Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 126: Món Quà Bí Mật



Lưu Ly và Hứa Nhã Tịnh còn chưa nói chuyện được bao lâu, Dung Âm từ bên ngoài đã bước vào.

Hứa Nhã Tịnh vừa nhìn thấy cô đã đứng lên lễ phép chào hỏi.

"Xin chào phu nhân!"

Câu nói của Hứa Nhã Tịnh đã làm cho sắc mặt của Dung Âm đang vui vẻ khế trầm mặc lại.

"Tôi đã nói đừng gọi tôi là phu nhân nữa rồi mà".

Hứa Nhã Tịnh mỉm cười, cô khẽ lắc đầu.

"Đúng là trước đây tôi từng hứa với phu nhân.Nhưng khi đó chị vẫn còn làm công ty,còn bây giờ thì chị đã quay trở về với thân phận là vợ của chủ tịch".

Lưu Ly nghe đến đây, ngước mắt lên nhìn Hứa Nhã Tịnh, thở dài nói.

"Chị thật sự quá quy tắc.Em thấy chị đã đến lúc tìm một người đàn ông bên cạnh mình đi.Lúc đó chị sẽ phá bỏ tất cả quy tắc mà chị luôn áp đặt cho bản thân".

Sắc mặt Hứa Nhã Tịnh chợt biến sắc, cô cúi thấp đầu trừng mắt nhìn Lưu Ly.

Dung Âm nghe lời đề nghị của Lưu Ly, cô cũng cảm thấy rất có lý.Hứa Nhã Tịnh dù sao cũng bằng tuổi với cô, hiện giờ cũng phải đến lúc kiếm một người đàn ông để nương tương.

"Tôi thấy Lưu Ly nói cũng đúng, Nhã Tịnh..... Cô thật sự vẫn chưa có bạn trai sao?" Vừa ngồi vào bàn Dung Âm đã đặt câu hỏi.

"Khụ..."

Hứa Nhã Tịnh đang ăn một miếng bò bít tết, nhưng khi vừa nghe câu hỏi của Dung Âm, cô đã chợt mắc nghẹn.

"Bạn trai sao?"

Dung Âm cười khẽ, gật đầu

"Ừm... Cô có bạn trai chưa? Tôi nghĩ xinh đẹp như cô, cũng phải có rất nhiều anh chàng theo đuổi".

"Chị Dung Âm nói đúng, chị Nhã Tịnh xinh đẹp, khí chất như vậy,em nghĩ rất nhiều người đã thầm theo đuổi chị ấy" Lưu Ly ngồi bên cạnh Hứa Nhã Tịnh cùng đồng ý với suy nghĩ với Dung Âm.Thật ra lần đầu cô vừa nhìn thấy Hứa Nhã Tịnh, đã rất yêu thích nét đẹp của cô gái này,trông rất khí chất, cô còn muốn lấy hình tượng của cô ấy làm mẫu.

Khi Hứa Nhã Tịnh vẫn còn không biết tránh né chuyện này như thế nào, thì đúng lúc này điện thoại cô chợt reo lên, nó như là một vị cứu tinh của cô.

Cô đưa mắt nhìn vào màn hình, rồi ngước mắt lên nhìn Dung Âm, mỉm cười khẽ nói.

"Là chủ tịch gọi."

Nói chưa được hai câu, Hứa Nhã Tịnh đã cúp máy.Sau đó cô đứng lên.

"Tôi phải về công ty ngay bây giờ,hai người cứ tiếp tục ở đây dùng buổi trưa...Phu nhân! Tôi xin phép".

Hứa Nhã Tịnh bước ra khỏi cửa,Dung Âm vẫn luôn quan sát bóng lưng của cô ấy.Cô không biết Vũ Hoàng Long đã nói gì với Hứa Nhã Tịnh, cô chỉ nghe được cô ấy trả lời vâng dạ.Nhưng cô nghĩ có lẽ là chuyện của công ty.

Cô không biết có phải từ khi mang thai,linh tính của cô có phải là có phần nhạy cảm quá không? Tại sao cô lại lo lắng Vũ Hoàng Long và Hứa Nhã Tịnh có gì mập mờ với nhau chứ.

Bên cạnh chồng mình lúc nào cũng xuất hiện cô trợ lý nữ, lại còn dịu dàng, làm sao cô không nghĩ ngợi cho được.Sự xinh đẹp của Hứa Nhã Tịnh cũng chẳng thua cô,vả lại bây giờ cô lại mang thai, mọi sinh hoạt vợ chồng cũng sẽ giảm lại.

Đàn ông mà.... Không có gì là không thể.

Cô tin Vũ Hoàng Long, nhưng cô lại không tin những người xung quanh anh.

Lưu Ly quan sát Dung Âm với dáng vẻ đăm chiêu, cô cười nhẹ hỏi.

"Chị....! Chị suy nghĩ gì vậy?"

