Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 142



Cô cử ngồi trong bồn tắm như thế, bất động thật lâu, như cây hoa mẫu đơn sắc héo úa.

Rồi cô bỗng bật dậy, lấy đổ mặc vào. Thần thái cũng đã khác hằn hồi nãy, hay nói cách khác là đã trở lại giống như ban đầu, mạnh mẽ, kiêu ngạo, không gi có thể làm cô chùn bước. Cứ như cây hoa mẫu đơn khi nãy đã hồi sinh rồi.

Thất thân với ai thì cũng là thất thân, nghĩ nhiều làm gì cho khổ não. Cô cũng không phải kiểu cổ hủ coi trọng trinh tiết, kiểu liệt nữ gì. Để ý nhiều làm gì. Điều cô quan tâm nhất, chỉ có trà thù mà thôi, ngoài ra, sứt sẹo thân thể một chút cũng chẳng bõ bèn gì. Coi như là bị chó cắn cũng được.

Chuyện này không đáng để cô quan tâm nhiều như vậy. Dù gì thì cô cũng đâu có suy nghĩ sẽ lập gia đình đâu mà lo.

Sửa sang tươm tất, Tuyết Vũ mở cửa đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, đã thấy Thần Hạo quần áo gọn gàng đứng bên ngoài, cô giật mình vô thức lùi ra sau một bước. Bỏ ra một giây lấy lại vẻ kiêu ngạo, ương nganh như mọi khi, Tuyết Vũ mới hẳng giọng: "Anh thích hù ngưoi the à. Đứng ở đây làm cái gì?"

Thần Hạo không để bụng, ngược lại còn cười tươi sà tới ôm lấy eo cô thủ thì bằng cái giọng không thể nổi da gà hơn: "Sao anh lại hù vợ yêu chứ. Anh đang đợi em đi ăn sáng đây mà. Tối hôm qua làm nhiều như vậy chắc em mệt lắm phải không? Vậy để ông xã hộ tổng em đi dùng bữa sáng nhé."

Han lại nhắc tới roi, "Cút!" Tuyết Vũ đen mặt, đầy Thần Hạo ra. càng đẩy, anh càng bẩn tới, cứ như thỏi nam Cô châm vậy. Đã thế còn bày ra vè mặt ủy khuất cứ như mình là người đáng thương chịu thiệt: "Bà xã, em không thể ăn xong chùi mép như vậy được. Đêm qua em là người chủ động dụ dỗ anh đấy, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh."

Mà nói thật, đêm qua anh vẫn chưa ăn no đâu nha. Phải ăn chay gần nửa năm trời, có được xơi một bữa "thịt" nhằm nhò gì. Mười bữa chắc vẫn chưa thòa mãn "thắng em nhỏ" đầu. Nhưng vì đây là lần đầu tiên của cô, không thể làm quá nhiều, anh đành phải nhịn xuống cơn "dói khát" đầy. Chờ khi nào cô khỏe hån, lại tính tiếp.

Chỉ là anh không biết, bữa"thịt" tiếp theo sẽ là khi nào. "Trách nhiệm con khi!" Tuyết Vũ nghiên răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.

Hẳn còn có thể vô si hơn không?

Đổ của hắn chẳng khác nào chiếc giày rách bị dùng đi dùng lại bao nhiêu lần rồi. Còn cô thì là lần đầu đấy. Nói xem ai thiệt hơn ai!?

Nhưng mà, dù không muốn, thì cô vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà thừa nhận rằng, đêm qua là do cô tự động dâng mình. Cho nên, cô đuối lý!

Nhưng cô, sẽ không thừa nhận mình đuối lý đâu.

Tuyết Vũ cong mỗi giảo hoạt như hồ ly, giấu nhẹm đi sự yếu thế của mình, vươn ngón tay trỏ thon dài chạm vào mặt Thần Hạo, sắc bén nói: "Nói tới vấn đề này thì Lục tổng, anh hình như là được lợi nhất nha. Tôi dù sao vẫn là xử nữ, Còn anh thì là hàng đã qua sử dụng. Tôi không nói gì thì thôi, anh ủy khuất cái quần gì. Biển ra cho tôi."

Dứt lời Tuyết Vũ di chuyển ngón tay từ mặt xuống dưới cổ Thần Hao, cuối cùng dừng lại ở vòm ngực rồi dùng sức đẩy mạnh ra.

Thần Hạo vốn đang như bị tiêm thuốc tê bởi kiểu thọc tay của vợ yêu, bất chợt mặt đen xì bởi cụm từ "hàng đã qua sử dụng". Năm chữ này chẳng khác nào mũi dao chọc trúng tim đen của anh, cứng họng

Anh phật ý, nhưng anh... đuối lý.

Sự thật là thế mà...

Tỷ số 1-1!

Tuyết Vũ đắc ý khi trà đũa được ai kia, chẳng thèm xem anh ra làm sao, vừa tách được con đia bảm trên người, bước nhanh về phía cửa.

Lúc Thần Hao lấy lại tinh thần, cô đã sắp khuất sau cảnh cửa rồi. Anh lập tức đuổi theo.

