Thân hình cao lớn mang theo dáng vẻ uy nghiêm của Vũ Hoàng Long đang đứng ngay trước cửa.Đôi mắt tràn đầy giá lạnh nhìn thẳng về chiếc giường lớn.Một bóng dáng khá nhỏ bé của một cô gái quan trọng nhất trong lòng anh đang lặng lẽ nằm trên đó.
Vũ Hoàng Long sững người.
Bước chân anh nhanh chóng đi vào, cả người bất chợt rung lên khi nhìn thấy ngay tại vị trí eo của cô đang có một vết thương, mặc dù không lớn nhưng anh cũng có thể cảm nhận được nó làm cho cô rất đau.
"Em bị làm sao vậy? Bị thương sao?"Vũ Hoàng Long cất giọng căng thẳng ngồi xuống giường nhìn cô khẩn trương hỏi.
Tim Vũ Hoàng Tinh đang không ngừng đập thình thịch.Nếu lỡ như anh biết cậu cũng là người gián tiếp làm cho chị bị thương thì sao? Anh có trách cậu không?
Dung Âm dường như đọc được suy nghĩ của Vũ Hoàng Tinh, cô khẽ ngước mắt lên nhìn Vũ Hoàng Tinh một cái,sau đó cô liền quay lại nhìn Vũ Hoàng Long, lắc đầu nhẹ.
“Chỉ là một vết thương nhỏ,anh đừng lo lắng”.
Vũ Hoàng Long là người tinh ý.Khi nãy anh nghe cuộc nói chuyện trong này chẳng lẽ anh không hiểu sao.Với lại cách nhìn lén lút của cô nhìn về Vũ Hoàng Tinh,anh không thể không nghi ngờ việc này có liên quan đến người em trai của anh.
Vũ Hoàng Long sầm mặt lại, ngước lên nhìn Vũ Hoàng Tinh,cao giọng hỏi.
“Là em sao…Em đã làm cho vợ của anh bị thương đúng không?”
Vũ Hoàng Tinh nắm chặt tay lại, dù trước đó Dung Âm đã bị thương nhưng vào lúc này vết thương đó cũng là sơ ý của cậu muốn chơi xỏ cô, cho nên vết thương ấy lại một lần nữa nghiêm trọng.Nói cho cùng cậu cũng là người gây ra chuyện này.
“Em…”
“Hoàng Long! Chuyện này không liên quan đến Tiểu Tinh, là do hôm trước em bị thương mà không nói cho anh biết.Nên bây giờ vết thương có chút nhiễm trùng, cũng là do em ăn những món ăn không phù hợp thôi…”
Khi Vũ Hoàng Tinh vẫn còn do dự thì Dung Âm đã kịp thời giải vậy cho cậu.Cô không muốn tình anh em của hai người lại vì một người như cô mà rạn nứt thêm một lần nữa.
Lồng ngực Vũ Hoàng Long trở nên khó chịu, nét mặt càng thêm sự áy náy.Anh nắm lấy bàn tay cô, rồi đặt một nụ hôn lên đó.
“Âm Nhi!” Tại sao em không nói cho anh biết…Em đau lắm phải không?"
Cùng lúc đó Vũ Hoàng Tinh cũng khá bất ngờ trước câu nói của cô.Một sự cảm kích bất chợt hiện lên trên ánh mắt của cậu, thiết nghĩ cậu cùng phải nói một lời xin lỗi đến với cô.
Dung Âm mỉm cười, lắc đầu nhẹ,ngay sau đó cô xà vào lòng anh.
“Ông xã…! Hôm nay em định sẽ nấu một món ngon cho anh… Vậy mà bây giờ…” Cô cũng không muốn anh vì cô mà la mắng Vũ Hoàng Tinh,cho nên đây là cơ hội để cô lãng qua chuyện khác.
Nghe xong Vũ Hoàng Long cười khẽ, đưa tay lên xoa đầu cô, cất tiếng cưng chiều.
“Em biết nấu ăn sao…”
Dung Âm ở trong lòng liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh, tỏ vẻ hờn dỗi.
“Anh đừng tưởng chỉ có một mình anh biết nấu…”
“Anh biết em giỏi rồi…!” Vũ Hoàng Long khẽ cười,anh không ngại trong phòng có nhiều người liền cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Nỗi nhớ trong lòng suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng được đền đáp.Giờ đây kết hôn với cô rồi,anh càng lúc cảm nhận được mình thật sự không thể sống mà thiếu đi người con gái này được.
Anh yêu cô, có chết anh cũng không buông cô ra thêm lần nào nữa.
Ba người còn lại cũng cảm thấy họ không nên ở lại, liền người nào người nấy từng bước đi ra.
“Hoàng Tinh! Em đứng lại cho anh”
Khi Vũ Hoàng Tinh còn chưa kịp đi ra khỏi cửa thì đã bị Vũ Hoàng Long gọi lại.
Vũ Hoàng Tinh cũng đã dự đoán trong lòng sẽ nhận được lời trách móc của anh trai,cho nên cũng không hề có ý né tránh vừa nghe xong đã vội quay đầu lại.
Sắc mặt Vũ Hoàng Long trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào em trai, giọng nói cũng thay đổi.Đối với Vũ Hoàng Long,anh phải nghiêm khắc với đứa em trai duy nhất này của mình.
“Từ giờ trở đi em không được dùng thái độ đó đối với Dung Âm,cho dù em không thích thì cô ấy cũng là vợ của anh, đây là sự thật và mãi mãi cô ấy sẽ ở bên cạnh anh.Trước mặt cả anh và cô ấy,anh không muốn em so sánh cô ấy với người phụ nữ nào khác… và còn…”
Vũ Hoàng Long bất chợt dừng lại, rất lâu sau mới buông thêm một câu.
“Cả Vũ Khả Ninh… Đó là quá khứ,mong em đừng khơi lại”.
Chuyện làm Dung Âm bị thương, Vũ Hoàng Tinh thật tình có một sự áy náy.Nhưng câu nói cuối cùng của anh trai khiến cậu lại một lần nữa căm ghét cả hai người.
Vũ Hoàng Tinh trừng mắt nhìn anh, siết chặt tay lại nghiến răng hỏi.
“Tại sao không nhắc đến…Có phải vì anh sợ chị ta biết được mối quan hệ của anh và chị Khả Ninh không?”
“Em…” Vũ Hoàng Long chợt câm nín,ánh mắt vô thức nhìn về Dung Âm đang ngồi trên giường, lúc này cô cũng đang chăm chú nhìn cả anh và Vũ Hoàng Tinh.
Vũ Hoàng Long thật lòng không muốn để cô biết Vũ Khả Ninh từng yêu thầm anh.Một khi cô biết, có khi nào anh lại nhận được sự vô tâm của cô nữa không?
Điều đó anh không muốn, khó khăn lắm anh mới lấy lại sự tin tưởng của cô.Anh không muốn cô phải nghi ngờ đề phòng anh thêm một lần nào nữa.
Vũ Hoàng Tinh chợt cười khẩy.
"Anh à! Anh không chấp nhận tình cảm của chị Khả Ninh vì anh yêu người phụ nữ này "Vũ Hoàng Tinh vừa nói,tay liền chỉ về Dung Âm “Nhưng anh có biết chị ta đến với anh là sự trả thù hay không?”
Vũ Hoàng Tinh di chuyển ánh mắt nhìn qua Dung Âm,hơi thở có chút khó khăn.
“Nếu không có chị thì anh của tôi sẽ lấy chị Khả Ninh, bởi vì chị ấy không phải là con ruột của ba mẹ của hai chúng tôi…Vũ Khả Ninh được nhận nuôi và chị ấy yêu anh Hoàng Long.Cũng vì chị mà anh ấy đã bỏ rơi chị ấy…Thậm chí người phụ nữ ác độc như chị lại giết chết chị ấy”.
“Em nói đủ rồi đó…Anh đã nói bao nhiêu lần em mới hiểu…Dung Âm không hề là người gây ra tai nạn năm đó” Gương mặt Vũ Hoàng Long tức giận đến nỗi chỉ muốn cạy đầu của đứa em trai này ra,xem bộ não bên trong được làm bằng gì mà tại sao lại cứng đầu như thế.
