Chỉ mất vài giờ sau chúng tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Người đưa tin cưỡi 1 con rồng bị thương trầm trọng bay đến báo tin.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nữ hoàng hét lên với biểu cảm như là một người vừa thất bại trong một nhiệm vụ. Mọi người đang tập trung ngay chỗ ngai vàng.
“Có chuyện lớn rồi! Phong ấn kìm giữ con Thú Ma Thuật Huyền Thoại, con Linh Quy đã bị phá vỡ rồi!”
“Con Linh...?”
Linh?? Giống như Vong Hồn sao?
Con Linh Quy... Tôi nhớ là nó là 1 loại thú huyền thoại ở thế giới của tôi.
Nó thường xuất hiện trong game như là 1 trong Tứ Tiểu Thánh Thú.
Liệu có phải thế giới này cũng có hệ thống như vậy chăng?
Tứ Đại Thánh Thú là Seiryuu, Byakkou, Genbu và Suzaku. (Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ).
Tứ Tiểu Thánh Thú là Phượng, Quy, Kỳ Lân và Rồng.
Nhiều người nghĩ là giống nhau nhưng thực ra chúng hơi khác biệt.
Nhưng từ cuộc thảo luận, tôi có cảm giác đó là Genbu (Huyền Vũ).
Theo thần thoại thì con Linh Quy mang núi Bồng Lai trên lưng.
Genbu là loài thú có hình dáng giống con rùa vời đuôi rắn và với những cái chân to dài.
Theo Trung Quốc thì núi Bồng Lai là ngọn núi huyền thoại nằm ở phía Đông, nơi những con người bất tử cư ngụ. Nó có thực sự tồn tại không vẫn là vấn đề dang được bàn cãi.
“Không thể nào”
Mặt Nữ Hoàng chuyển trắng.
... Nghĩa là vấn đề này lớn đây. Lại phải bị sai đi nữa rồi.
“Thế giới của tôi cung có điều tương tự nên tôi có thể hiểu, nhưng phong ấn bị phá vỡ thì tệ đến vậy sao?”
“Phải. Rất, rất lâu về trước, con thú bất ngờ xuât hiện. Đó là con quái thú mà cả 4 Hiệp sĩ phải hợp tác cùng nhau mới phong ấn được.”
“Tôi hiểu...”
Có phải phong ấn bị yếu đi do Đợt sóng? Hay tự nhiên mà biến mất?
Khi mà Đồng hồ cát ngừng đếm, Bảng Giúp đỡ viết là 1 tai ương khác lớn hơn cả Đợt sóng đang xảy ra.
“Để phong ấn không bị phá vỡ, 4 Hiệp sĩ lúc đó không nói cho bất cứ ai cách họ phong ấn nó. Nên chúng tôi không biết cách phong ấn lại nó.”
“Liệu có phải phong ấn bị phá do Đợt sóng?”
“Đáng tiếc là nó cũng khá có khả năng.”
“Nhưng điều đó không giải thích cho số 7 xuất hiện trên cái Đòng hồ cát.”
7 – Con số đó mang nhiều dấu hiệu đấy.
Tôi hi vọng nó chỉ có y nghĩa liên quan đến Thất Tinh Hiệp sĩ.
Nếu không thì...
“U- um...”
Khi người đưa tin nói, khuôn mặt anh ta dần tái xanh.
“Gì vậy? Ngươi còn điều gì muốn nói?”
“Đ-Đó là...”
Người đưa tin tránh ánh nhìn của chúng tôi.
? Gì thế? Anh ta nhìn chằm chằm vào chân tôi.
“Nói đi” (Naofumi)
“S-Sự thật là...”
Người đưa tin bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra.
“Tôi được nói là phong ấn bị phá bởi Tứ Hiệp sĩ được triệu hồi, ngài Kiếm, Thương và Cung Hiệp sĩ.”
“Ngươi chắc không?”
“Vâng! Bọn họ đến thị trấn được cho là nơi phong ấn và có những biểu hiện kỳ lạ. Sau khi điều tra cả thị trấn thì bọn họ phá bức tượng trong đền thờ. Đó là lúc phong ấn bị phá vỡ. Các vị Hiệp sĩ tiến đến con quai thú. Đó là lần cuối cùng nhìn thấy bọn họ”
Nữ hoàng trông nhợt nhạt đi.
Nhưng dựa trên lời của người đưa tin thì phản ứng này của Nữ hoàng cũng là điều bình thường.
“Itsuki!”
Rishia bất ngờ cố chạy đi chỗ nào đó.
“Firo, giữ Rishia lại.”
“Vâng~”
Firo chạy theo Rishia và nhanh chóng giữ con bé lại,
“Bỏ tôi ra! Tôi cần đi cứu Itsuki!”
