Đám vệ sĩ lao đến cuối cùng vẫn bị Tần Thi Nghiên quát lui ra ngoài. Lâm Tử Hùng cũng không nói gì, dù sao nếu thật sự đánh nhau mà không dừng được thì lát nữa sẽ có người bị thương.
Bây giờ Hà Thiếu Huy đã bị đánh thành như vậy, hắn đang nghĩ cách giải thích thế nào với nhà họ Hà.
Vương Nam là người đứng đầu trong đám thanh niên nhà họ Vương lại lần nữa cảm thấy thất bại. Lúc trước ở nhà họ Vương, Vương Nam muốn làm Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình mất mặt, bị người lớn trong nhà trừng phạt. Nhưng không ngờ Nhạc Huy lại cứng rắn hơn cô ta nghĩ, thế mà lại khiến ông cụ tức giận bỏ đi.
Hôm nay cô ta lại muốn lợi dụng đám con cháu nhà giàu có mặt ở câu lạc bộ để khiến Nhạc Huy mất mặt, nhưng Nhạc Huy không chỉ không bị bẽ mặt mà lần nữa thể hiện được uy lực mạnh mẽ của mình. Anh đánh gãy tay chân của Hà Thiếu Huy, ngay cả Chu Hào được mệnh danh là bá chủ cũng bị Nhạc Huy đánh đến nổi không đứng dậy nổi.
Trong giây lát, đám thanh niên nhà họ Vương không có ai dám bước ra khiêu khích Nhạc Huy nữa.
Lúc này người duy nhất biết được thân phận thật sự của Nhạc Huy cũng đang khuyên nhủ Lâm Tử Hùng xin lỗi Nhạc Huy. Đơn giản là những người có mặt ở đây đều không cùng cấp bậc với Nhạc Huy, ngay cả Lâm Tử Hùng cũng vậy.
Lâm Tử Hùng cùng lắm chỉ là người không ai dám chọc ở tỉnh Giang Kiên này thôi, nếu đến thủ đô thì cậu chủ nhà họ Lâm này cũng không lọt vào mắt mấy con cháu nhà giàu ở thủ đô, chứ đừng nói đến Nhạc Huy.
“Cái gì? Cô bảo tôi xin lỗi hắn ư?”
Lâm Tử Hùng khó tin nhìn Tần Thi Nghiên, rồi nhíu mày.
Bảo hắn xin lỗi Nhạc Huy - người cướp mất người phụ nữ của hắn thì chẳng phải là trò cười sao?
Thấy Lâm Tử Hùng vẫn ngông cuồng tự cao tự đại, Tần Thi Nghiên cũng cảm thấy chán ghét. Nhưng cô ta vẫn cố chịu, ghé sát đến bên tai Lâm Tử Hùng và nói:
“Anh Lâm, tốt nhất anh nên xin lỗi anh Nhạc đi. Anh cứ nghĩ xem, ngay cả Hà Thiếu Huy cũng đã bị họ đánh, như vậy là đã chẳng thèm để ý đến quyền thế nữa. Chu Hào cũng bị họ đánh đứng dậy không nổi, anh không xin lỗi thì hôm nay chúng ta có thể yên ổn mà đi ra ngoài sao?”
“Nhịn một chút trời yên biển lặng, nhường một bước trời cao biển rộng. Anh Nhạc đã tức giận như vậy rồi, nếu lát nữa anh ta và bạn mình lại ra tay với anh thì anh nghĩ ai có thể ngăn được họ?”
Nếu không phải không dám tùy tiện để lộ thân phận của Nhạc Huy thì Tần Thi Nghiên đã muốn nói cho Lâm Tử Hùng biết rốt cuộc hắn đã đắc tội với ai.
Nghe vậy, Lâm Tử Hùng hơi sửng sốt, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu Nhạc Huy và Kỳ Phi thật sự ra tay đánh hắn, có lẽ hắn sẽ trở thành Hà Thiếu Huy thứ hai.
Dù rất không muốn nhưng lúc này Lâm Tử Hùng cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.
“Anh Nhạc đúng là rất có bản lĩnh, cực kỳ kiên quyết, chẳng trách Ngọc Đình lại thích anh. Hôm nay Lâm Tử Hùng tôi xem như đã nhìn thấy sức hút của anh rồi”.
Cuối cùng Lâm Tử Hùng vẫn nghe lời Tần Thi Nghiên, ngoan ngoãn rót một ly rượu, bưng lên kính Nhạc Huy:
“Tôi kính anh Nhạc một ly, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, xin anh đừng trách”.
Nhạc Huy liếc nhìn hắn, sau đó không để ý đến hắn nữa mà tự mình bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Đáy mắt Lâm Tử Hùng lóe lên sự tức giận nhưng nhanh chóng biến mất. Uống xong ly rượu, hắn không đặt ly xuống thay vào đó vừa thưởng thức vừa thích thú hỏi:
“Anh Nhạc, mặc dù tôi rất ngưỡng mộ sự quyết đoán của anh nhưng anh có biết Hà Thiếu Huy mà anh mới đánh gãy tay chân lúc nãy là ai không?”
“Là ai?”, Nhạc Huy lại cầm bình lên rót trà, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm.
Sắc mặt Lâm Tử Hùng tối sầm lại, nâng cao giọng:
“Bố của cậu ấy là Hà Lão Hổ, nhà cậu ấy thuộc nhà giàu đứng trong Top mười ở tỉnh Giang Kiên chúng ta. Ông ấy nhờ vào sự cố gắng của mình để làm kinh động đến các doanh nhân lớn ở Giang Kiên, số tài sản đã lên đến hàng chục tỷ. Nhà họ chỉ có một mình cậu ấy là con trai, anh Nhạc à, anh đánh gãy tay chân của cậu ấy, giờ định giải thích thế nào với nhà họ Hà đây?”