Vũ Hoàng Tinh cứ giữ thái độ này với cô,anh cũng thật sự hết cách đành phải đưa em trai ra nước ngoài, tránh được lúc nào hay lúc đó.
Có lẽ phải để cho Dung Âm và anh có con với nhau trước đã.Thì may ra cái tên ngỗ nghịch này mới thôi chia rẽ anh và cô.
Vũ Hoàng Tinh im lặng giây lát nhìn cả Vũ Hoàng Long và Dung Âm.Nếu như lúc trước cậu sẽ hỏi cho tới cùng,hỏi xem ai là người gây ra tai nạn năm đó…Nhưng mà,sau khi cậu lẻn vào máy tính của Dung Âm biết được toàn bộ sự thật vào năm xưa, trong lòng cậu dường như cũng đã muốn buông xuôi chuyện này.
Thật ra Dung Âm cũng giống như anh trai của cậu.Cũng thương em trai,cho nên không ngại tiếng xấu đổ về mình, mà đã thay Đường Minh Vũ nhận tội thay.
Đêm hôm đó người lái xe tông Vũ Khả Ninh là Đường Minh Vũ.
Nếu đổi lại là cậu… Thì cậu có vì anh trai của mình mà ở tù thay anh ấy không?
Dung Âm đưa mắt nhìn Vũ Hoàng Tinh, khẽ nói.
“Em về phòng trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện này sao”.
Vũ Hoàng Tinh cũng chẳng muốn nán ở lại đây để chọc tức hai người nữa, hôm nay có lẽ lần cuối cùng cậu chất vấn anh vì chuyện này.
Thế là một giây sau cậu liền lập tức xoay người đi thẳng về phòng.
Sau khi Vũ Hoàng Tinh đi khỏi, trong lòng Vũ Hoàng Long đã chuẩn bị rất nhiều câu trả lời để đối diện với cô.
Khi cánh cửa đóng lại, cùng lúc đó Vũ Hoàng Long đã ngồi xuống giường, nhìn cô cất giọng khẩn trương.
“Dung Âm…! Không sai… Vũ Khả Ninh không phải là em gái ruột của anh”.
Ngược lại với anh,sau khi Dung Âm nghe xong câu thừa nhận của anh, cô không hề tỏ ra bất ngờ.Thái độ này của cô khiến cho anh cảm thấy, dường như cô đã biết trước.
“Em không phản ứng gì sao?”
Dung Âm thở một hơi dài,sau đó đưa tay cau cổ anh, mỉm cười nói.
" Chuyện này trước đây em cũng từng suy đoán.Vì trước đó, Khả Ninh nhiều lần đã cảnh cáo em không được đến gần anh.Tình thân và tình yêu,đương nhiên là em phân biệt được… Chỉ là mới đây em thôi,em mới biết được chuyện em từng nghi ngờ năm xưa hoàn toàn là chính xác.Khả Ninh thật sự yêu anh…"
“Nhưng anh yêu em…” Vũ Hoàng Long siết chặt cô, lại một lần nữa áp môi xuống hôn lên môi của cô.
Đầu Dung Âm ngửa ra, nhưng không phải vì nụ hôn của anh mà khiến cô say mê.Mà là câu nói “Anh yêu em” Cuối cùng cô cũng đã nghe được ba chữ này từ miệng của anh.
Một lúc sau, Vũ Hoàng Long buông cô ra,anh nhớ câu nói vừa rồi của cô liền hỏi.
“Vũ Khả Ninh cảnh cáo em không được đến gần anh sao?”
Dung Âm gật đầu, điệu bộ uất ức lườm liếc anh.
“Anh thật là sướng,ai rồi cũng thích chồng của em”.
"Nhưng chồng em thì chỉ thích đại tiểu thư Đường Gia thôi " Anh sung sướng cười lớn, ghì chặt cô vào lòng.
Dung Âm bĩu môi.
“Anh và Khả Ninh ở chung một nhà suốt hai mươi năm,em nghĩ ít nhất cô ấy cũng từng nhìn trộm anh, có khi còn hôn anh trông lúc anh ngủ say nữa đấy!”
“Sao nào…Em ghen với người đã chết sao?”
