Trong đầu Lăng Xuyên là một đống cách gϊếŧ người không để lại dấu vết, hận không thể ngay lập tức cho người cha hờ này đi chầu ông bà càng sớm càng tốt.
Mất mặt chết đi được.
Thất Sát vẫn nhìn chằm chằm vào người Lăng Xuyên, y không ngờ là con của hắn lại giống mình đến 7 - 8 phần như vậy.
Bây giờ Thất Sát mới suy sét lại câu nói của hắn.
‘’… lão phu thê chung chăn gối bao nhiêu năm, đến con cũng đã có…’’
Hả ?
Con của hắn hay con của y ?
Hay là con của hai người ?
Nhưng sao y chưa từng có một chút ấn tượng nào thế này ?
Vậy nên để giải đáp nghi vấn, Thất Sát quyết định hỏi thẳng nghi can.
- Ta có con, với ngươi ?
Y chỉ mình, sau đó lại chỉ Lăng Thịnh Nam. Lăng Thịnh Nam không chần chờ mà gật gật đầu.
- Khi nào vậy ? Sao ta không biết gì hết ?
Lăng Thịnh Nam mấp máy môi muốn nói lại thôi, hắn không dám nói sự thật đâu, hắn sợ lắm á.
Thất Sát mà biết vì để cứu y mà con trai của hai người không sống được lâu, đấy là trong trường hợp y chấp nhận đứa con này thì chắc chắn y sẽ băm vằm hắn ra mất thôi.
Sợ hãi các thứ.
Lăng Xuyên nhìn ra được xoắn xuýt trong lòng ông cha hờ, bèn mở miệng thuật lại những chuyện đã sảy ra.
Nhưng mà y tránh đi sự thật là mình sống không được lâu, nhưng lại đề cập đến nếu tìm được hai người hắc - bạch y nhân kia thì chắc chắn giải được độc.
Sau khi nói xong Thất Sát mới như tỉnh ngộ mà " a " lên một tiếng.
Thì ra bấy lâu nay mình lại ghen với chính mình hả, thì ra đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ với hắn lại chính là mình. Thật là quê một cục.
Nhưng ai bảo hắn chẳng chịu nói gì, để y một mình vừa tức lại vừa ăn giấm một mình mà chả biết xả đi đâu. Thật sự càng nghĩ đến càng tức.
Sau khi kể xong chuyện, thấy Thất Sát không những không nguôi giận mà lại rất có khả băng biến thân thành một cục " than đen " hình người, đằng đằng sát khí mà siết chặt trường tiên trong tay, hướng về phía Lăng Thịnh Nam mà gằn giọng.
- Ngươi qua đây để ta đánh mấy phát cho hả giận nào !
Lăng Thịnh Nam trốn sau lưng Lăng Xuyên, ngó đầu ra nói nói.
- A Diễm à, ngươi tha cho ta đi mà. Ta biết sai rồi, nể tình tu vi của ta còn chưa có hồi phục, ngươi ngôi giận đi nha.
Thất Sát cười đến lệch miệng, hận không thể xách tên kia ra quất.
- Ngươi còn dám nói, là tại ai hả ? Ta cần ngươi cứu ta à, ngu dốt !
…
Lăng Xuyên không biết mình bị lôi đi khi nào, khi định thần lại đã thấy Cơ Hàn ôm mình từ đằng sau mà ngự kiếm phi hành. May mà hài tử vẫn còn ôm trên tay.
- Họ có làm gì em không ?
Giọng nói trầm thấp mà ôn nhu của hắn vang lên trên đỉnh đầu làm cho tâm của y một trận ấm áp lạ thường.
- Đó là người nhà của ta, làm gì được ta cơ chứ !
- Ừm ! Mấy ngày không gặp, em gầy đi rồi.
Hắn ôm lấy eo y từ phía sau, lúc trước còn có chút mỡ, bây giờ tóp vào sờ chả thích tẹo nào.
- Trở về ta nuôi em béo lại ! __ Cơ Hàn lại nói.
Lăng Xuyên dở khóc dở cười. Này là coi y như heo mà nuôi béo hả.
- Ta một chút khẩu vị cũng nếm không ra, không có hứng ăn.
Ánh mắt Cơ Hàn có chút trầm xuống, một trận giông bão nổi lên trong ánh mắt của hắn, hàng loạt cảm xúc lướt qua. Có hận, có buồn, có đau khổ…không một cảm xúc nào tốt cả.
Tuy nhiên Lăng Xuyên không thể thấy được.
Khi đáp xuống hoàng cung, một loạt cung nhân quỳ xuống cung kính hô.
- Cung nghênh hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng tử trở về !
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế…
- Nương nương, hoàng tử thiên tuế, thiên tuế…
Cơ Hàn phất tay áp dài rộng của mình, bình đạm nói.
- Đứng dậy cả đi !
Sau đó Cơ Hàn dao hoàng tử lại cho một ma ma, tiểu công chúa cũng được vị ma ma này chăm sóc.
Kì thực, trong suốt thời gian Lăng Xuyên không ở đây, Cơ Hàn không hề hỏi thăm hai đến gặp tiểu công chúa một lần nào. Điều này làm cho cung nhân có chút e ngại.