Nhìn con bé tận tâm như vậy... Tên Itsuki thật may mắn.
“Nhưng... Tại sao các Hiệp sĩ lại làm hành động dại dột như vậy... Tại sao họ lại biết được cách phá phong ấn?”
“Các Hiệp sĩ khác ngoài tôi chắc biết khá rõ về thế giới này” – Naofumi
Họ chắc đã dùng hiểu biết về game đã từng chơi để phá bỏ phong ấn.
Giờ nghĩ lại thì Itsuki từng tuyên bố mấy thứ khó hiểu trước đây.
Cậu ta nói với Raphtalia “Cô sẽ đến nhờ cậy tôi vào một ngày nào đấy”, và nói với tôi là “Đây là lần cuối cùng ngươi có thể kiêu ngạo như vậy”
Liệu có phải nghĩ rằng bản thân thấp kém hơn tôi từ những lần trước mà cậu ta làm hành động hiện tại không?
Con rùa chắc chắn sẽ cho rất nhiều EXP và món đồ giá trị.
3 tên Hiệp sĩ đến đó vì tự tin có thể tiêu diệt được con boss với Lv 80+ của quốc gia khác.
Chắc lại nhờ hiểu biết về Game rồi. Họ lên biết từ bỏ đi chứ.
Tôi cá chắc kế hoạch đánh bại con Linh Quy là để vượt mặt tôi.
Cuối cùng bọn họ chỉ quan tâm đến làm sao để nâng cấp nhân vật bản thân mà thôi.
Sau này tôi sẽ phỉ báng bọn chúng sau.
“Vậy nên...” (Người đưa tin)
“Bọn họ đã bỏ phong ấn, đúng chứ? Họ định đánh bại con Linh Quy thế nào?”
Cái Đồng hồ cát Rồng vẫn ngừng đếm. Mấy tên Game thủ đó không bao giờ tấn công những thứ mà không thể bị đánh bại được.
Bọn họ rồi sẽ ăn mừng ở ngôi làng gần đây thôi.
Chẳng thức ăn nào ngon bằng đồ chùa.
“Ừm... Sau khi tấn công con rùa thi các Hiệp sĩ hiện đang mất tích và con Linh Quy chưa được ngăn chặn.”
“Gì!?”
Cái quái gì vậy?!
Không đời nào bọn họ phá phong ấn khi mà không có cơ hội giành chiến thắng cả.
À, đó là phương châm của tôi khi làm Hiệp sĩ.
Tôi có điềm báo không lành.
Có thể có thứ gì đó ngăn trở bọn họ chiến đấu chống lại con Linh Quy.
Một con quái thú mạnh mẽ chỉ có cách phong ấn mà được thả vào khu vực đông dân cư...
Điều này thật tồi tệ.
“Shadow, cô có thông tin gì không?”
“Thần đi theo các Hiệp sĩ nhưng...”
Shadow xuất hiện ngay cạnh Nữ hoàng và thì thầm vào tai bà ta.
Có vẻ như Shadow mà tôi biết sẽ không nói “–gojaru”.
“... Có vẻ tình hình vẫn chưa rõ ràng.”
Hai ngày sau.
Tôi và nhóm của mình rời lâu đài với một nhóm lớn Kỵ sĩ, tiến đến quốc gia bên cạnh để tham gia vào cuộc chiến.
Chúng tôi sẽ ở tiền tuyến trong cuộc chiến này.
Công việc của chúng tôi là đảm bảo thiệt hại gây ra bởi con Linh Quy là tối thiểu.
Đến giờ thì 5 thành phố,3 pháo đài,2 tòa thành đã bị phá hủy.
Linh Quy là con quái thú khổng lồ, và bao quanh nó là hàng đống lũ quái thú thuộc hạ. Những con quái này tiêu diệt mọi thứ dọc đường đi của con Linh Quy.
Có vẻ nó hướng đến những khu vực đông người.
“Thất Tinh Hiệp sĩ có tham gia không?”
“Chúng tôi đã gửi yêu cầu nhưng hiện tại thì chúng ta gần nhất với con quái thú. Nên sẽ mất vài ngày để họ có thể đến chỗ chúng ta.”
Nếu để cho Thất Tinh Hiệp sĩ lo việc con Linh Quy thì sự hi sinh sẽ rất lớn. Tôi phải làm việc này như 1 Hiệp sĩ.
Tôi cũng không biết liệu những Hiệp sĩ đó có đủ mạnh để chống lại con Linh Quy không nữa.
Mà... Nếu con quái thú mạnh đến nỗi làm 3 Hiệp sĩ mất tích thì chuyện này khá phiền phức đây.
