Bà đỡ thở dài ngao ngán, sau đó mới nói cho hai vị mù tịt về cách chăm sóc trẻ con kia.
- Hai vị công tử, hài tử đói rồi, cả ngày vẫn chưa được ăn gì !
Cơ Hàn lúc này mới ‘’ a ‘’ lên một tiếng.
- Vậy ta đi nấu cháo !
Cơ Hàn định đứng lên đi xuống bếp nhưng may mắn bà đỡ đã cản kịp. Bà thấy mình hình như đã già thêm mấy chục tuổi a.
- Trẻ sơ sinh không ăn được cháo đâu, dạ dày của hai bé còn rất yếu, chỉ có thể uống sữa thôi.
- Sữa ? Nhưng kiếm đâu ra ?
Lăng Xuyên nghệt mặt, y không phải nữ nhân, lấy đâu ra sữa. Với lại cho dù có, y cũng sẽ không làm ra cái hành động kia đâu… rất nhục nhã.
- Công tử có thể lên trấn tìm một người mới sinh…
Còn chưa nói hết câu, Cơ Hàn đã mất tăm không để lại một tàn ảnh, dọa bà đỡ như lên cơn đau tim gần chớt.
- Trương bà bà không cần ngạc nhiên như vậy đâu, hắn là vậy đấy, thấy mãi sẽ quen thôi.
Trương bà bà vuốt vuốt ngực, vị công tử này thật lễ phép và hiểu chuyện a. Còn trẻ như vậy mà đã có hai đứa con, chỉ sợ cơ thể y sau này không chịu nổi nặng nhọc.
- Công tử thật có phúc, có một phu quân yêu thương chiều chuộng như vậy… làm bà bà đây thực sự rất là ghen tỵ.
Lăng Xuyên cụp mắt, nhìn gương mặt bé con đang ngủ say trong lòng mình. Trong mắt y có trộn lẫn rất nhiều cảm xúc, có buồn, có đau khổ, nhưng lại có cả vui vẻ và hạnh phúc… từng cảm xúc đối lập nhau cứ như vậy hiện hữu trong mắt thiếu niên.
- Ta không biết mình có phải là người có phúc không. Không biết sau này cũng sẽ như thế nào. Hắn có lẽ chỉ đối tốt với ta một hai ngày, cũng có thể một mai nào đó sẽ vứt bỏ ta thôi. Ta cũng không hi vọng gì nhiều, ta chỉ cần con của ta có thể sống tốt mà trưởng thành thôi.
Đây là lần đầu tiên bà đỡ nghe vị công tử này nói nhiều như vậy. Bà cứ nghĩ y rất lạnh lùng, không thích người lạ, không thích giao tiếp. Đối với vị công tử kia cũng chỉ nói một hai câu xong im lặng, còn toàn là vị công tử kia mở miệng hỏi y muốn gì, cần gì…
Giọng thiếu niên trong trẻo mà trầm lắng, nghe vào tai như có thể gột rửa đi mọi chất bẩn tồn đọng trong con người. Trương bà bà nghe ra được, trong giọng nói của thiếu niên có một sự mệt mỏi khó thấy xuất hiện trên gương mặt.
Bà biết nỗi lo của y là gì, bà cũng nghĩ giống y lắm. Bây giờ thấy Cơ Hàn đối tốt với y cũng chỉ vì trong người y mang cốt nhục của hắn, cũng có lẽ là đang rất thích y. Nhưng sau này lại không thể nói được điều gì, biết đâu sau này hắn tìm được một ai đó đẹp hơn, tốt hơn thì sẽ vứt bỏ y như rẻ rách mà yêu người đó.
Cái yêu thích của nam nhân rất dễ thay đổi. Nam nhân có thể yêu thể yêu thích một điểm nào đó của ngươi, nhưng cũng sẽ vì điểm đó mà bỏ rơi ngươi.
Lăng Xuyên không biết Cơ Hàn thích y ở điểm nào. Bây giờ y lại đang ỷ lại vào hắn, ỷ lại rất nhiều. Có lẽ hắn thích tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, mạnh mẽ của y. Nhưng bây giờ y yếu như vậy, tôn nghiêm bị hắn tước đoạt hết rồi, cũng chả có gì để mà mất nữa. Hắn có lẽ sẽ rất nhanh mà chán ghét y thôi.
Nhưng mà, nếu mà hắn dám bỏ rơi y, y nhất định sẽ ôm con đi luôn, cho hắn đáng đời.
- Hai con lớn lên mà giống hắn, ta liền đưa hai con đi phẫu thuật thẩm mĩ.
Vừa dứt câu, Cơ Hàn đã từ ngoài đi vào, theo sau là một người phụ nữ vẫn còn khá trẻ, tầm 25 26 tuổi. Trên tay vẫn còn ẫm một cái bọc. Ánh mắt cô cực kì hoang mang, không hiểu mình vì sao lại ở chỗ này.
- Xuyên nhi, ta tìm được một người.
Cả cái trấn dưới núi rất nhỏ, cũng chỉ có hơn mấy chục hộ gia đình. Hắn đi hỏi thăm khắp trấn cũng chỉ có mỗi mấy người mới sinh. Nhưng mà trông ai cũng già ngốm ngoám, xấu vô cùng. Thế là hắn chọn đại một người trẻ nhất trong số họ.
