Sa Sa từ bên trong thất kinh vội bước ra, cô đỡ Gia Mỹ lên, rồi nhìn người đàn ông đó tỏ vẻ cung kính.
“Hạ Tổng!”
Gia Mỹ nhìn Sa Sa có chút không hiểu.
Lúc này, đến lược Đường Minh Vũ bước ra nhìn người đàn ông này với dáng vẻ nghi hoặc.
“Anh là…?”
“Hạ Vỹ Thần! Cậu cũng có mặt nữa sao?”
Đó là giọng nói của Đường Cố Phong vang lên.Trong đầu cũng có chút hoài nghi tại sao anh lại xuất hiện mà không phải là…?
Người đàn ông tên Hạ Vĩ Thần, mím môi cười nhẹ.Anh bước đến trước mặt Dung Âm liền lấy ra một hộp quà khá nhỏ, khẽ nói.
“Chúc mừng sinh nhật của chị… Đây chỉ là một món quà nhỏ,mong chị sẽ vui vẻ nhận lấy”.
Dung Âm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cô chưa từng gặp người này, cũng chẳng biết anh ta là ai…Nhưng ai là người mời anh ta đến đây?
Ba cô…Hay là Vũ Hoàng Long.
Dáng vẻ Vũ Hoàng Long cũng xem như hoàn toàn không biết người đàn ông này.
Nhìn thái độ của tất cả mọi người,Hạ Vĩ Thần chỉ biết nở một nụ cười trong khá đặc biệt.Anh có nét đẹp của con lai, nên ai nhìn vào cũng bị thu hút bởi sắc đẹp của anh.
Hạ Vĩ Thần nhìn mọi người cất tiếng trầm ấm.
“Tôi chỉ thay mặt anh Mặc Vĩ Bắc đến đây chúc mừng cho chị vợ của anh ấy.Mọi người đừng nhìn tôi như quái vật đó chứ?”
Đường Cố Phong nghiến răng.
“Cái tên khốn đó còn dám mở miệng kêu cậu đến đây sao?”
Hạ Vĩ Thần bỗng cười lạnh.
“Tại sao không dám chứ thưa Chủ Tịch Đường.Dù sao bác cũng là ba vợ của anh ấy, nhà họ Đường cũng còn có mối quan hệ với nhà họ Mặc, bác đừng mau quên như thế”
“Vậy tại sao anh ta không đến mà để một người em họ như anh.Nhà họ Mặc các người còn muốn gì ở gia đình chúng tôi nữa” Đường Minh Vũ một bên cũng rất khó chịu khi nhắc đến người đã gây ra cái chết cho chị của mình.
Hạ Vĩ Thần thở dài một hơi.
“Anh ấy cũng muốn đến lắm chứ! Nhưng hôm nay cũng là sinh nhật của người phụ nữ mà anh ấy yêu.Cho nên, anh ấy phải ở bên cạnh cô ấy”.
“Sao…? Sinh nhật…” Cơn thịnh nộ trong lòng của Đường Cố Phong bỗng chốc hiện lên.
Bàn tay ông vô thức siết chặt cây gậy của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chỉ mới bốn năm, đã có người phụ nữ khác rồi sao?”
Trong lòng ông đau Trái tim như bị ai đó xé xát.
Đúng vậy!
Đã trôi qua bốn năm, nhưng hình bóng của cô con gái của ông chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí và cả trái tim của ông.Hôm nay cũng là sinh nhật của Hướng Vãn, ông không biết bây giờ con gái của ông có phải là đang cô đơn lắm không…Khi không có một người nào bên cạnh.
Vậy mà tên đàn ông được gọi là chồng của Hướng Vãn, từ lâu cũng đã quên đi hình bóng của con gái ông.
Nghĩ đến ông càng ân hận khi đã gả cô cho một người như Mặc Vĩ Bắc.
Có lẽ ngoài Vũ Hoàng Long và Dung Âm ra, thì không một ai nghĩ đến người mà Hạ Vĩ Thần đang nhắc đến chính là Hướng Vãn cũng đang được Mặc Vĩ Bắc tổ chức sinh nhật.
“Em thấy không…Ba em không hề quên em”.
Khung cảnh sinh nhật của Dung Âm đang được phát trên một chiếc màn hình rất lớn, ở trong căn phòng của một khách sạn.