Hoàng thượng không thích tiểu công chúa, tiểu công chúa bị thất sủng…
Nhưng cho dù có bị phụ hoàng mình ghét bỏ, cung nhân cũng không dám không chăm sóc tiểu công chúa. Bọn họ vẫn làm đúng chức trách của mình, không dám bỏ mặc tiểu công chúa một phút giây nào.
Bây giờ lại có thêm tiểu hoàng tử, bọn họ lại càng phải tận tụy hơn. Vì là hoàng tử cho nên có thể trong tương lai sẽ kế vị.
Cơ Hàn đem Lăng Xuyên tới Dưỡng Tâm điện, nhấn y xuống long sàng, chính mình cũng nằm đè lên y mà ngấu nghiến người dưới thân.
Hắn thật sự, thật sự rất nhớ y, từng động tác của hắn thô bạo như thể hận không thể ăn y vào bụng, để y vĩnh viễn không thể cách xa mình dù chỉ một giây.
Lăng Xuyên bị thô bạo mà **** ***, y bị đốt lên lò lửa, không chỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà còn thực hưởng thụ cái cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.
Chỉ mới có cách xa nhau mấy nửa tháng thôi mà đã nhớ nhưng đến mức này, sau này còn lâu hơn nữa vậy phải làm sao đây.
Cơ Hàn vừa thô bạo làm y vừa hưởng thụ tiếng rêи ɾỉ theo từng động tác của y. Từng động tác như đong đưa như con thuyền nhấp nhô vì gió bão, tình triều ngày càng gia tăng.
Không biết từ lúc nào mình lại khát khao tìиɦ ɖu͙ƈ đến như vậy, lúc trước thì thực sự cảm thấy nhụ nhã, nhưng khi đã xác định rõ mối quan hệ rồi thì cảm thấy đây là điều nên làm giữa một cặp đôi đang yêu nhau. Hai người họ thậm chí còn là vợ chồng được cưới hỏi đàng hoàng, đến con cũng đã có.
Y chưa từng thực sự mở miệng trả lời hắn, chỉ âm thầm đồng ý hắn đến bên cạnh mình. Hắn đã thổ lộ, dãi bày hết nỗi lòng của hắn cho y, mà y chưa từng cho hắn một câu trả lời chính đáng.
Y muốn nói cho hắn biết, y muốn mình thừa nhận, bởi vì… y không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Y câu lấy cổ hắn xuống hôn mình, sau đó thều thào.
- Cơ Hàn… phu quân… ta yêu ngươi !
Dường như động tác đang cày cấy của hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó càng mạnh bạo hơn khiến cho y không thể chịu nổi mà kêu lên một tiếng.
- Ta biết rồi ! Xuyên nhi… em chỉ có thể là của ta mà thôi, có ta ở đây, em đừng hòng mà rời khỏi.
- A… aaa… nhẹ thôi…
Cả ngày hôm đó hai người ở trong phòng không ra, mà người canh gác ngoài của mặt đã sớm đỏ đến không nhận ra được.
Nhưng phận làm binh canh cửa chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.
Cũng cả ngày hôm đó, Cơ Hàn không biết đã làm bao nhiêu lần, ra bao nhiêu lần. Hắn chỉ cảm thấy không đủ, tất thảy đều không đủ. Hắn muốn nhiều hơn thế nữa, thế nhưng muốn cái gì chính hắn còn không biết.
Mấy ngày sau, hắn ở đâu cũng mang y theo, trừ lúc thượng triều là để y ở lại Dưỡng Tâm điện. Khoảng thời gian hắn thượng triều đó, Lăng Xuyên tới thăm hai đứa con của mình. Nhìn hai đứa được các ma ma nô tỳ chăm đến béo mũm mập mạp, y có chút sợ hãi con mình lớn lên sẽ bị béo phì.
Cả hai đứa bé đều đáng yêu khả ái khiến ai nhìn vào cũng thích, chỉ hận không thể ôm lên thần đàn cúng bái chứ bắt nạt cái gì.
Lăng Xuyên thấy con mình được chào đón cũng rất yên tâm. Y chỉ sợ họ kì thị hai đứa là do nam nhân sinh ra, sợ các con bị ghét nên ngày đêm lo âu mãi.
Theo lời kể của các nàng, y biết Cơ Hàn không đếm xỉa gì tới con cả. Không phải lúc trước suốt ngày ôm ôm bồng bồng, cưng nựng ghê lắm à, sao y đi có một thời gian mà hắn lại ghét con đến như vậy.
Đêm hôm đó Lăng Xuyên có hỏi hắn, hắn lại " ậm… ừ " đáp qua loa cho lấy lệ.
Lăng Xuyên vẫn luôn đếm ngược từng ngày, nhưng những ngày đó y sợ khi mình đi rồi các con của mình sẽ bị cha nó ghẻ lạnh. Mặc dù bây giờ đã không tốt. Y không hi vọng gì vào hắn, mà y đặt hi vọng vào mấy ma ma cung nữ, nhờ họ tận tình chăm sóc tiểu hoàng tử và tiểu công chúa.
Bọn họ khá thắc mắc tại sao hoàng tử, công chúa còn chưa có tên, nhưng họ cũng không dám hỏi ra. Chắc là chưa chọn được tên đi.
Nhưng không phải là chưa chonh được tên, mà là chính hai người cha ruột nọ lại không nhớ mà đặt tên cho con.
Thảm hại !