*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến khi Khổng Vạn Niên rời đi đã lâu, Khổng Minh Hiên mới bình tĩnh lại, anh ta sững sờ nhìn khối lệnh bài Khổng Vạn Niên cho mình trong tay, nhất thời trong lòng vô cùng phức tap...
"Trời xui đất khiến mình tới học viện Xã Tắc, lại vô tình trở thành đệ tử của Tam Kiếp Nhân Vương..." Khổng Minh Hiền nghĩ thầm trong lòng.
Nửa giờ sau Khổng Minh Hiện cầm lệnh bài trưởng lão Khổng Vạn Niên đưa cho để đi dạo xung quanh liền gặp phải một thanh niên khoác áo bào trắng tầm mười bảy, mười tám tuổi, trên người thanh niên này dường như tràn ngập khí tức Nhân Vương trung kỳ, nhìn kỹ thì chính là một thiên tài tuyệt thế.
"Cậu chính là Khổng Minh Hiên? Đệ tử được bát trưởng lão thu nhận trước kia?" Ánh mắt thanh niên có chút khinh thường nhìn Khổng Minh Hiền hỏi. Trong mắt hắn, người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi trước mắt này khó khăn lắm mới có thể đạt tới Nhân Vương sơ kỳ, căn bản là kém hẳn.
Khổng Minh Hiền cười nói với thanh niên trước mắt: "Ừm, là tôi. Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?" Học viện Xã Tắc đạt giả vi tiên, mặc dù thanh niên trước mắt còn nhỏ hơn Khổng Minh Hiến mười tuổi nhưng dựa theo bối cảnh cũng là đàn anh của Khổng Minh Hiền.
Thanh niên kiêu ngạo kia thấy người mới trước mắt rất biết điều nên cũng hài lòng vỗ vỗ bả vai Khổng Minh Hiền nói: "Tôi tên là Tàng Phong, đệ tử thứ chín của Hạch Tâm học cung, về sau có việc cậu có thể tìm tôi, tôi giúp cậu ra mặt..."
Nụ cười trên mặt Khổng Minh Hiền càng thêm cung kính, anh ta cười rồi khom lưng bái lạy: "Khổng Minh Hiện cảm ơn anh đã chiếu cố...
Sau khi Khổng Minh Hiền nói xong, thanh niên kiêu ngạo tên Tàng Phong kia hài lòng rời đi.
Khổng Minh Hiền đối với người bên cạnh một chút cũng không thèm để ý, anh ta giống như đói khát vội vàng chạy về phía phòng đọc sách của học viện Xã Tắc...
Chỉ là Khổng Minh Hiền không biết được những việc anh ta vừa mới làm đều bị Khổng Vạn Niên ẩn nấp ở chỗ sâu trong hư không nhìn thấy rõ ràng.
Trên mặt Khổng Vạn Niên lộ ra một tia tươi cười hài lòng, Khổng Minh Hiên rất ẩn nhẫn, hơn nữa tính cách không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, trong lòng còn ẩn giấu một cỗ tàn nhẫn. Chỉ cần không nửa chừng chết non thì ngày sau Khổng Minh Hiền nhất định là một nhân vật có tầm!
"Cường giả từ nơi nhỏ đi ra mà mình lại cho cậu ta một đại cơ duyên, chỉ sợ Khổng Minh Hiện này rất nhanh có thể quật khởi. Năm đó lão viện trưởng từng tính toán mệnh cách của mình, nói sau đó sẽ có một đại kiếp nạn mà trận đại kiếp kia có thể vượt qua hay không đều phụ thuộc vào đệ tử thứ bảy của mình”
"Vốn mình cho rằng đó là Tiểu Thất nhưng hiện tại chỉ sợ lại chính là Khổng Minh Hiền này. Trên người cậu ta chính khí thuần túy như vậy, tuyệt đối không phải là người đại gian đại ác gì. Không sai, xem ra thu nhận Khổng Minh Hiên cũng là cơ duyên của mình..."
Khổng Vạn Niên ở chỗ sâu trong hư không lại âm thầm quan sát Khổng Minh Hiền trong chốc lát, lúc này mới hoàn toàn rời khỏi học viện Xã Tắc. Bên