Tư Minh đang ngồi ở quầy bar, cầm một chiếc ly trong suốt. Ánh sáng mờ ảo chớp lóe không ngừng lướt lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét vô cùng thâm thúy.
Lúc vành ly sắp chạm vào môi, đột nhiên một cánh tay thon dài vươn ra trước mặt đoạt lấy nó.
Tư Minh ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Kính Huy đang nghiêng người tựa vào quầy bar, lười biếng đong đưa ly rượu vừa cướp được.
“Độ cồn của loại này quá nhỏ, không thích hợp với anh.” Nhận thấy ánh mắt của đối phương rơi trên người mình, hắn cười khẽ, “Chi bằng tôi thay anh chọn một ít sản phẩm mới của quán, chịu không?”
Tư Minh nhếch nhẹ khóe môi: “Tùy cậu.”
Chỉ chờ có thế, Diệp Kính Huy nháy mắt với anh chàng bartender trẻ tuổi.
Một lát sau, trước mặt Tư Minh bày ra bảy chiếc ly được sắp xếp cực kì chỉnh tề.
Chất lỏng trong ly thay đổi dần màu sắc. Đỏ, cam, vàng, xanh lá, chàm, xanh lam, tím, bảy thứ màu dưới ánh sáng của đèn cực kỳ đẹp mắt, dù nhìn từ trái hay phải cũng đều giống hệt cầu vồng nhân tạo.
“Đây là cầu vồng bảy sắc quán mới chế biến, mỗi ly đại diện cho những lời chúc khác nhau. Bình an, khỏe mạnh, tài phú, và cả tình yêu.” Diệp Kính Huy mỉm cười giải thích.
Tư Minh có vẻ rất hứng thú, ánh mắt anh thản nhiên đảo qua mấy chiếc ly: “Phải uống cạn toàn bộ sao?”
“Vậy cần xem thử tửu lượng của anh đã.”
Tư Minh điềm tĩnh nâng ly rượu thứ nhất, đường cong duyên dáng nơi chiếc ly phản chiếu thứ ánh sáng của ngọc lưu ly, chất lỏng đỏ thẫm càng tôn lên sự thon dài mạnh mẽ của những ngón tay anh.Chiếc ly chậm rãi chạm vào môi, anh nhấp nhẹ một ngụm: “Hương vị khá ngon. Rượu Brandy từ năm 80, cùng tuổi với tôi.”
Diệp Kính Huy bật cười: “Anh thật biết hàng.”
“Tôi rất thích loại rượu đó, sau này ướp đá thì sẽ ngon hơn.” Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu uống hết ly rượu đầu tiên.
Sau đó anh lại cầm lấy chiếc ly thứ hai.
“Đây là
Cognac
ít nhất bốn mươi năm, cũng không dễ dàng mua được trên thị trường.”
Ly thứ ba.
“
Vodka
, hương vị hơi đậm một chút.”
Diệp Kính Huy chung quy không cười nổi.
Lúc cầm đến chiếc ly thứ tư, Tư Minh đột nhiên ngoảnh sang hỏi: “Cậu đã từng say chưa?”
“Rất hiếm khi.”
“Tôi thật sự muốn thấy bộ dạng khi uống rượu của cậu.”
“Nếu đây là yêu cầu của anh….” Hắn cầm lấy chiếc ly thứ năm, “Tôi có thể liều mình tiếp quân tử.”
[người xuất chúng]
“Không cần.” Tư Minh đột nhiên buông ly rượu, nghiêng đầu bình thản chú mục vào hắn, “Lúc này tỉnh táo sẽ tốt hơn.”
“Hở?”
Nhưng anh không hề trả lời, chỉ đứng dậy đề nghị: “Ra ngoài tâm sự đi, nơi này hơi oi bức.”
Diệp Kính Huy cười xấu xa: “Nếu muốn đem tôi ra ngoài phải trả phí khác.”
Tư Minh ung dung hỏi: “Quản lý nơi này là ai?”
