Edit + Beta: 小绒
Tụy Hứa
Tuyển Tầm cả kinh, thật ra bản thân hắn đã phát giác ra rồi, thậm chí cũng đã đưa tay ra sau lưng chuẩn bị niệm chú, nhưng không ngờ rằng Cốc Trầm Tuyết bắt được vạt áo của hắn trước một bước, cho dù không chạm vào tay hắn cũng khiến hắn cảm thấy giống như có một dòng điện chạy qua, làm hắn suýt nữa thì rút tay ra
Ngay sau đó Tuyển Tầm hồi phục lại tinh thần, giương mắt nhìn thì thấy Cốc Trầm Tuyết đã thả ra thần thức. Phía sau của Tuyển Tầm vậy mà có một luồng hắc khí dày đặc rất lớn, rõ ràng là hướng về phía Tuyển Tầm
Ánh mắt của Tuyển Tầm trở nên lạnh lùng, nhưng Cốc Trầm Tuyết đã nhanh chóng vẽ ra một lá bùa sau đó cắn đứt ngón tay, nhỏ máu lên trên lá bùa đó. Cốc Trầm Tuyết vung tay không nắm lấy Tuyển Tầm, lá bùa có máu của y dán lên trên đám hắc khí kia, chỉ trong giây lát đám hắc khí liền tán đi
Sau khi nguy cơ được giải trừ, Cốc Trầm Tuyết không nói hai lời đã buông tay đang nắm vạt áo của Tuyển Tầm ra, nhíu mày nhìn hắn
Cốc Trầm Tuyết: Xảy ra chuyện gì, luồng hắc khí kia không thuộc Tụy trạch, là hướng về phía ngươi
Cốc Trầm Tuyết cảm thấy người trước mắt này dường như càng ngày càng có nhiều bí ẩn, vậy mà có thể trêu chọc vào loại tà vật này, nhưng Tuyển Tầm hình như cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí còn nhún nhún vai
Tuyển Tầm (ánh mắt lạnh lùng): khi ta sinh ra đã mở mắt âm dương, còn sinh vào giữa tháng bảy, trêu chọc phải thứ như vậy cũng rất bình thường
Vẻ mặt của Tuyển Tầm ảm đạm lạnh lùng, cùng với vẻ mặt lúc nãy hoàn toàn khác nhau, cũng không phải bởi vì tà vật hay là vừa rồi được Cốc Trầm Tuyết ra tay cứu. Đối với hắn mà nói, được Cốc Trầm Tuyết cứu còn không bằng không cứu. Mà Cốc Trầm Tuyết nhìn hắn một cái sau đó khoanh tay lại
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): Còn nhà không?
Tuyển Tầm:.....
Đột nhiên Cốc Trầm Tuyết ném ra một vấn đề như vậy, Tuyển Tầm đầu tiên là ngẩn người, không nói, một lúc lâu sau hắn mới sâu kín mở miệng
Tuyển Tầm (lãnh đạm): Nhà? Nhà là cái gì?
Tuyển Tầm (cười): Tiên quân cảm thấy, một thân thể không lành mạnh như ta còn có thể có một gia đình hoàn hảo sao?
Nghe Cốc Trầm Tuyết hỏi ra vấn đề như vậy, Tuyển Tầm cảm thấy rất kinh ngạc nhưng cũng thấy rất buồn cười
Cốc Trầm Tuyết không tỏ rõ thái độ, cũng không nói lời an ủi hắn. Nhưng mà Tuyển Tầm cũng không cần y an ủi bởi vì hắn đã rất nhanh có thể tự chữa lành cho mình rồi
Tuyển Tầm (vô tội): Nhìn xem, A Tầm nói không sai đâu, vẫn là muốn Tiên quân bảo vệ A Tầm mới được
Cốc Trầm Tuyết:.....
