Tình hình bất chợt thay đổi khi người vừa mới vỗ tay lại chính là Đường Minh Vũ.Anh với chiếc thân hình cao lớn đang từng bước đi ra giữa đám đông bước thẳng đến gần Vũ Hoàng Long.
Đường Minh Vũ liếc nhìn Vũ Hoàng Long,sau đó lại nhìn về phía Cao Hà Nhi chợt hỏi.
“Nếu đã như thế, việc anh kết hôn cùng người phụ nữ khác là như thế nào? Chuyện hai người rốt cuộc có thật đã từng vợ chồng của nhau không?”
Ngược lại với Vũ Hoàng Long, thì lúc này dáng vẻ của Cao Hà Nhi khi nghe Đường Minh Vũ đưa ra câu hỏi này, trong lòng cô ta có chút sung sướng, dường như trong thâm tâm cô ta đang suy nghĩ là Minh Vũ đang tra hỏi như thế chắc chắn anh muốn biết rõ mối quan hệ của cô và Vũ Hoàng Long, vì có lẽ nào đó trong lòng anh đã có chút rung động với cô.
Ngay sau đó Cao Hà Nhi lập tức đi đến, nét mặt trở nên yếu đuối nhìn Đường Minh Vũ, vội vàng giải thích.
“Minh Vũ! Không như anh nghĩ đâu,em và anh ta không hề kết hôn với nhau, đó chỉ là giả là giả thôi!”
“Vậy sao?” Đường Minh Vũ nhếch mép cười khẩy “Vậy cô có cần thiết đứng về phía anh ta vạch trần chị gái của tôi.Trước đây tôi từng cảnh cáo cô, nếu cô đụng đến chị và em gái của tôi thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Câu nói của anh khiến Cao Hà Nhi rưng rưng nước mắt.So với những gì trước đây, thì tình cảm của anh giành cho người nhà vẫn luôn luôn là trên hết.
Đường Cố Phong ho lên một tiếng, thấp giọng nói.
“Mọi chuyện xem như kết thúc tại đây…Về phần Dung Âm xem như chưa từng gã cho Vũ Hoàng Long”. Sự thật như thế nào, ông không quan tâm.Ngay phút giây này trong lòng ông chỉ muốn toàn tâm muốn đưa được cô con gái của mình về nhà thôi.
Nói xong, Đường Cố Phong mặc kệ tất cả mọi người đang giương mắt về phía mình, ông nhanh chóng sải bước chân lên bục lễ đường, một nơi Dung Âm đang đứng cùng với Vũ Hoàng Long.
Ông liền nắm tay cô, khẽ khàn ra lệnh.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Đường Cố Phong những tưởng câu nói của ông sẽ làm cho Dung Âm nghe lời ông mà đi về nhà.Vậy mà khi ông vừa nắm lấy tay cô,Dung Âm suy nghĩ chưa đầy hai giây đã dùng bàn tay khác của mình gỡ từng ngón tay của ông ra.
Hành động của cô khiến mọi người khá ngạc nhiên, nhưng cũng có vài ánh mắt nhìn cô với dáng vẻ nghi hoặc.
Đặc biệt Cao Hà Nhi, trong lòng cô ta vẫn không ngừng có những suy nghĩ xấu xa về cô.Cô ta còn khá tự tin với những suy nghĩ của mình là Dung Âm không phải là một người con gái hiền lành như vẻ bề ngoài.
Đường Dung Âm không thể nào buông tay Vũ Hoàng Long dễ dàng như vậy.Đã đi đến bước này rồi, chẳng lẽ Đại Tiểu Thư nhà họ Đường lại chịu từ bỏ tất cả kế hoạch từ trước đến giờ của mình sao…?
Và đó cũng là những suy nghĩ của Cao Hà Nhi mà thôi.
Nhưng ở đây và trên thế giới này, người mà hiểu Dung Âm nhất còn hơn cả cha mẹ của cô…Thì chỉ có một mình duy nhất, người mà Dung Âm đã lấy làm chồng.
Vũ Hoàng Long.
Anh thừa nhận việc làm mình trước đây là sai.Anh là một tên khốn nạn,so với những việc mà cô đã gây ra cho anh vào ngày hôm nay có thấm thía gì những nỗi đau trong tù mà Dung Âm đã trải qua.
Việc anh muốn làm nhất vào lúc này, là sẽ bù đắp những lỗi lầm mà anh đã gây ra.Anh muốn kết hôn và chỉ muốn lấy cô về làm vợ.Cho dù cuộc hôn nhân này chỉ một mình anh tình nguyện, thì anh cũng bằng lòng ở bên cạnh cô đến suốt cuộc đời này.
Đường Cố Phong sững người, ông vội vàng nhíu chặt mày nhìn Dung Âm.
