"Nhạc Huy, đừng ngủ nữa, ngủ là sẽ không tỉnh lại được đâu!"
"Cố lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!"
Trên chiếc Hummer, người đàn ông mặc đồ đen đã cởi bỏ mũ và khẩu trang, khuôn mặt trẻ trung như Nhạc Huy.
Nhưng điểm khác biệt là vẻ mặt tàn bạo và kiên nghị hơn Nhạc Huy. Đó là khí chất chỉ có vào sinh ra tử trên chiến trường mới có được.
Nhạc Huy không đáp, hai mắt khép hờ, nằm bất động ở hàng ghế sau.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn, đột nhiên toát mồ hôi lạnh, quát:
"Mẹ nó, anh đừng ngủ, nếu anh ngủ thì ông nội sẽ đánh chết em mất!"
Lúc này, anh ta không để ý đến tốc độ và đèn giao thông nữa, nhấn mạnh chân ga, xe lao đi như bay trong thành phố.
Chỉ lát sau, xe đã đi đến cửa bệnh viện, người đó ôm Nhạc Huy lao vào bên trong.
...
Khoảng mười phút sau, Đoàn Thiên Hành, Thạch Vũ Hàng, Hạ Chi Dao cùng chạy đến. Thấy người đó đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, bộ dạng trầm tư, cả người Đoàn Thiên Hành run rẩy, vội chạy đến hỏi:
"Kỳ Phi, đại ca tôi sao rồi, anh... anh ấy không sao chứ?"
Kỳ Phi cau mày, lắc đầu liên tục:
"Tôi không biết, bác sĩ đang cấp cứu. Lúc tôi đi, anh ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi..."
Nghe vậy, Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng lùi lại phía sau, đứng tựa vào tường, hai chân mềm nhũn.
Hạ Chi Dao cũng ngồi bệt xuống nền đất khóc sùi sụt, cô sợ lúc Nhạc Huy được đẩy ra sẽ bị phủ vải trắng.
"Mọi người đừng lo lắng, thể chất Nhạc Huy rất tốt, anh ấy có thể vượt qua được".
Kỳ Phi lại gần, vỗ vai Đoàn Thiên Hành an ủi.
Anh ta chính là cháu trai của Kỳ Vạn Sơn, từ nhỏ đã lớn lên cùng Nhạc Huy.
Kỳ Vạn Sơn là vệ sĩ của Nhạc Chấn Đình, bây giờ làm vệ sĩ của Nhạc Thiên Hùng. Mấy chục năm Kỳ Vạn Sơn ở nhà họ Nhạc, nên Kỳ Phi từ bé đến lớn cũng sống ở đấy. Hồi nhỏ, Nhạc Huy bái Kỳ Vạn Sơn làm thầy, nên anh và Kỳ Phi được Kỳ Vạn Sơn huấn luyện từ bé, hai người họ cùng luyện võ, cùng nhau trưởng thành.
Mấy ngày trước, Kỳ Phi bay về nước, Kỳ Vạn Sơn liền cho anh ta đến ngay thành phố Thiên Hải, để anh ta qua đó theo Nhạc Huy, thuận tiện bảo vệ sự an toàn cho anh.
Trước khi đến, Kỳ Phi đã liên lạc với Nhạc Huy và nói rằng hôm nay anh ta sẽ bay từ thủ đô đến thành phố Thiên Hải. Tuy nhiên Nhạc Huy bị thương ở chân không thể đón anh ta ở sân bay nên đã đưa số điện thoại của Đoàn Thiên Hành cho Kỳ Phi và bảo Kỳ Phi hãy liên lạc với Đoàn Thiên Hành trước.
Đoàn Thiên Hành thường nghe Nhạc Huy nhắc về Kỳ Phi và cũng biết vài chuyện về anh ta, nên khi biết Nhạc Huy bị Thôi Chí Minh bắt đi, liền gọi cho Kỳ Phi tới đánh trả. Cuộc gọi mà anh ta gọi khi ở bên ngoài khu nhà họ Nhạc, chính là gọi cho Kỳ Phi.