Người này không đi hát tuồng quả thật đáng tiếc, chỉ cần ở đâu có sân khấu thì Cốc Trầm Tuyết đều cảm thấy Tuyển Tầm chính là mỹ nam trong lòng của khán giả
Thế nhưng ngược lại Cốc Trầm Tuyết không hề bài xích Tuyển Tầm, mặc kệ hắn giống như một cái đuôi nhỏ đi theo mình, trong khi y đang thả ra thần thức quan sát mỗi một nơi của Tụy trạch
Sau khi quan sát một phen xong, Cốc Trầm Tuyết vừa đi vừa nói lại những nơi mình vừa nhìn thấy ở chỗ này. Tuyển Tầm đưa mắt nhìn quanh bốn phía sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cốc Trầm Tuyết
Tuyển Tầm (cười): Căn nhà này có phong thủy không tốt
Cốc Trầm Tuyết (giương mắt nhìn): Ngươi cũng nhìn ra. ngôn tình hoàn
Tuyển Tầm (nhếch môi): Thế trời, phía nam là dương, phía bắc là âm
Tuyển Tầm: Thế đất, núi nam là dương, núi bắc là âm, trên là dương, dưới là âm, bắc thuộc thủy, nam thuộc thủy là âm
Tuyển Tầm: Trước đây A Tầm từng nhìn sơ qua một chút về địa hình của thôn Bất U, phía nam của nó là một tòa núi cao
Phía nam của núi có dòng nước chảy thuận theo mặt đất, nhà xây theo địa thế, là cát. Ngược lại địa thế ở phía nam cao, phía bắc thấp. Có ngọn núi lớn ở phía nam và các ngọn núi áp cao, vì vậy ở phía bắc sẽ thường xuyên có lũ lụt, xây nhà theo địa hình như vậy, là hung. Cho nên, người ta luôn xây nhà hướng về nơi có nắng ở núi phía nam, chỗ có nước ở phía bắc, chứ không phải hướng về nơi bóng râm ở núi phía bắc và vùng nước ở phía nam (...)
Tuyển Tầm: Còn nữa bản thân căn nhà này đã có vấn đề rồi, Tiên quân ngài nói xem như vậy còn không đủ xui xẻo sao?
Tụy trạch được xây dựng trên một ngôi mộ cũ, cũng khó trách khắp nơi đều tràn ngập tà khí, xem ra hài cốt dưới đất này, là một người khổ mệnh chết oan
Cốc Trầm Tuyết (hơi gật đầu): Không tệ
Tuyển Tầm (cười): Một khi đã như vậy, hay là Tiên quân nhanh nhanh thu nhận A Tầm làm đồ đệ đi, chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu
Cốc Trầm Tuyết (quay người bỏ đi)
Nhận ngươi làm đồ đệ mới là thiệt thòi
Tuyển Tầm (lạnh lùng cười một cái, đuổi theo)
Cốc Trầm Tuyết không rên một tiếng đã trở về chính sảnh, Tuyển Tầm cũng rất yên tâm thoải mái đi theo y. Hạ Dục Lam vốn dĩ đang nghe Tụy lão gia kể khổ, nghe đến nỗi hai lỗ tai sắp nổi kén luôn rồi, thì nhìn thấy Cốc Trầm Tuyết đi tới, lập tức đứng dậy chạy về phía y
Hạ Dục Lam (cười): Tiên quân, ngài......(kinh ngạc) sao ngài đi ra ngoài một chuyến, còn dẫn theo người này....
Còn dẫn theo một người nhìn quen quen
Hạ Dục Lam chỉ có chút kinh ngạc ngược lại là mấy đệ tử mới đi theo thì không được bình tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng giống như bị ép làm cái gì đó
Cái tên này sao lại mặt dày như vậy, nói muốn tìm Tiên quân vậy mà thật sự tìm tới tận đây
Tuyển Tầm (khẽ cười): Tiên quân của các vị đồng ý cho ta giúp y
Hạ Dục Lam (không quá bình tĩnh): Là như vậy à....
Hạ Dục Lam lại nhìn Cốc Trầm Tuyết, thấy y không nói chuyện cũng không nói cái gì nữa, nhưng mấy đệ tử thì khác, tức giận không nhẹ hận không thể lột da Tuyển Tầm
Cốc Trầm Tuyết: Thế nào?