Nói xong, Lâm Tử Hùng cười khinh bỉ nhìn Nhạc Huy.
Những người trẻ tuổi ở Giang Kiên cũng nhìn Nhạc Huy với vẻ chế nhạo. Nhạc Huy giả bộ oai phong, vô cùng uy nghiêm nhưng sau đó thì sao? Anh sẽ đối mặt với cơn giận đùng đùng của nhà họ Hạ thế nào?
“Ồ? Vậy à?”
Nghe xong, vẻ mặt Nhạc Huy không hề thay đổi.
Nhà họ Hà lợi hại đến mấy thì có lợi hại bằng nhà họ Nhạc không?
Ngay cả nhà họ Diệp ở thủ đô cũng bị anh và Nhạc Thiên Hùng lật đổ chứ đừng nói gì đến chỉ là một nhà họ Hà nhỏ bé.
“Tất nhiên, còn có nhà họ Chu. Nhà Chu Hào cũng chỉ có mình anh ta, anh định giải thích thế nào với nhà họ Chu đây?”, Lâm Tử Hùng lại cười nói.
Nhạc Huy lắc đầu, không kiên nhẫn nhìn thẳng vào Lâm Tử Hùng nói:
“Vậy thì sao?”
“Tôi lười vòng vo tam quốc với anh, nếu anh đã muốn so về gia thế các thứ, tôi thấy chả sao cả. Tôi có thể cho anh thời gian để mời hết những người các anh có thể mời đến, trong bữa tiệc mừng thọ ngày mai, tôi sẽ giải quyết hết thảy”.
Nói xong, Nhạc Huy lại nhìn đám con cháu nhà họ Vương và các thanh niên nhà giàu.
“Cả các người cũng vậy”.
Sau đó, Nhạc Huy để tách trà xuống, một tay ôm eo Trần Ngọc Đình rồi bước ra ngoài. Kỳ Phi thấy vậy cũng đi theo sau.
Đã ồn ào thành như vậy, anh cũng chẳng buồn ở lại đây để nhìn sắc mặt của mấy người này.
Bây giờ đám người chắn trước mặt anh lần lượt tản ra nhường đường.
Dù Hà Thiếu Huy vẫn kêu gào, khóc thét, Chu Hào đã ngồi bất động trên mặt đất, nhưng chẳng ai nói muốn ngăn Nhạc Huy lại hoặc muốn báo cảnh sát. Mọi người đều nhìn chằm chằm ba người rời đi.
“Khí thế của tên này không nhỏ đâu, hắn lấy đâu ra tự tin vậy…”
“Nhưng không thể không nói, anh ta ngầu thật…”
Có người nhỏ giọng nói.
“Thô lỗ quá, tên này quả thật quá lỗ mãng”, Vương Tử Ngang thầm lắc đầu.
Hắn ngưỡng mộ sự quyết đoán của Nhạc Huy nhưng Nhạc Huy quá kích động, một lời không hợp là đánh gãy tay gãy tay chân Hà Thiếu Huy. Hơn nữa trước lúc rời đi còn nói những lời như vậy nữa.
Lẽ nào Nhạc Huy này còn muốn ỷ vào cú đấm sắt để lay động các gia tộc lớn ở tỉnh Giang Kiên sao?
Dù sao Nhạc Huy cũng còn quá trẻ, dù hôm nay Nhạc Huy có tỏ ra mình là mạnh ở đây thì cuối cùng chỉ có thể đánh bại hai thanh niên. Những gia tộc đứng đằng sau mấy người có mặt ở đây đều là những gia tộc quyền thế và giàu có. Sự khủng khiếp của thế lực đằng sau họ vượt xa những gì Nhạc Huy nghĩ.
Lúc này cũng chỉ có Tần Thi Nghiên dám đuổi theo ra ngoài, cô ta không biết Nhạc Huy có ấn tượng gì với mình không nhưng cô ta vẫn muốn thử xem sao. Nếu cô ta có thể nịnh nọt được Nhạc Huy, lọt vào mắt xanh của anh thì nhà họ Tần chắc chắn sẽ được rạng danh trong giới kinh doanh.
“Anh Nhạc, đợi một chút!”
Mấy người Nhạc Huy đã đi ra khỏi câu lạc bộ thì giọng của Tần Thi Nghiên bỗng vang lên sau lưng.
Ba người cùng quay đầu lại, Trần Ngọc Đình không khỏi nhíu mày. Vừa nãy ở bên trong, cô đã thấy ánh mắt Tần Thi Nghiên nhìn Nhạc Huy không bình thường, không ngờ người phụ nữ này còn dám chạy theo ra đây.
“Cô Tần, sao vậy? Lẽ nào còn muốn ngăn tôi lại à?”
Sắc mặt Nhạc Huy không thay đổi, bình thản hỏi.
“Anh Nhạc hiểu lầm rồi, sao tôi dám chặn đường anh chứ?”, giờ đây dáng vẻ lạnh lùng của Tần Thi Nghiên trở nên thận trọng hơn như một cô gái được gặp thần tượng của mình. Cô ta nhỏ giọng nói:
“Anh Nhạc, tôi… tôi biết thân phận của anh”.
Nghe vậy, Nhạc Huy nhíu mày: “Cô nói cái gì?"