Tất cả những Hiệp Sĩ khác đã lên thuyền. Tôi được Shadow cho biết lúc con thuyền rời bến.
Tôi đang suy nghĩ tương lai rồi sẽ ra sao trong khi ngắm nhìn mặt trời lặn dần xuống mặt biển phía xa.
Trước hết, tôi nên hỏi Nữ Hoàng những điều gì khi tôi trở lại lâu đài đây?
Sau đó, tôi cần đến chỗ của Lão Già để chuẩn bị cho Đợt Sóng tiếp theo. Theo cái chủ đề đó, tôi có nên yêu cầu Nữ Hoàng một ít nguyên liệu không?
Nếu còn thời gian thì tự chúng tôi đi săn ma thú để kiếm nguyên liệu cũng chẳng phải ý tồi.
Sau đấy, cũng có cả thứ để hoàn toàn tôi luyện chiếc khiên của tôi. Ở trên hòn đảo, tôi chỉ có thể kiếm được lượng nguyên liệu để tăng cường rất hạn chế.
Đêm đến, tôi đi lên boong tàu sau bữa tối,
Nhìn mặt biển và cảm nhận từng cơn gió đêm thổi đến.
... Tôi nhận ra Firo đang tập luyện bơi sau khi con bé ăn xong bữa ăn.
Con nhóc này ám ảnh với việc bơi lội kể cả lúc này nữa sao?
Tôi sẽ giả vờ như tôi chưa nhìn thấy gì hết.
“Hửm?”
Tôi nhìn thấy Motoyasu ở góc boong tàu... Và Rishia cũng ở đó.
Lại tán gái nữa à? Điều này gợi lại cho tôi rằng Rishia cũng nằm trong xếp hạng gái đẹp của Motoyasu.
Ngươi định lập một cái harem lớn cở nào đấy hả? Ngươi có biết ngay cả Itsuki sẽ nói gì chứ?
Trước hết, tôi sẽ cảnh cáo hắn một chút.
“Này. Motoyasu, sao ngươi không ngừng việc tán gái tại đây đ–”
“Ah! Naofumi đấy à. Tôi khẩn cầu cậu!”
Nước da của Motoyasu có vẻ như hơi nhợt nhạt và hắn ta đẩy vai của Rishia vào tôi.
“Chuyện gì với ngươi thế?”
“Được rồi! Tôi sẽ nhờ cậy vào cậu đấy!”
Chuyện quái gì vậy? Nghĩ cái tên bám váy đàn bà này tin tưởng tôi điều gì thật... Khi tôi nhìn qua Rishia, con bé có vẻ ngạc nhiên.
Không biết vì sao... Đôi mắt của con bé sưng lên và đỏ ngầu.
Rishia ngồi phệt xuống trong góc và bật khóc tức tưởi.
“Có-có chuyện gì vậy!?”
“T-tôi xong việc ở đây rồi đấy!”
“Khoan! Chắc chắn ngươi không... Không phải trên tàu chứ...”
Ngươi đốn mạt đến độ đi phạm tội rồi sao?
Vì con bé không nghe theo lời ngươi nói là: “Không sao, chỉ đau lúc đầu thôi...” Và xâm phạm Rishia sao?
Có vẻ giống như thủ đoạn thường dùng của Motoyasu. Tên này có thể hờ hững cướp đoạt người yêu của người khác lắm.
Và như vậy, dẫn đến cái hiện trạng này của con bé.
Cái tên giá áo túi cơm chết tiệt. Ta không bao giờ để ngươi trốn được đâu.
“Kh-không phải vậy!”
“Vậy chứng minh đi.”
“Mo-Motoyasu-sama không chịu trách nhiệm...”
Rishia thì thầm với một giọng khàn đặc.
Chết tiệt, tôi chỉ đang quá cả nghĩ sao?
Tôi nghĩ, kể cả Motoyasu chẳng bại hoại đến mức như vậy.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Có vài chuyện. Nhưng tôi không biết làm thế nào. Do vậy, tôi sẽ giao phó cho cậu đấy!”
Motoyasu nói câu đó rồi thở một hơi dài và mỉm cười chuồn vào phòng mình trong khi vẫn còn đang run rẩy.
Đây lần đầu tiên tôi thấy Motoyasu như vậy.
Hoặc có thể, tên đó không phải là kiểu người giỏi đối phó với phụ nữ?
Có phải do kiểu người của Rishia? Nhìn cái tên may mắn đó trông có chút nhu nhược, mềm yếu.
“Chuyện gì vậy~?”
Firo nhận thấy có chuyện và hỏi sau khi trở lại boong tàu.
“Không cần lo cho em đâu.”
“E rằng tôi không làm thế được, tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ có lẽ em bị tên Motoyasu đó xâm phạm.”
“Không... Em chỉ không thể chịu được nữa.”
“Em không thể chịu được Motoyasu?”
“Kh-Không phải vậy!”
Mặc dù vẫn thấm đẫm nước mắt, trong một lúc con bé trông hơi tức giận. Có phải con bé vừa lấy lại được thêm ít nghị lực?
“Ban đầu Motoyasu-sama đã cố an ủi em... Em nghĩ em không nên nói về nó.”
“Đừng nói vậy... Em đã từng giúp anh, và anh rất biết ơn.”
Đó là Rishia đã chỉ tôi khoáng thạch Itsuki sử dụng.
Nếu Rishia gặp rắc rối, tôi muốn giúp con bé hết sức mình.
“Không... Thật đấy, xin đừng lo cho em.”
Sau khi nói thế, Rishia chạy đi.
“... Sao lại vậy?”
Cuối cùng, chỉ còn lại những suy đoán xấu của tôi vè chuyện có lẽ đã xảy ra.
Sáng hôm sau.
Tôi đang đọc một quyển sách ở trong phòng của mình trên thuyền trong khi đang xem xét lại thái độ của Rishia đêm qua.
“Rốt cuộc mình vẫn thấy lo lắng.”
Không biết vì sao... Tôi có thể chẳng quan tâm đến chuyện này cũng chẳng sao, nhưng lòng tôi lại bồn chồn không yên.
Cảm giác này y như lúc Melty bị những tên vệ binh tấn công và lúc tôi bị cáo buộc bởi con Bitch.
Tôi có cảm giác cực kỳ tồi tệ về chuyện này.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Có chút. Anh không thể thư giản được nên anh sẽ đi điều tra một chút.”
“Em hiểu...”
Tôi rời phòng còn Raphtalia tiếp tục tập hít đất.
Chuyện quái gì có thể xảy ra được chứ? Bản thân tôi không thể nào hiểu được.
Tôi cảm thấy chút lo âu khi tôi nghe trộm phòng của Itsuki.
Những giọng nói vui vẻ vang ra.
Liệu có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều?
“Ah...”
Tôi nhìn thấy Rishia đang nhìn đăm đăm ghen tị vào căn phòng.
Khi con bé nhận thấy tôi, con bé chạy mất.
... Chuyện gì đấy không đúng? Thật đấy.
Tôi có lẽ có thể tìm ra được chuyện gì khi hỏi Motoyasu.
Với lí do đó, tôi gõ cửa phòng của Motoyasu.
“Vâng~”
Phụ Nữ 1 mở cánh cửa ra.
Tôi nhìn thấy một nụ cười tươi vui mà tôi chưa từng thấy trước đây, hiện ra.
Cô gái này... Cô ta có thể làm ra một gương mặt như vậy sao?
Có phải đây là một cách giả đò để hòa thuận được với Bitch và Phụ Nữ 2? Thực thì, nó làm tôi phát ốm.
Để có khả năng như vậy, cô ta thực sự phải có thói quen thờ ơ và vô cảm.
Phụ nữ thật đáng sợ.
“Ah, Là ngài à! Nếu chỉ là ngài thì tôi có thể bỏ mặt nạ rồi!”
Vài giây sau, nét mặt cô ta chìm dần thành vẻ lạnh lùng vô cảm, cơn tức giận của cô ta hiện lên hướng thẳng đến tôi.
Tôi hoàn toàn không thể hiểu được sao cô ta tức giận.
“Motoyasu có ở đây không?” (Naofumi)
“Sao ta phải nói cho ngươi?” (Bitch)
“Nàyyyy. Motoyasu–” (Naofumi)
“Đừng lơ ta!” (Bitch)
“Phải Phải!” (Phụ Nữ 2)
Phụ Nữ 2 phụ họa thêm. Tôi coi Bitch như vô hình và làm lơ con ả đó.
Tôi chẳng hề muốn đến đây bởi vì những chuyện trước đây.
“Chuyện gì vậy, Naofumi? Mọi người ở đây dường như ghét cậu lắm.”
Motoyasu nói với tôi trong khi đang kẹp giữa trong tình thế trái ôm phải ấp (harem-like) với Bitch và Phụ Nữ 2.
Đúng là điệu bộ đáng giận.
Không thể nào hỏi hắn mà không châm chích, mỉa mai vài câu được.
“Không cần quan tâm chuyện đó. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu đây.”
“... Gì thế?”
“Chuyện lúc tối qua. Điều gì về giao phó cho tôi trước khi cậu đi.”
“... Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, sau đó tôi sẽ để mọi chuyện lại cho cậu đấy.”
“Đi nhờ mấy tên khác ấy... Mà thôi. Tôi coi như tò mò vậy. Tôi sẽ chấp nhận rủi ro đi kèm với nó.”
Có một ý nghĩ đang hình thành dần trong đầu tôi, khi tên Motoyasu ra khỏi buồng với khuôn mặt tái đi và nói những người đồng hành của hắn ta ở lại.
Khi chúng tôi lên boong tàu, hắn ta vẫn nhìn tôi bằng khuôn mặt tái xanh đó.
“Về chuyện của Rishia.”
“Phải.”
Tôi hỏi Rishia thì không thể biết được nguyên nhân tại sao con bé lại khóc được.
Do vậy tôi sẽ hỏi Motoyasu chi tiết nguyên nhân, vì tôi nghĩ hắn ta tử tế với phụ nữ.
“Sự thật là—”
Hoàn cảnh được giải thích theo góc nhìn của Motoyasu...
Sau khi lắng nghe câu chuyện của Motoyasu, và nhận ra trực giác của tôi là chính xác, cơn giận của tôi dâng lên và kẹt cứng ở cổ họng.
“Itsuki——————!”
Tôi đạp mạnh cánh cửa phòng Itsuki.
Rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, và những người bên trong đồng thời nhìn chằm chằm vào tôi.
“C-cái gì vậy!?”
“Tên Khiên Hiệp Sĩ khốn kiếp! Ngài muốn gì?”
“Ta muốn gì ư? Tự hỏi bản thân đi! Bọn rác rưởi!”
Cả con thuyền trở nên ồn ào do tiếng hét lớn của tôi.
Itsuki và Tên Mặc Giáp ngay lập tức nao núng bởi thái độ áp bức của tôi.
Itsuki khôi phục lại trước tiên và hắn ta nâng cao giọng lên giận dữ.
“Đó là tại sao ta hỏi có chuyện quái gì xảy ra.”
“Ngươi thật sự vẫn chưa hiểu ư?”
Thật nguy hiểm, nếu tôi vẫn giữ cơn phẫn nộ này âm ỉ trong tim thì Khiên Cuồng Nộ sẽ xuất hiện.
Nếu Ren đến, nó sẽ lại trở nên điên cuồng.
“Tôi không biết ngài đang có ngờ vực gì, Khiên Hiệp Sĩ!”
Tên Mặc Giáp cố nắm lấy tôi.
Tôi tránh khỏi cánh tay hắn và dùng kỹ thuật khóa khớp.
[Theo luật lệ của Vũ Khí Huyền Thoại, nghiêm cấm sử dụng vũ khí khác ngoài vũ khí chuyên nhất]
Bashin*Bashin* (chắc là tiếng khớp xương) tôi nhận thấy cơn đau truyền đi khắp cánh tay tôi, nhưng tôi phớt lờ nó đi.
Tôi còn bị cấm sử dụng đòn khóa khớp sao?
Ném đi thì được, vậy thì có gì khác biệt chứ?
