Thì ra, ba cô đã có linh cảm xấu, chỉ vì cảm thấy điềm không lành thôi mà đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho cô. Nhưng lại không hề biết kẻ phản bội sát hại cả nhà lại chính là người bạn ba tin tưởng nhất.
Thì ra, Lục Bạch Văn ở bên ngoài luôn tỏ thái độ là người ngay thẳng, một mực nói sẽ giao bốn mươi phần trăm cổ phần kia cho cô khi cô trở về không phải muốn giả làm người tốt vì danh tiếng, mà là vì bản di chúc này đã cản đường ông ta. Bởi nếu bản di chúc này còn tồn tại ngày nào thì ngày đó ông ta vẫn chưa hợp thức hóa được số cổ phần đó vào tay.
Tuyết Vũ nhìn trừng trừng vào bóng tối, lòng bàn tay bị bộ móng xinh đẹp cắm sâu bật cả máu.
Lão già không bằng súc sinh đó... Nhất định, cô sẽ khiến lão thân bại danh liệt, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được!
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới âm thanh động cơ. Tuyết Vũ giật mình, thoát khỏi oán hận cùng đau thương, bật dậy, tập trung nghe ngóng.
Tiếng động cơ này... là xe của Lục Thần Hạo. Lục Thần Hạo về rồi?
Nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ. Tuyết Vũ thật muốn đánh mình một cái. Chả chịu để ý giờ giấc gì cả.
Cất lại hai chú heo vào chỗ cũ, đậy nắp lại như cũ. Tuyết Vũ cẩn thận cất lá thư và bản di chúc vào hộp gỗ, nhét vào trong áo, nhảy lên cửa thông gió, mau chóng về phòng.
Phải về phòng trước khi Lục Thần Hạo tới nơi. Phòng của cô ở trên lầu ba, phải trèo lên đoạn ống thông gió thắng đứng cao bốn mét nối liền với các tầng mới lên tầng ba được. Lúc cô đi không gấp nên lộ trình cũng không có gì gọi là khó khăn. Lúc về vừa vội lại phải leo lên trên, lộ trình không còn dễ dàng như ban đầu nữa. Nhất là khi muốn tới phòng cô phải đi qua đường hành lang.
Khi đi qua đường phía trên hành lang, có con gián đất bò tới, chuẩn bị bò lên tay cô, Tuyết Vũ đánh hơi mạnh tay, tạo ra âm thanh không nhỏ.
Lục Thần Hạo đúng lúc đi tới, nghe thấy, dừng bước, nhìn lên trần nhà, nhìn chằm chằm vào cửa thông gió trên đầu. cảnh giác, nghe ngóng.
Loading...
Tiếng gì đây?
Tuyết Vũ gần như nín thở, không dám nhúc nhích. Nghe bước chân, cô biết có người đang đi ở phía dưới. Đối phương không di chuyển, cô cũng không dám đi tiếp.
Nghe bước chân ổn định, vững vàng như vậy, còn đi lên tầng ba giờ này, chắc chắn là Lục Thần Hạo.
Lục Thần Hạo tính rất cẩn thận. Hy vọng hắn sẽ không nghi ngờ gì.
Lục Thần Hạo nghe ngóng một lúc, không thấy có thêm động tĩnh gì, tiếp tục cất bước. Có lẽ là anh nghĩ nhiều.
Chắc là chuột đánh nhau. Mai bảo quản gia mang thuốc đi bẫy hết mới được.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tuyết Vũ vuốt ngực thở phào, tiếp tục di chuyển về phòng, chỉ còn một đoạn nữa, cô phải nhanh hơn Lục Thần Hạo. Lục Thần Hạo đã đứng trước cửa phòng. Tuyết Vũ cũng vừa vặn đi qua trên cửa.
Anh vươn tay mở cửa, nhưng cửa khóa bên trong rồi.
Anh nhíu mày. Bình thường cô có bao giờ khoá cửa phòng khi ngủ đâu, giờ tự dưng lại giở chứng khóa cửa là sao?
Toàn bộ phòng trong biệt thự này đều có lắp thiết bị cách âm tốt, cho dù có gọi rát họng người bên trong cũng không nghe thấy, chỉ có thể gõ cửa.
Lục Thần Hạo gõ mạnh ba cái.
"..." Tuyết Vũ còn khoảng bốn mét nữa mới tới.
Phòng rộng quá cũng mệt. Chưa bao giờ cô ghét phòng rộng như bây giờ.
Đợi một lát, không thấy động tĩnh gì. Lục Thần Hạo cho rằng cô ngủ say rồi.
Nghĩ vậy, Lục Thần Hạo nhẫn nại gõ mạnh thêm lần nữa.
"." Tuyết Vũ vừa mới tới cửa thông gió. Cô cau mày, âm thầm mắng. Hối cái quỷ gì! Vẫn không thấy cửa mở. Lục Thần Hạo cau chặt mày, dần mất kiên nhẫn. Với một người ngủ tỉnh như Tuyết Vũ, thì với tiếng đập cửa lớn như vậy cô dù đang ngủ say cũng tỉnh chứ.
