14/12/2021
_________________________________________
Tác giả: Toàn cơ phu nhân
Nguồn convert: koanchay.com
Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy
CHƯƠNG 4
Cố Hà không sai biệt lắm có thể xác nhận Tiêu Dực không phải là trọng sinh.
Sáu năm sớm chiều chung sống, ngày đêm bên cạnh, bọn họ đều quá quen thuộc lẫn nhau.
Một người dù có ngụy trang như thế nào, ánh mắt luôn không thể thay đổi được.
Ánh mắt Tiêu Dực năm hai mươi tuổi nhìn y luôn là chuyên chú mà nóng bỏng, cặp mắt kia gắt gao dính vào trên người mình; đôi mắt Tiêu Dực năm mười lăm tuổi quá sạch sẽ, mang theo ngưỡng mộ, tựa như một đệ tử bất kỳ tràn ngập kính trọng đối với một tiền bối.
Đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm bản thân, trong ánh mắt tựa hồ còn mang theo một tia ôn nhu hâm mộ.
Như vậy cũng chỉ có bản thân mang theo ký ức kiếp trước lướt núi đạp nước mà đến.
Để Tiêu Dực ở Yên Vân Đài luyện kiếm, một mình Cố Hà đi đến Tàng Kinh Các.
Bản thân mình sống lại một đời giống như một thứ gì đó mắc ở trong cổ họng y, nuốt không xuống, phun không ra, làm người khó chịu. .
||||| Truyện đề cử: Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu |||||
Chuyện này làm bí mật, ai y cũng không thể nói ra, chính mình chỉ có thể lặng lẽ đi tra xét.
Sách như biển mênh mông, lịch sử chìm nổi, chỉ cần là người làm, sẽ luôn lưu lại dấu vết, kết quả đời trước quá khổ, y không nghĩ nhấm nháp lại một lần nữa.
Đẩy cửa Tàng Kinh Các ra, hơi thở văn hóa xưa cũ xen lẫn với bụi bặm dưới ánh mặt trời ập vào trước mặt.
Thương Lãng Các đã thành lập ngàn năm, lâu hơn bất kỳ một triều đại này, từ bên trong toàn sách là sách cổ tìm được tin tức mình muốn là không dễ, nó tựa như một hồ trai, ngươi đến từng bước từng bước lột ra mới biết được viên trân châu mình muốn rốt cuộc giấu ở nơi nào.
Mà viên trân châu khó tìm này, Cố Hà đã tìm suốt hai năm.
Nhưng trong lòng y luôn có một thanh âm nói cho chính mình phải có được kết quả.
Quả nhiên!
"Thời cổ tồn tại một phương pháp 《 hạp mộng 》, sau khi tu luyện, lấy tu vi Độ Kiếp hậu kỳ làm dẫn, dùng máu đầu tim có thể làm cho một người chết hoặc sống nghịch chuyển thời không, lưu giữ ký ức trở lại thời bao nhiêu năm trước còn sống hoặc lúc mới sinh. Mà người thi pháp ở trải qua thời gian thi pháp lần nữa sẽ gặp phải thiên kiếp, không kể sống chết."
Cố Hà lại vội vàng lật sau vài tờ, quả nhiên không có bóng dáng tâm pháp《 hạp mộng 》, cũng may không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, cuối cùng có một hàng tám chữ to làm người chú ý:
"Ở nơi cực bắc, tàn tích Côn Luân."
"Tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, thế gian ít ỏi không có mấy, chính mình sau khi bước vào Đại Thừa kỳ liền đứng ở trên tháp cao chữ vàng nơi Tu chân giới, chỉ là nghe Thanh Minh chân nhân sư tôn của mình nói qua, ở một ngàn năm trước chưởng môn đời đầu của Thương Lãng Các là Huyền Độ Tiên Tôn chính là người đầu tiêb, người đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ cũng không tính là ít, nhưng người độ kiếp thành công lại như là lông phượng sừng lân; mà sau đó gần mấy trăm năm tới nay, có lẽ là linh khí không dư thừa, ngay cả người có thể tới đạt Đại Thừa kỳ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không nói đến Độ Kiếp."
"Chỉ nghe nói qua gần mấy trăm năm có hai vị đại năng bước vào Độ Kiếp kỳ, sau đó vân du bốn phương, không biết kết cuộc ra sao."
Tóm lại cũng không thể...... Tóm lại cũng không thể là một trong hai vị đại năng này, vì mình mà cam nguyện tu luyện tâm pháp 《 hạp mộng 》 thất truyền, lại từ bỏ tu vi, cuối cùng lấy ra máu đầu tim chỉ vì có thể làm mình sống lại một đời chứ?
Cố Hà nhất thời không nói chuyện, đứng ngốc tại chỗ.
Có liên hệ với việc trong sinh trước mắt cũng chỉ có quyển《 hạp mộng 》này, nhưng từng câu chữ bên trong lại thật sự quá mức hoang đường ly kỳ.
Nếu muốn đẩy ra sương mù trọng sinh, chỉ có thể bắt đầu từ trong 《 hạp mộng 》, hơn nữa chờ tin tức của tu vi Độ Kiếp hậu kỳ có lẽ có thể tìm được chân tướng năm đó.
Tàn tích Côn Luân ở phía đông nơi Cửu Châu nhất mặt, nghe nói thời tiết hay thay đổi quỷ quyệt, hung hiểm dị thường, ít có người đặt chân đến, cho tới bây giờ chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Y không sợ trải qua nguy hiểm, nhưng Tiêu Dực vừa mới nhập môn, còn chưa tơi Trúc Cơ, hắn không thể mạo hiểm.
Dựa theo thời gian đời trước, chỉ cần ba năm.
Ba năm sau, Tiêu Dực sẽ tiến vào Phân Thần kỳ, một mình đảm đương một phía.
Bản thân có thể yên lòng đi tìm kiếm bí mật này.
Yên Vân Đài.
Yên Vân Đài luôn là như vậy, bốn mùa mây mù lượn lờ không thay đổi, như tơ như lũ nhè nhẹ quấn quanh ở trên nóc nhà, quấn quanh ở trên cây phượng hoàng nở hoa đỏ rực.
Sương mù màu trắng ngà, nóc nhà màu thương thanh, hoa phượng hoàng đỏ lửa rụng rực rỡ dưới tàng cây.
Tiêu Dực một thân trường bào màu đỏ tím thu trường kiếm vào vỏ kiếm nơi eo sườn, lại sờ sờ ngực trước, móc ra một chiếc khăn tay —— tuy rằng đại nam nhân dùng khăn tay cô nương, nhưng đây là thứ lần đầu tiên sư tôn đưa cho mình, hắn muốn giữ lại thật tốt.
"—— ngươi vừa mới đến, khả năng có đệ tử bên trong cánh cửa không quen biết ngươi, mang theo khối ngọc phù này." Lời sư tôn nói còn quanh quẩn ở bên tai.
Tiêu Dực chậm rãi mở khăn tay ra, là một khối ngọc phù hình vuông sờ lên ôn nhuận—— một mặt điêu khắc "Thương Lãng Các", một mặt khác điêu khắc "Yên Vân Đài".
Yên Vân Đài là chỗ ở của nhiều đời chưởng môn Thương Lãng Các, ý nghĩa khối ngọc phù này không cần nói cũng biết được.
Hắn dùng ngón tay vuốt ve, cảm nhận được ngọc phù cực kỳ mượt mà bóng loáng, tựa hồ được người dùng tay vuốt ve rất nhiều năm —— hắn lại nghĩ tới bàn tay đưa khối ngọc phù này qua—— ngón tay trắng nõn, đến móng tay cũng cực kỳ mượt mà, hồng nhạt nhiễm ánh sáng giống như là trân châu.
Đôi tay này đẹp hơn bất kỳ một đôi tay nào hắn từng thấy qua.
"Luyện xong rồi?" Thanh âm lạnh lạnh từ phía sau truyền đến.
Tiêu Dực vội vàng bao ngọc phù lại, sau đó nhét vào ngực, quay người lại.
"Vâng!"
"Luyện cho ta xem."
Cố Hà xuống ghế đá dưới tàng cây hoa phượng hoàng.
Tiêu Dực rút kiếm, ánh nắng chiếu rọi làm ánh lên màu sáng bạc.
Nhảy thân lên, hàn quang chớp động, tiếng gió cùng kiếm ý phá không mà đến.
Có lẽ là từ nhỏ trải qua nhiều chuyện, chiêu kiếm của Tiêu Dực luôn thiếu vài phần thong dong, nhiều vài phần gấp gáp.
Tiêu Dực buông kiếm trong tay, nhìn về phía Cố Hà dưới hoa phượng hoàng.
Bạch y thắng tuyết, đôi mắt sáng trong.
Có cánh hoa ửng đỏ không ngừng bay xuống bên cạnh sư tôn, hắn đột nhiên liền hiểu rõ câu "Giang bích điểu du bạch, sơn thanh hoa dục nhiên" (*) lúc quỳ gối trên nền Mạnh phủ nghe phu tử dạy học ngâm tụng.
[(*) Giang bích điểu du bạch, sơn thanh hoa dục nhiên (江碧鸟逾白,山青花欲): "Nước biếc chim càng trắng, /Núi xanh hoa rực hương." – Trích "Tư Quy" (Muốn về) của Vương Bột]
Hoa phượng hoàng đỏ lửa làm nền cho sư tôn một thân bạch y quả thực đẹp.
Hắn là tục nhân, chỉ biết nói nhìn đẹp.
Có gió thổi tới, lay động góc áo sư tôn, cả người thật giống như muốn theo gió phiêu diêu mà đi.
Hắn bắt đầu có chút sợ hãi.
"Thuần thục có thừa, lực đạo không đủ, lấy kiếm."
Tiêu Dực đưa thanh kiếm qua, Cố Hà không nhận, mà là đứng ở phía sau hắn.
Có bàn tay mang theo lạnh lẽo đặt lên tay cầm kiếm của chính mình.
Toàn bộ mặt Tiêu Dực đều muốn đỏ lên, một lòng chợt cao chợt thấp, đầu óc cũng như lọt vào trong sương mù.
Sư tôn nói gì đó một câu hắn cũng không nghe vào lòng.
Chỉ nghe được ngực chính mình truyền đến âm thanh —— thình thịch —— thình thịch —— thình thịch ——
Thẳng đến có đệ tử thông truyền, hỏi chưởng môn có dùng bữa hay không.
Tiêu Dực mới một chân dài một chân ngắn đi theo Cố Hà ngồi xuống ghế đá, chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
—— sư tôn chỉ là như bình thường trợ giúp đồ đệ sửa đúng sai lầm, chỉ là mình...... Không quen mà thôi.
Một bữa cơm ăn đần độn vô vị, hắn đến mặt sư tôn mặt cũng không dám nhìn.
Ban đêm Tiêu Dực mất ngủ, lăn qua lộn lại đều là khung cảnh khi luyện kiếm, nhắm mắt lại chính là tay sư tôn hơi lạnh đặt ở trên mu bàn tay của chính mình.
Cuối cùng ở thời điểm phía chân trời xuất hiện một tia sáng nhạt, buồn bực kéo chăn che mặt lại.
Muốn mạng!
_________________________________________
Truyện chỉ up trên w-a-t-t-p-a-d, W-A-T-T-P-A-D
P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.