Sau đêm hôm đó, Lăng Thịnh Nam rời khỏi Ma giới không một lời từ biệt, ngay cả một lá thư cũng không để lại cho Thất Sát khiến y như phát điên lên mà cho người đi tìm khắp nơi trong Ma giới.
Nhưng thật không may, tìm trong Ma giới không thấy thì chắc chắn đã ra ngoài kia rồi.
Thất Sát dằn xuống cảm xúc muốn ra khỏi Ma giới để đi tìm người, muốn hỏi người đó tại sao lại bỏ đi, tại sao lại bỏ rơi y ? Hắn muốn phản bội y sao ? Y từ trước đến nay rất ghét ai phản bội mình, cho nên tốt nhất là hắn không có ý nghĩ đó, nếu không y nhất định gϊếŧ chết hắn.
Thất Sát không thể rời khỏi Ma giới, tu chân giới yên bình được như bây giờ chính là do Hiệp Ước giữa Ma giới và các đại môn phái.
Trong Hiệp Ước quy định rằng, nếu Thất Sát dám bước ra khỏi Ma giới nửa bước, thì họ nhất định tập hợp quân đến san hằng Ma giới. Ngược lại, các môn phái cũng phải như vậy. Họ sẽ cử ra đại diện của mình, cũng là người mạnh nhất trong môn phái không được rời khỏi môn phái. Nếu một trong hai bên dám làm trái Hiệp Ước, chiến tranh sẽ nổ ra.
Y không ta được, không có nghĩa phân thần không đi được.
Vì thế, Thất Sát ném xác mình ở nơi nào đó kín đáo, dùng thần hồn nhập vào người nào đó rồi chạy ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, Lăng Thịnh Nam giống như là đã bốc hơi tại thế gian, cho dù có tìm như nào cũng không tìm được, diêud này khiến cho ma tôn đại nhân càng nản lòng cùng tức giận, thậm chí còn rất hận.
Đi tìm hắn hơn 10 năm, rồi y trở về Ma giới, tính cách cũng càng ngày càng thất thường, cảm xúc rất khó khống chế. Y bắt đầu trở nên điên điên loạn loạn, gặp ai cũng không chửi thì mắng, ngứa tay thì gϊếŧ mấy chục người cùng một lúc.
Ma giới trong thời gian hơn 100 năm… loạn cào cào.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Thịnh Nam đã trở về nơi trước kia mình có hẹn với đệ đệ, vừa đợi ở đó vừa tu luyện mất mấy năm thì người mới thấy xuất hiện.
- Ca ca… huynh đợi ở đây lâu chưa ?
Lăng Hải Minh không còn là hài tử hay khóc nhè như trước nữa, thay vào đó là một nam nhân đã trưởng thành, cao ráo và trầm ổn. Tuy nhiên…
- Hu hu hu… ca ca ơi… đệ nhớ huynh quá… hức… đệ cứ tưởng sẽ không gặp lại huynh nữa…
Thôi… rút lại lời đã nghĩ, nhóc này không hề trưởng thành tẹo nào cả.
- Sao đệ lại nghĩ như vậy ?
Hắn bất đắc dĩ xoa đầu đệ đệ.
Y bắt đầu kể khổ, kể mình từ lúc tách nhau ra với hắn như thế nào, bị đối xử ra sao, rồi nói mình mấy năm nay sống hề tốt chút nào, khóc lóc kể lể hết mọi chuyện.
Đệ đệ phiền phức này khổ chỗ nào, thân hình tuy không phải gầy nhưng vẫn có thịt… nói sống khổ, ai tin, đồ mặc trên người cũng cực kì đắt tiền, nói sống khổ, ai tin.
- Thế ca ca… huynh đợi ở đây lâu chưa ?
Vòng vèo một hồi vẫn về chốn cũ.
- Cũng… vài năm !
- Há… ôi… huynh đợi lâu như vậy, biết thế mấy năm trước đệ đã trốn tới đây tìm huynh rồi. Chết tiệt, cũng tại hắn.
Y tự nhiên buột miệng thốt ra một câu khó hiểu.
- Tại ai cái gì ? Đệ gặp ai à ?
- Uầy… đệ gặp nhiều người lắm, cũng quen rất nhiều bằng hữu. Huynh yên tâm, họ đều là tán tu, không dính dáng tới bất cứ thế lực gì đâu.
- Thật sao ?!
- Đương nhiên, huynh nghĩ đệ là ai cơ chứ.
Hai người vừa nói chuyện hàn huyên, vừa đi tới một nơi.
Nhà họ.
Dưới gốc cây hoa tử đằng, hai bia mộ vẫn trang nghiêm như ngày nào không bị bụi bẩn cũng không có cỏ mọc, dường như ngày nào cũng được chăm sóc rất tỉ mỉ. Trước mộ còn bày một đĩa hoa quả cùng vài nén hương đã cháy hết.
- Cha, nương… đệ đệ trở về rồi !
Hắn quay sang gật đầu với y, Lăng Hải Minh hiểu ý bèn lấy hai cây hương đốt lửa quỳ lạy.
- Cha, nương, hài nhi bất hiếu bây giờ mới trở về. Cha nương trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho chúng con trả được mối thù này.
Đúng lúc này thì Lăng Thịnh Nam ở đằng sau lên tiếng.
- A Minh, ta muốn lập môn hộ. Không phải là một môn hộ bình thươngg, nếu theo nghĩa rộng hơn thì chính là… môn phái.
Lăng Hải Minh không thể tin được vào tai mình, y mở lớn mắt nhìn nhìn hắn.
- Huynh định…
- Đây vốn dĩ là ước muốn của cha nương, mà ta cũng muốn có nhà ! A Minh à… ta có người thương rồi, ta muốn đón y về nhà, đệ… có muốn cùng ta xây dựng lại cơ đồ hàng ngàn năm của Lăng gia không ?
Ánh mắt của hắn đã thể hiện rõ sự quyết tâm, Lăng Hải Minh biết, ca ca mình nói được là làm được. Hắn đây là đang chỉ hỏi ý kiến của y mà thôi chứ nếu y không chấp thuận, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Lăng Hải Minh phì cười, điều mà ca ca y muốn làm, y hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì hết. Ca ca y thích làm gì thì làm, y đều làm cùng hắn. Vì sao ? Vì đó là vị ca ca mà yêu quý nhất, là ca ca duy nhất xủa y cơ mà.
- Nếu huynh muốn, đệ sẽ giúp. Những bằng hữu đệ quen được trước đầu bị các môn phái từ chối, họ rất muốn có một chốn về không muốn lang thang khắp nơi cầu kế sinh nhai nữa, nếu bây giờ đệ mở lời muốn lôi kéo họ, huynh có muốn họ không.
- Huynh yên tâm, họ là người rất thẳng thán, có gì nói nấy, không phải mấy loại người im ỉm ìm im trong bụng toàn là dao găm đâu.
Lăng Thịnh Nam nghi hoặc, có lẽ mấy người họ rất thân với đệ đệ nên đệ ấy mới tin tưởng họ như vậy.
- Nếu họ đủ làm cho đệ tin tưởng thì không cớ gì ta phải từ chối cả. Nhờ cả vào đệ đấy.
Hắn vỗ vỗ vai đệ đệ, ý là ‘’ ta giao việc lôi kéo đồng minh cho đệ đấy ‘’.
Thế là Lăng Thịnh Nam vừa hàn huyên với ca ca xong lại phải chạy xuống núi một chuyến.
Vì có số gia sản trước đây cha nương hắn để lại, nên hắn mới muốn lập riêng cho mình một môn phái. Hắn cũng không trông mong gì nhiều vào cái môn phái quèn của mình đâu.Có sẵn Lăng phủ ở đây rồi, chỉ cần tu sửa lại và xây thêm vài nơi nữa là có thể ở. Nói thì dễ đấy, nhưng Lăng phủ bị thiêu thành tro hết trơn òi, lấy đâu ra mà tu sửa, có mà xây lại từ đầu thì có.
Trong số gia sản đó, có một quấn sổ ghi chép hết những cửa hàng mà Lăng gia từng mở, họ bây giờ vẫn là người của nhà hắn, chỉ cần hắn muốn, tiền liền đến nơi.
Chi phí xây môn phái không cần phải lo. Cái mà hắn lo là không có đệ tử cơ. Hắn nghĩ khi mới lập nên thì đi tìm những ăn mày có tư chất hay bất cứ ai có đủ tư chất thì đem về, đào tạo dần chắc sẽ được như nguyện.
Làm một bàn tính như vậy, hắn rất mĩ mãn.
Quay trở về ngôi nhà gỗ do mình tự lập nên, hắn nằm vật xuống giường.
Hắn lại nhớ A Diễm của hắn rồi. Chắc chắn y sẽ rất tức giận khi hắn rời đi nhưng mà hắn muốn sau này mình quang minh chính đại mang tam thư lục lễ tới rước y về. Là ma tôn thì đã sao, không phải ở bên cạnh hắn rất đáng yêu sao.
Đừng hỏi tại sao Thất Sát tìm lâu như vậy mà không tìm tới được nơi này. Y có tới tìm, nhưng khổ nỗi nơi này bị đặt trận pháp thượng cổ, từ lúc Lăng Thịnh Nam trở về và khởi động trận pháp thì không ai có thể tìm được bất cứ thứ gì ở đây, Thất Sát cũng vì thế mà bị dẫn đi nơi khác. Cũng chỉ có người mang trong mình dòng máu của Lăng gia mới có thể vào được đây.
Hắn bây giờ phải đi đóng lại trận pháp, đệ đệ sẽ dẫn người về, trận pháp sẽ không phân biệt ngươi có phải được chủ nhân dẫn về hay không mà sẽ ném ngươi đi một nơi khác.
Mấy hôm sau cuối cùng thì Lăng Hải Minh cũng dẫn người về.
Họ bắt đầu làm quen rồi bắt tay nhau vào công việc.
Cứ nghĩ là sẽ mất mấy chục năm thôi, nhưng vì không có nhân công, họ phải tự mình làm hết. 7 người xây một môn phái, mất 100 năm chứ mấy.