Anh chợt cảm thấy lo lắng. Lẽ nào cô đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ thế, anh bất chấp bên trong không nghe thấy, vừa gọi vừa đập cửa rầm rầm.
"Trần Tuyết Vũ, mau mở cửa ra."
Tuyết Vũ nhảy xuống khỏi cửa thông gió, lấy cây móc đã chuẩn bị sẵn khều lại cửa thông gió. Tiếng đập cửa ầm ầm khiến cô khẩn trương toát cả mồ hôi. Nếu lâu quá, khả năng hắn phá cửa là hoàn toàn có thể!
Cuối cùng cũng đóng xong cửa thông gió, xác định không để lại dấu vết gì, Tuyết Vũ mới nhanh tay lột bộ đồ màu đen trùm từ đầu tới chân trên người ra, nhét cả đồ lẫn hộp gỗ vào vali của mình ở ngăn tủ dưới, làm rối mái tóc như kiểu người vừa ngủ dậy, tạo cho mình vẻ lờ đờ buồn ngủ, xong mới đi tới mở cửa. May tính cô cẩn thận, đã mặc đồ ngủ từ trước. Vốn tính vừa mở cửa ra sẽ đốp một hai câu khó chịu cho giống. Lại không nghĩ tới, người bên ngoài đang rất sốt ruột đập cửa không ngừng, khi mình mở ra sẽ có hậu quả gì.
Thế nên, cửa phòng vừa được mở ra, người bên ngoài không được báo trước mất thăng bằng, ngã nhào vào trong.
"A..."
Tuyết Vũ chỉ kịp hét lên một tiếng, đã bị Lục Thần Hạo đè bẹp dưới đất. Vậy thì thôi đi, còn môi hôn môi nữa.
Tuyết Vũ không thể tin được, đơ người, trợn mắt nhìn cái bản mặt đang phóng đại trước mắt mình.
Lục Thần Hạo cũng không ngờ tới lại phát sinh tình huống này, đơ toàn tập.
Thời gian tưởng như đứng theo cảnh tượng này.
Một... hai... ba...
Tuyết Vũ tiêu hết tình hình, bừng tỉnh,
"Lục Thần Hạo, tên khốn khiếp nhà anh, đi xuống cho tôi!"
Cô đạp Lục Thần Hạo ra, đấm thêm một phát vào mặt, nhanh như con thoi phi vào trong phòng tắm, chà đôi môi, rửa lấy rửa để, cứ như vừa bị thứ gì đó ghê tởm lắm dính vào.
Mà đối với cô, bị Lục Thần Hạo chạm môi xác thực là điều ghê tởm nhất rồi.
Nhìn ảo ảnh mình trong gương, Tuyết Vũ nghiến răng xiết chặt nắm đấm.
Lục Thần Hạo, tên biến thái. Cô muốn giết hắn! Lục Thần Hạo ở bên ngoài, ăn trọn cú đấm của Tuyết Vũ, bên miệng bầm tím cả một mảng. Anh đi tới trước gương soi, nhìn mà không khỏi bực mình, oan uổng.
Trần Tuyết Vũ ra tay ác thật. Đau cả quai hàm. Anh nghi ngờ cô ta có thật sự là phụ nữ không, sao có thể bạo lực như vậy?
Đây chỉ là một tai nạn thôi. Là cô ta mở cửa không báo trước, chứ có phải anh cố tình lợi dụng đâu, thế mà lại đánh anh ra nông nỗi này. Đồ hung dữ! Có điều, cảm giác chạm vào đôi môi đỏ hồng kia, rất đặc biệt. Vừa mềm mại lại vừa thơm, tới giờ anh vẫn còn cảm nhận được nó.
Lục Thần Hạo bất giác đưa tay lên sờ môi, ngốc si nhìn ảo ảnh mình trong gương, nụ cười cứ thế bay ra từ ánh mắt.
Tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, anh mới giật mình, tỏ ra lạnh lùng tức giận, cố ý quay mặt ra cho cô xem.
Đáng tiếc, Tuyết Vũ phớt lờ, làm như không thấy gì, một đường thẳng leo lên giường, kéo chăn vờ ngủ. Lục Thần Hạo tức trợn trừng mắt. Xem kìa, xem kìa. Có lỡ chạm môi một cái thôi, làm gì ghê vậy. Đánh anh xong không biết hối lỗi, còn bày ra cái bộ mặt lạnh lùng như kiểu mình bị thiệt thòi lớn là sao? Anh mới là người bị thiệt thòi đây này. Anh bực, hừ hừ đi thay đồ, nằm lên phần giường của mình, không thèm để ý cô nữa.
Không khí giữa hai người chưa bao giờ sặc mùi thuốc súng và lúng túng như vậy.
Chiếc gối ôm to đùng dài ngoằng vẫn chưa hết phận sự làm ranh giới ngăn cách. Nhưng nó lại chẳng thể nào ngăn cách được mùi hương trên người Tuyết Vũ lan sang bên kia giường