Mọi người đứng đợi suốt hai tiếng đồng hồ ngoài cửa phòng cấp cứu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào?”, nhóm Đoàn Thiên Hành nhanh chóng vây quanh.
Bác sĩ gật đầu:
"Đừng lo lắng, tính mạng của anh ấy đã được cứu, nhưng anh ấy bị thương quá nặng và chưa qua được cơn nguy kịch".
"Trước mắt cần quan sát trong bốn mươi tám giờ tới, cơ thể anh ấy có nhiều chỗ bị thương, mà mấy người đánh anh ấy đúng là bọn lưu manh. Nhưng thể chất của người bệnh không phải bình thường, sức chịu đựng của cơ bắp cũng như xương cốt của anh ấy tốt hơn người thường rất nhiều".
"Theo ý kiến cá nhân của tôi, thì sau bốn mươi tám giờ, anh ấy có thể qua cơn nguy kịch".
Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.
"Thôi Chí Minh! Tiêu Chính Hào! Ông đây sẽ đi giết bọn chúng!"
Đoàn Thiên Hành tức run người, tay nắm chặt quả đấm, sát khí đùng đùng tựa như một quyền là đủ để kết liễu Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào.
Anh ta có thể tưởng tượng Nhạc Huy bị đánh thảm thế nào.
"Đừng kích động!"
Kỳ Phi kéo anh ta, khuyên bảo:
"Cậu đừng vội trả thù, nếu đi bây giờ cũng không báo thù được. Bây giờ nhất định hai người đó đang trốn ở nhà, được nhiều vệ sĩ bảo vệ".
Thạch Vũ Hàng cũng vội khuyên:
"Chủ tịch Đoàn, cậu đừng đi. Bây giờ cậu chủ gặp chuyện, nếu cậu lại bị xảy ra chuyện gì, thì chẳng phải tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta như rồng không đầu sao? Bây giờ nhà họ Tiêu chèn ép chúng ta, nếu không có cậu đứng ra trấn an, thì mọi người sẽ rất hỗn loạn!"
Đoàn Thiên Hành đấm mạnh vào tường, đành kiềm chế lại.
Lúc này, Nhạc Huy đã được phẫu thuật xong. Y tá phòng phẫu thuật đẩy anh ra ngoài, chuyển anh đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mọi người vội vàng vây quanh anh, nhìn vết thương trên mặt anh, mắt ai nấy cũng đỏ ngầu vì tức giận.
Nhạc Huy bị nhóm Thôi Chí Minh đánh quá thảm, đến cả nhóm Hạ Chi Dao còn khó khăn lắm mới nhận ra người nằm trên giường bệnh là Nhạc Huy.
"Anh!"
Hạ Chi Dao cố nén nước mắt, lòng đau như cắt.
Thạch Vũ Hàng nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Huy thì giận đến mức không kìm nổi ý nghĩ đi giết chết Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào, quát lớn:
"Bọn chúng dám đánh cậu chủ thành thế này, chẳng nhẽ chỉ đơn giản vậy sao? Nếu để gia chủ biết, chắc chắn sẽ giết chết cả nhà bọn họ!"
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người đã đứng ở đây hồi lâu, Kỳ Phi nói với Đoàn Thiên Hành:
"Cậu xuống đây với tôi một lát".
Đoàn Thiên Hành gật đầu, dặn dò Hạ Chi Dao và Thạch Vũ Hàng:
"Mọi người ở đây trông nom đại ca tôi, tôi và Kỳ Phi có việc phải làm".
Anh ta đi theo Kỳ Phi ra khỏi bệnh viện, Kỳ Phi đưa anh ta ra bãi để xa, thấy chiếc Hummer của Kỳ Phi, anh ta ngạc nhiên hỏi:
"Đây không phải lần đầu anh đến Thiên Hải sao, anh lấy chiếc Hummer này từ đâu vậy?"
Kỳ Phi đáp hờ hững: "Trộm".
Đoàn Thiên Hành nghe vậy thì trợn mắt lên:
"Trộm?"
"Đại ca, anh đừng có trắng trợn vậy chứ? Đây không phải nước ngoài, ở nước chúng ta, từ ngõ nhỏ ra phố lớn đều bị giám sát chặt chẽ, tội này của anh đủ bị xử mấy năm rồi".
Kỳ Phi không nói gì, chỉ lấy trong xe một thứ gì đó rồi đưa cho Đoàn Thiên Hành.
Đoàn Thiên Hành đỡ lấy thứ trong tay, không dám nhúc nhích, cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Đây là khẩu súng trường bắn tỉa tầm xa L115A3, nặng sáu phẩy tám kilogram và có giá ba trăm nghìn nhân dân tệ. Nó thuộc về những xạ thủ giỏi nhất của nước ngoài, và nó đắt hơn khẩu chính hãng tới sáu mươi nghìn nhân dân tệ. Tôi đã liều lĩnh lấy nó".
Kỳ Phi nhìn Đoàn Thiên Hành bị sợ đến ngu người thì cười hà hà.
"Đại ca, anh cầm đi. Nước ta cấm súng, anh mang từ đâu đến? Ở sân bay người ta cho anh mang vào à?", giọng Đoàn Thiên Hành run run.
Kỳ Phi đáp:
"Tôi đến đây bằng máy bay cá nhân của chú Nhạc. Chú ấy đã mở một đường bay chuyên dụng ở đây, và cũng có đường băng chuyên dụng của chú ấy ở thủ đô, nên tôi không cần kiểm tra an ninh mà mang luôn khẩu súng này lên máy bay, chỉ là tôi tháo dỡ nó ra, lúc xuống máy bay thì lắp ráp lại".
"Vừa nãy lúc tôi đi cứu Nhạc Huy, đã dùng khẩu súng này bắn chết mười một mục tiêu".
Đoàn Thiên Hành nghe xong thì sợ ngây người. Anh ta từng nghe Nhạc Huy nói Kỳ Phi lính đánh thuê ở nước ngoài, ngày nào cũng dầm dề mưa đạn, nhưng không ngờ Kỳ Phi lại kinh khủng như vậy, vừa về nước đã dùng súng bắn chết mười một người.
"Cậu không phải sợ, bọn họ đều là người bình thường, chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chết dưới phát súng của tôi là bình thường, chỉ tiếc là để mấy người chạy mất".
Kỳ Phi thở dài, cười một tiếng nói:
"Cậu giữ súng cho tôi, giờ tôi phải trả lại chiếc Hummer. Nếu người ta không phát hiện ra xe của mình bị người khác lấy đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu người ta phát hiện thì cậu phải giúp tôi giải quyết một chút, ha ha".
Tuy đây là lần đầu anh ta gặp Đoàn Thiên Hành, chẳng biết một chút gì về nhau, nhưng có thể nhận ra, Kỳ Phi là người vui vẻ, cởi mở.
Đoàn Thiên Hành vội mở cửa xe rồi cất khẩu súng bắn tỉa vào. Anh ta sợ có người nhìn thấy khẩu súng bên trong, liền nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo để che kín nó, nói:
"Vậy anh mau trả người ta xe đi, đừng để bị phát hiện".
Kỳ Phi gật đầu, ngồi vào trong xe lái đi. Nhưng đột nhiên anh ta ngó đầu từ cửa kính xe ra, nói với Đoàn Thiên Hành:
"Không phải cậu muốn trả thù sao, lát nữa tôi trả xe xong sẽ liên lạc lại với cậu".
"Tạm thời đừng tìm hai người kia báo thù, nhưng chúng ta có thể đe dọa bọn họ. Cậu cho người đi điều tra một người tên là Tào Lão Tam, điều tra xong xuôi thì tối nay, chúng ta sẽ đi tìm Tào Lão Tam đó nói chuyện một chút".