Chẳng ai ngờ con át chủ bài cuối cùng của Nhạc Huy lại là Ngụy Trường Canh, giống như người nhà họ Lâm.
Cuối cùng con át chủ bài lớn nhất của hà họ Lâm cũng là Ngụy Trường Canh.
Vừa nãy Nhạc Huy gọi một cuộc điện thoại cho Ngụy Trường Canh ở trước mặt mọi người. Có người tin, nhưng cũng có người không tin, chỉ cảm thấy Nhạc Huy đang ra vẻ, không muốn nhận thua mà thôi.
Lúc này, người hà họ Lâm, nhà họ Vương và nhà họ Hà, còn có nhà họ Nhâm đã tụ lại với nhau, ai nấy đều tỏ vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh.
“Mọi người nói xem, Nhạc Huy này thật sự quen ông Ngụy sao? Nghe giọng điệu của cậu ta thì hình như quan hệ của cậu ta và ông Ngụy không đơn giản đâu”.
Trong lúc mọi người im lặng, Hà Lão Hổ không nhịn được hỏi.
Lâm Văn Đào lắc đầu nói: “Cái này tôi không tin, sao cậu ta có thể quen biết ông Ngụy được chứ? Nhà họ Lâm chúng tôi đúng là đã tốn rất nhiều sức lực để lôi kéo ông Ngụy, nhờ vả cái này nâng đỡ cái kia. Đã tốn thời gian suốt hai năm, hơn nữa ông cụ nhà chúng tôi ra tay, không dễ gì mới xây dựng tình hữu nghị nhất định với ông Ngụy”.
“Một thằng nhóc thanh niên ngoài hai mươi như cậu ta mà có thể quen ông Ngụy sao? Nhân vật lớn như ông Ngụy, sẽ có hứng kết giao với một thanh niên ư?”
Nghe thấy Lâm Văn Đào nói vậy, Vương Côn và Vương Hạc Niên, còn có Lâm Tử Hùng và Nhâm Hải Đường đều gật đầu, tán thành lời nói của Lâm Văn Đào.
“Nhưng cậu ta vừa gọi điện thoại cho ông Ngụy mà, vả lại hôm nay ông Ngụy vốn phải đến. Lẽ nào Nhạc Huy không sợ lời bịa đặt bị vạch trần tại chỗ, không sợ ông Ngụy trách tội, gây phiền phức cho cậu ta sao?”
Dường như Hà Lão Hổ thật sự đã bị Nhạc Huy dọa sợ, giọng nói hơi lo lắng.
“Vừa nãy đúng thật là cậu ta vừa điện thoại cho ông Ngụy sao?”, lúc này, ông cụ nhà họ Lâm đột nhiên nói: “Hoặc là, vừa nãy cậu ta có gọi đi hay không chúng ta cũng không biết”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức sững sờ.
“Lão già tôi cũng được coi là từng trải nhiều, thanh niên này quả thật không đơn giản, gặp chuyện mà bình tĩnh, đầu óc linh hoạt, ngay cả Tử Hùng nhà chúng tôi cũng thua kém mấy phần so với cậu ta”.
Ông cụ Lâm thở dài, cho dù bây giờ bọn họ và Nhạc Huy là kẻ thù, nhưng trong lời nói của ông ta cũng khó nén được sự tán thưởng đối với Nhạc Huy.
Nghe câu nói của ông cụ Lâm, Lâm Tử Hùng không kiềm được mà siết chặt nắm đấm, trong lòng không phục. Nhưng vừa nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Nhạc Huy, cuối cùng nắm đấm siết chặt của hắn cũng chỉ đành buông ra. Ngay cả ông cụ luôn tự hào về hắn, cũng cảm thấy Nhạc Huy tài giỏi hơn hắn thì hắn còn có gì để nói chứ?
Lúc này ngay cả Lâm Tử Hùng cũng hơi nhụt chí, Nhâm Hải Đường – một trong bốn cậu ấm lớn của Giang Kiên càng cúi thấp đầu, sắc mặt khó coi. Trước tiên không nói đến Nhạc Huy có quen biết ông Ngụy thật hay không, chỉ dựa vào điểm một mình anh làm rối loạn khiến mấy gia tộc lớn này như gặp kẻ địch mạnh, Nhâm Hải Đường hắn cũng không theo kịp.
Nghĩ đến cái danh một trong bốn cậu ấm lớn Giang Kiên này của mình, lần đầu tiên Nhâm Hải Đường cảm thấy khá hổ thẹn, thậm chí cảm thấy cái danh hiệu này thật sự quá tự mãn.
“Tôi nghi ngờ vừa nãy cậu ta chỉ là đang ra vẻ”, ông cụ Lâm chắp tay tiếp tục nói: “Cậu ta không thể quen biết ông Ngụy, tôi thừa nhận cậu ta không đơn giản, nhưng muốn lôi kéo ông Ngụy thì hoàn toàn không thể nào”.
“Chắc hẳn cậu ta sắp rời khỏi đây rồi, cậu ta không dám đợi thêm nữa đâu, chỉ cần ông Ngụy đến thì cậu ta sẽ tiêu đời”.
“Tôi cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là bảo người giữ cậu ta lại, tránh việc cậu ta bỏ chạy”.
Vương Côn nghe vậy liền gật đầu: “Tôi đồng ý lời ông Lâm nói, Nhạc Huy không thể nào quen biết ông Ngụy. Nếu cậu ta thật sự có quan hệ gì đó với ông Ngụy thì trước kia ở nhà họ Vương, cậu ta đã nói ra mối quan hệ này rồi, sao phải đợi đến tận bây giờ chứ?”
Nghe Vương Côn nói thế, mọi người càng tin chắc rằng Nhạc Huy không có quan hệ gì với Ngụy Trường Canh. Vừa nãy anh gọi điện thoại chỉ là chuẩn bị cho con đường tháo chạy mà thôi.
“Đợi đã!”, đột nhiên Hà Lão Hổ ngắt lời: “Nhà họ Hà tôi muốn tìm Nhạc Huy báo thù nhất, tôi hận không thể chém cậu ta thành tám mảnh. Nhưng mọi người có từng nghĩ đến một khả năng khác, nếu… Nhạc Huy thật sự quen biết ông Ngụy, hơn nữa quan hệ không đơn giản, vậy chúng ta… nên đối mặt với hậu quả này như thế nào, mọi người… từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Câu nói của Hà Lão Hổ lọt vào tai mọi người, giống như niệm thần chú.
Tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ, suy nghĩ về câu nói của Hà Lão Hổ. Nếu thật sự có khả năng đó, vậy hậu quả…
“Nếu thật sự là như vậy, thì mạng của chúng ta…”, ông cụ Lâm than thở một tiếng, chòm râu bạc hơi đung đưa, run rẩy nói:
“Cũng đã ầm ĩ đến bước này, chúng ta không có đường lui nữa rồi, đành cược một trận thôi”.
“Nếu cược thua thì là tai họa của chúng ta, đương nhiên tôi thấy xác suất này không lớn, cho dù Nhạc Huy có quen biết với ông Ngụy nhưng nhà họ Lâm chúng tôi và ông Ngụy cũng có mối quan hệ không đơn giản, ông Ngụy sẽ vì Nhạc Huy mà ra tay với mấy gia tộc chúng ta sao?”
Nói xong, ông cụ Lâm bước lên mấy bước, chắp tay sau lưng nói với Nhạc Huy:
“Chúng tôi không tin cậu quen ông Ngụy, cậu dám đưa điện thoại cho chúng tôi xem không? Xem vừa nãy rốt cuộc có phải cậu điện thoại cho ông Ngụy không, nhà họ Lâm chúng tôi có quan hệ thân thiết với ông Ngụy, chúng tôi không thể không nhận ra số điện thoại của ông ấy”.
“Đúng, cậu có dám đưa điện thoại cho chúng tôi xem không?”, Lâm Tử Hùng cũng nhanh chóng phụ họa một câu.
Lúc này ánh mắt của cả sảnh tiệc đều dồn về phía Nhạc Huy, đợi phản ứng tiếp theo của anh.
Nhạc Huy nghe vậy, cười khẩy nói:
“Dựa vào đâu mà bảo tôi đưa điện thoại cho các người xem, lát nữa ông Ngụy sẽ đến, các người vội cái gì?”
“Có phải sợ rồi không, sợ thì bây giờ các người có thể xin lỗi tôi, lát nữa tôi suy nghĩ tới việc xử lý các người nhẹ nhàng”.
Điều Nhạc Huy nói tất nhiên là thật, nhưng câu này của anh lọt vào tai mọi người thì lại là chột dạ.
Tại sao không dám lấy điện thoại ra xem? Nếu thật sự gọi điện thoại cho ông Ngụy thì lấy ra hù dọa người nhà họ Lâm không phải sẽ tốt hơn sao?
“Ha ha ha!”, ông cụ Lâm nghe đến đây, đột nhiên cười lớn một tiếng, trong mắt chứa đầy vẻ tự tin và nói:
“Tôi thấy cậu căn bản không dám cho chúng tôi xem, nếu cậu thật sự gọi điện thoại cho ông Ngụy thì tại sao không giao điện thoại ra cho chúng tôi xem, làm nhà họ Lâm tôi bẽ mặt trước mặt mọi người?”?”
“Chàng trai trẻ à, tôi thừa nhận cậu là thế hệ sau xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, nhưng hôm nay cậu rước họa lớn rồi. Lát nữa ông Ngụy sẽ đến đây, để phòng ngừa cậu chạy trốn trước khi ông ấy đến, tôi buộc phải giữ cậu lại!”
Nói xong, ông cụ Lâm ra lệnh, gọi bảy tám tên vệ sĩ đến, vẫy tay ra hiệu với bọn họ:
“Giữ cậu ta lại trước, đừng để cậu ta chạy trốn!”
Ông cụ Lâm đã lên tiếng, những tên vệ sĩ kia cũng không quan tâm Trương Trung đang ở đây mà lao đến vây quanh Nhạc Huy.
“Các người dám ư!”
Sắc mặt Trương Trung thay đổi, chỉ vào ông cụ Lâm tức giận nói.
“Cậu Trương Trung, chúng tôi không có ý vô lễ với cậu, hôm nay chúng tôi chỉ muốn gây sự với Nhạc Huy mà thôi, vẫn mong cậu đừng trách móc”, ông cụ Lâm chắp tay nói, nhưng giọng điệu tràn đầy cương quyết, cũng không sợ đắc tội Trương Trung.
“Khốn kiếp! Các người dám bước lên, Trương Trung tôi không tha cho các người!”
Trương Trung nổi giận đến mức sắc mặt tái xanh, bực tức nhìn đám vệ sĩ kia nói.
Lúc này, Kỳ Phi cũng lấy dao con ra lần nữa, gương mặt lạnh lùng với dáng vẻ ai dám bước lên động vào Nhạc Huy thì anh ta sẽ đâm chết kẻ đó.
“Kỳ Phi, đừng kích động”.
Đối mặt với đám vệ sĩ đang vây quanh, Nhạc Huy lại không chống cự, trái lại còn nháy mắt với Kỳ Phi, bảo anh ta lùi lại.
Kỳ Phi nhíu mày, do dự vài giây, cuối cùng vẫn lùi về sau. Mặc dù anh ta không biết tại sao Nhạc Huy muốn để cho những người này bắt lại, nhưng Nhạc Huy làm việc, đương nhiên có lý do của anh.
Cho dù bây giờ Nhạc Huy bị vây quanh, nhưng vỏn vẹn không tới mười người, Kỳ Phi có tự tin có thể giải cứu Nhạc Huy bất cứ lúc nào.
“Cháu à, cháu…”
Trương Trung đang muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Huy xua tay và mỉm cười nói:
“Chú Trương, không cần hoảng loạn, bọn họ muốn giữ cháu thì cứ giữ đi, đợi lát nữa bọn họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin cháu tha thứ”.
Nhạc Huy vừa nói vừa liếc nhìn ông cụ Lâm, Vương Côn và đám người Hà Lão Hổ, cười khẩy nói:
“Tôi không phản kháng, cũng không bỏ chạy. Các người cứ đợi ở đây đi, đợi ông Ngụy đến”.
“Không phải các người muốn thấy Nhạc Huy tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ sao, hôm nay phải để mọi người ở đây chứng kiến. Lát nữa là Nhạc Huy tôi quỳ xuống cầu xin, hay là người của mấy gia tộc lớn các người quỳ xuống cầu xin”.
Sự bình tĩnh của Nhạc Huy lần nữa đã khiến đám Lâm Tử Hùng chấn động. Đã đến lúc này rồi mà Nhạc Huy không hề lo sợ, tại sao chứ, lẽ nào anh thật sự quen biết ông Ngụy sao?
Bỗng chốc, ông cụ Lâm và đám Lâm Tử Hùng vốn đang tràn đầy tự tin, lập tức sững sờ ngây dại.
“Lẽ nào tôi tính sai rồi…”, trái với sự yên lặng bình tĩnh của Nhạc Huy, ông cụ Lâm bắt đầu lo sợ và hoảng loạn.
Nhưng mũi tên đã nằm trên cung, thậm chí đã bắn ra rồi thì không thể thu hồi lại nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, hình như có xe dừng bên ngoài.
Không lâu sau, cổng vang lên tiếng kêu to:
“Ông Ngụy đến!!”