Tôi cũng chẳng thể bỏ chạy được.
Nếu cân đo với việc bị nghi ngờ như kẻ phản bội và bị những tên Hiệp sĩ khác truy sát lần nữa thì thà hi sinh trong trận chiến này còn hơn.
Tôi phải làm điều này.
Mấy tên Hiệp sĩ khác tốt hơn là đừng phá phong ấn thứ này và biến mất dạng. Điều này chỉ làm cho Nữ hoàng thấy phẩm giá Hiệp sĩ kém thế nào.
Mà tôi cũng chẳng thể phủ nhận rằng tôi cũng kém về khoản đó.
Rủi ro quá lớn, nên chắc mấy tên đó chắc chắn sẽ không làm vậy... Chắc vậy.
Tôi coi như 3 người kia đã chết.
Hiểu biết từ Game... Đây là điều làm cho mấy tên đó tin rằng hiểu được mọi thứ về thế giới này. Nó đã phản tác dụng, và làm cho mấy tên đó quá khinh thường một kẻ thù khủng khiếp thế nào
Đó là lời giải thích duy nhất mà tôi cỏ thể nghĩ về thất bại này của mấy tên đó.
“... Bỏ qua chuyện xảy ra cho 3 Hiệp sĩ kia, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chiển đấu cả. Vậy lực lượng của chúng ta thế nào?”
“Chúng ta có Kỵ sĩ và những người lính quốc gia, các Phiêu lưu giả, và một số lực lượng có vũ trang từ quốc gia láng giềng... Nhưng có vài quốc gia đã đánh trả lại con rùa và chịu thiệt hại nặng nề.”
“Họ tấn công mà không chờ các Hiệp sĩ sao?”
“Không thể nào một nhà cầm quyền có thể làm ngơ trước việc một con quái vật đang hủy hoại đất nước của chính mình được.”
“... Tôi hiểu...”
Mặc dù là liều lĩnh nhưng những người đó không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu cả.
Không phải là tôi không hiểu cảm giác của họ.
“Vậy Hiệp sĩ duy nhất có thể trông cậy... Là tôi.”
Nếu tôi làm ngơ trước thảm họa như vậy thì danh tiếng của tôi tụt dốc càng thê thảm hơn thôi.
Nếu 3 tên Hiệp sĩ kia là thủ phạm, vậy tôi, Hiệp sĩ thứ tư, phải bước lên và hành động như 1 Hiệp sĩ thực thụ.
... Hành động như 1 Hiệp sĩ thực thụ chẳng giống tôi lúc bình thường tí nào.
Chống lại một con quái vật có thể tiêu diệt một quốc gia trong 1 đêm, và chiến đấu chẳng bằng thứ gì nữa ngoài chiếc khiên này. Điều này nghe thật ngớ ngẩn. Nhưng nếu tôi không làm gì thì kết quả chỉ là con số 0 thôi.
“Tôi trông cậy vào ngài.”
Giọng Nữ hoàng vang ra từ chiếc xe mà Firo đang kéo.
Tôi hoàn toàn lặng đi khi nhìn thấy thứ khổng lồ ở cuối tầm nhìn.
“Ưm... Có phải ngọn núi đó đang di chuyển không hay chỉ là tôi đang CDSHT không nhể?”
Tôi đánh với thứ đó sao?
Tôi không nhìn rõ vì quá xa nhưng nó lớn hơn cả con rồng lớn nhất trong trò chơi chuyên săn quái vật (Monster Hunter – nếu ai ko bjk thì google-sama, mặc dù ta cũng chưa chơi =)))
Với kích cở của con rùa thực sự có thể mang cả quốc gia trên lưng y như được đồn trong thế giới của tôi.
Trên lưng con rùa là cả ngọn núi và có dấu vết của 1 thị trấn đổ nát.
“Nữ hoàng, trong truyền thuyết về các Hiệp sĩ đã chiến đấu với thứ đó thì bọn họ đã đánh với nó thế nào vậy?”
“Có vẻ họ đi vào cơ thể nó từ thị trấn trên lưng và đặt dấu phong ấn vào tim của nó.”
Nghĩa là phải dừng được thứ đó rồi vào bên trong nó... Không, dừng được nó thì cần một đội quân lớn hơn đội quân mà chúng tôi tập trung được.
“Bà có kế hoạch gì không?”
“Có một. Con rùa có vẻ hướng đến khu vực đông người. Chúng ta phải đoán được hướng di chuyển của nó, sơ tán dân cu trong các thành phố và chặn đánh nhằm giữ chân nó ở đó.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Sau đó, chúng ta làm như trong truyền thuyết và ngài vào trong tấn công trái tim.”