Trước màn hình chính là một cặp đôi cũng đang ăn mừng vào một ngày đặc biệt như thế này.
Không ai khác chính Là Mặc Vĩ Bắc và Hướng Vãn.
Mặc Vĩ Bắc đã nhờ Hạ Vĩ Thần đến đó và ghi lại tất cả khoảnh khắc của buổi tiệc.
Nghe câu nói của anh, Hướng Vãn trừng mắt nhìn Mặc Vĩ Bắc,phun ra một câu chửi mắng.
“Ba của tôi không quên tôi là chuyện đương nhiên.Còn tên khốn nhà anh, tại sao không quên tôi luôn đi… Cứ ám tôi suốt thế”.
Mặc Vĩ Bắc cười lớn,nâng tay véo nhẹ bờ má của cô, rồi tiếp lời.
“Vì em là người phụ nữ của anh… Làm sao anh có thể quên em được”.
Hướng Vãn hất tay anh ra,dáng vẻ bực bội.
“Đừng cảm thấy có lỗi, rồi đến đây bù đắp.Người phụ nữ của anh không phải là tôi, mà là vợ sắp cưới của anh đấy”.
Nét mặt Mặc Vĩ Bắc phẫn nộ.Anh giận dữ kéo áo cô, nghiến răng nói.
“Em nói ai…? Anh chỉ có một mình em là vợ của anh…Đừng có suy nghĩ mà đẩy anh cho người khác”.
Hướng Vãn cũng chẳng vừa, cô đẩy mạnh anh ra.
“Đồ khốn… Buông tôi ra”.
“Không buông đấy…Em đã làm anh mất hứng dự sinh nhật cùng em, thì anh sẽ bắt em làm cho anh có hứng lại”.
Dứt lời, Mặc Vĩ Bắc thô bạo ôm lấy Hướng Vãn liền quăng thẳng lên giường.Bàn tay nhanh chóng cởi chiếc áo khoác tắm của mình mà khách sạn đã chuẩn bị.
“Mặc Vĩ Bắc! Anh muốn gì, không được bước đến gần tôi”.
Hướng Vãn cất giọng đề cao cảnh giác, bước chân vô thức muốn chạy trốn.
Một giây sau đó, cô lập tức ngồi dậy với một thao tác nhanh nhất khiến Mặc Vĩ Bắc nhất thời chưa kịp phản ứng đã vuột mất cô.
Mặc Vĩ Bắc nhíu mày, cất giọng ra lệnh.
“Lại đây mau lên…”
Đường Hướng Vãn khinh bỉ dáng vẻ đậm chất biến thái của anh.
“Vừa mới nhắc đến người yêu bé nhỏ mà anh đã xù lông với tôi rồi sao?”
Nghe xong, Mặc Vĩ Bắc khẽ cong môi cười lạnh.
“Em hãy thừa nhận đi…Em là vì ghen nên trong lòng mới khó chịu đúng không? Từ lâu em đã yêu anh, yêu anh đến điên dại…”
"Mặc Vĩ Bắc! Anh đừng có tự mãn… Một người như anh có thể khiến tôi yêu sao? Còn lâu… " Đường Hướng Vãn giận dữ, vội vơ cái gối ném vào anh.
Mặc Vĩ Bắc chăm chú nhìn cô với dáng vẻ thích thú.Trên người cô chỉ choàng một chiếc áo khoác tắm giống anh,cho nên trong lòng anh giờ đây đã hoàn toàn nóng như lửa đốt khi nghĩ đến cơ thể nóng bỏng đang ẩn nấp bên trong.
Hướng Vãn hiểu anh, thậm chí cả ánh mắt và yết hầu lên xuống đầy nam tính của anh cũng đủ cho cô biết là người đàn ông này đang muốn gì.
Mặc Vĩ Bắc không quan tâm,anh hành động rất nhanh liền sải chân đến bắt lấy cô.
Hướng Vãn muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng không ngờ cô đã bị anh một lần nữa vát lên quăng thẳng xuống giường
Ánh mắt Mặc Vĩ Bắc tựa như quái thú,anh bất chấp tất cả cởi đồ của cô ra.Giam cầm cô ở dưới thân mình…
“Cô vợ quỷ quyệt của anh.Em nghĩ anh chọn em làm vợ là đơn giản vì em xinh đẹp thôi sao…Vãn ơi! Em chưa hiểu được anh đâu…”
Cơ thể đầy dấu hôn lại một lần hiện ra trước mặt anh.Mặc Vĩ Bắc trực tiếp nắm lấy hai tay cô để trên đầu, rồi anh bắt đầu đưa lưỡi mình ra liếm từng da thịt mẫn cảm của cô.
