu giúp sức. Tôi rất mong đợi kết quả đạt được và cảm ơn bà rất nhiều vì đã giúp đỡ trong lúc thiếu thốn nguồn nhân lực thế này.”
“... Tôi hiểu.”
“Giờ thì... Cửa hàng y phục ở đâu vậy?”
“Tôi tự hỏi không biết là mình có làm ra sai lầm gì không nhỉ. Mà hiện giờ thì tôi rất mong được đến định cư tại ngôi làng của ngài Anh Hùng lắm đấy.”
Fumu... Tôi đưa cho bà Thợ May những loại vật liệu ma thú mà tôi đã thu thập được.
Và tôi cũng đã dụ dỗ thành công bà ta khi nói rằng sẽ còn nhiều vật liệu thú vị nữa nếu bà đến định cư ở đó.
Tôi nghĩ chắc tôi có thể giao lại việc xác định kích cỡ vật liệu cho bà ta.
“Nhiều chỗ ở đây cũng đã được tái thiết rồi đấy nhỉ.”
Không như ngôi làng của tôi, ở đây có rất nhiều nhân lực, nên có thể thấy được là ngôi làng này đang phát triển rất nhanh chóng qua từng ngày.
Trông như thể đây là kế hoạch xây dựng lại cơ ngơi của những lãnh chúa Phong Kiến thời xưa ấy.
Hiện tại thì nền tảng của ngôi làng đã xong và dự kiến là sẽ hoàn thành mọi thứ trong vòng hai tuần tới.
“Xin lỗi về mọi thứ.”
“Không có gì đâu ạ. Vì dù sao thì hầu hết mọi người ở đây đều có nhiều thời gian rãnh mà.”
“Ta hiểu.”
“Thay vì căm ghét ngài thì mọi người có vẻ như rất trông chờ để được thưởng thức những món ăn của ngài Khiên Hiệp Sĩ đấy. Mà nó thật sự ngon như mọi người nói sao? Ây dzà, tôi thiệt sự muốn được thử món ăn của ngài quá~”
... Thỉnh thoảng, tôi có đến và làm vài món để hỗ trợ vì cố gắng của họ, nhưng hình như điều đó lại trở thành động lực để họ cố gắng làm việc thì phải?
Cái khiên này đúng là có thể làm ra mấy món rất ư là ngon lành đấy nhỉ.
“Ồ được thôi. Mà ngoài ra, ta sẽ méo có nấu cho đứa nào cho đến khi việc bán rong của ta xong xuôi đâu.”
“Vâng... Vậy tôi sẽ thông báo tin này với mọi người.”
“Rồi, rồi.”
Tôi bắt tay với cậu ta, và sau đó đi đến thị trấn kế tiếp.
Đi theo hộ tống tôi gồm có Raphtalia, Firo và thêm hai đứa khác nữa.
Điều này là cần thiết đối với tôi trong việc gia tăng lực lượng chiến đấu của mình, và tôi không nghĩ là Rat sẽ có thể đưa ra thành quả thí nghiệm trong quãng thời gian đó được.
Vào ngày thứ hai đi bán rong.
Chúng tôi đi đến một thị trấn lớn.
“Hửm?”
Hình như có vụ náo động gì đó bên chỗ đội trấn giữ cổng thành.
Tôi có lẽ là nên lờ vụ đó và đi qua, nhưng...
“Này, sao mấy người kia được thả đi, trong khi ta thì bị bắt giữ hả?”
Khi đến gần, tôi dừng xe lại vì nghe thấy tiếng ai đó rất quen thuộc.
Do không thể thấy được gì vì đám đông, tôi hỏi người đang đứng gần đó.
“Có chuyện gì ở đằng đó vậy?”
“Hình như cái người tự xưng là Kiếm Hiệp Sĩ đằng kia đã giúp bắt giữ một tên cướp, nhưng giờ thì anh ta lại bị binh lính bắt giữ.”
... Câu truyện kiểu thế này hình như mình đã nghe ở đâu đó trước kia rồi thì phải.
“Hửm? Ah, ngài có phải là Khiên Hiệp Sĩ không ạ?”