Tôi có nên tấn công bằng Iron Maiden hay Blutofer không?
Tôi phải chịu lời nguyền từ chiếc khiên... Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác khi nhìn con rùa.
“Nhưng theo kế hoạch thì e rằng hi sinh sẽ lớn đấy.”
Nếu chúng tôi vào được trong con rùa, nó sẽ trở nên điên cuồng.
Trong khi chúng tôi tiến đến chỗ trái tim, đội quân sẽ phải chịu rất nhiều thiệt hại ở bên ngoài.
“... Phải.”
“Bỏ ta ra! Ta... Ta sẽ không chiến đấu! Khiên. Gửi tên Khiên ấy!” (Trash)
“...”
Trash đang ngồi bên cạnh Nữ hoàng.
Nữ hoàng hiện tại đang chỉ cái móng vuốt bằng sắt vào mặt hắn để hắn khỏi chạy khỏi xe ngựa.
... Tên này trông chẳng được tác dụng gì.
“Tôi hiểu được rủi ro cao như thế nào, tuy vậy chúng tôi không biết liệu có cách nào khác để thoát khỏi con quái vật khổng lồ đó cả.”
Trash xen vào làm bầu không khí hoàn toàn thay đổi.
Tại sao tên đó lại ở đây?
Hắn có thể từng là tướng, nhưng quân đội chắc sẽ tốt hơn nếu không có lũ đần.
Tôi đoán hắn ở đây như là Hiệp sĩ Quyền Trượng hay 1 vị cựu Quốc vương để tăng sĩ khí cho quân đội.
“Chúng ta xong rồi... Theo nhiều hướng.”
“Ý ngài là sao?”
“Đầu tiên là chồng bà quá vô dụng. Hơn nữa theo kế hoạch thương vong quá nhiều.”
Quá liều lĩnh và mạo hiểm.
Nhưng tôi không thể quyết định được điều gì khi chưa thấy được đòn tấn công của con Linh Quy như thế nào.
Điều tôi biết chỉ là bao nhiêu người chiến đấu và đã ngã xuống.
“... Để tôi thử đánh với nó xem đã,”
Chúng tôi sẽ quyết định hành động tiếp theo dựa trên tôi có thể chịu được đòn tấn công của nó hay không.
“Fue...” (Rishia)
“Rishia, chúng ta sẽ điều tra sức mạnh của con Linh Quy. Dựa theo hoàn cảnh, anh trông cậy vào em trong việc truyền đạt thông tin lại cho Nữ hoàng.”
“N-nhưng em-”
“Anh hiểu nổi lo của em. Bộ đồ tăng khá nhiều cho tốc độ của em. Em không phải lên tiền tuyến nhưng hãy quan sát trận chiến và thông báo bất cứ thứ gì em nhận thấy.”
Đây không phải là 1 đối thủ mà tôi có thể đánh bại chỉ với sức của duy nhất 1 Hiệp sĩ.
Và nó cũng chẳng có ý định lui bước.
Nó to như 1 quả núi. Nếu phải đánh với kẻ thù như vậy trong game thì tôi lập tức cao chạy xa bay. Tuy nhiên, nếu tôi chạy ở đây thì tôi sẽ chỉ có thêm nhiều kẻ thù mà thôi.
Tôi nên bắt đầu thử tấn công nó.
“Em hiểu rồi. Em sẽ giúp truyền đạt lại tình cảnh.”
“Anh cũng để việc hổ trợ ma thuật lại cho em. Tình hình tệ nhất là chúng ta sẽ phải rút lui và đợi Thất Tinh Hiệp sĩ đến.”
“Iwatani-sama, hành động của ngài sẽ ảnh hướng đến sĩ khí toàn quân chiến đấu ở đây. Nên xin hãy cẩn trọng.”
“Vâng thưa Nữ hoàng.”
Chúng tôi tách Firo ra khỏi xe ngựa của Nữ hoàng. Firo chở chúng tôi trên lưng.
“Firo, chúng ta sẽ chiến đấu với thứ khổng lồ đó.”
“Vâng~”
“Raphtalia, cứ chiến đấu như thường. Như Nữ hoàng nói, nếu không thành công thì chúng ta luôn có thể nghĩ kế hoạch khác.”
“Em hiểu rồi”
“Rishia, tập trung vào an toàn bản thân. Nếu tình hình trở nên tệ thì rút lui ngay và báo cáo kết quả cho Nữ hoàng.”
“V-vâng.”
Tôi ra những chỉ thị và chuẩn bị cho trận chiến.
“Đi thôi.”
Firo bắt đầu chạy hết tốc lực. Chúng tôi bắt đầu cuộc đột kích vào con Linh Quy.