Hạ Dục Lam: Hồi Tiên quân, đã hỏi rõ rồi
Cốc Trầm Tuyết cũng không nói gì nhiều, cũng chẳng quan tâm đến biểu tình của Tụy lão gia và Tụy phu nhân, trực tiếp đi thẳng vào mấy gian phòng của bọn họ
Hai người họ nào dám làm trái lại ý tứ của vị Thanh Trần tiên quân này, Tụy phu nhân thậm chí còn không để ý lau nước mắt, trên mặt lộ ra hai hàng nước mắt trong trẻo liền để cho hạ nhân dẫn mấy vị đi xem phòng
Cốc Trầm Tuyết: Ta đã bố trí trận pháp bên ngoài Tụy trạch, nửa đêm ngày mai các ngươi không được ra ngoài
Tụy lão gia: Được được được, đều nghe theo Tiên quân hết, (nhìn Tuyển Tầm) ách....Tiên quân, vị tiểu huynh đệ này....
Cốc Trầm Tuyết (lãnh đạm): Cho hắn ở một phòng, không cần quản hắn, hắn không phải người xấu
Tụy lão gia (gật đầu liên tiếp): Ài được được được, Tiên quân nói cái gì thì là cái đó, chúng ta đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt
Cốc Trầm Tuyết khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, dẫn mấy đệ tử đi đến phòng đã được an bài, trước khi ra khỏi chính sảnh còn nhìn Tuyển Tầm một cái
Cốc Trầm Tuyết (lãnh đạm): Sắp xếp phòng cho ngươi rồi, đừng chạy loạn
Tuyển Tầm (cười rạng rỡ): Tiên quân nói cái gì thì là cái đó
Sau khi mọi người đi rồi, Tuyển Tầm vẫn đứng y như cũ trong chính sảnh. Tụy lão gia thấy hắn không đi, không khỏi nhíu mày, bởi vì nhìn hắn ăn mặc không giống như người của Thanh Tuyết Phong, thái độ nói chuyện cũng thay đổi
Tụy lão gia: Trời đã khuya lắm rồi sao người này còn không trở về mà đứng ở đây làm gì?!
Sau khi Cốc Trầm Tuyết đi rồi sắc mặt của Tuyển Tầm liền trầm xuống, lúc này nghe được có người dám nói chuyện với hắn như vậy, lạnh lùng cười, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, thế như sét đánh không kịp bưng tai đặt thanh chủy thủ ở trên cổ Tụy lão gia
Tuyển Tầm (ánh mắt lạnh lẽo): Bổn tọa không phải là người dễ mềm lòng, không phải loại người như bọn họ, chú ý ngôn từ của ngươi
Tụy lão gia nhìn thấy thanh chủy thủ sắc bén như vậy, bị dọa cho giật mình ngay lập tức không dám cử động. Tụy phu nhân vừa mới tiễn đám người Cốc Trầm Tuyết đi, đang chuẩn bị quay lại chính sảnh gọi Tụy lão gia, vừa hay nhìn thấy một màn như vậy bị dọa cho không dám khóc cũng không dám lên tiếng
Tụy lão gia (sợ hãi): Đại nhân.....đại nhân, có lời gì từ từ nói, đừng, đừng động thủ
Tụy phu nhân (kinh hoảng): Đại nhân, chúng ta chỉ là những dân thường thôi, còn mong ngài buông tha cho lão gia nhà ta, nếu như vừa rồi hắn nói ra những lời làm ngài khó chịu, vậy ta xin lỗi ngài thay hắn
Tuyển Tầm lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, chế nhạo một tiếng, con dao trên tay đã được đặt xuống, thế nhưng trước khi Tụy lão gia có thể thở phào nhẹ nhõm, Tuyển Tầm lại vẫy ngón trỏ, Tụy lão gia bị nâng lên khỏi mặt đất. Lúc bay thẳng vào chỗ ngồi trong chánh điện, Tụy phu nhân sợ đến mức mắt trừng lớn như chuông đồng.
Tuyển Tầm (nhìn Tụy phu nhân): Chân mình không dài nên không đi theo à?