Nghe thấy thế, chú Chung từ trong quầy bar chầm chậm đi tới, khom người lịch sự đáp: “Ngài Tư có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Tư Minh rút thẻ trong ví ra, khẽ khàng đặt lên quầy bar: “Tôi muốn dẫn cậu ta ra ngoài ba ngày, tất cả chi phí ông tự lấy.”
Chú Chung ngẩng lên nhìn Diệp Kính Huy, rồi gật đầu cười: “Được.”
Diệp Kính Huy lập tức nháy mắt với ông:
Nếu bảo chúng ta tự mình rút, vậy không cần khách khí với anh ta, lợn béo tự đưa lên cửa thì nào có đạo lý không làm thịt?
. . . . . .
Diệp Kính Huy liếc mắt đã thấy chiếc BMWs màu đen ngay đằng sau, đèn xe ngày đó bị hắn đâm nứt đã được thay mới.
Tư Minh mở cửa xe giúp hắn, Diệp Kính Huy cũng tự nhiên ngồi xuống.
Xe vững vàng chạy trên con đường lớn, anh chuyển nhẹ tay lái, tùy ý vượt qua hết chiếc này đến chiếc khác. Đèn đường xuyên qua lớp kính xe chiếu vào, làm cho gương mặt ai cũng biến hóa thành những mảng màu mĩ lệ.Ở ngã tư đường gặp đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại.
Tư Minh đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Thắt lưng còn đau không?”
Diệp Kính Huy cười: “Không đau.”
Anh cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Trong không khí dường như có loại tình ý mơ hồ quẩn quanh. Khoang xe kín mít, tiếng hít thở liên tiếp của hai người mang theo mùi cám dỗ trí mạng.
Cả hai lại không hề động đậy mà chỉ lẳng lặng nhìn nhau, ngắm gương mặt bản thân phản chiếu trong đôi con ngươi đen bóng của đối phương. Thật lâu sau, họ đồng thời mỉm cười.
Không ai biết kẻ đối diện vì sao lại cười, chỉ là loại ăn ý kỳ diệu này dường như trong nháy mắt đã kéo khoảng cách gần hơn.
Diệp Kính Huy tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay gối lên sau đầu, lười biếng nói: “Nên lái xe thôi.”
Đèn đỏ đã sớm chuyển xanh, chiếc BMWs vẫn đứng im lìm giữa đường cản trở mấy chiếc xe lớn phía sau, bên tai tràn ngập tiếng còi xe réo vang inh ỏi. Nhìn thấy ánh nhìn khinh bỉ của tài xế chiếc xe vừa vọt qua, khóe môi lạnh lùng của Tư Minh hơi nhếch lên.
Xe lại khởi động rẽ vào một con đường nhỏ ít xe khác.
“Bố mẹ tôi đều đã qua đời. Cậu thì sao, trong nhà còn người thân không?” Tư Minh thuận miệng hỏi.
“Không.”
“Từng đi học chưa?”
“Tiểu học.”
“Sao lại đến mấy chỗ như Crazy làm việc?”
“Không có tiền.”
“Muốn thoát khỏi nơi đó không? Có lẽ tôi giúp được.”
Diệp Kính Huy ngồi thẳng dậy, nhìn Tư Minh: “Anh là đặc vụ chuyên điều tra?”
“Hử.” Tư Minh cười, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn biết về cậu nhiều hơn một chút.”
Diệp Kính Huy cũng cười đáp trả: “Chúng ta có thể đổi địa điểm, tiến hành loại tìm hiểu cực kì có tính ‘thâm nhập’.”
“Ví dụ như?”
“Khách sạn.”
Sắc mặt Tư Minh sa sầm, dừng xe ngay ở bên đường.
“Ồ, thì ra anh không thích khách sạn.” Diệp Kính Huy nhích lại gần, tay khoác lên vai rồi ám muội nói sát bên tai anh, “Hay là muốn chơi dã chiến?”
Thấy Tư Minh vẫn bình thản không chịu hé môi, hắn nhún vai, cười nói: “Đã chọn tôi còn để thẻ lại, ông chủ có thể sẽ tính anh một số tiền rất lớn. Đừng bảo anh chỉ muốn tán dóc với tôi thôi đấy?”