Lúc này Dung Âm giựt mình, bất chợt lạnh sống lưng liền ngồi dậy nhìn xung quanh,dáng vẻ sợ hãi,run rẩy nói.
“Có khi nào Vũ Khả Ninh sẽ về đây bóp cổ em vì đã giành lấy người đàn ông của cô ấy không?”
Nghe xong, Vũ Hoàng Long vừa tức vừa thấy buồn cười.Biết cô đang sợ,anh còn cố ý hù dọa thêm.
“Em nói cũng đúng… Nếu như hai chúng ta đang làm tình với nhau, cô ấy đứng phía sau dùng móng tay màu đỏ vừa dài vừa nhọn đâm vào chúng ta không …?”
“A…” Dung Âm hét lên, không suy nghĩ đến anh và cô cũng đang bị thương ngay phần eo, cô liền nhảy lên người ôm chặt lấy anh, thậm chí cô không kiên nệ cọ ngoạy liên tục chạm vào người anh em của anh, khiến nó bất chợt rục rịch.
“Long…Anh không được hù em”.
Bụng anh lên xuống co rút dữ dội.Người con gái này lại quyến rũ anh nữa rồi.
Vũ Hoàng Long thừa dịp ôm cơ thể mềm mại của cô,anh khàn giọng nói.
“Ai mà hù em… Bây giờ chúng ta thử rồi sẽ biết…”
Một giây sau,anh đè mạnh cô xuống giường.Bàn tay nhanh chóng sờ soạng da thịt cô, đầu anh chui vào hõm cổ hít hà hương thơm quen thuộc của cô.
Lúc này Dung Âm mới thật sự bình tĩnh lại khi cô nhận thức dục vọng của tên đàn ông xấu xa này lại hiện lên nữa rồi,cô liền kéo anh ra, lắc đầu nói.
“Anh quên lời bác sĩ dặn rồi sao? Bây giờ chúng nên hạn chế không nên làm việc này”
Vũ Hoàng Long ngẩng đầu lên, nét mặt tỏ vẻ nhăn nhó.
“Nhưng anh khó chịu lắm… Không thể nào chịu nổi khi cô vợ xinh đẹp của anh nằm cạnh bên anh mà anh đang không làm gì…”
Dung Âm cưng nựng hai bờ má của anh, cười hì hì.
“Chủ tịch Vũ! Anh rán chịu đựng đi…Khi nào bình phục em sẽ đền bù cho”
“Thật không?” Hai mắt Vũ Hoàng Long chợt sáng lên.
Dung Âm đưa tay nhịp nhịp lên trái tim của anh, khẽ nói.
“Không biết nữa… Để xem biểu hiện của anh trước đã”
“Vậy được rồi!”
Vũ Hoàng Long thu ánh mắt lại, rồi ôm cô ngồi dậy từng bước đứng lên đi vào phòng tắm.
Dung Âm hoảng hồn liền ôm lấy cổ anh, hỏi gấp một câu.
“Đi đâu vậy?”
Vừa nói xong cô thật sự muốn đánh vào đầu một cái thật mạnh.Chẳng phải anh đang bế cô đi vào phòng tắm sao? Còn việc gì ngoài tắm uyên ương cùng với anh…
“Không được! Bỏ em xuống”.
Nghĩ rồi,Dung Âm vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.Nếu để anh ôm cô vào trong đó, nhất định tên đàn ông này sẽ không bao giờ giữ lời.
Cô không hề có ý tránh né nghĩa vụ làm vợ với anh, mà cô chỉ là đang lo lắng quan tâm đến vết thương của anh mà thôi.
Vũ Hoàng Long thở dài, vừa đi vào vừa đưa tay vỗ lên mông của cô liên tục,cưng chiều cô giống như đứa con gái lớn của anh.
“Vào đây em xem vết thương cho anh, còn anh sẽ xem vết thương cho em… Cứ yên tâm anh sẽ không tấn công em bất ngờ đâu mà em lo”.
Dung Âm bĩu môi nói thầm trong lòng.
Chuyện khác thì không nói, chứ chuyện phòng the như thế này cô mới ngu ngốc lắm mới tin một người đàn ông háo sắc như anh