Đuối lý cũng được, vợ vui là chính! Ai đó như tên ngốc si tình nghĩ.

Đoạn, anh đuổi kịp Tuyết Vũ, dùng động tác nhanh nhất, bề ngang người cô lên.

Tuyết Vũ chơi với, phát hoàng, hai tay theo quán tỉnh ôm lấy Thần Hạo, la lên: "Luc Thần Hạo. Anh làm cái gì vậy, mau thà tôi xuống!"

Hắn lại lên cơn động kinh gì nữa thế?

Thần Hạo nào chiu thà cô xuống, mặc kệ cô giay giua, vẫn cười hì hì rất lưu manh: "Đêm qua vận động mạnh như vậy, anh biết em rất mệt. Không cần phải miễn cưỡng đâu, chuyện đi lại cử để anh lo. Anh rất sẵn lòng."

Tuyết Vũ đen mặt lần hai, chi là không cố kháng cự nữa. Với tính của thằng cha này, cô biết hắn sẽ không thả cô xuống đâu. Trừ khi cô dùng võ công.

Nhưng, điều đẩy là không thể! Cô tuyết đối không được để lộ võ nghệ của mình. "Biến thái." Đổi lại sự tức giận bằng hai từ ngắn ngùi,

Tuyết Vũ mặt lạnh quay đi không thèm đôi co với Thần Hạo nữa, để mặc anh bế mình đi.

Hơn nữa, dưới thân cô vẫn khá đau!

Người nào đó thấy cô không giãy giụa, mỉm cười đắc ý, bảo thêm: "Anh cảm thấy vợ nói rất có lý. Anh là đàn ông, sao có thể để vợ chịu trách nhiệm được. Phần này, cứ để anh gánh luôn đi."

Tuyết Vũ trợn trừng mắt, tức không chịu nổi, nghẹn cả một họng. Kim khâu đầu, hiện ra đây cho cô khâu cái miệng thối của hắn vào cái coi. Thổi quá!

Trái lại, Thần Hạo càng sảng khoái. Khi giận, trông vợ anh rất đảng yêu!

Đúng lịch trình, sau bữa sáng Thần Hạo và Tuyết Vũ sẽ chuẩn bị lên máy bay trở về nước.

Trước khi khởi hành, Tuyết Vũ quay trở lại ngôi nhà trên đồi hoa oải hương, lấy bình thủy tinh đựng con cá nhỏ màu đỏ lửa mang theo.

Cô không biết tại sao, nhưng cô rất thích chủ cả nhỏ này, muốn mang nó về củng. Mặc dù biết như vậy là giam lỏng, là tàn nhẫn với chú ta. Còn Thần Hao, anh đã có đủ một Album ảnh của hai người lên tới năm trăm tấm hình rồi.

Tất nhiên, hai người sẽ về nước bằng phi cơ riêng của nhà họ Lục.

Nội thất bên trong chiếc phi cơ không khác gì khách sạn cao cấp, có nhà bếp có quầy bar, phòng ăn, có cả phòng ngủ và cả phòng tiếp khách.

Sau khi lên máy bay, Tuyết Vũ trờ về phòng của mình, không thèm đoái hoài gì tới Thần Hạo.

Mà Thần Hạo cho rằng cô đang xấu hổ. Vì vậy cũng không tới trêu cô nữa, để yên cho cô nghỉ ngơi.

Chuyến bay kéo dài liên tục hơn mười tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc trong buổi đầu giờ chiều. Nhìn đám Hồng Thất tay xách nách mang một đông quà to quà nhò toàn màu đò mận với màu nâu và đen tới trước mặt Thần Hạo, Tuyết Vũ chớp mắt, buột miệng hỏi: "Mấy cái này là cái gì vậy?" "Quà cho ba mẹ và mọi người." Thần Hạo đáp.

Hiện tại Tuyết Vũ vẫn chưa hoàn toàn là vợ anh theo một cách đúng nghĩa. Nên chuyện mua quà cho cả nhà, anh cũng không miễn cưỡng cô. Cái này anh dư sức lo!

Tuyết Vũ nghe vậy không nói gì. Đi du lịch xa, ai chẳng mua quà về tặng cho người thân.

Điều này cô không lạ gì. Cô cũng đã mua cho ba mẹ, Khắc Dương, đám Kim Ngư và cả Bích Trâm, Thể Lân rồi. Chi mỗi người nhà họ Lục là cô không quan tâm, nên không nhớ mà mua thêm.

Có điều, nói như vậy cũng không phải. Phài nói là cô có quà tặng cho họ, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.

Cử chờ đi rồi biết!

Hai người mang đồng quà lên xe, rồi trở về nhà họ

Lục. Lúc này trong nhà chỉ có có bà Lục trang ngồi thơ thần uống trà hồng đào trên ghế sofa.

Nghe bản gia tới báo con trai và con dâu đã về, bà mới lấy lại tinh thần. Chờ Thần Hạo và Tuyết Vũ đi vào, mới hỏi: "Hai con đã về rồi đấy à?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv