Nói chuyện với Nhạc Huy một lúc, Trương Trung có thể cảm nhận được sự khiêm tốn và lễ phép của chàng trai trẻ này.
Đây cũng là lần đầu Trương Trung gặp Nhạc Huy, lúc đầu ông ấy nghĩ rằng cậu chủ nhà họ Nhạc sẽ có dáng vẻ cao ngạo như những cậu ấm khác ở thủ đô. Những cậu ấm ấy đều là rồng trong đám người và đứa con ngậm thìa vàng từ nhỏ chính hiệu.
Gia đình của những người đó đều giàu có hoặc quyền thế, cho dù có là lãnh đạo của Giang Châu cũng không dám tỏ vẻ trước mặt bọn họ. Bởi vì cho dù những cậu ấm ấy không thành đạt gì, nhưng gia đình bọn họ có thể có người làm quan chức nhà nước.
Chưa kể đến Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, hơn hẳn tất cả những cậu ấm khác, là rồng trong đám rồng.
Nhạc Huy khiêm nhường với ông ấy như vậy, trái lại ông ấy là người được đề cao nên vừa mừng lại vừa lo.
“Được được được, nếu cháu đã nói như vậy thì chú yên tâm rồi!”
Trương Trung xoa hai tay, suy nghĩ kỹ càng trước khi nói:
“Là thế này, đầu năm nay cấp trên đưa xuống rất nhiều tài liệu, muốn bọn chú phát triển mạnh mẽ kinh tế của tỉnh Giang Kiên. Vì vậy với mỗi thành phố bọn chú đều phải thúc đẩy kinh tế phát triển”.
“Hiện giờ áp lực của bọn chú rất lớn, việc có thể làm là cố gắng tìm các doanh nghiệp để nhờ đến sự tài trợ và đầu tư. Chú là lãnh đạo mà bây giờ như kẻ chạy việc vặt, ngày nào cũng tìm đến các doanh nghiệp để bàn về việc đầu tư và xây dựng”.
“Như cháu biết đấy, chú là lãnh đạo của Giang Châu, mặc dù kinh tế của Giang Châu tốt hơn Sở Châu, nhưng cũng không thể sánh bằng những nơi ở thủ đô, so với thành phố Thiên Hải cũng còn kém xa. Các doanh nghiệp ở Giang Châu trừ nhà họ Vương ra, còn lại đều nghèo khó!”
“Hơn một tháng nay chú đã đi chạy vạy khắp nơi, chỉ huy động được hai triệu tệ. Với hai triệu tệ này xây một tòa nhà còn không đủ chứ đừng nói đến việc phát triển Giang Châu. Cháu nói xem, áp lực này của chú có lớn hay không?”
Nhạc Huy nghe đến đây cũng hiểu được đại khái hàm ý của Trương Trung, ông ấy tìm đến nhà họ Nhạc để xin vốn trong việc xây dựng kinh tế của Giang Châu. Xét cho cùng, nhà họ Nhạc là gia tộc lớn nhất ở nước Hoa, tiền không bao giờ thiếu.
“Chú Trương vất vả rồi, nhưng cháu vẫn chưa rõ lắm, Giang Châu chúng ta nghèo đến mức này sao?”
“Sao huy động vốn của các doanh nghiệp ở Giang Châu mà chỉ có hai triệu tệ? Còn nhà họ Vương, có lẽ thường ngày chú đã bao bọc che chở cho họ không ít, bọn họ lại là người Giang Châu không lẽ lại không đóng góp cho sự phát triển ở đây một chút nào ư?”
Nhạc Huy tò mò hỏi.
Trương Trung thở dài đáp:
“Có lẽ cháu cũng đã biết, hai năm nay kinh tế suy thoái, làm việc gì cũng khó khăn, ngoại trừ các gia tộc lớn như nhà họ Vương ra thì các doanh nghiệp khác đều không trụ được. Trong năm nay, không biết bao nhiêu doanh nghiệp trên cả nước phải đóng cửa rồi”.
“Doanh nghiệp Giang Châu cũng coi như có trách nhiệm, trước kia bọn họ đã quyên góp rất nhiều cho việc xây dựng Giang Châu. Bây giờ họ thực sự cũng không kiếm được tiền, mà chú cũng không thể ép người quá đáng được”.
Có thể nói Trương Trung không phải người cậy quyền đi ép buộc người khác, là một lãnh đạo tốt biết quan tâm tới nhân dân.
“Còn về nhà họ Vương…”, nhắc đến nhà họ Vương ông ấy hơi nhíu mày, giọng điệu trở nên không vui nói: “Nhà họ Vương rất giàu có, đối với bọn họ mà nói thì bỏ ra mấy triệu tệ không phải chuyện gì khó khăn”.
“Nhưng khó ở chỗ ông cụ nhà họ Vương luôn tính toán thua lỗ kỹ càng. Chú đã bàn chuyện đầu tư với họ, nhưng họ ẩn ý nói rằng có thể đầu tư, bỏ ra mấy triệu tệ không thành vấn đề nhưng ông ta bảo chú phải… đặc biệt “quan tâm” nhà họ Vương”.
Trương Trung lại thở dài, liếc nhìn Nhạc Huy và nói:
“Cháu hiểu chữ “quan tâm” này có nghĩa là gì chứ? Ông cụ Vương muốn mua chuộc chú, còn đưa thêm cho chú một triệu tệ, cháu nói xem chú có dám cầm số tiền ấy không? Nếu như chú cầm thì căn cứ vào tình hình trước mắt ở trong nước chưa đến một năm là chú sẽ bị bắt, phải ngồi tù là còn nhẹ!”
Nghe Trương Trung nói đến đây, Nhạc Huy cũng cảm nhận được sự bế tắc lẫn áp lực của Trương Trung, anh khâm phục, nói:
“Cháu hiểu được nỗi khổ của chú Trương, chú Trương là người thật thà, tất nhiên là không dám nhận tiền của nhà họ Vương, không dám kêu gọi họ đầu tư”.
Nói xong, Nhạc Huy nghiêm nghị hỏi:
“Không biết chỗ chú Trương còn thiếu bao nhiêu vốn đầu tư, chú cho cháu một con số thử xem?”
Thấy Nhạc Huy thẳng thắn như vậy Trương Trung cũng không vòng vo nữa mà xúc động đưa một ngón tay ra.
Nhạc Huy liền nói:
“Một trăm triệu sao?”
Anh còn cho rằng họ cần nhiều hơn, một trăm triệu với nhà họ Nhạc mà nói thì quả thật chỉ là việc nhỏ, chỉ riêng với tập đoàn Huy Hành anh đã có thể lấy về một trăm triệu.
Trương Trung sững sờ chốc lát, dở khóc dở cười nói:
“Không phải một trăm triệu mà là mười triệu tệ, đâu cần tới tận một trăm triệu chứ, chúng ta đâu phải phát triển thủ đô, Giang Châu nhỏ bé này sao so sánh được với thủ đô!”
Nhạc Huy nghe vậy, ngụm trà vừa uống vào suýt thì phun ra.
Chẳng lẽ bình thường anh ít quan tâm đến sự phát triển kinh tế của các thành phố quá sao? Không lẽ bây giờ kinh tế của các thành phố nhỏ đã suy thoái đến mức độ này?
Chỉ có mười triệu tệ, ngay cả Đoàn Thiên Hành cũng có thể dễ dàng kiếm ra mười triệu tệ.
“Chú Trương, có phải chú tính nhầm không?”, Nhạc Huy hỏi lại kỹ càng.
Trương Trung cười ngại ngùng, nói:
“Thật ra Giang Châu nhiều nhất chỉ cần được đầu tư hai mươi triệu tệ là đủ rồi, bên phía Sở Châu chỉ cần mười triệu tệ nên lãnh đạo của Sở Châu cũng thoải mái hơn chú nhiều”.
“Giang Châu thật sự chỉ là nơi nhỏ bé, không cần phung phí quá nhiều tiền, ý của chú là nhờ gia chủ họ Nhạc quyên góp hào phóng một chút, đầu tư giúp chú mười triệu tệ, còn mười triệu tệ còn lại thì chú sẽ nghĩ cách kêu gọi từ các doanh nghiệp khác”.
“Cháu à, hay là buổi tối cháu gọi điện thoại cho bố cháu bàn bạc về chuyện này được không?”
Ánh mắt của Trương Trung tràn đầy sự thành khẩn, xem ra áp lực của ông ấy rất lớn, rất muốn lôi kéo được sự đầu tư của nhà họ Nhạc.
Nhạc Huy nghe thấy vậy liền xua tay cười nói:
“Chú Trương, cháu thấy chuyện này không cần báo với bố cháu đâu”.
Anh vừa dứt lời, Trương Trung sững sờ tại chỗ, tâm trạng nặng nề.
Ông ấy nghe Nhạc Huy nói vậy còn tưởng rằng nhà họ Nhạc không muốn đầu tư mười triệu tệ. Thật sự Nhạc Huy không muốn đầu tư cũng là chuyện bình thường, một Giang Châu nhỏ bé lại không có liên quan gì đến nhà họ Nhạc thì việc gì nhà họ Nhạc phải đầu tư số tiền này chứ?
“Cháu à, à…thật sự nếu đầu tư ít hơn cũng không thành vấn đề, coi như giúp Trương Trung chú giảm bớt một chút áp lực cũng được”.
Trương Trung mặt dày mày dạn nhìn người trẻ tuổi thế hệ sau Nhạc Huy khẩn cầu nói.
Nhạc Huy nghe thế, cũng dở khóc dở cười vội vàng nói với Trương Trung:
“Chú Trương hiểu lầm rồi, ý của cháu là việc này không cần thiết phải báo với bố cháu, cháu có thể tự quyết được. Chú muốn đầu tư mười triệu tệ thì cháu sẽ bỏ ra mười lăm triệu tệ, sáng ngày mai cháu sẽ gọi cho kế toán của công ty bảo họ chuẩn bị tiền cho chú”.
“Cái gì? Cháu nói thật chứ?”, Trương Trung nghe thấy thế liền xúc động đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cơ thể run rẩy nhìn Nhạc Huy.
Ông ấy xúc động đến nỗi không dám tin, hơn một tháng nay mỗi ngày ông ấy đều ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày chạy đi chạy lại chỉ vì số tiền đầu tư hai mươi triệu tệ, có thể nói là cực kỳ vất vả khổ sở, áp lực lớn đến mức tóc rụng không ít.
Nếu như Nhạc Huy thật sự đầu tư mười lăm triệu tệ thì đã trực tiếp giải quyết những khó khăn của ông ấy trong năm nay!
“Là thật, chuyện này sao cháu có thể đùa với chú được chứ”, Nhạc Huy nhoẻn miệng cười và nói tiếp: “Sáng mai, đích thân cháu sẽ đến văn phòng của chú để giải quyết vấn đề đầu tư, như vậy sẽ giúp chú yên tâm hơn”.
Trương Trung vui mừng khôn xiết, nhìn Nhạc Huy như nhìn một vị thần, sau đó liền bước đến vỗ vào vai Nhạc Huy và hào hứng nói:
“Cháu trai ngoan của chú! Cháu thật sự đã đem đến cho chú một sự bất ngờ lớn!”
“Chú thay mặt người dân Giang Châu bày tỏ lời cảm ơn chân thành nhất đến cháu!”