Vậy là tôi bị nhận ra rồi. À thì, cái xe ngựa của tôi cũng khá nổi bật, cộng với việc con nhóc Firo cũng đang ở dạng ma thú nữa, nên cũng chẳng thể khác được.
Đám đông tản ra và dung nhan của tên chủ trì cuộc náo động hiện ra.
Ở đó, tôi nhận ra nhóm mấy tên cướp với những nụ người khả ố, và Ren thì đang bị những người lính gác bắt giữ.
... Tôi cũng nắm được đại khái tình hình.
Bắt cướp à. Điều tương tự cũng từng xảy ra với tôi trước đây.
Chẳng còn cách nào khác. Tôi dạt đám đông ra và đi đến trung tâm cuộc náo động.
“Yo.”
Dọa chúng bất ngờ thì nguy hiểm lắm nên tôi gọi từ phía xa.
“Là Naofumi à?”
“Cũng lâu rồi nhỉ?”
Trông Ren có vẻ rất mừng ngay khi cậu ta nhìn thấy tôi. Còn vẫy tay với tôi nữa chứ, vô tư vãi.
Nhưng đen thay, người mà tôi đang hướng đến chẳng phải anh bạn Ren thân mến, mà là tên cầm đầu lũ cướp.
Ngay khi bọn cướp thấy mặt tôi, mặt chúng bắt đầu tái nhợt đi.
A ha... Chúng đã trải qua chuyện này hai lần rồi nhỉ. Ờ, thì đây sẽ là lần thứ ba vậy.
Lũ người này, chúng thực sự nên học cách sống lương thiện đi, ngoài kia còn đầy nghề như Lính Đánh Thuê hay mấy nghề gì đó đại loại vậy sao không chọn mà lại chọn đi làm cướp chứ.
“Hình như não của lũ các ngươi vẫn chưa thông, đúng không nhỉ? Bọn bây thực sự nghĩ rằng đổ oan cho người bắt giữ mình thì sẽ giúp thoát tội được sao?”
“I-im đi.”
À, tôi muốn thử nghiệm một thứ xem.
Chúng có vẻ chỉ hơi hơi sợ tôi thôi, nhưng tôi có thứ có thể đem đến cho chúng những cơn ác mộng tồi tệ nhất.
“Firo.”
“Vâng?”
Firo nhảy lướt qua đám đông đến cạnh tôi.
Mặt tên cướp đó càng tái mét hơn khi thấy Firo.
“Tận hưởng bữa ăn của em đi.”
“Un.”
À, tôi nghĩ con nhóc này sẽ xơi tất tần tật mọi thứ trừ trẻ con ra.
Bọn cướp sợ muốn xón ra quần, trưng ra bộ mặt tuyệt vọng và bắt đầu van xin những người lính gác.
“Bọn em mới đúng là thủ phạm đây ạ! Nên làm ơn cứu với!”
Chúng đã tự thú nhận rồi kìa... Bộ Firo đáng sợ đến thế sao?
Mà Rat hình như có nói rằng loài Filo Rial được cho là một loài rất ư là hoang dại, và phần kinh dị nhất là con nhóc kia lại chính là Nữ Hoàng của đám đó.
“À à,... Mấy người đó không phải cướp đâu. Cái gã Kiếm Hiệp Sĩ kia hiểu lầm rồi đấy.”
Có vẻ như đám lính gác vẫn chưa tìm ra nơi ẩn náu cũng như chiến lợi phẩm của bọn cướp này.
Mấy tên cướp kia cũng có một chút kĩ năng, và chúng giấu tiền của mình cũng khá là cẩn thận.
Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ khiến chúng phải nôn đống tiền đó ra lần nữa.
“Naofumi! Cả ngươi nữa ư!?”
“Ta không có nói là ngươi có lỗi. Nên vui lòng ngậm mồm lại trong giây lát đi. Ta đang có một ý hay đây.”
“Chúng tôi sẽ khai! Chúng tôi sẽ khai mà, nên làm ơn đừng để con chim của gã kia đến đây!”
“Này, chủ nhân. Firo cảm giác hình như mình bị ghét, bộ Firo đã làm gì sai sao?”
“Anh nghĩ cái sự thật em sẽ xơi tất tần tật mọi thứ trừ trẻ con về cơ bản đã là sai rồi.”