Tụy phu nhân không dám phản kháng, vội vàng chạy chậm tới chỗ ngồi ở bên cạnh Tụy lão gia, nhưng không dám ngồi xuống. Tụy lão gia ngã không nhẹ, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt
Tuyển Tầm bước đến chiếc bàn đối diện hai người họ sau đó ngồi xuống, bắt chéo chân rồi thuận tay vứt thanh chủy thủ trên tay đi, thanh chủy thủ kia thẳng tắp cắm ở trước bàn cách Tụy lão gia không đến một tấc
Tuyển Tầm (nhìn hai người họ, hờ hững): Bổn tọa hỏi cái gì, các ngươi trả lời cái đó. Sai một chữ, chặt một ngón tay, nói dối một câu, chặt một cánh tay
Tuyển Tầm (cười): Hiểu không?
Tụy lão gia, Tụy phu nhân (gật đầu lia lịa): Hiểu hiểu hiểu! Đại nhân mời hỏi, chúng ta biết cái gì nhất định sẽ trả lời hết
Tới nửa đêm, Tuyển Tầm sớm đã hỏi xong hai người bọn họ. Mặc dù Tụy lão gia và Tụy phu nhân không mất cái gì cả nhưng vẫn run rẩy sợ hãi, nằm ở trên giường mà không tài nào ngủ được
Tụy phu nhân (nhỏ giọng, rên rỉ): Lão gia, ngươi nói xem có phải chúng ta phạm phải tội gì không....
Tụy lão gia (thở dài): Ta có thể làm gì chứ? Lúc bắt đầu thì đã không nên xây nhà ở chỗ này rồi
Tụy phu nhân (oán trách): Có liên quan gì tới căn nhà này, nếu không phải ngươi năm đó....
Tụy lão gia (cáu giận, nhỏ tiếng): Đủ rồi, ngủ!
Tụy phu nhân không dám nói nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn oán trách lỗi lầm của Tụy lão gia, không biết qua bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ mất
Bên kia, Tuyển Tầm vẫn chưa ngủ, hắn nằm một mình trên cây đa lớn ở sau vườn, sắc mặt âm trầm
Tuyển Tầm (cười lạnh): Vẫn phải dùng một chút thủ đoạn phi thường mới chịu nói ra vài câu nói thật
Tuyển Tầm (híp mắt): Có điều vẫn chưa nói xong
Sáng hôm sau, Cốc Trầm Tuyết vừa bước ra khỏi phòng của mình thì liền nhìn thấy Tuyển Tầm đứng bên ngoài cửa tươi cười xán lạn nhìn y, trên tay còn bưng một đĩa điểm tâm
Tuyển Tầm: Tiên quân chào buổi sáng, ăn điểm tâm không?
Cốc Trầm Tuyết:.....
Cốc Trầm Tuyết cảm thấy mình vẫn chưa xem hoàng lịch trước khi ra ngoài, gặp phải một viên kẹo cao su dính dai như Tuyển Tầm muốn vứt cũng không vứt được, thế là đành phải dứt khoác phớt lờ Tuyển Tầm quay người bỏ đi
Tuyển Tầm cũng không quan tâm, cười cười cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng cắn
Cốc Trầm Tuyết sắp xếp mấy đệ tử đi gia cố trận pháp còn mình thì đi tới chòi nghỉ mát ở hậu hoa viên sau đó phất tay áo ngồi xuống. Hạ Dục lam ngồi ở chỗ đối diện, đang muốn cùng y nói về nguyên nhân xảy ra sự việc thì Tuyển Tầm đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn rất thản nhiên ngồi ở bên cạnh Cốc Trầm Tuyết
Tuyển Tầm (cười): Các ngươi tiếp tục đi, ta đang nghe
Vốn dĩ Hạ Dục Lam chuẩn bị mở miệng, Tuyển Tầm vừa tới thì lại không biết nên nói thế nào nữa, đành phải lặng lẽ nhìn Cốc Trầm Tuyết, thấy y cũng không có phản ứng gì thế là chỉnh đốn lại cảm xúc, mở miệng một lần nữa
Cốc Trầm Tuyết (hờ hửng): [sao hắn không phải là tai họa....]
Ánh mắt Cốc Trầm Tuyết thâm trầm nhìn Tuyển Tầm đang ngồi bên cạnh, sau đó lại dời tầm mắt tới trên người Hạ Dục Lam, ra hiệu cho hắn nói
Hạ Dục Lam: Tụy lão gia nói buổi tối mười mấy ngày trước Tụy phu nhân không thể ngủ được liền đến hậu hoa viên đi dạo một chuyến rồi trở về, đến nửa đêm thì bị dọa tỉnh nói mình đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, trong mơ cũng không buông tha cho bà ấy
Cốc Trầm Tuyết: Thứ không sạch sẽ kia có thực thể không?
Hạ Dục Lam (gật đầu): Họ nói thứ kia biến thành hình người, ngồi ở trước bàn trang điểm của bà ấy, nhưng trong nháy mắt thì không nhìn thấy nữa, vậy mà trong mộng lại mơ thấy
Hạ Dục Lam: Ta đã hỏi qua có phải Tụy phu nhân đã đụng phải thứ gì không nên đụng không, nhưng Tụy phu nhân lắc đầu nói bà ấy không có đụng qua bất cứ thứ gì, chỉ để cho một thị nữ đi cùng bà tới hậu hoa viên thôi
Buổi tối ở Bất U thôn cũng có đèn đuốc sáng trưng, cho nên hậu hoa viên của Tụy trạch được đèn đuốc chiếu sáng, không cần phải mang theo đèn lồng
Tuyển Tầm (không chút để ý vuốt vuốt cằm): Nói không chừng Tụy phu nhân quả thật đã đụng phải thứ gì đó không nên đụng, chẳng qua bà ấy không phát giác ra thôi
Tuyển Tầm nói có lý, Hạ Dục Lam cũng gật đầu đồng ý với hắn
Hạ Dục Lam: Có khả năng là vậy
Tuyển Tầm (cười): Cho nên vấn đề nằm ở hậu hoa viên. Tối qua ta có lòng tốt đã hỏi qua hai người bọn họ rồi, trong hậu hoa viên đó có chôn một khối thi cốt không biết tên. Năm đó đã từng mời đạo sĩ tới xem qua, nói phía trên khối thi cốt vô danh này không thể xây nhà, nếu phải xây thì đem đồ đến để trấn áp mới được
Hạ Dục Lam (chau mày): Vậy bọn họ có nghe không?
Tuyển Tầm (dường như đăm chiêu): Ừm....cái này ta cũng không rõ. Tụy lão gia nói bọn họ không tin tà nên đã đuổi đạo sĩ kia đi rồi. Về phần có lấy đồ tới để trấn hay không, vẫn là một vấn đề
Tuyển Tầm (cười nhìn Cốc Trầm Tuyết): Tiên quân Tiên quân, ngươi nói xem, bọn họ có mang đồ tới trấn hay không
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): Chưa biết được toàn bộ sự việc, không thể đi đến kết luận
Tuyển Tầm (nhếch môi): Ngược lại ta cảm thấy hai người họ đang nói dối
Cốc Trầm Tuyết (nâng mắt): Dựa vào cái gì?
Tuyển Tầm (cười): Tiên quân có còn nhớ tiểu cô nương mặc y phục màu tím hôm qua không?
Nhắc đến nàng, ánh mắt Cốc Trầm Tuyết liền thoáng qua, sắc mặt trầm xuống một chút. Từ hôm qua y đã bắt đầu chú ý tới tiểu cô nương không mất lễ phép nhưng lại không hợp lẽ thường này rồi, cứ cảm thấy nàng có gì đó không đúng lắm
Lúc này Tuyển Tầm nhìn ra được ngờ vực của Cốc Trầm Tuyết, ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo hơn
Tuyển Tầm (dương dương tự đắc khóe miệng): Tiểu cô nương kia, không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trực giác của ta cho ta biết, nàng nhất định có vấn đề
Cốc Trầm Tuyết (rủ mắt): Nàng ấy quả thật có vấn đề
Cốc Trầm Tuyết (nâng mắt): Ngươi lại càng có vấn đề