Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 707: Chiến trận (4)



“Em trai...! Em?" Nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đốt ngột xuất chiêu, Hắc Để trở nên lo lắng.

Tiêu Hạo Thiên đứng giữa một đám cường giả hắc ám, cười nói với Hắc Đế: "Ừm, chị à, không sao đâu, Nhân Vương của đối phương cũng đã xuất hiện rồi, em cũng nên ra mặt chứ, với đám người này... À ừm, chẳng có gì để nói. Giết thôi." "Người... người... người, lại là là là một vị Nhân Vương?" Mấy chục tay cường giả cấp Bản Bộ Nhân Vương của Thế Lực Hắc Ám thấy Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện, vẻ ngoài của Tiêu Hạo Thiên cũng không có chút đặc biệt gì nhưng lại khiến bọn chúng cảm giác được uy thế đáng sợ, nhất thời, cả đảm đều sửng sở.

Tiêu Hao Thiên mim cười, hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn chúng: "A, còn các người nữa sao. Cùng chết luôn đi nào..." Tiêu Hao Thiên nói xong, trường kiếm dưới sự trấn áp của đạo Bá Hoàng quét ngang một phát Rầm rầm rầm... Ngay lập tức, máy tiếng nổ vàng lên, mấy chục cường giả của đối phương đang đứng phía trước đồng loạt nổ tung. "Không, không thể nào, người không thể giết chúng ta, chúng ta cũng không chết dễ dàng như vậy, không dễ dàng như vậy..." Một tên cường giả mang khi tức sinh cảnh đình cấp quát lên đầy sợ hãi khi nhìn Tiểu Hạo Thiên nhưng chỉ một khắc sau vẻ mặt tên đó đã hoàn toàn ngày ra.

Bởi vì khoảnh khắc tiếp theo, một viên pha lê đen có kích thước bằng vụn móng tay xuất hiện trên tay của Tiêu Hạo Thiên, đây là thứ còn sót lại khi vị Đế Vương hắc ám kia bỏ mình.

Tiêu Hạo Thiên cười nói: "Người đang nói đến thứ này đúng không? Một loại ngưng tụ Đạo Đạo, rất giống với Đạo quả trong thế giới của chúng ta. Nhưng nếu thứ này bị nghiền nát thì sẽ thành phế vật, đúng "A... sao... sao... sao người biết?" Sắc mặt của tay cường giả Thế Lực Hắc Ám này hoàn toàn biến đổi. "A.." Tiêu Hạo Thiên ra vẻ như một kẻ ngốc nhìn tên đó, mới mẻ thật, điều này không cần đảm Thái m Mặc Thiên nói, Tiêu Hạo Thiên cũng có thể tự mình đoán được. Cũng không phải Thiên Hạ chưa từng chống lại những Thế Lực Hắc Ám như thế này trong lịch sử. "Em trai." Hắc Đế lại mở miệng gọi Tiêu Hãn Thiên một tiếng.

Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại cưới với Hắc Đế "Chị à, không việc gì phải hỏi nữa, chỉ có hỏi thì đối phương có nói cho chị biết bí mật của bọn chúng không? Hằn là không thể. Nếu đã vậy thì cũng chẳng cần phải hỏi "

Nói xong, Tiêu Hạo Thiên dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Hơn nữa, cho dù những thứ này rất mạnh, chẳng lẽ số cường giả cấp Nhân Vương của bọn chúng có thể đột phá mười ngàn tên sao? Cùng lắm là vài trăm đến một ngàn thôi. Nếu đã thể thi giết đi một tên chẳng phải sẽ giảm đi một lượt cản trở trong tương lai sao?" "Hơn nữa, cho dù Đạo Uẫn hắc khí này có thể lần nữa cung dưỡng ra một ít cường giả thì vẫn sẽ bị tiêu hao. Trên đời này, bất kỳ năng lượng nào, bất kỳ tốn tại nào cũng đều bảo toàn " "Được rồi, chị à, giết hết bọn họ, em tới trước xem xét, ấm..." Sau khi Tiêu Hao Thiên nói vài câu với Hắc Đế, bóng dáng hắn đột nhiên tiến về phía xa, dọc theo con đường Tiểu Hạo Thiên tiến lên, tất cả sự tồn tại của Thế Lực Hắc Ám đang chân trước mặt đều bị khi thể của hắn nghiền nát,

Bấy giờ, những cường giả của Thế Lực Hắc Ám đang ở nguyên chỗ cũ, sau khi cảm nhận được khí tức Nhân Vương trên người Tiêu Hao Thiên, tất cả đều sợ muốn chết rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv