Ánh trăng treo trên cành khô, sao đêm gãi rát, Trịnh Hiểu cuối cùng cũng trở về phòng nhỏ của mình. Ngọn nến trong phòng đã sớm được nô bộc thắp lên. Ban đêm ở Nam Cương thực sự rất lạnh, lạnh đến thần kỳ dù trong phòng đã dốt lên bếp than sưởi ấm. Nô bộc bưng đồ ăn tới đặt trên bàn, hắn ngồi xuống gấp từng miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai không cảm nhận mùi vị gì, chỉ thấy lòng trống vắng kỳ lạ. Bất quá nếu không ăn chỉ sợ chịu không nổi hàn khí ban đêm ở đây, còn phải bảo dưỡng thân thể cho tốt để trả lại cho người kia nữa chứ. Nghĩ vậy hắn từ từ nhai, cố gắn ăn cho xong bữa cơm này. Ăn được một nửa đã no rồi.
Rửa mặt và tay vừa định đi ngủ, bên ngoài cư nhiên có người gõ cửa, Trịnh Hiểu bước đến mở ra, người tiến vào là Hắc Ưng, còn dẫn theo một ám vệ dáng dấp cường tráng cao to khoẻ mạnh, bước vào phòng liền đi đến thay củi thêm lửa vào lò cho hắn. Hắc Ưng chú ý thấy Trịnh Hiểu ánh mắt nhìn mình kinh ngạc, liền bước đến cúi đầu hành lễ:
“Bạch công tử, trước kia là ta không có mắt nhìn mạo phạm ngươi, Hắc Ưng này nhận định đúng sai rõ ràng, bản thân sai liền đến một lời xin lỗi… Ta đã nghe giáo chủ nói lại, nếu quả thật có người âm thầm hạ độc giáo chủ Hắc Ưng ta là người đầu tiên giết chết hắn.”
Trịnh Hiểu nghe hắn ngữ khí nghiêm túc, lường trước được chuyện điều tra này lành ít dữ nhiều, làm không ra lẽ người chết có khi lại là hắn, thở dài không khỏi cười khổ.
“Trước tiên các ngươi nên giữ kín đừng đả thảo kinh xà, tốt nhất là bảo vệ giáo chủ, còn phải giải độc cho y.”
Hắc Ưng gật đầu, lại nói:
“Độc Vương trước đó đã là thân tính của giáo chủ nhưng vì hắn lạm dụng tín nhiệm tâm địa ác độc dùng người để thử dược, hại rất nhiều giáo đồ thiệt mạng, người còn sống thì thành phế vật, nên bị giáo chủ nghiêm khắc trách phạt, hắn đã hứa với giáo chủ không tái phạm, sau đó chỉ ở trong dược phòng bào chế thuốc không ra ngoài nửa bước… Nếu hắn là chủ mưu trong chuyện này cũng thật to gan, nhưng dược của giáo chủ trước khi uống đều dùng ngân châm thử qua không thấy có vấn đề gì.”
“Ngân châm thử độc được dùng lâu dài khó tránh không còn tác dụng, huống hồ có vài loại độc dược dù có dùng ngân châm cũng không thể thử ra, đối với một người dụng độc thuộc dạng cao thủ như Độc Vương, ngươi nói xem há có thể dễ dàng để cho người ta phát hiện, mỗi ngày một ít trâu lành cũng thành trâu què.”
Hắn lời nói êm tai, thần sắc ôn nhã, tự nhiên mà toát ra một cỗ tự tin làm cho người khác không khỏi không tin tưởng cùng kính phục. Khuôn mặt Hắc Ưng ửng đỏ, biết kiến thức mình so với người này kém xa, có nói nữa cũng chỉ thêm chê cười.
"Tại hạ chỉ là một ám vệ, không thể so với Bạch công tử học vấn uyên thâm, chê cười rồi."
Trịnh Hiểu đi đến bàn lấy giấy bút viết vài chữ sau đó đưa cho Hắc Ưng.
“Người làm theo những gì ta viết trong giấy, mỗi ngày cho giáo chủ uống. Còn dược Độc Vương đưa đến ngươi cứ cho mang vào phòng giáo chủ rồi đổ vào chậu cây trong góc phòng.”
Hắc Ưng nhìn mảnh giấy trong tay khó hiểu nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
“Những thứ này có thể giải độc được sao?”
“Uống sữa cùng lòng trắng trứng để kết hợp với thủy ngân trong cơ thể thành hợp chất khó hấp thu, đồng thời có tác dụng bảo vệ niêm mạc đường tiêu hóa. Một canh giờ sau uống thêm nước sắc đậu xanh, trong mấy ngày liền sẽ giải được thuỷ ngân trong người, đây chỉ là tạm thời giải độc thuỷ ngân mà mấy ngày trước giáo chủ ngươi uống phải. Còn chất độc lâu ngày trong thân thể y phải biết đó là loại độc gì mới tìm thuốc thích hợp mà giải. Đúng bệnh đúng thuốc không thể nóng vội.”
Hắc Ưng tuy không hiểu những gì hắn nói nhưng lông mày giãn ra, ánh mắt thăm trầm nhìn Trịnh Hiểu. Hắn ngày hôm nay đứng ngoài cửa phòng giáo chủ đã nghe được những gì Trịnh Hiểu nói với Khả Nham, biểu lộ một tay y thuật không tầm thường, càng cảm thấy Trịnh Hiểu tuyệt không phải là tiểu tử chỉ biết khua môi múa mép đấu võ mồm, mà là người tài chí có thừa, chỉ nhìn phong thái cách nói chuyện thôi cũng là khí chất hơn người. Hắc Ưng trong lòng lại thêm vài phần coi trọng. Biết đối phương là người thâm tàn bất lộ, hắn tất nhiên cũng thu liễm tâm tình, dùng giọng dịu kính trọng mà nói chuyện.
“Bạch công tử ta sẽ làm theo những gì ngươi nói.”
Hắn gọi ám vệ đi cùng lúc nảy lại nói.
“Đây là Thập Nhị một trong mười hai cao thủ của bổn giáo, giáo chủ muốn hắn ở đây bảo vệ ngươi, thế lực của Độc Vương không phải nhỏ, hắn lại giỏi dụng độc nên để đề phòng bất trắc ngươi đi đâu Thập Nhị sẽ theo sau.”
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ta biết rồi.” Hắn lại nói thêm.
“Hắc Ưng, ngươi có thể mang cho ta một số loại dược liệu được không? Những loại có khả năng làm người hôn mê càng nhanh càng tốt.”
“Được, nếu ngươi cần gì thêm liền ghi ra giấy sau đó ta sẽ cho người đem đến.”
Trịnh Hiểu mỉm cười, “Đa tạ.”
Hắc Ưng cúi đầu hành lễ sau đó liền rời đi.
Nhân sinh trên đời, phải biết tri ân mà báo đáp, tận lực cũng không chỉ là vì muốn người khác biết mình giỏi, mà có thể xem như bằng hữu giúp nhau. Trịnh Hiểu hắn kiếp trước cho dù bị lừa gạt thê thảm nhưng trong lòng ý niệm muốn giúp đỡ người khác vẫn luôn tồn tại, nếu có thể trong khả năng thì tuyệt không chối từ.
********
Những ngày kế tiếp tất cả vẫn diễn ra bình thường như dự định, mỗi buổi tối Trịnh Hiểu đều cùng ám vệ đến hành cung của Khả Nham. Hôm nay bầu trời trong vắt ngay cả một phiến mây cũng không thấy, Trịnh Hiểu ở trong phòng cả ngày nghiên cứu chế dược đến tối mới xong, hắn trong lòng cực kỳ vui vẻ vì cuối cùng cũng thành công chế ra một loại mê dược rất đặc biệt vừa dùng thử trên người Thập Nhị, người mới ngửi đã ngã ra ngủ say như chết, thế là hắn quyết định đi đến hành cung của Khả Nham báo cho y biết kế hoạch có thể bắt đầu tiến hành.
Hắn bước ra cửa mắt thấy sắc trời dần dần ảm đạm, thay vào là màn đêm tối, Trịnh Hiểu khẽ thở dài một hơi lơ đãng quay đầu định về phòng ngày mai mới đi gặp Khả Nham. Bỗng nhiên phát hiện thân ảnh cao lớn của ai đó đã đứng cạnh cửa từ lúc nào, dọa hắn kêu to một tiếng.
"Giáo chủ, ngươi đến đây từ lúc nào?"
"Ta ở ngoài cửa đứng từ lúc ngươi miệng cười không khép mà mở cửa bước ra lại không phát hiện thấy ta, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Khả Nham không đáp mà hỏi lại, mang theo ý cười nhàn nhạt trêu chọc bước vào phòng kéo ghế ngồi xuống. Trịnh Hiểu cũng quay người đi vào đóng cửa lại, hắn bước đến mỉm cười.
“Ngươi trong thần sắc tốt lên rất nhiều rồi.”
Khả Nham gật đầu, “Cũng nhờ cách của ngươi.” Y thở dài nói,”Chậu cây trong phòng ta mấy bữa uống dược, hôm nay đã héo khô đến cái lá cũng không còn, xác định đã chết… Trong lòng Độc Vương cũng nghĩ ta hôm nay không qua khỏi một đêm này.”
Trịnh Hiểu miệng phát ra vài tiếng cười nhẹ nhìn giáo chủ đang ngồi uống trà.
“Vậy sao còn đến đây? Không về hành cung mà giả chết dẫn sói vào ổ.”
Khả Nham bỗng đứng lên bước đến gần hắn, đôi mắt đen thâm sâu nhìn người trước mặt. Chỉ im lặng, một lúc sau y thò tay vào ngực lấy ra lệnh bài nhét vào tay hắn, nỗ lực áp chế tia rung động xuống đáy lòng, thấp giọng nói:
“Ngày may, nếu như có gì bất trắc, ngươi cầm lệnh bài thoát thân trước, dù sao đây cũng là thanh lý môn hộ nội tình trong ma giáo không liên can gì đến ngươi, ta không muốn ngươi gặp thương tổn.”
Trịnh Hiểu nhìn Khả Nham rất tự nhiên ung dung nhếch mép cười, không hề chịu ảnh hưởng bởi tâm tình đang nổi sóng của y, vẫn bình tĩnh gật đầu tiếp nhận lệnh bài sau đó để xuống bàn gỗ, hắn nói:
“Khả giáo chủ, ngươi xem ta là gì?... Ta không quan tâm, nhưng ta là người đã làm thì sẽ làm đến cùng, đã hứa giúp thì sẽ tận lực. Đa tạ ngươi đã thả ta đi, nhưng từ lúc gặp ngươi trong biệt viện cũ nát, một thân một mình chật vật chống chọi trong đau đớn, ta đã xem ngươi là bằng hữu rồi, muốn cứu ngươi thoát khỏi nơi giam cầm cũng như hiện tại muốn giúp ngươi bài trừ kẻ thủ ác… Tiểu Khả, ngươi cứ cho là ta ở lại xem kịch cũng được.”
Hai từ 'Tiểu Khả' từ miệng tên này nghe sao mà ngọt ngào quá đỗi, Khả Kham hai hàng lông mày bên trong mặt nạ khẽ nhếch lên lại hạ xuống, không tự chủ mà bật cười, cái người này sao lại làm tâm y không thể nói chuyện một cách bình tĩnh được, thật đúng là không đem uy nghiêm giáo chủ của y để vào mắt chút nào mà. Khả Nham tiến lên một bước lột xuống mặt nạ, bàn tay níu lấy tay Trịnh Hiểu kéo hắn vào trong ngực, cúi đầu ngăn chặn cái miệng của hắn. Y hoàn toàn dựa vào bản năng mà nắm lấy cằm rồi hung hăng hôn lên, không rõ là hôn môi hay là gặm cắn, y chỉ mơ hồ dâng lên một loại mong muốn, cứ như thế mà đem người này yêu thương cùng ôm ấp trong lòng.