Dung Âm bỗng giựt mình, lúc này mới quay lại nhìn Lưu Ly,khẽ lắc đầu

"Không...! Chị chỉ đang suy nghĩ Hứa Nhã Tịnh thật ra thích con trai hay con gái".



Lý do này trong khá điên rồ, cô cũng nghĩ Hứa Nhã Tịnh chắc chắn không phải là người đồng tính.Nhưng cũng không thể loại trừ phương án này.

Nghe câu nói của Dung Âm xong, Lưu Ly phá lên cười lớn.

"Chị thật nực cười đấy.Không phải... Không phải vậy đâu" Lưu Ly vừa cười vừa xua tay nói.

"Em biết chuyện gì rồi phải không?" Dung Âm đa nghi, với thái độ này của con bé chắc chắn đã biết chuyện gì.

Lưu Ly thu lại dáng vẻ ban đầu, bắt đầu kể lại những gì mình biết về Hứa Nhã Tịnh cho Dung Âm nghe.

"Trước đây em từng thấy trong bóp của chị ấy có một tấm hình chị ấy chụp với một người đàn ông, người đó khá đẹp trai trong rất thư sinh lãng tử.Đã có lần em hỏi chị ấy, thì được biết người đó là bạn trai của chị ấy, yêu nhau rất sâu đậm.....Nhưng sau đó, người đó đã bị tai nạn, đến giờ cũng không biết anh ấy còn sống hay đã chết"

"Có chuyện như vậy sao?" Dung Âm kinh hãi, cũng không thể ngờ quá khứ của Hứa Nhã Tịnh lại đau thương đến vậy.

Lưu Ly mím chặt môi,thản nhiên bổ sung thêm một câu.

"Em nghĩ chị ấy đang chờ người đàn ông đó hoặc có lẽ suốt đời chị ấy sẽ không mở lòng với người đàn ông nào nữa.Bởi vì tình yêu của chị ấy cũng theo người đàn ông đó rồi".

Dung Âm chợt ngẫm nghĩ về thái độ nghiêm túc trong công việc của Hứa Nhã Tịnh.Có lẽ vì chuyện này mà cô ấy lúc nào cũng muốn dồn vào công việc, chỉ vì muốn quên đi quá khứ.

Chuyện này Vũ Hoàng Long có biết không?

Một lát sau.

Lưu Ly chợt nhớ đến buổi hẹn của cô và Dung Âm.

"Hôm nay em đã xin nghỉ nửa ngày để đi với chị.Vậy chị muốn đi đâu?"

Dung Âm nhìn Lưu Ly rất lâu,sau đó gạt bỏ chuyện của Hứa Nhã Tịnh để tập trung vào chuyện quan trọng của cô.

"Lưu Ly! Chị.... Chị...mang thai rồi!"

"Cái gì... Chị có thai rồi sao?" Lưu Ly vui mừng, miệng rất cười tươi.

Dung Âm gật đầu.

"Cho nên chị muốn em hãy giữ bí mật này, chị muốn làm bất ngờ cho anh ấy".

"Oh....Thì ra chị muốn cùng em tổ chức một buổi tiệc "

Tâm trạng Lưu Ly vừa vui mừng cho Dung Âm,nhưng trong ánh mắt lại thầm ngưỡng mộ.

Tình cảm của cô và Trịnh Nhược Thiên dạo này rất tốt.Từ khi anh khỏi bệnh, cô luôn được anh đối xử rất tình cảm, cô dần nhận ra anh yêu cô rất nhiều và cô cũng vậy.Cả hai cũng đã ở chung nhà với nhau.Nếu như trước đây cô lo sợ trước mặt anh, nhưng lại không lo lắng ánh mắt của ba mẹ anh.Vậy mà bây giờ ngược lại cô lại dè dặt,lo sợ khi bắt gặp mẹ của anh.Tuy rằng bà đã không còn phản đối nữa,nhưng cô biết ở sau lưng bà ấy vẫn muốn gán ghép anh cho một người phụ nữ có gia thế tốt hơn cô.

"Lưu Ly! Em không sao chứ?" Dung Âm quan sát, thấy Lưu Ly dường như có tâm sự,cô liền hỏi.

Lưu Ly giựt mình, vội lắc đầu.

"Không....Em không sao?"

"Em đang suy nghĩ về mẹ của Trịnh Nhược Thiên đang muốn tìm một cô gái nào đó để gã cho anh ta đúng không?"

Nhìn dáng vẻ của cô,Dung Âm cũng thầm đoán được cô gái này đang bận lòng chuyện gì.

Lưu Ly nghe vậy cười ngượng khẽ lắc đầu, cô không trả lời im lặng một lúc, sau đó lại lãng sang chuyện khác.

"Vậy bây giờ chúng ta mua đồ rồi về nhà chị.Em sẽ thiết kế một buổi bất ngờ dành cho hai người".

