Lục Bạch Văn rất biết tận dụng sự đồng cảm kia, vẻ mặt buồn bã, tự trách nói: "Tôi không sao. Chỉ là, cặp nhẫn đã bị cướp đi rồi. Tôi thật thất trách. Tôi biết ăn nói sao với vợ chồng lão Lâm đây?" Để phù hợp vai diễn, ông ta nhìn về phía ngôi "mộ" có di ảnh của Mạc Lâm, ray rứt.
Tuyết Vũ thật tình chỉ muốn vỗ tay hoan hô! Phóng viên B nghe vậy, rất chân thành mà an ủi: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của ông. Mong ông đừng tự trách mình mà ảnh hưởng sức khỏe. Cảnh sát nhất định sẽ tìm được tên tội phạm đó và lấy lại di vật trả lại cho ông thôi. Cô ta sẽ chẳng đi đâu xa được đâu. Tôi thấy mắt hai vị để vậy không ổn. Nên đến bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn."
Phóng viên C gật gù:
"Đúng đấy. Chủ tịch Lục, ông vẫn nên đi kiểm tra mắt trước đi. Ai biết được trong cái thứ bột kia có thứ gì không sạch sẽ không cơ chứ." Các phóng viên còn lại cùng nhao nhao, vẻ mặt nịnh bợ, bảo: "Phải đấy, phải đấy." Như dàn đồng ca mùa Hạ.
Tuy sợ đấy, nhưng âm thanh chết chóc khủng khiếp từ khẩu súng kia vẫn còn vang vọng trong đầu bọn họ. Dù có cho họ thêm mấy lá gan, cũng không ai dám phán xét này nọ với quyền uy với nhà họ Lục. Biết lấy lòng còn có đường sống. Bằng không, khả năng lớn nòng súng kia sẽ hướng vào đầu mình mà "pằng" một phát chết ngắt chứ chả đùa.
Mấy cái gia tộc thế gia này, họ không đùa được đâu.
Tất nhiên, không có bọn họ dặm mỗi người một câu thì người rất yêu quý tính mạng của mình như Lục Bạch Văn vẫn sẽ đi kiểm tra mắt. Đây chỉ là chút kế nhỏ để qua mắt đám phóng viên mà ông ta cho là ngu ngốc, thiểu năng thôi.
Loading...
Nhưng Thần Hạo thì không có ý này. Anh bảo: "Mẹ đưa ba đi kiểm tra đi. Con không sao, con sẽ lại đây xử lý."
Bà Lục và con gái nhìn anh, muốn nói gì đó thì Tuyết Vũ đã nhanh miệng cướp lời trước:
"Sao lại không sao chứ. Chẳng may có chuyện gì thì phải làm sao. Nghe lời em, cùng ba đi kiểm tra đi."
"Đúng đấy, nên đi kiểm tra xem thế nào con ạ.
Không sau này có chuyện gì thì khổ." Bà Lục cũng khuyên.
"Anh Hai nghe lời mẹ, đi kiểm tra đi, chỉ tốn chút thời gian thôi, có nhiều nhặn gì đâu. Ở đây giao cho chú Trấn là được rồi. Đâu cần phải phiền tới anh đâu." Lục Nhược Uyên bồi thêm.
Ông Trấn đứng cách đó không xa nghe thấy nhắc tới mình không khỏi bất bình.
Ông đây cũng bị trúng bột cay đấy. Sao không ai nhắc ông cũng đi kiểm tra với đi, lại bắt ông ở đây xử lý. Ông cũng là người, cũng cần có mắt để tiếp tục sống đấy. Cớ gì mà sức khỏe mắt của hai người họ quan trọng còn ông thì không? Chỉ là, lời này ông ta chỉ có thể gào trong lòng, không có gan nói ra. Phận người làm thì rẻ mạt thế thôi, biết trách ai.
Mỗi người một câu, nhìn vẻ mặt ai cũng lo lắng, nhất là Tuyết Vũ. Thần Hạo không nỡ để cô phiền lòng, đành chiều theo ý cả nhà, cùng ông già đi kiểm tra mắt.
Trước khi cả nhà họ Lục cùng dắt nhau đi, bà Lục không quên đưa cho đám phóng viên mỗi người một cái phong bì dày, gọi là tiền uống nước. Rồi thì cái gì cũng dễ dàng hơn.
Lục Bạch Văn cũng chẳng quan tâm gì tới mắt tâm phúc của mình. Ông ta dặn ông Trấn mấy điều, để lại hai vệ sĩ rồi rời đi.
Đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi nghĩa trang. Đám phóng viên thì có người ở lại tiếp tục chờ cảnh sát tới lấy tin. Có người theo chân nhà họ Lục đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc, sự huyên náo ồn ào đã không còn. Nghĩa trang hiu quạnh chỉ còn lại ông Trần và hai người vệ sĩ, không ai nói với ai, coi như nơi này đã được trả lại vẻ u tịch, lạnh lẽo, yên ắng hơn phân nửa.
