Khi Dịch Tân về đến nhà thì trời đã khuya rồi, nhưng nhìn lên cửa sổ phòng ngủ thì đèn vẫn còn mở sáng.
Xem ra cô gái ở nhà lại thức khuya nữa....
Lên phòng mở cửa, thấy Á Kỳ đang ngồi trên sofa đọc sách rất chăm chú không nhìn đến anh. Đứng trước gương vừa tháo cà vạt vừa nói với người phía sau:
- Đang xem gì mà lại thức khuya như vậy?
- Sách
- Nghe nói em gọi tìm tôi
- Ừ
Cô gái này sao hôm nay trả lời ngắn ngủn, kỳ lạ như vậy bình thường líu lo không ngừng mà
- Hôm nay bị ai chọc giận à
- Không có
Dịch Tân thiệt tình không thể tiếp tục nửa rồi, đi đến trước mặt cô giật luôn cuốn sách trên tay quăng sang một bên
- Tôi đang nói chuyện với một cái máy à. Nói xem rốt cuộc có chuyện gì?
Á Kỳ xoay mặt khoanh tay không nhìn anh cực kỳ giống một đứa trẻ không được cho kẹo
-Đã nói là không có gì mà
- Em đừng có mà chọc giận tôi
Á Kỳ nghe anh nói dù rất không muốn nói ra ấm ức của mình nhưng lại sợ dây dưa một hồi chọc đến anh nên mới nói ra. Giọng cô lí nhí:
- Tại sao anh để phụ nữ nghe điện thoại của anh
Thì ra là chuyện này, anh nghe mà buồn cười cô gái này tỏ thái độ với anh thì ra là do ăn giấm chua
- Nghe thì đã sao
Anh sao lại có thể như thế. Anh có biết là khi Á Kỳ cô nghe tiếng người phụ nữ khác trong điện thoại anh thì trong lòng rất đau không
- Đừng nói là em đang ghen nha
Á Kỳ bị anh nói trúng tim đen cao giọng phản bác lại
- Không có
- Vậy thì thôi
Anh xoay người hướng phòng tắm đi thẳng, khi đến cửa phòng tắm anh đột nhiên ngừng lại nói
- Cô ấy là bạn tôi em không phải lo
Rồi tiếp tục bước vào phòmg tắm đóng cửa lại
Dịch Tân em không lo làm sao được, khó khăn lắm em với anh mới thân thiết hơn một bước. Em chỉ sợ sẽ giống như bông hoa ngoài kia nở rồi nhanh tàn.