*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhạc Huy, Ngọc Đình, ông ngoại muốn xin lỗi hai cháu”.
“Thật sự xin lỗi, nhà họ Vương ở cái Giang Châu này quen làm hoàng đế địa phương. Mấy năm nay hưởng phúc quen rồi nên không xem ai ra gì. Ông già đầu rồi nên cũng hơi hồ đồ, lúc trước đã đối xử không công bằng với hai đứa”.
“Hi vọng hai đứa không tính toán những hiềm khích lúc trước, đừng xa lánh nhà họ Vương chúng ta”.
Trong đại sảnh, Vương Côn hơi cúi đầu như đứa trẻ làm chuyện sai trái, trịnh trọng xin lỗi gia đình Trần Ngọc Đình.
Đám người Vương Hạc Niên cũng cúi đầu, mặt mày biến sắc. Sự tồn tại của nhà họ Vương như chúa đất Giang Châu, cũng là một đại gia tộc tiếng tăm lẫy lừng ở Giang Kiên. Nhà họ Vương chưa từng cúi đầu trước ai, ông cụ cũng chưa hề cúi đầu hạ giọng xin lỗi ai như thế này.
Nhưng bây giờ đối mặt với Nhạc Huy, toàn bộ người nhà họ Vương đều đã cúi đầu.
Thấy ông cụ như vậy, vợ chồng Vương Lệ cũng mềm lòng, ngại ngùng đáp:
“Bố, bố không cần phải như này đâu, Nhạc Huy đã tha thứ cho chúng ta rồi”.
“Đúng thế ông ngoại, chuyện lúc trước cứ cho nó qua đi”, thấy bộ dạng của Vương Côn, Trần Ngọc Đình cũng nhẹ dạ bỏ qua mọi chuyện mà nhà họ Vương đã làm trước đây.
“Không, xin lỗi cũng không thể bày tỏ được thành ý”, Vương Côn lắc đầu thở dài: “Quả thực nhà họ Vương đã sống sung sướng quá lâu rồi, nếu không phải hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sao ông có thể tỉnh ngộ ra chứ”.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù chúng ta không gặp Nhạc Huy thì người tiếp theo xử lý chỉnh đốn nhà họ Vương sẽ không mềm lòng như vậy. Đến lúc đó nhà họ Vương chúng ta sẽ cầu xin ai đây?”
Cặp mắt Vương Côn đỏ bừng, có thể thấy trải qua sự việc lần này thực sự đã khiến ông ta tỉnh ngộ ra nhiều thứ.
Nhạc Huy cũng không phải là người không nói lý lẽ, nhưng thấy vậy cũng phải mềm lòng.
“Ông à, cháu thấy được thành ý của ông rồi. Như Ngọc Đình đã nói, chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi ạ. Dù sao là người một nhà, cũng không thù sâu oán nặng gì, Nhạc Huy cháu sẽ không tính toán, càng không để bụng đâu”.
“Được, được, được!”, Vương Côn xấu hổ nhưng cũng mỉm cười, nhìn đám người nhà họ Vương: “Nhìn thấy cả rồi chứ, đây mới gọi là người có tâm, mới là người làm được việc lớn, nhà họ Vương chúng ta quá ích kỷ rồi. Mọi người nhìn mà học hỏi người ta chút đi”.
“Vâng, thưa ông...”, mọi người và cả mấy ông chú đều gật đầu sám hối.
“Nhạc Huy, khó khăn lắm cháu mới đến Giang Châu một chuyến, chi bằng ở lại mấy ngày nữa đi?”, Vương Côn nhìn Nhạc Huy và nói với giọng điệu thân thiết.
Nhạc Huy gật đầu, nhẹ nhàng cười đáp:
“Cháu và Ngọc Đình vẫn chưa vội về thế đâu ạ, vốn cũng định ở lại mấy ngày”.
“Cháu còn chuyện quan trọng ở Giang Châu cần giải quyết, hôm nay đến cũng có chuyện muốn bàn bạc với mọi người”.
Đám người nhà họ Vương nghe xong ai cũng tò mò nhìn Nhạc Huy.
“Vâng ạ, chuyện này chắc sẽ liên quan đến sự phát triển và hướng đi tương lai của nhà họ Vương”, Nhạc Huy bưng ly trà đáp.
Mọi người nghe xong càng kinh ngạc hơn.
Chỉ nghe Nhạc Huy từ từ nói:
“Không giấu gì mọi người, lần này ông Ngụy Trường Canh đến tìm cháu là để bàn chuyện liên quan đến sự phát triển kinh tế của tỉnh Giang Kiên”.
“Cháu đã đầu tư cho ông ấy một trăm triệu tệ, hi vọng ông ấy giúp cháu triệu tập tất cả người có tiếng tăm của Giang Kiên, hai mươi nhà doanh nhân hàng đầu trong mỗi thành phố đến Giang Châu”.
Nhạc Huy chưa nói xong, cả đại sảnh đã vang lên tiếng thảng thốt. Vợ chồng Vương Lệ như ngồi trên đống lửa, ngạc nhiên suýt nữa ngã xuống ghế.
Một trăm triệu? Một trăm triệu là số tiền lớn đến mức nào, với thực lực hiện nay của họ Vương cũng rất khó kiếm ra vốn lưu động một trăm triệu trong thời gian ngắn như vậy.
“Cháu... cháu quyên góp một trăm triệu cho ông Ngụy ư?”
Vương Hạc Niên trố cả mắt, trong lòng oán trách Nhạc Huy tại sao không quyên góp cho nhà họ Vương ông ta, nếu nhà họ Vương ông ta có một trăm triệu này thì không biết nó có thể đẻ ra được mấy trăm triệu khác!
Đứa trẻ này thiển cận sao, sao lại đưa tiền cho người ngoài như thế!
Vương Côn cũng nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt khó hiểu, hai tay run rẩy.
“Đây không phải là trọng điểm”, thấy mọi người kích động như thế, Nhạc Huy đan hai tay tiếp tục nói: “Việc cháu muốn nói với mọi người là về cuộc gặp mặt hai ngày sau, sẽ có những nhà doanh nhân nổi tiếng, những nhà lãnh đạo cấp cao của đại gia tộc đến tham dự”.
Cả đại sảnh cũng chỉ có Vương Côn hiểu biết sâu rộng, lõi đời, lúc đó ông ta có thể bình luận được hai câu.
Với ông ta thì hoài bão và ước vọng của Nhạc Huy lại là điều khiến ông ta thích thú và kinh ngạc. Nhưng ước vọng có lúc không phải dễ dàng thực hiện được, thậm chí nó khác biệt rất nhiều so với thực tế.
“Cháu biết, muốn thực hiện được thực sự rất khó, không dễ dàng, là cả một công trình lớn”, Nhạc Huy gật đầu, than thở: “Thực ra kế hoạch này cháu đã nghĩ đến từ hai năm trước, nhưng lúc đó còn nhỏ, chưa trải đời nhiều”.
“Hai năm nay cháu đã trải qua nhiều chuyện, cháu muốn nhân lúc còn trẻ nên nắm bắt hoài bão, cháu mong ước vọng có thể thành hiện thực, vì thế cháu đã bắt tay vào việc hoàn thiện hiệp hội này. Hơn nữa ông Ngụy đã đồng ý giúp cháu triệu tập những nhà doanh nhân lớn ở khắp tỉnh Giang Kiên rồi ạ”.
“Hai ngày sau, cháu sẽ ngồi xuống bàn bạc với bọn họ, để lôi kéo bọn họ gia nhập vào hiệp hội của cháu”.
Nhạc Huy nói như một ông già trải qua nhiều sương gió kể về sự nghiệp vĩ đại của mình.
Đám người Vương Hạc Niên sửng sốt, như được đốt lên ngọn lửa sục sôi bầu nhiệt huyết. Hai năm nay kinh doanh khó khăn, mỗi người nhà họ Vương đều thừa hưởng tài sản còn lại của đời trước, không ai có nhiệt huyết muốn phát triển nhà họ Vương. Nhà họ Vương đang tuột dốc không phanh, thực ra không ít người đều biết, chỉ là không ai có tham vọng như ông cụ muốn tiếp tục phát triển nhà họ Vương trở thành số một của Giang Kiên.
Hơn nữa ông cụ cũng già rồi, cho dù tâm có muốn phát triển nhà họ Vương cũng bất lực.
Bây giờ một người trẻ tuổi như Nhạc Huy lại có thể cổ động được Ngụy Trường Canh giúp anh mở rộng nhân tài, triệu tập những ông lớn tỉnh Giang Kiên đến gặp mặt ở Giang Châu. Cho dù bọn họ không coi trọng Nhạc Huy thì lúc này đây cũng hoàn toàn khâm phục.
“Nhạc Huy, ý của cháu là hi vọng nhà họ Vương chúng ta cũng gia nhập hiệp hội của cháu sao?”
Cuối cùng Vương Hạc Niên cũng không nhẫn nhịn được liền hỏi.