Trước khi cùng Thần Hạo lên xe, Tuyết Vũ quay lại nhìn nghĩa trang một lần nữa. Ba ngôi mộ kia chôn thứ gì, cô nhất định sẽ quay trở lại kiểm tra. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì không được. Giờ quay trở lại đó chả khác nào tự đào hố chôn mình.
Còn Lục Khang Dụ, khi cả nhà lên xe hết rồi, hắn vẫn đứng bên ngoài, bảo:
"Mẹ và anh chị đưa ba đi kiểm tra nha. Con có việc bận rồi, phải đến công ty đây." Hắn nói xong chẳng chờ người lớn đáp lại, xoay người chạy tót lên xe của mình như có ma đuổi, phóng vù đi luôn.
Bà Lục lắc đầu, phàn nàn theo: "Cái thắng này, mình bị vậy mà nó còn có tâm trạng lo làm việc khác được. Con với chả cái!"
"Kệ nó đi. Anh cũng không bị gì nặng." Lục Bạch Văn phất tay.
Chỉ cần nó chịu khó, chăm chỉ không đàn đúm chơi bời với đám bạn hư hỏng là ông yên tâm rồi. Mà ông ta đâu có biết, cậu con út nhà mình bỏ đi vội vàng như vậy là vì hắn lên cơn nghiện rồi, cần phải bổ sung gấp.
Mắt của Lục Bạch Văn không sao. Mắt Thần Hạo tất nhiên sẽ không việc gì.
Nghe bác sĩ báo cáo kết quả, bà Lục mới yên tâm hạ nỗi lo xuống. Cả nhà họ Lục lại một đoàn náo nhiệt rời khỏi bệnh viện trở về nhà.
Chỉ có Tuyết Vũ biết, Lục Bạch Văn đã trúng độc rồi. Còn Lục Thần Hạo thì không, thứ bột hắn dính thật sự chỉ là bột cay chính cống không pha tạp chất.
Loại thuốc Leen trộn trong bột cay là tinh chất của hạt quả cà Datura stramonium. Đây cũng được coi là loại thuốc quý, nhưng nếu sử dụng không đúng cách có thể gây tình trạng ngộ độc. Người trúng độc lâu ngày sẽ tử vong. Hoặc, có một cách cao siêu hơn, nếu biết sử dụng thì người trúng độc sẽ sống không bằng chết.
Các cơ quan nội tạng chỉ bị ảnh hưởng nặng, như giãn phế quản, tim đập nhanh, giảm tiết dịch cơ thể, thần kinh trung ương bị tê liệt, gây ảo giác và mê sảng. Trong thời gian dài không được giải độc, độc sẽ phát tác thường xuyên, hành hạ nạn nhân sống vật vã, sống không được, chết không xong. Điểm chết người ở đây là, dùng phương pháp thông thường thì không bác sĩ nào có thể phát hiện ra được. Thậm chí càng để lâu ngày, đến khi độc tính phát tác, càng không thể tìm ra nguyên nhân là gì. Vì khi ấy độc đã hòa với máu nạn nhân rồi. Đây là cách trừng phạt cuối cùng cô để dành cho ông ta.
Dù vậy, Tuyết Vũ chẳng thể nào hả hê nổi. Hôm nay, vẫn là ngày giỗ của ba mẹ và em gái cô đấy. Cùng người nhà họ Lục về biệt thự, sắp xếp mọi thứ xong, cô lấy cớ về nhà mẹ, một mình chạy xe ra ngoài, đến biệt thự riêng của Khắc Dương. Khi chạy chiếc xe ra khỏi cổng lớn nhà họ Lục, cũng là lúc Tuyết Vũ trở về với con người thật của mình. Căm thù, đau đớn, yếu đuối, bị tổn thương nặng nề với từng vết thương chồng chất lên nhau. Hai tay cô xiết chặt vô-lăng. Đôi mắt căm hận vì đỏ ngầu chảy lệ dài nhìn chằm chằm phía trước tưởng như Lục Bạch Văn đang ở đầu xe mà lao tới, đâm nát tươm cơ thể bẩn thỉu ghê tởm của ông ta. Mặc kệ nước mắt chảy ra, cô không hề có ý muốn lau. Cho dù có chảy cạn tuyến lệ trong người cô, thì cũng không bằng sự đau đớn thống khổ cô đã chịu đựng.
Cô nhớ ba. Cô nhớ mẹ. Cô nhớ đứa em gái bốn tuổi. Và nhớ đứa em trai chưa kịp chào đời. Cô nhớ đêm ba mẹ và em gái bị sát hại. Nhớ khi mình cầm tấm hình gia đình mới chụp sang thư phòng tìm ba bị mẹ chặn lại, nói:
"Tường Lam, chúng ta chơi trốn tìm nhé. Ba sẽ là người tìm."