“Ouch! Owowow!”
“Ta đến đây nói chuyện với Itsuki. Đừng có cản lối, tên tôm tép!”
Tôi đẩy mạnh Tên Mặc Giáp đi, và trừng trừng vào Itsuki.
Lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ cảm nhận lại được cơn thịnh nộ này.
Tôi bình tĩnh trở lại nhờ vào Raphtalia.
Nhưng tôi chẳng hề có ý định kìm nén lại trong lúc này.
“Ngươi... Với kẻ thích tự cho là công lý, ngươi chẳng biết điều gì hết!”
“Sao ngươi...”
Trong khi nhìn vào Itsuki một cách giận dữ, tôi thấy Rishia chạy đến nơi hỗn loạn và đang nhìn vào trong căn phòng.
“Thật sao, lí do ta nghĩ ngươi giận dữ vậy, do thứ đó à?”
“Thì ra ngươi có biết.”
“Cô ta là người xấu.”
“Đừng có đùa.”
Chuyện tôi nghe được từ Motoyasu, đó là—
Lí do Rishia đau lòng như vậy.
Vào ngày cuối cùng, Rishia mua hết đồ trong ngày và trở lại với đồng đội của con bé.
“Rishia-san. Ra là cô à?”
“Ể? Ngài đang nói gì vậy?”
Sau khi Rishia trở lại, con bé nghiêng đầu bối rối với câu hỏi đầy thất vọng của Itsuki.
“Giả vờ cũng vô dụng. Cô là người đã làm vỡ phụ kiện của tôi.”
Sau khi nói vậy, Itsuki cầm ra chiếc vòng tay bị vỡ nát ưa thích của cậu ta.
“Ể? E-em không biết. Đó là gì vậy?”
“Ta cũng nghĩ cô sẽ nói dối như vậy... Có chứng cớ đây.”
Itsuki nhìn qua những người đồng đội khác.
“Vâng, tất cả chúng tôi đều thấy. Rishia làm vỡ vòng tay ưa thích của Itsuki-sama và giấu nó đi.”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng thấy.”
“Ehh!? Kh-không phải vậy! Em không làm gì hêt... Em thực sự không biết mà!”
Rishia bào chữa một cách tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Itsuki không hề tin con bé.
“Như vậy thì ta cũng không tin những người chứng kiến sao?... Không còn cách nào khác. Ta định tha thứ cho cô nếu cô xin lỗi... Rishia-san, hãy rời khỏi nhóm bắt đầu từ hôm nay.”
“Kh-không! Em thực sự không biết gì cả!”
Vào lúc đó, Rishia nhìn thấy Tên Mặc Giáp đang nở nụ cười thầm đầy khoái trá.
Tuy nhiên, Rishia lúc đấy đang níu lấy Itsuki và van nài để không bị vứt đi.
“Xin ngài! Làm ơn! Để em ở lại với tsuki-sama!”
Đôi mắt của Itsuki nhìn lướt qua và dường như day dứt với một chút cảm giác tội lỗi.
“Tôi không tán thành việc tha thứ, Itsuki-sama!”
“Có nghi ngờ Rishia đã để lộ ra thông tin cho các Hiệp Sĩ khác.”
Tên Mặc Giáp tranh luận với đồng đội của hắn càng làm cậu ta giận dữ.
“Thật đáng tiếc, nhưng... Tạm biệt.”
“Itsuki-sama!? Em thật lòng, thật lòng van xin ngài! Xin hãy xem xét lại; Em sẽ làm bất cứ điều gì!”
Rishia vừa khóc vừa khẩn cầu tha thiết, Itsuki xoay lưng và không hề phản ứng lại.
“Ngươi định mong đợi lòng trắc ẩn của Itsuki-sama bao lâu nữa! Kẻ dối trá! Ngươi không có tư cách ở gần Itsuki-sama!”
Những tên đồng đội của Itsuki cưỡng chế kéo Rishia đi.
Sau đó, mặc dù con bé muốn tiến lại gần một chút... Kết quả vẫn như vậy.
Đây là đại khái nội dung câu chuyện của Motoyasu về Rishia.