“Đừng mà… Tôi cầu xin anh… Hôm nay là sinh nhật của tôi…” Hướng Vãn rơi lệ vừa nói,ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thật lòng cô cũng muốn mình sẽ có một buổi sinh nhật giống như Dung Âm.Vậy mà cô chỉ có thể ăn một buổi sinh nhật đơn sơ, thậm chí còn với người đàn ông mà mình hận nhất trên đời.Nhưng xem ra người đàn ông này chỉ muốn hủy diệt cô lúc này thôi.
Ánh mắt của Mặc Vĩ Bắc bây giờ đã ngập tràn dục vọng,anh khàn giọng nói.
“Em là người phụ nữ của anh,em sẽ không cô đơn đâu…Sinh nhật hôm nay sẽ khiến em cả đời không quên đâu”.
Nói xong câu nói đó.Anh cúi đầu cuồng nhiệt hôn lên môi cô.Cuộc chiến vật lộn đầy nóng bỏng của hai người vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, bây giờ lại một lần nữa bắt đầu.
*****
Trịnh Nhược Thiên sốt sắng kéo Lưu Ly vào một căn phòng.
Lưu Ly còn tưởng sẽ bị anh trách mắng, thì bất ngờ cô lại được nhận một nụ hôn đầy ngọt ngào từ đôi môi lạnh giá của anh.
Lần nào cũng vậy,anh luôn làm cho cô say mê nụ hôn của anh.Trái tim vô thức đập mạnh, cô cũng nhanh chóng đáp lại không hề một chút do dự.
“Có phải là mẹ của anh kêu em làm công việc này không?” Rời khỏi đôi môi của cô, Trịnh Nhược Thiên không hề do dự liền nhìn cô đau xót hỏi.
Lưu Ly chợt nhớ đến chuyện lúc sáng.
Trịnh Nhược Thiên xoa nhẹ gương mặt cô, dịu dàng nói.
“Có gì em cứ nói.Anh sẽ ở bên cạnh em mà”.
Lưu Ly suy nghĩ rất lâu,sau đó mới từ từ nhìn thẳng vào mắt anh tường thuật lại câu chuyện.
Sáng nay cô cũng đã chuẩn bị hết tất cả để đến đây dự buổi sinh nhật của Dung Âm, dù đi đến đây không phải là thân phận bạn gái của anh, nhưng cô được Dung Âm mời với tư cách là một người bạn thân của chị ấy.
Nhưng không ngờ mẹ của Trịnh Nhược Thiên lại đến và cho người bắt cô đến đây.Bà ấy yêu cầu cô phải làm việc tại đây trong ngày hôm nay, còn cảnh cáo cô không được nói chuyện này cho anh và cả những người nhà họ Đường biết.Đến giờ cô cũng không biết làm thế nào mà mẹ anh có thể mua chuộc được người của Đường Gia để cô vào làm ở đây.
Cô nhớ Dung Âm từng nói,gia đình chị ấy rất nghiêm ngặt khi có người lạ ra vào nhà.Nếu không phải thông qua Chủ Tịch Đường, thì cũng phải người có địa vị rất cao.
Dung Âm cũng nói mẹ của Trịnh Nhược Thiên thật chất không đáng sợ, bà ấy không có quyền phải nhờ gia đình chị ấy làm bất cứ chuyện gì.
Vậy là ai đã cho phép bà ấy đưa cô vào đây?
Điều cô suy nghĩ cũng là điều mà Trịnh Nhược Thiên đang phải nghi ngờ.Rốt cuộc ai là người đã giúp mẹ của anh trong chuyện này.
Nhất định mục đích chắc chắn có liên quan đến một người.
Lúc này Trịnh Nhược Thiên nhìn vào mái tóc rối bời của cô.Trong lòng liền nổi lên cơn thịnh nộ.
“Mẹ kiếp…! Tại sao cô ta dám nắm tóc em chứ… Nhất định anh sẽ không tha cho ả đàn bà đó” Ánh mắt giận dữ của Trịnh Nhược Thiên hiện lên.Bằng mọi giá anh sẽ lấy lại công bằng cho người phụ nữ của anh.
Nghe anh nói, Lưu Ly chỉ mỉm cười nhẹ nắm lấy tay anh.
“Em không sao… Cũng là do lỗi của em vì đã làm đổ rượu vào người cô ấy”.
“Em chẳng có lỗi gì ở đây hết…” Trịnh Nhược Thiên bực mình, ôm lấy cô “Lỗi ở đây là cô ta chính là đụng vào người con gái của anh… Lưu Ly…Em có biết là anh lo lắng cho em nhiều lắm không?”
Lưu Ly ngẩn người,trong chốc lát lại không nhịn được bật cười khúc khích.
Trịnh Nhược Thiên ngạc nhiên vội kéo cô ra, trừng mắt nhìn cô.
“Em cười cái gì?”
Lưu Ly thật thà đáp lại.
“Cười vì anh…Em có nói sẽ nhận lời quay lại với anh từ bao giờ đâu”.
Kể từ lần cô được Trịnh Nhược Thiên kéo ra khỏi nhà hàng đó.Anh đã đề nghị muốn làm bạn trai của cô.
Mặc dù Lưu Ly cũng yêu anh, nhưng cô cũng không thể dễ dàng bỏ qua những chuyện mà anh đã làm với cô trước đó.Cho nên cả hai đến giờ chỉ đơn giản giữ được mối quan hệ là anh theo đuổi cô.
Cô vẫn chưa sẵn lòng để đón nhận được anh.Cô cần thời gian để anh có thể chứng minh được,anh đã thật sự yêu cô mà không phải là sự thương hại.
Sắc mặt Trịnh Nhược Thiên trở nên khó coi,anh vừa định giơ tay véo má cô thì đúng lúc này cánh cửa bất chợt mở ra.
Người đi vào chính là người khi nãy đã giúp Lưu Ly,nắm lấy tóc của Gia Mỹ.
Là Đường Giai Du.
Đường Giai Du bước đến trước mặt hai người, trên tay còn cầm một chiếc váy màu trắng.
“Đây là chị Dung Âm đã chuẩn bị cho cô… Cô mau mặc vào xem có vừa vặn không?”
Lưu Ly giật mình, đón lấy cô chiếc váy.Rồi nhìn vào Giai Du.
“Tôi…”
“Cô mau mặc vào cho anh người yêu của cô xem đi… Nếu không anh ta lại rêu rao gia đình chúng tôi lại không tiếp đãi chu đáo nữa đấy!”
- “Khụ”
Trịnh Nhược Thiên ho lên một tiếng, đưa ánh mắt cảnh cáo với Giai Du.
“Anh là người như vậy sao? Bước vào nhìn thấy anh, còn không chào một tiếng.”
Nghe xong,Giai Du liền tỏ vẻ cúi đầu cung kính với Trịnh Nhược Thiên.
“Em chào anh ạ!”
“Ngoan lắm nhóc con” Trịnh Nhược Thiên định đưa tay lên sờ đầu Giai Du thì chợt nhớ đến người con gái bên cạnh mình cũng có mặt ở đây.
Anh nhìn qua Lưu Ly khẽ nói.
“Em vào thay đồ đi.Hôm nay em là khách chứ không phải là một cô nhân viên phục vụ.”
Lưu Ly nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng trước khi cô đi cô cũng muốn nói vài lời với Giai Du.
“Cảm ơn chị khi nãy đã giúp tôi”.
Nghe cô nói, Trịnh Nhược Thiên bất chợt cười lớn, một giây sau liền cất tiếng.
“Con bé này nhỏ tuổi hơn em,em ấy còn phải xưng em là chị nữa đấy!”
Giai Du cười khẩy với Trịnh Nhược Thiên, rồi sau đó đưa mắt nhìn Lưu Ly.
“Không có gì đâu, chẳng qua chị là bạn của chị Dung Âm, với lại thấy chuyện bất bình em không thể đứng đó mà làm ngơ để cho người phụ nữ đó phá vỡ buổi tiệc của chị em được”.
Nghe xong,Lưu Ly khẽ mỉm cười, rồi xoay người đi vào trong phòng thay đồ.