******

Từ khi sau lễ sinh nhật của Dung Âm diễn ra, Vũ Hoàng Long lại cảm thấy quãng thời gian này rất yên bình.Đối với mọi người có lẽ là bình thường, nhưng với anh thì không....Vì anh cảm thấy trong lòng anh rất bất an, dường như sắp có một chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.

"Trương Nam đang núp trong bóng tối, tôi không biết khi nào anh ta sẽ hành động.Nhưng anh nhất định phải bằng mọi giá bảo vệ Dung Âm.Vì cho đến thời điểm này,anh ta vẫn cho rằng em ấy chính là người đã gây ra cái chết của Vũ Khả Ninh".

"Vậy còn Cao Đức Huy thì sao....?"



Trong phòng làm việc của Vũ Hoàng Long ra, còn có Lưu Tố Tâm.Cô ấy mang dáng vẻ rất lo lắng về an nguy của Dung Âm.

Từ khi Vũ Hoàng Long nghe qua lời kể của cô ấy khi Dung Âm còn trong tù,anh cũng đã biết được người đứng sau mọi rắc rối từ trước đến giờ của anh đó chính là người trợ lý thân cận mà anh tin cậy nhất... Trương Nam.

Lưu Tố Tâm nhìn anh.

"Ông ta không đáng lo ngại.Giải quyết ông ta chỉ còn là thời gian".

"Cô nói như vậy định thủ tiêu ông ta sao?"

Vũ Hoàng Long sững người, gương mặt hoàn toàn không đồng ý cách làm của



"Lưu Tố Tâm! Cô đừng nóng vội, ông ta không đáng phải chết".

"Nhưng anh không nhớ vụ đấu súng lần trước, ông ta cũng góp phần sao?"

"Tôi biết.... Nhưng không cần thiết phải giết chết ông ta".

Anh đã hứa với Cao Hà Nhi,anh không thể không giữ lời hứa với cô ta.Suy cho cùng Cao Đức Huy chỉ tham tiền nghe lời xúi giục của Trương Nam.

Lưu Tố Tâm nhìn Vũ Hoàng Long,trong đầu có chút đa nghi.Nhưng cô không vội chắc chắn những điều mình nghĩ là đúng, thật lòng cô không những lo lắng Dung Âm xảy ra chuyện, mà chính là cô không yên tâm khi Vũ Hoàng Long vẫn còn dính dáng với Cao Hà Nhi.

Mặc dù cô là người của anh được anh chỉ thị bảo vệ Dung Âm, nhưng cô luôn xem Dung Âm như là đứa em gái của mình, không muốn ai tổn thương em ấy.

-"Ting".

Lúc này chiếc điện di động của anh chợt vang lên âm thanh tin nhắn.

Vũ Hoàng Long nhẹ nhàng cầm lên.Nhìn vào một dòng tin nhắn của người quan trọng gửi đến,anh khẽ bật cười.

"Chủ Tịch Vũ! Hôm nay nhất định phải về nhà sớm, vợ yêu dấu của anh có món quà dành tặng cho chồng yêu".

Ngay sau đó còn chụp thêm một bức ảnh với gương mặt hờn dỗi của cô

Ánh mắt Vũ Hoàng Long ngập tràn tình yêu dành cho người phụ nữ trong điện thoại.

Anh cũng chợt nhận ra, suốt thời gian qua vì công việc mà anh đã ít quan tâm đến cô.Đã đến lúc anh nên dành thời gian ở bên cô nhiều hơn.

Nhìn vào dáng vẻ hạnh phúc của anh, Lưu Tố Tâm cũng đã đoán được.

"Là Dung Âm sao?"

Vũ Hoàng Long khẽ gật đầu.

"Cô ấy nói đã chuẩn bị một buổi tiệc ở nhà, kêu tôi về sớm".

Nghe xong Lưu Tố Tâm đưa tay lên xem đồng hồ, khẽ nói

"Vậy giờ này cũng đến giờ tan làm rồi,anh mau về đi".

"Cô muốn đến nhà tôi không?" Vũ Hoàng Long đưa ra một lời đề nghị, nhưng thật tâm trong lòng cũng không muốn lắm.Vì anh nghĩ bữa tối hôm nay chỉ có anh và cô.

Lưu Tố Tâm đi theo Vũ Hoàng Long đã bao nhiêu năm, không hiểu nhiều cũng phải biết tình cảm anh dành cho người phụ nữ của mình nó lớn đến cỡ nào.

Cũng chính vì thế mà năm xưa cô đã nhận lời anh vào tù chỉ để chăm sóc cho Dung Âm.

Lưu Tố Tâm còn đang định từ chối, thì bỗng nhiên cô cũng nhận được lời nhắn của Dung Âm.Cho nên cô cũng phải đành theo anh về nhà.

Nhưng không hiểu vì sao trên đường trở về, cả hai trong lòng đều cảm thấy rất nặng nề, như có điều gì đó đang hối thúc hai người hãy mau mau trở về nhà.

Lưu Tố Tâm giở vờ mình có cuộc hẹn rồi để từ chối khéo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv