Phong Vân sơn trang nằm ở địa thế rất đẹp, đằng sau dựa vào lưng núi Thiên Sí, cách đó một đoạn là Lục Dương thành, còn hai bên là một đại trận phòng ngự do đích thân Sở Thanh Lan mới dựng, nhìn sơ qua giống như đi lạc vào một rừng sương mù.
Ngày hôm nay bên ngoài địa phận Lục Dương thành đột nhiên trở nên đông đúc, các tu sĩ định cư nơi đây đều bỏ hết công việc hàng ngày để dọn dẹp, toàn bộ thành trấn được treo đèn lồng đỏ trông thật bắt mắt.
Tuỳ tiện nhìn đến tu sĩ đi trên đường, vơ đại một người cũng là lão tổ Hoá Thần kỳ hoặc Hợp Thể kỳ, y phục trên người ai nấy đều đẹp đẽ và trang trọng.
Bầu không khí tràn ngập khẩn trương.
Tất nhiên lý do để mọi người đổ xô đến Lục Dương thành chỉ có một, đó là tham dự đại điển song tu của Minh Ly thánh tôn.
Mang tiếng là đại điển song tu của mình nhưng Sở Thanh Vân chẳng phải làm gì cả, mấy ngày nay đến cái bóng của Bạch Cẩn Phong y cũng chẳng thấy, y nhàn rỗi quá không có việc gì làm toàn ngồi trong đình viện thưởng trà.
Đình viện này là nơi Sở Thanh Vân ưng ý nhất trong Phong Vân sơn trang, nơi này nằm giữa ao, xung quanh trồng vô số bạch liên trắng muốt, một vài loại thuỷ yêu bơi lội tung tăng, khung cảnh cực kỳ hữu tình.
Sở Thanh Vân than ngắn than dài như vậy nhưng xung quanh chẳng có một ai, lão cha của y vừa nghe tin Phùng Tư Khiết đến làm khách đã bỏ hết tất cả công việc, chạy đến dỗ người ta.
Lại nói, mời được Phùng Tư Triết cũng thực khổ cực, Sở Thanh Lan phải dùng hết quan hệ mới dò được nơi gã đang trú ngụ, cuối cùng Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân phải thân chinh đến tận nơi đưa thiệp, người mới nhận lời đến tham dự.
Sở Thanh Lan mừng không thể tả, người còn chưa đến nơi đã tự mình ra ngoài cổng Phong Vân sơn trang đứng chờ, chẳng thèm để ý hình tượng của mình chút nào. Sở Thanh Vân nhìn lão cha như vậy cũng mong hắn được hạnh phúc, hai người đó dằn vặt nhau quá lâu rồi.
Nhưng y biết Phùng Tư Triết không dễ tha thứ đến thế, dù sao lão cha nhà mình cũng là người sai, nếu Bạch Cẩn Phong mà đối xử với y như vậy, chưa chắc y đã làm được như Phùng Tư Triết.
Cứ nghĩ một ngày nào đó sẽ có hài tử đến gọi Bạch Cẩn Phong phụ thân, chắc Sở Thanh Vân sẽ đồng quy vu tận với hắn mất.
Sở Thanh Lan nhìn người mình nhung nhớ đã lâu ở đằng xa xa, tâm tình cực kỳ kích động, hắn vội vàng phóng tới, sau khi xác nhận bóng đỏ diễm lệ kia chính xác là a Triết nhà mình thì vui mừng chạy lại, nhưng đối diện với ánh mặt phẳng lặng như mặt hồ thu kia hắn bỗng chùn bước, rụt rè gọi nhỏ:
“A Triết…”
Phùng Tư Triết bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, khuôn mặt không rõ tâm tình, gã biết rõ đến đây sẽ gặp Lan, thế nhưng đối diện với lời mời của Sở Thanh Vân lại không thể từ chối, một phần gã nghĩ nể mặt Lan, một phần muốn bù đắp cho y.
Nhưng mà gặp lại nhau thì để làm gì cơ chứ, Lan sẽ mãi mãi không bao giờ yêu gã, vậy gã còn mong đợi điều gì?
Phùng Tư Triết nghĩ đến những gì mình đã trải qua, gã sầm mặt, không để ý đến Sở Thanh Lan mà cố ý bước thật nhanh, nhưng Sở Thanh Lan đâu dễ dàng bỏ cuộc đến thế, hắn vội vàng chắn đường, mặt dày gọi tiếp:
“A Triết, đệ cho ta cơ hội nói rõ ràng một lần thôi được không?”
Phùng Tư Triết lắc đầu lảng tránh: “Sở Thanh Lan, xin ngươi tự trọng, Những gì cần nói ta đã nói hết, mong ngươi đừng đến làm phiền ta nữa.”
Lúc này khách mời đứng bên ngoài Phong Vân sơn trang đã chú ý tới hai người đang lôi kéo bên này, Sở Thanh Lan tuy không cần thể diện nhưng hắn vẫn nghĩ đến mặt mũi của a Triết, liền hạ giọng năn nỉ.
“A Triết, để ta đưa đệ vào, Vụ Sơn đại trận này nếu không có người dẫn đường sẽ rất dễ bị thương.”
Phùng Tư Triết không nói gì, lạnh lùng đẩy Sở Thanh Lan ra, sau đó đi thẳng.
Sở Thanh Lan thấy thế nhằng nhẵng chạy theo đằng sau, miệng liên tục chỉ dẫn quy luật phá trận cho Phùng Tư Triết. Thật ra Sở Thanh Lan cũng không lừa gã, hộ sơn đại trận này hắn dùng rất nhiều tài bảo cao cấp để lập, nếu không có người biết cách dẫn đường sẽ rơi vào sát trận.
Phùng Tư Triết không cậy mạnh, tuy im lặng không nói gì nhưng chân vẫn theo hướng dẫn của Sở Thanh Lan bước đi.
Phong Vân sơn trang những ngày này được trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng đỏ và chữ hỉ được dán khắp nơi, linh đăng phủ kín, nhìn từ xa toàn một màu đỏ rực, Sở Thanh Lan dẫn Phùng Tư Triết đi đến một tiểu viện hẻo lánh, không có một bóng người.
“Đệ nghỉ ngơi ở đây đi, còn hai ngày nữa mới đến ngày tổ chức đại điển song tu, lúc đó đệ cần gì chỉ cần rung chuông là sẽ có người đến.”
Phùng Tư Triết không nói gì, nhanh chóng bước vào trong phòng, gã vội đóng cửa lại nhốt Sở Thanh Lan bên ngoài.
Chưa kịp thở phào một hơi, cổ Phùng Tư Triết đột nhiên nặng xuống, hóa ra Sở Thanh Lan đã bước vào từ lúc nào, hắn cậy xung quanh không có người dùng hai tay ôm chặt đằng sau lưng Phùng Tư Triết không cho gã giãy giụa.
“Sở Thanh Lan ngươi mau buông ra.”
“Không buông, ta mà buông a Triết sẽ lại bỏ đi…” Sở Thanh Lan mặt dày dụi đầu vào cổ Phùng Tư Triết, hắn nghe nhi tử nói, nam nhân mà làm nũng, không người nào có thể chối từ.
“Sở Thanh Lan, mau cút xuống cho lão tử, nếu không đừng trách lão tử ra tay độc ác.”
Phùng Tư Triết gắt lên đẩy Sở Thanh Lan ra, nhưng càng đẩy hắn càng quấn chặt, bàn tay vô lại siết chặt eo thon. Phùng Tư Triết dù sao cũng chỉ là một lão xử nam cả đời còn chưa thân mật với ai bao giờ, từ bên hông truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó tả.
“Không buông.”
Phùng Tư Triết thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:
“Sở Thanh Lan, xin ngươi hãy tự trọng.”
Tự trọng là gì có ăn được hay không? Sở Thanh Lan không cần cái thứ mang tên là tự trọng đó, thế nhưng hắn vẫn xoắn xuýt, không muốn làm quá, bởi vì hắn sợ Phùng Tư Triết sẽ tức giận. Dù sao thời gian vẫn còn dài, đã bước chân đến đây rồi gã đừng hòng đi nữa.
Sở Thanh Lan nghĩ xong liền buông người ra, “A Triết, vậy đệ nghỉ ngơi đi, tối ta lại tới.”
“Đừng tới nữa,” Phùng Tư Triết quay người đi từ chối thẳng. “ Ta không muốn gặp ngươi.”
“A Triết,” Sở Thanh Lan nói với giọng tủi thân, “Đệ đừng không để ý đến ta được không, ta thích đệ, ta thích đệ nhiều lắm, lúc trước ta ngu ngốc không nhận ra, đệ cho ta một cơ hội để làm lại đi.”
Thân ảnh Phùng Tư Triết hơi run lên, nhưng gã vẫn không quay lưng lại, kiên quyết nói: “Ngươi đi đi.”
Sở Thanh Lan không còn cánh nào, trong lòng buồn bực, hắn lôi hộp ngọc đựng Sinh cơ ngũ niên đan để lên bàn, sau đó rời đi.
“Đệ nghỉ ngơi đi, tối gặp lại.”
Cửa phòng vừa đóng, Phùng Tư Triết không chịu nổi mà ngã ngồi xuống đất, nước mắt từ khóe mi tràn ra, gã bất lực, chỉ một câu nói của Sở Thanh Lan cũng làm trái tim gã lung lay.
Gã bối rối nhìn về phía cửa, dư quang lại thấy hộp ngọc đặt trên bàn.
Là Sinh cơ ngũ niên đan, Phùng Tư Triết phải trả mất một trăm năm tu vi để đổi thứ này về, vậy sao Sở Thanh Lan không dùng?
Hơn ai hết, Phùng Tư Triết biết tuổi thọ Sở Thanh Lan không còn dài. Mười bảy năm trước, chính mắt gã đã nhìn thấy hắn đâm kiếm vào ngực tự kết liễu, gã đã dùng tất cả thiên tài địa bảo trong thiên hạ để nhặt một mạng của hắn về, thế nhưng lúc tỉnh dậy, trí nhớ mất sạch, sinh cơ chỉ còn vài chục năm.
Lúc đó cảm xúc của Sở Thanh Lan cực kém, Phùng Tư Triết gã cũng không còn cách nào, phải bịa một lời nói dối để trấn an hắn…
Càng vận dụng linh lực, sinh cơ càng trôi đi, Phùng Tư Triết biết hiện tại hắn chỉ còn vài năm, gã không tin mới nhận nhi tử mà hắn lại không muốn sống nữa, chẳng lẽ đan dược này là gã đưa cho nên hắn không dùng?
Còn nữa, lời mà hắn nói lúc nãy là sao? Thích ư…? Có thật không hay chỉ là lời nói dỗ gã vui vẻ.