Ban ngày đã qua và ban đêm trời bắt đầu trở lạnh; Đó là thời điểm mà bụng của Raphtalia biểu tình liên hồi. Để lại hành lý ở Quán Trọ, chúng tôi đến một quán ăn gần đấy để ăn tối.
Trước đó, chúng tôi chỉ mới ăn qua loa một chút thức ăn.
Raphtalia lấy chúng từ một cửa hàng lạ lẫm, mặc dù tôi chẳng rõ chúng có gì ngon lành.
Tôi cần một cách nào đó để làm dày lên cái ví tiền của mình. Tôi chắc rằng cắm trại ngoài trời sẽ nằm trong kế hoạch của tôi kể từ bây giờ.
Nên lần này ta sẽ để cho ngươi ăn đến khi no mới thôi!
“Xem nào, cho phần ăn Delia cho 2 người và một món ăn vùng Naples.”
Sau khi yêu cầu món với người hầu bàn, bữa tối của chúng tôi nhanh chóng được dọn ra.
“Ăn thôi.”
“Un.”
Raphtalia lại bắt đầu bỏ thức ăn vô miệng mình bằng tay không lần nữa.
Xét theo bề ngoài con bé, tôi có thể nói rằng con bé khoảng 10 tuổi. Con bé đang nhìn qua đĩa của tôi, nên tôi tiếp tục gọi thêm.
“Ăn trong khi ngươi còn có thể, chúng ta sẽ cắm trại ngoài trời kể từ ngày mai.”
“Ha-gu-i!”
Nói chuyện và ăn cùng một lúc là thái độ cư xử tồi tệ ở trên bàn ăn. Nhưng khi mà con bé ăn một cách thích thú như vậy, nên lần này tôi sẽ tha thứ cho hành động của con bé.
Sau đó, chúng tôi trở lại căn phòng, tôi lưu ý bề ngoài của Raphtalia lần nữa.
“Tóc ngươi rối quá, hãy cắt đi một ít đi.”
“... Hai.”
Tôi vỗ lên đầu Raphtalia ‘*bộp*’ một cái khi mà con bé đang làm bộ mặt khó chịu.
“Được rồi. Ta không định cho ngươi một kiểu tóc kỳ quặc nào đâu.”
Bên cạnh đó, bề ngoài hiện tại của con bé trông đã kỳ quặc sẵn rồi.
Dùng một con dao, tôi bắt đầu cắt đi mái tóc dài quá mức này của con bé. ‘Gushi*’ ‘gushi*’
Tôi cắt tóc con bé dài khoảng ngang vai.
“Xong rồi, chừng này chắc là đủ,... Phải.”
So với kiểu tóc cũ của con bé, kiểu này ít nhất có vẻ coi được hơn.
Nhờ vậy, con bé trông sẽ khá xinh đẹp sau khi ăn diện vào.
Raphtalia bắt đầu xoay quanh, khuôn mặt con bé phồng lên vẻ tự tin.
Tôi tự hỏi con bé vui vẻ như vậy vì điều gì.
Cái khiên phản ứng khi tôi đang dọn đi mớ tóc thừa.
...
Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra điều này cũng có thể xảy ra được.
Suuu*...
Tôi mở bảng tình trạng của mình để xác nhận. Mặc dù nó hiện lên rằng Lv và ‘Cây’ vẫn còn thiếu.
“Hm?”
Ặc, con bé xoay người lại.
“Giờ thì, ngươi nên mau lên và đi ngủ đi.”
“Un!”
Con bé đang thành thật đến kỳ lạ, khác hẳn hôm qua.
Ừm, tốt thôi.
Con bé có lẽ khóc nữa, nên tôi pha chế ngay trong căn phòng.
...
Dinh Dưỡng Bổ Sung đã được tạo ra. Dinh Dưỡng Bổ Sung Chất lượng Kém --> Một loại thuốc hơi tệ, làm giảm mệt mỏi, cũng có tác dụng hồi phục nhanh chóng bệnh suy dinh dưỡng.
Bình Hồi Phục đã được tạo ra. Bình Hồi Phục Chất lượng Hơi tệ -->Một loại thuốc bình thường, chữa được những căn bệnh nhất định. Kém tác dụng với mấy căn bệnh nghiêm trọng.
Fumu... Có hàng đống thứ có thể tạo ra khi dùng thảo dược trong ngọn núi và khu rừng.
Vì vậy, tôi có thể đổi những thứ này ở tiệm thuốc lấy một món tiền béo bở.
Chỉ là nguyên liệu bị tiêu thụ với một tốc độ đáng sợ với tỉ lệ thành công nằm trên ranh giới may rủi.
Nhìn chung, tôi tạo ra 6 Dinh Dưỡng Bổ Sung và vài loại thuốc chữa bệnh khác.
Tuy nhiên, vẫn rất khó để tạo ra thuốc chất lượng cao; Tôi chẳng là gì khi so với các chuyên gia trong chuyện này.
Khi mà tôi là Khiên Hiệp sĩ và không phải là một Dược Sĩ.
... Để cho chiếc Khiên hấp thụ vài cái trong số chúng xem.
Điều kiện cho Calorie Shield đã được mở khóa. Điều kiện cho Energy Shield đã được mở khóa. Điều kiện cho Energic Shield đã được mở khóa.
Calorie Shield Equipment Bonus: Tăng Thể Lực (Nhỏ)
Energy Shield Equipment Bonus: Tăng SP (Nhỏ)
Energic Shield Equipment Bonus: Giảm Tiêu Hao Thể Lực (Nhỏ)
Lúc này, tất cả chúng tăng điểm thưởng liên quan đến tính trạng.
Chỉ là, ‘Thể Lực’ là cái gì? Có phải giống như tình trạng thể chất?
Có vẻ như tôi sẽ cần tự trải nghiêm điều này.
Tiếp sau đó, tôi còn thảo dược, nhưng... Tôi tự hỏi liệu nó càng trở nên khó khăn hơn không nếu tôi tiếp tục học thêm kỹ năng thủ công một cách thiếu thận trọng thế này.
Tôi muốn nhiều điểm thưởng cho chỉ số chiến đấu hơn nữa.
Hay có lẽ vì tôi không thể đủ điều kiện mở khóa với chỉ những thảo dược mà tôi đã thu thập được.
Ừm, tốt thôi.
“Nn~...”
Trong khi tôi đang vươn vai và chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận ra Raphtalia nhắm chặt đôi mắt của mình lại. Dường như con bé không thể có được một giấc ngủ ngon nào; Đó là một dấu hiệu cho thấy con bé gần khóc thét lên rồi.
“Kya—-”
Tôi bịt miệng con bé ngay trước khi con bé hét lên, sau đó tôi ôm con bé vào trong khi nhẹ nhàng vỗ đầu con bé.
Phù, tôi bằng cách nào đó có thể trấn an con bé đêm nay.
Nhưng con bé sẽ khóc lớn lần nữa nếu giờ tôi cố bỏ con bé ra.
Chắc hết cách rồi. Đành phải ngủ cùng nhau vậy.
... Tôi cảm thấy hơi lạnh.
Cảm nhận được ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt tôi, tôi mở mắt mình ra.
Raphtalia, tôi cho rằng đang ngủ cạnh tôi, lại đang run rẩy ở góc phòng.
“Chuyện gì thế?”
“Gomennasai gomennasai, gomennasai gomennasai!”
Tôi cau mày nhìn Raphtalia, người đang bạt mạng lặp lại lời xin lỗi; Tôi có thể đoán đại khái lí do nhờ vào cơn lạnh ẩm ướt từ phía dưới tôi. Tôi hiểu rồi... Raphtalia đã tè dầm.
Haa...
Con bé nghĩ tôi sẽ cực kỳ giận dữ.
Tôi chưa bao giờ nghe đứa con nít 10 tuổi nào tè dầm, nhưng không đời nào tôi có thể giận dữ được khi mà nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ đó của con bé.
Tôi đến gần Raphtalia.
Tôi vươn tay ra làm Raphtalia giật mình. Con bé cuộn mình lại như một trái banh và che lấy đầu.
“Được rồi...”
Tôi dùng tay mình vỗ nhẹ lên vai đang run lên của Raphtalia.
“Tè dầm không phải là điều mà ngươi có thể chế ngự được, đúng chứ? Đi nào, nhanh chóng cởi đồ và tắm rửa đi.”
Con bé cũng sẽ cần thêm một vài bộ đồ để thay.
“Eh...”
Raphtalia nhìn tôi bối rối.
“Ngài không giận ạ?”
“Làm sao ta có thể thóa mạ người đang cực kỳ hối hận về hành động của mình được? Ngươi đã ngẫm nghĩ về điều ngươi đã làm, nên ta không giận,”
Tấm khăn trải giường đã bị làm bẩn. Tôi tự hỏi tôi sẽ phải trả cho Chủ quán trọ bao nhiêu đây... Chúng tôi sẽ giữ lấy nó như một mảnh vải trong lúc này.
Sau đó, tôi giải thích tình cảnh cho Chủ quán trọ, trả tiền thiệt hại, và vội vàng mua vài bộ áo quần thừa từ Tiệm Vũ Khí.
Mặc dù nước trong giếng có hơi lạnh, tôi giặt sạch cái tấm trải giường và nhét nó vào túi hành lý.
Có vẻ như phơi khô tấm trải giường này bằng cách buộc nó lên một cành cây và vắt lên vai trong khi đi qua thảo nguyên là một ý kiến hay.
“Được rồi”
Tôi đang hơi phát cáu khi đi với Raphtalia, con bé cứ tiếp tục xin lỗi.
“Ta đã nói với ngươi không cần lo lắng về nó!”
“... Hai.”
Haa... Con bé đúng thực sự là một đứa dễ bảo.
Tuy nhiên, nó cũng là phiền toái cho tôi nếu con bé không có chút động lực nào.
Ọc*
Bụng của Raphtalia lại biểu tình lần nữa.
Ồ, và khuôn mặt con bé đỏ lên do xấu hổ,
“Ta chắc đến lúc ăn sáng rồi.”
“Un...”
Raphtalia đi bên cạnh tôi trong khi nắm lấy viền áo tôi.
“...*khụ*”
“Như vậy, ngươi sẽ cần phải uống thuốc này như hình phạt.”
Tôi đưa một bình ‘Bình Hồi Phục’ cho Raphtalia.
Đó dường như đúng một căn bệnh dai dẳng, cần một lượng thuốc thường xuyên, đây là chính xác là điều chính xác mà con bé cần lúc này.
Chỉ mới ngửi thử một lần, khuôn mặt Raphtalia trở nên cau có. Tuy nhiên, con bé rất nhanh chóng uống lấy nó khi mà đó là trừng phạt của con bé.
“Uwaa... Đắng quá.”
“Cố chịu đi.”
Ực.. Ưực*
Raphtalia uống hết cả lọ, khuôn mặt con bé hiện lên vẻ kinh tởm và trông gần như muốn nôn ra.
Nhân tiện, loại thuốc được pha chế đó có vẻ như sẽ được một cái giá cao. Nhưng khi mà chất lượng quá kém, mùi vị của nó càng tệ hơn.