Dung Âm lắc đầu, sống mũi cay cay nhìn ông khàn giọng nói.
“Đã trễ rồi…! Con và Vũ Hoàng Long đã…”
Nhưng vào thời điểm cô chưa nói hết câu.Thì bỗng nhiên ánh sáng trước mặt cô đang từ từ tối dần, chỉ một giây sau đó là sự bao trùm của bóng tối cùng với những giọng nói vô cùng hoảng hoảng hốt vang lên.
“Dung Âm! Con sao vậy…? Mau gọi xe cấp cứu”.
Khi đó cô còn cảm nhận được hơi ấm của ai đó dường như đang bế cô lên, câu nói vừa thân mật lại có gì lo lắng vang bên tai của cô.
“Bà xã… Không sao đâu,anh sẽ đưa em đến bệnh viện”.
Bà xã… Đây là lần đầu tiên cô nghe được ai đó gọi cô bằng hai chữ này.Thật sự trong lòng cô như có một niềm vui gì đó mà cô không thể nào diễn tả được.
********
Hai ngày sau.
Âm thanh của những hạt mưa lớn đang không ngừng va vào cánh cửa sổ khiến cho một người con gái đã hôn mê hai ngày qua đang từ từ tỉnh lại.
Dung Âm mở mắt ra, những cảnh vật trước mắt cô làm cho cô có phần rung sợ liền lập tức ngồi dậy đưa mắt nhìn bao quát xung quanh.
Đây là đâu?
Đây không phải căn phòng ở tòa nhà chung cư của cô, càng không phải Biệt thự Đường Gia, cũng chẳng phải Biệt thự của Trịnh Nhược Thiên.
Một căn phòng được lấy nền trắng đen làm chủ đạo, nhìn vào khá huyền bí, nhất định đây là căn phòng giành cho đàn ông ở.Nhưng tại sao cô lại ở đây?
Còn mọi người đâu hết rồi?
Trong trí nhớ của cô hình như cô đã ngất xỉu trong tại đám cưới, kể từ đó cô cũng không biết chuyện gì đã diễn ra.
Gia đình của cô… Và tên đàn ông Vũ Hoàng Long đó nữa, rốt cuộc họ đâu rồi?
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô phải ngất xỉu?
Dung Âm hai tay ôm trán,trong đầu cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng quả thật cô không thể tài nào nhớ nổi.
Khi trong đầu Dung Âm vẫn còn đang mớ hỗn độn về những suy nghĩ của mình thì cửa phòng lúc này bật ra.
Người bên ngoài nghĩ cô vẫn còn chưa tỉnh nên đã không thèm gõ cửa mà đi vào, nhưng mới đi vào được ba bước, ánh mắt người đó nhìn thấy Dung Âm đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, đã giật mình hốt hoảng vội cúi đầu nói.
“Phu nhân xin thứ lỗi,em không biết chị đã tỉnh lại”.
“Kỳ Hân!” Dung Âm ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái trước mặt này lại chính là cô giúp việc của cô ở tại tòa chung cư.
Kỳ Hân mỉm cười.
“Dạ là em đây, em nhận lời ông chủ đến đây làm việc theo tiếng…Với lại chị đã đi lấy chồng rồi, bên kia cũng không còn ai ở, nên em qua đây phục vụ cho chị luôn”.
Dù sao thì chị chủ này cũng tốt hơn những người trước đây cô làm.Đương nhiên khi nghe lời đề nghị làm việc tiếp cho chị,Kỳ Hân đã không hề từ chối mà đồng ý rất nhanh.Mặc dù tuy có chút hơi xa với nhà của cô, nhưng làm việc trong môi trường thoải mái ai mà không muốn chứ.
Cả gương mặt Dung Âm tái mét, cô vừa chỉ tay xuống giường vừa nghiên đầu nhìn Kỳ Hân hỏi.
“Không lẽ đây là nhà của Vũ…”
“Dạ đúng rồi! Đây là biệt thự của Chủ Tịch Vũ ạ, đây cũng là nhà của chị đấy”.
Không đợi Dung Âm nói, Kỳ Hân đã cười tươi tắn giúp cô nói hết câu còn lại.
Dung Âm giật mình,tim đập mạnh lên một tiếng.
Quả nhiên đây đúng là nhà của tên đàn ông đó.Khi nãy trong đầu cô cũng đã có chút suy nghĩ đây rất có thể là nhà của Vũ Hoàng Long.Bởi vì trước mặt cô,đối diện trên tủ chính là một chiếc cúp vàng.
Cô nhận ra chiếc cúp vàng đó.Nhưng đó không phải là giải thưởng của Vũ Hoàng Long, mà đó là của em trai của anh.
Vũ Hoàng Tinh
Chắc bây giờ Hoàng Tinh đó đã lớn, cô không biết cậu ta bây giờ thế nào rồi, cậu ta có còn…hận cô nữa không?
Trước đây cô vẫn còn nhớ.Vũ Hoàng Tinh sống rất là trầm lặng, ít nói, một người sống rất nội tâm.Kể từ sau biến cố gia đình, tính cách cậu ta gần như biến thành một người kỳ lạ, đặc biệt ánh mắt mỗi khi nhìn về cô dường như hiện lên một sự hận thù.
Vũ Hoàng Tinh không thích cô, đặc biệt chuyện tình cảm cũng không muốn Vũ Hoàng Long qua lại với cô.Cho đến khi Vũ Khả Ninh chết,mối hận cậu ta càng một lớn dần, thậm chí khi cô được tuyên án, cậu ta còn hâm dọa sẽ trả thù khi cô ra tù.
Những ký ức chỉ vừa hiện về vài giây nhưng cũng đủ làm cho Dung Âm khiếp sợ.Cô run rẩy nhìn Kỳ Hân chợt hỏi.
“Vậy Vũ Hoàng Long đâu?”
Kỳ Hân thở dài một hơi,ủ rũ trả lời.
“Em cũng không biết, nhưng em nghe anh ấy hình như đi công tác,nghe đâu đi đến một tuần”.
“Sao… Một tuần lận sao?”
Dung Âm kinh hãi.
Cô cũng không biết Vũ Hoàng Tinh hiện giờ đang ở đâu, cậu ta có ở chung với hai người không, nhưng nếu như cậu ta ở đây rồi lên cơn điên muốn giết chết cô trả thù cho Vũ Khả Ninh thì sao đây?
Kỳ Hân nhìn dáng vẻ của Dung Âm thì cứ nghĩ cô chủ của mình buồn khi vừa mới kết hôn mà chồng đã đi vắng rồi.
Thấy vậy cô ấy liền bước đến gần Dung Âm vỗ nhẹ vai cô nói
“Chị đừng buồn,khi chị hôn mê anh ấy đã chăm sóc cho chị đến tận hai ngày qua.Trước khi đi anh ấy còn dặn dò em phải chăm sóc chị thật chu đáo,anh ấy sẽ về sớm nhất có thể”.
Trái tim Dung Âm chợt lặng đi một chút.
Thật sự trong lòng cô lúc này vừa sợ Vũ Hoàng Tinh sẽ xuất hiện ở đây, nhưng cũng có chút gì đó buồn bã về người đàn ông mà đã trở thành chồng của cô.
Dung Âm ơi là Dung Âm! Cô quả thật là vô dụng, tại sao đến nước này rồi vẫn còn đặt trái tim vào người đàn ông đó.Anh ta không hề yêu cô đâu, cuộc hôn nhân này chính là bước đệm đầu tiên cho tấm bi kịch sau này của cô đó!
Dung Âm tự chửi thầm trong lòng bao nhiêu thì hình bóng Vũ Hoàng Long vẫn không ngừng hiện ra trước mắt cô.
Cô phải làm sao đây?
******
Los Angeles.
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa một nam và một nữ.Cả hai ngồi đối diện với nhau, hai ly rượu vang nhẹ nhàng nằm trên bàn như chờ đợi ai đó đến thưởng thức.
“Tại sao lại là anh, chị ấy đâu rồi?” Giọng nói của người con gái vang lên khá nhẹ nhàng nhưng tận sâu bên trong chính là sự lo lắng.
Người đàn ông đối diện nghe xong cười nhẹ, sau đó liền cầm lấy ly rượu trước mặt lên, vừa lắc nhẹ vừa nhìn cô gái với ánh mắt đăm chiêu.
“Đã lâu không gặp em.Nhiều lúc anh nghĩ, nếu như anh không chơi thân với hai chị em của em hoặc có thể anh không yêu chị của em, thật sự anh sẽ không phân biệt được ai là Dung Âm,ai là Hướng Vãn”.
Nhân vật nam nữ chính đang ngồi đối diện với nhau không ai xa lạ đó chính là Vũ Hoàng Long và một người con gái tưởng rằng đã chết thì nay lại xuất hiện với một thần sắc càng xinh đẹp giống như hai giọt nước với cô vợ ở nhà của anh… Đường Hướng Vãn.
Dung Âm và Hướng Vãn là chị em sinh đôi.Lúc nhỏ còn có thể phân biệt được, nhưng từ khi mẹ của hai người qua đời cả hai lúc nào cũng bên cạnh nhau, nên việc phân biệt càng lúc càng khó đi hơn nhiều.Với lại bây giờ sau khi trải qua sinh tử, giờ đây Hướng Vãn đã hoàn toàn có thể hoán đổi vị trí với Dung Âm bất cứ lúc nào.
Dáng vẻ Hướng Vãn rơi vào trầm lặng đi, một lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hoàng Long, nhắc nhở anh
“Vậy nên anh hãy giữ chị ấy cẩn thận.Nếu không Mặc Vĩ Bắc sẽ…”
Ngay khi Hướng Vãn còn chưa nói hết câu, thì Vũ Hoàng Long đã chợt giơ tay lên, cắt ngang lời nói của cô.
Vũ Hoàng Long nhìn cô, nghiêm nghị nói.
“Hướng Vãn! Em và Mặc Vĩ Bắc đã từng là vợ chồng, thậm chí một chút nữa là em đã có con với anh ta.Anh nghĩ em hiểu Mặc Vĩ Bắc là con người như thế nào rồi…!”
Hướng Vãn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh,nhàn nhạt đáp.
“Anh cũng nói là đã từng.Em và anh ta bây giờ cũng đã không còn quan hệ gì nữa, có lẽ do em suy nghĩ nhiều thôi…Em nghĩ bây giờ Mặc Vĩ Bắc khi biết em còn sống cũng chẳng hề để tâm đến đâu”.
Vũ Hoàng Long nhíu mày tỏ vẻ không hiểu ý của cô.
“Em nói vậy là sao?”
“Chẳng phải Mặc Vĩ Bắc đã có Phạm Hạ Y bên cạnh nhau rồi sao?” Hướng Vãn mang theo giọng nói có phần bực tức trong lòng.
Suốt thời gian qua cuộc sống của Mặc Vĩ Bắc như thế nào chẳng lẽ cô không biết. Anh ta và Phạm Hạ Y như hình như bóng, cả hai liên tục ra vào khách sạn với nhau.Đó còn là khách sạn của gia đình anh nữa, như vậy chuyện tình cảm của hai người họ đã được gia đình của anh chấp nhận.
Huống hồ năm xưa cô còn tận mắt chứng kiến cả hai đã ân ái trên chính chiếc giường cưới của anh và cô.Vết nhơ này cô xin hứa tận đáy lòng sẽ không bao giờ quên, cũng không bao giờ tha thứ cho đôi cẩu nam nữ đó.
Nói xong câu nói đó, Hướng Vãn có chút giận dữ liền đứng lên mà quên đi mục đích mình đến đây là để làm gì, cô nhìn anh cao giọng nói.
“Ngoài anh và chị Dung Âm ra thì không còn một ai biết em còn sống.Bây giờ chỉ có em đứng về phía anh, nên việc em còn sống anh hãy khoan nói với mọi người.Khi nào Mặc Vĩ Bắc và Phạm Hạ Y đơm hoa kết trái,em sẽ xuất hiện.”
Dứt lời, cô nhanh chóng quay người đi.
Vậy mà khi cô vừa đi ra đến cửa, Vũ Hoàng Long đã lên tiếng.
“Em nghĩ sẽ có ngày đó sao?”
Câu nói của Vũ Hoàng Long đã khiến cho cô sững người,dừng bước.
Hướng Vãn quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt run rẩy.
“Anh nói như vậy là có ý gì?”
Vũ Hoàng Long cười lớn, lưng tựa vào ghế.
“Một khi Mặc Vĩ Bắc biết em còn sống,em đừng hòng thoát khỏi anh ta…Em quên tên đó thủ đoạn như thế nào sao?”
Trái tim Hướng Vãn như có ai đó bóp nghẹn lại,hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Phải…! Người đàn ông như Mặc Vĩ Bắc đê tiện đến cỡ nào, chẳng lẽ cô lại quên rồi sao?
Một giây sau đó, Hướng Vãn kéo chiếc nón trên áo khoác, rồi đeo một chiếc khẩu trang không nói lời nào liền lập tức mở cửa đi ra.
Vũ Hoàng Long nhìn bóng lưng dần khuất của Hướng Vãn,anh chỉ cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
“Quả nhiên là chị em sinh đôi,ngay cả khi ghen tuông cũng có dáng vẻ rất giống nhau”.
Giây phút thốt ra câu nói này, cũng là lúc anh đang nhớ đến người con gái đang ở nhà chờ đợi anh về nhà.
Nhưng.
Có thật là cô đang trông anh về không? Cô còn hận anh không, có cảm thấy anh là người đàn ông đáng ghét nhất trên thế giới này không?
Cô sẽ yêu anh trở lại chứ?
Có muôn vàn câu hỏi mà anh đặt ra khi trở về sẽ đối mặt với cô.
Anh phải làm sao với người con gái này đây? Anh không thể nào buông tay cũng như không thể nào ngừng yêu cô được nữa.
Bây giờ Dung Âm chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh,anh sẽ không bao giờ để cho cô rời xa thêm một lần nào nữa.