Thời gian quay trở về hai tiếng trước, lúc đó Hắc Đế vừa mới ôm Tiêu Hạo Thiên từ trong chỗ sâu của thế giới hắc ám về trong hiện thế, sau khi cô băng bó vết thương trên người Tiêu Hạo Thiên, liền ở bên ngoài bảo vệ cho Tiêu Hạo Thiên.
Vì thương tích trên người Tiêu Hạo Thiên đang chậm rãi tự động lành lại, trong cơ thể anh có hai cỗ năng lượng vô cùng thuần khiết, đẳng cấp cực kì cao đang không ngừng chữa lành thương tích trên cơ thể anh, đồng thời cũng tiếp tục cường hóa thân thể Tiêu Hạo Thiên.
Trong một gian phòng bí mật của căn cứ quy tắc Thủ Hộ Giả, Tiêu Hạo Thiên một mình nằm ở đó, rất yên tĩnh, anh ngủ rất say. Thương tích trên người dù có nặng hơn nữa, anh đều không có cảm giác gì, anh đã quá mệt rồi.
Vì vậy ý thức của Tiêu Hạo Thiên cũng nhân lúc khôi phục trọng thương lần này mà lâm vào giấc ngủ sâu nhất. Sau khi Hắc Đế đã kiểm tra qua thân thể Tiêu Hạo Thiên, cô liền ra bên ngoài phòng bí mật bảo vệ anh, cô sẽ không để bất cứ ai đến quấy rầy Tiêu Hạo Thiên.
Trước đó mấy người Tần Vũ muốn giữ lại một nhóm người đến cùng chăm sóc Tiêu Hạo Thiên, nhưng đã bị Hắc Đế từ chối. Trong lòng Hắc Đế, cô không tin ai cả.
Hơn nữa người khác nếu thật sự muốn giúp đỡ Tiêu Hạo Thiên, vậy thì tranh thủ thời gian mau chóng nâng cao thực lực bản thân, sau này giúp đỡ Tiêu Hạo Thiên cùng đi chinh chiến, như vậy những ngày chiến đấu sau này của Tiêu Hạo Thiên mới không như lần này nữa.
Điều này đám người Tần Võ, Dương Hạ, Trung Nhất đều hiểu, bản thân Hắc Đế cũng hiểu rõ. Hắc Đế ở ngoài phòng bí mật cũng lâm vào trầm tư, nghĩ cách trong thời gian ngắn nâng cao thực lực của chính mình.
Cường giả trong Thế Lực Hắc Ám, tồn tại đã hàng nghìn năm, thời gian bọn họ tồn tại quá lâu, tu luyện càng lâu, tích lũy sẽ càng nhiều, nội tình cũng càng dồi dào.
Còn những cường giả trong Hiện Thế như bọn họ, cơ bản là cái gì cũng thiếu. Thời gian không đủ, nội tình không đủ, tích lũy vẫn không đủ...
Tiêu Hạo Thiên nằm trong gian phòng bí mật không biết đã bao lâu, ý thức của anh chỉ cảm thấy mình rất thoải mái, giấc ngủ ở tầng sâu nhất cho dù chỉ ngắn ngủi mười mấy phút, nhưng mười mấy phút này đối với Tiêu Hạo Thiên mà nói đã là sự nghỉ ngơi tốt nhất.
Ý thức của Tiêu Hạo Thiên vốn dĩ đang ngủ yên trong bóng tối, chỉ là không biết đã qua bao lâu, đột nhiên trong thế giới hắc ám nơi ý thức Tiêu Hạo Thiên đang ở kia, đã xuất hiện một tia sáng.
Sau đó ánh sáng xua tan đi bóng tối bên người Tiêu Hạo Thiên, dần dần, trong thế giới kia có ánh sáng, có thảm cỏ, có núi, có suối chảy, mà một giây sau, ý thức của Tiêu Hạo Thiên cũng vừa tỉnh lại, có chút nghi hoặc mà nhìn thế giới nơi anh đang ở.
Ngay sau đó, đang lúc trong lòng Tiêu Hạo Thiên đang nghi hoặc, đột nhiên vùng trời trước người anh xuất hiện một nhóm ánh sáng màu trắng lớn chừng mấy mét đang ngưng tụ lại. Trong nhóm ánh sáng đó truyền ra từng đợt chấn động phức tạp.
Tiêu Hạo Thiên nhìn chằm chằm nhóm ánh sáng kia, giờ khắc này nhóm sáng kia cũng dừng lại trước mặt Tiêu Hạo Thiên, dường như... cũng đang nhìn chằm chằm anh.
“Hả? Ngài là... Tiền bối thần bí trước kia đã ra tay giúp tôi?” lúc Tiêu Hạo Thiên đang nhìn nhóm ánh sáng thần bí đang trôi nổi trước mắt kia, trong lòng cũng cảm nhận được một chút chấn động quen thuộc, cũng giống với tia chớp màu trắng trước đó đã chém vào để chủ Hắc Ám trình độ lưỡng tôn nhị kiếp kia từ trên bức bình phong Phong Giới.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên đặt câu hỏi, nhóm ánh sáng màu trắng trước mặt anh sau khi yên lặng một hồi, thì có giọng nói vang lên: “Ừm, không sai, là ta."
Tiêu Hạo Thiên gật đầu, sau khi yên lặng một chốc, anh ôm quyền nói với nhóm ánh sáng thần bí kia: “Trước đó cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Nếu không, có lẽ tôi đã chết ở chỗ đó, trận chiến vừa rồi đã giết đến đỏ mắt, ha ha..."
Nhóm ánh sáng thần bí kia nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên cũng có thể cảm giác được, vì thế lại cười lên, rồi sau đó cũng không cười nữa, im lặng trở lại.
Tiêu Hạo Thiên im lặng, nhóm sáng màu trắng cũng không lên tiếng nói chuyện.
Lại qua một lúc lâu, nhóm sáng trắng trước người Tiêu Hạo Thiên lại nói với anh: “Này con, ta... rất xin lỗi...”
Tiêu Hạo Thiên sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn nhóm sáng trắng, khó hiểu mà hỏi: “Tiền bối, sao lại nói như thế?”
Nhóm sáng thần bí kia lại trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói: “Bởi vì, con vốn dĩ là Hoàng Giả nhất tôn chân chính, tương lai của con, chính là Nhân Hoàng chỉ cao vô thượng, hơn nữa đường mà con đi, còn là Đạo Bá Hoàng cổ xưa nhất, cao quý nhất trong Đạo Hoàng.