“Mu...”
Tôi có thể nghe thấy những tiếng bàn tán xì xầm của đám đông.
“Con Chim Thánh đó ăn thịt người sao?”
“Nah, tôi có nghe nói là Khiên Hiệp Sĩ rất giỏi những trò lừa gạt.”
“Thiệt hả? Ài, biết ngay mà. Tôi nhớ là đã nhìn thấy Chim Thánh chơi đùa rất vui vẻ và hòa đồng với đám nhóc ở Thị Trấn Lâu Đài mà.”
Tốt rồi, Firo. Vậy là nhóc đã không phải trở thành biểu tượng của nỗi sợ hãi rồi nhé.
Mà con bé được đối xử như con người hay bị nhìn nhận như một con quái thú còn tùy vào con bé hành xử ra sao.
“Là thế này. Đám người đó trước đây cũng từng phô trương đổ oan cho ta lúc ta vẫn còn tiếng xấu. Nên hãy chắc là cố vắt kiệt chúng nhé.”
“C-Cái gì?”
Những người lính canh sửng sốt nhìn tôi.
“Về tiền thưởng của đám người này, mấy người sẽ trao cho ta chứ?”
“V-Vâng, nhưng ngặt một nỗi là chúng tôi vẫn chưa tóm được tên cầm đầu.”
“Êi, sào huyệt của các người ở đâu vậy?”
“Vâng! Xin hãy mang cho tôi một cái bản đồ!”
Chúng cũng khá là hợp tác đấy chứ.
“Firo với Raphtalia, hai em hãy đi tóm cổ mấy tên đang nấp ở đó đi.”
“Un!”
“Đã rõ ạ.”
Tôi đưa tấm bản đồ cho Raphtalia và Firo, 2 đứa liền khởi hành ngay lập tức.
“Còn hai đứa thì tiếp tục bán rong đi.”
“Vâng.”
Tôi băng qua đám đông và hướng đến chiếc xe ngựa của mình.
“Khiên Hiệp Sĩ đã giải quyết được tình hình rồi.”
“Tuyệt thật. Ngài ấy đã khiến cho bọn cướp phải tự mình thú nhận tội lỗi.”
“Ngài ấy chắc phải mạnh lắm nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Phải rồi.
Thậm chí chúng có nói thật đi chăng nữa, cũng không nhất thiết phải trừng phạt chúng.
“Ồ, không phải lâu rồi không gặp nhỉ, Ren?”
“Ah, ah...”
Ren cảnh giác duy trì khoảng cách với tôi.
“Này này khoan đã, đặt vụ đó qua một bên đi, ta không có ý định bắt bớ ngươi ở đây. Ta chỉ muốn nghe chuyện gì đã xảy ra với ngươi thôi.”
“Vậy sao?... Cho đến nay những người mà ta đã gặp đều rất đáng ngờ. Thậm chí còn có người ném đá vào ta nữa.”
Ren ngang ngạnh đáp lại.
Nếu chỉ ở mức độ đó thì có làm sao chứ.
Trong tình cảnh của tôi, tôi đã từng bị đối xử như một tên quỷ dữ theo hẳn nghĩa đen.
Và nguyên nhân của tất cả những điều đó đều do bọn khốn kiếp Trash, Bitch, và Nhà Thờ Tam Hiệp tạo ra.
“Chúng ta đến một quán rượu nào đó để nói chuyện thì sao?”
Khi tôi đưa Ren đến một quán rượu. Tôi phát hiện thấy có vài người hiếu kì trong đám đông lúc nãy lũ lượt kéo vào trong quán, nhưng thật sự thì tôi không quan tâm đến họ cho lắm.
Tôi ngồi chỗ quầy Bar, và yêu cầu đồ uống.
Gì đây? Đi kèm với đồ uống của mình là một quả Lucor.
Ông chủ quán nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy mong đợi.
Chẳng còn cách nào khác. Tôi đành tọng nguyên quả Lucor vào mồm.
“Ra đó là sự thật!”
“Éo thể tin được!”
Bằng chứng chứng minh danh tính của tôi đấy.
Thiệt là một phương pháp nhận dạng quái đản.
“Có vẻ như ngươi đã trải qua nhiều chuyện khó khăn phải không?”
Đầu tiên tôi thử thốt ra những lời nhẹ nhàng trước.
Hình như cậu ta đã phải chịu cảnh cô độc và bị truy đuổi mà chẳng hiểu lí do vì sao.
Lúc tôi còn cô độc, trước cả lúc gặp được Raphtalia và Firo, điều duy nhất tồn đọng trong tâm trí tôi là ý định trả thù.
“Phải... Guild nói rằng họ không còn chấp nhận những Hiệp Sĩ, nên ta không thể đi săn một cách tự do được nữa, và cũng chẳng thể kiếm tiền thưởng. Và cuối cùng thì chuyện này xảy ra.”
Người luôn tạo cho mình một hình tượng cực ngầu như Ren bắt đầu phàn nàn trong cơn giận dữ.
Nhưng không phải tôi không hiểu được cảm giác của cậu ta.
“Vì thế ta đã phải bán đi những vật phẩm rơi ra từ ma thú để sống ngày qua ngày... Thật khó chịu. Tất cả những người luôn ủng hộ cũng quay lưng lại với ta. Tại sao ta lại phải bảo vệ cái thế giới này chứ?”
“Con người là như thế đấy. Lúc còn bị gọi là Khiên Quỷ Dữ, ta cũng đã bị đối xử như ngươi vậy. Không, thậm chí còn tệ hơn ngươi lúc này nữa, ngươi hiểu chứ.”
“T-Ta hiểu...”
“Đầu tiên, nghe ta hỏi đây. Ngươi có liên quan đến vụ việc Linh Quy không?”
Giờ ngẫm lại thì tôi không thấy bất kì thành viên nào trong nhóm của cậu ta cả.
Hay chúng đã chạy hết rồi?
Mà tôi nghĩ chắc mấy người đó cũng sẽ ổn thôi cho dù không có cậu ta. Mà nếu có bị ruồng bỏ thì cậu ta cũng không thể phàn nàn gì được.
“Không... Điều đó...”
Câu nói của cậu ta bất chợt không còn rõ ràng như trước.
“Vậy là ngươi đang cố lảng tránh chủ đề này đi sao?”
“Không, không phải vậy...”
Tên này vẫn chẳng thay đổi gì.
Cái tính khó gần và giấu diếm của hắn khiến tôi muốn phát điên lên.
Mối hận thù của tôi đối với hắn vốn cũng chẳng thiếu, nhưng tính đến những việc mà hắn đã làm cho tôi, thôi thì chẳng so đo gì với hắn.
“Vào lúc xảy ra vụ ám sát công chúa Melty. Ít nhất, ta cảm ơn ngươi vì lần đó. Ta sẽ lắng nghe những điều ngươi phải nói, cũng như ngươi đã lắng nghe ta. Và sẽ đảm bảo trả lại công bằng cho ngươi.”
“...”
“Ren, nếu ngươi không nói gì, tình cảnh của ngươi càng trở nên tồi tệ hơn thôi. Thậm chí có thể sẽ bị coi là Khiên Quỷ Dữ tiếp theo cũng nên.”
“... Ta hiểu rồi. Ta sẽ kể ngươi nghe mọi chuyện.”
Ren khẽ thì thầm một tiếng và bắt đầu kể lại.
Ghi chú:
Chữ Ngự Dụng (御用) của tên chương ở đây mang nhiều ý nghĩa, có thể là ẩn ý của tác giả khi đặt tên như vậy, tuy nhiên đây chỉ là do mình đoán thôi nên không chắc có đúng vậy không.
Nghĩa đầu tiên là buôn bán/kinh doanh, cái này chắc chẳng cần nói thêm nhiều.
Nghĩa thứ hai là cách điều khiển thú cưỡi, thú cưỡi ở đây là Firo, hay nói cách khác ám chỉ cách sai khiến, công dụng của Firo.
Nghĩa thứ ba là sự lạm dụng, thói xấu, hủ tục, lộng hành... Nghĩa này có thể là phê phán Kiếm Anh Hùng hoặc mấy tên cướp, ai biết được.