Tư Minh nhíu mày lại: “Cậu có thể xem như tôi đang giả vờ.”
Sự tĩnh lặng bao trùm không khí một hồi lâu.
“Vậy không cần giả vờ.” Diệp Kính Huy đặt tay lên cổ ma xát hầu kết của Tư Minh, đột nhiên cười thâm hiểm kéo caravat của anh, ngón tay thon nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo sơ mi, một mảng ngực màu mật ong rắn chắc tức khắc hiện ra trước mắt.Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại: “Anh đã thanh toán xong tiền rồi, chúng ta vẫn nên trực tiếp một chút đi. . . . . .”
Dứt lời, hắn tìm kiếm những nơi mẫn cảm của anh.
Thế nhưng ngón tay bỗng dưng bị một cỗ lực mạnh mẽ gạt đi!
“Tôi không thích bị người khác nắm trong tay.” Tư Minh thong thả nói xong thì đẩy hắn ra, cài lại áo sơ mi của mình.
Diệp Kính Huy bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế: “Vậy anh chủ động đi.” Hắn nheo mắt lại nhìn anh, bày ra dáng vẻ mặc cho anh xử lý.
“Gấp cái gì.” Tư Minh thản nhiên nói, “Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
. . . . . .
Thế nhưng anh không hề có bất cứ động tác suồng sã nào, chỉ khoan thai khởi động xe.
Tay lái vừa chuyển, lốp xe và mặt đất phát ra thanh âm cọ xát se sẽ, chiếc BMWs đen bóng chở hai người chậm rãi chìm vào giữa màn đêm.
Không lâu sau, xe ngừng lại, cách đó không xa là bảng hiệu sáng rực của quán bar Crazy.
“Đến rồi.” Tư Minh lại gần cởi dây an toàn cho Diệp Kính Huy, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khóe miệng Diệp Kính Huy khẽ co giật, chỉ biết mở cửa xuống xe: “Cám ơn.”
Không ngờ gã này đánh xe đủ một vòng rồi lại đuổi hắn về chỗ cũ?
Chọn MB hồng bài, vậy mà chỉ tán gẫu vài câu rồi lập tức đá đi, đầu óc bình thường, cũng chẳng phải có tiền không chỗ tiêu xài, ngược lại giống như đang tiến hành thứ kế hoạch gì đó, trấn tĩnh tự nhiên, chính trực ngay thẳng
[1]
, trước sau vẫn luôn là kiểu biểu cảm và ngữ điệu bình thản.
Thâm trầm như thế, phải chăng anh ta đã biết danh tính hắn? Hoặc là muốn đùa giỡn?
Diệp Kính Huy bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, vốn muốn giả trang thành MB trêu đùa anh, hiện giờ lại có loại ảo giác giống như bản thân mới là con mồi bị anh theo dõi. Đặc biệt khi bị ánh mắt sâu thẳm của anh lặng lẽ quan sát, hắn sẽ có loại cảm giác ớn lạnh nảy sinh từ tận đáy lòng.
Diệp Kính Huy cũng không thích phỏng đoán tâm tư người khác, càng không muốn trêu chọc những kẻ bí hiểm, hắn có chút hứng thú với người đàn ông họ Tư kia nên muốn đùa giỡn một hồi, chỉ như thế mà thôi.
Nếu mèo nhìn thấy một con chuột khác thường lắc lư đi lại trước mặt mình, nhất định sẽ muốn bắt nó lại trêu đùa một phen, hành động ấy cũng không phải do thích con chuột kia bao nhiêu, bất quá chỉ là bản năng của loài mèo.
Lại không nghĩ rằng chú chuột đó là do hổ dữ biến hóa.
Hiện giờ xem ra lỡ nhổ râu bên mép hổ dữ, cho dù muốn thả ra cũng phải nhìn nó có đồng ý hay không.
. . . . . .
Sau khi trở về quán, vừa liếc mắt đã thấy Tiêu Dật đang tựa vào quầy bar tán tỉnh một hồng bài, Diệp Kính Huy nhìn y rồi xoay người đi thẳng đến thang máy.“Ông chủ đã về?” Chú Chung ân cần thăm hỏi.
“Ừm.” Diệp Kính Huy ra hiệu muốn chú Chung đi theo, hai người cùng nhau tiến vào thang máy.
‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy đóng, lúc này Diệp Kính Huy mới hỏi: “Mấy ngày tôi xuất ngoại, trong quán có điều gì………bất thường không?”
“Ý ông chủ là . . . . .”
“À, chuyện tôi kí thác ảnh chụp, vì sao bố tôi lại biết.” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp, “Có phải A Tề không?”
Chú Chung gật gật đầu, lấy ra một cái DVCAM tùy thân, “Băng ghi hình này là tôi phái người theo dõi cậu ta rồi quay được, ông chủ xem thử đi.”
Thang máy lên tới lầu ba, Diệp Kính Huy dẫn theo chú Chung vào phòng, biếng nhác tựa trên sô pha cầm lấy điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Màn hình thật lớn trên tường hiện ra hình ảnh, tuy rằng góc quay không được rõ ràng lắm nhưng vẫn phân biệt rõ ràng gương mặt của từng người. Cậu thiếu niên trong đoạn phim sở hữu một đôi mắt đen láy, đang ngồi ở góc đường bồn chồn chờ đợi điều gì đó. Rất nhanh, một chiếc xe Jaguar màu bạc chạy về hướng cậu, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông, thiếu niên kia nhẹ nhàng đến gần, mặc cho anh ta nâng cằm cậu lên hôn nồng nhiệt. Trên mặt cậu hiện lên hai mảng hồng nhạt, sau đó chui vào xe, xe chậm rãi chìm vào giữa bóng đêm.
Diệp Kính Huy nheo mắt lại, quay ngược thước phim về trước, dừng hình ảnh ở cảnh hai người đang hôn nhau.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Ông chủ tìm em?” Người vừa bước vào chính là A Tề, nụ cười trên mặt cậu bỗng dưng cứng đờ trong khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh trên TV.
Thiếu niên trên màn hình đang nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi má bởi vì ngượng ngùng mà ánh lên hai mảnh hồng nhạt xinh đẹp, lông mi dày hơi rung rung, hai tay nắm chặt vai người đàn ông kia.
Diệp Kính Huy cười khẽ: “A Tề, hình dáng của người này thật giống cậu.”
A Tề lặng thinh không đáp.
Thật lâu sau, hắn mới cười tủm tỉm quan sát cậu: “A Tề, người phản bội anh sẽ không có kết cục tốt đâu, cậu quên rồi?” Ngữ điệu phảng phất mùi dụ dỗ, nhưng ở âm cuối nháy mắt trở nên lạnh như băng!
“. . . . . . Không có ạ.” A Tề gục đầu xuống.
Diệp Kính Huy dựa vào sô pha, nhàn nhã uống ngụm trà: “Không định nói lý do sao?”
“Em. . . . . . thích anh ấy.”
“Ồ.” Diệp Kính Huy cười khẽ, “Thích gã ta à?”
“Em. . . . . .”
“Cậu đi theo anh nhiều năm rồi, hẳn không còn khờ dại như vậy chứ.” Diệp Kính Huy cười rất tà ác, “Chẳng phải đã dặn cậu rồi sao? Người động tâm chân thành thường sẽ chết thảm nhất.”
Yên lặng một lát, A Tề cúi đầu nói: “Xin lỗi, là em lộ ra hành tung của anh với anh ấy, cũng là em nghe theo chỉ thị của anh ấy gửi ảnh chụp cho bố anh.”“Cậu quen gã bao lâu rồi?”
“Năm tháng.”
“Cậu đi theo tôi, ít nhất là năm năm rồi nhỉ.”
Bầu không khí im ắng chậm rãi trôi qua.
Diệp Kính Huy đột nhiên cười đểu: “Roi da anh đặt làm ở Nhật là cậu ký nhận?”
A Tề gục đầu xuống: “Vâng!”
“Còn chưa dùng qua, quả thật là đáng tiếc.”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đứng dậy nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng túm chiếc roi da đỏ sẫm treo trên tường, cười: “Chi bằng chúng ta làm thực nghiệm thử, thế nào?”