Lăng Xuyên vừa nhìn thấy người, mắt lập tức tối xầm lại.
Tìm đại một bà vú thôi mà, cũng đẹp như vậy. Đây là muốn cắm sừng y hả.
Cơ " muốn cắm sừng " Hàn hớn hở chạy lại giường, như muốn khoe thành tích của mình. Thấy y có vẻ không vui, hắn ủy khuất cực kì.
Tại sao lại không vui, hắn không phải đã tìm được sữa về rồi sao.
Trong mắt Cơ Hàn, đó chỉ là một bình sữa di động để cho con hắn ăn mà thôi. Hắn nào để tâm cô ta có trẻ hay đẹp gì đâu, đối với hắn Lăng Xuyên chính là đẹp nhất.
- Xuyên nhi, làm sao vậy, khó chịu ở đâu sao ?
Hoàn toàn vứt con sang một bên.
Ta khó chịu, ngươi còn không biết lí do. Thằng chó, ngươi tốt nhất đừng để ta thấy ngươi lại gần cô ta.
Lăng Xuyên trong lòng nổi bão bao nhiêu, bên ngoài vẫn khó chịu không nói lời nào làm Cơ Hàn lo lắng vô cùng.
Rốt cuộc là khó chịu ở đâu, lúc nãy đi vẫn còn bình thường cơ mà. Sao về đã như vậy rồi a…
Nữ nhân bị choáng ngợp với người đang ngồi trên giường. Cô chưa từng thấy ‘’ cô nương ‘’ nào đẹp như vậy. Thật sự là quá đẹp, đẹp như tiên nữ giáng trần vậy. Cô trước kia cũng tự tin với vẻ đẹp của mình lắm, nhưng không ngờ bây giờ còn gặp được người đẹp hơn gấp vạn lần cô.
Mĩ nhân nằm tựa giường gương mặt tái nhợt nhưng vẫn không che được hết dung nhan đẹp tựa thiên tiên, tóc đen buông thả vừa mượt vừa dài. Trên tay bồng một hài tử vừa mới sinh. Có lẽ người đưa cô tới đây là phu quân của mĩ nhân kia, trên tay hắn cũng bế một hài tử nữa.
Còn trẻ như vậy mà đã sinh con, lại còn là hai đứa, mĩ nhân kia có phải số cũng khổ quá rồi không.
Lăng Xuyên không biết mình trong mắt người ta đã thành ‘’ cô nương ‘’, vẫn khó chịu trừng trừng Cơ Hàn rồi lại trừng nữ nhân kia.
Y ghen đấy, y đang ghen đấy có hiểu hông.
Cơ Hàn tự nhiên bị trừng chả hiểu ra làm sao, nhưng lại thấy y trừng nũ nhân đằng sau mình…
‘’ Tinh ‘’ một cái, như được khai sáng toàn bộ đầu óc.
Cơ Hàn mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lăng Xuyên, sau đó kéo mép thành một đường cong hoàn mĩ, cười ranh mãnh nhìn y rồi cúi thấp đầu xuống nói nhẹ vào tai y.
- Xuyên nhi, ngươi ghen ?
Hơi thở của hắn phả vào tai Lăng Xuyên làm y ngứa ngáy khó chịu vô cùng, hai tai đỏ bừng, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn, lắp bắp nói.
- Ai… ai ai ai ghen… ai thèm ghen chứ ! Ngươi đừng có mà tưởng bở.
- A… Xuyên nhi từ khi nào bị nói lắp rồi, nói cho vi phu~ nghe !
Hắn vẫn giữ nụ cười đó, ngữ điệu trêu trọc thấy rõ, thậm chí chữ ‘’ vi phu ‘’ còn kéo dài âm quyến rũ vô cùng.
- Ngươi… ngươi cút ra…
- Oeeee…oe…
Lúc này hài tử trên tay Lăng Xuyên khóc rống lên, vì vẫn còn rất đói nên hài tử ngủ không sâu, động một tý là dậy đòi ăn ngay.
Lăng Xuyên lúc túng, hài tử trên tay của Cơ Hàn cũng đang nháo. Hai người mất mặt nhìn nhau, sau đó nhìn ra nữ nhân đang bồng con đứng ở kia. Ánh mắt tha thiết biết bao làm nữ nhân rợn người.
Trương bà bà đi lại giường xin bế hai đứa bé đi chỗ khác cho ăn, không dâʍ trước mặt hai vị này cho ăn đâu a.
Hai người cũng gật đầu, dù sao chỉ cần con họ no là được.
Trương bà bà bế hai hài tử cùng nữ nhân đi tới phòng khác. Hai người bên này lại im lặng vô cùng.
Đột nhiên Cơ Hàn tiến sát lại gần y, ôm lấy cơ thể y, sau đó đặt xuống một nụ hôn vô cùng ôn nhu.
Lúc đầu là ôn nhu mà liếʍ ɭáρ bên ngoài, sau đó tách ra. Lăng Xuyên mở miệng thở hổn hển, Vơ Hàn cũng chỉ đợi có thế mà lại cúi xuống làm nụ hôn sâu hơn.
Nụ hôn này lại cuồng dã mà cũng rất nồng nhiệt. Hôn một lúc vậy mà lại khơi gợi lên cảm hứng của cả hai.
Hai tháng rồi, hắn chưa chạm vào y tận hai tháng nay. Hắn đè Lăng Xuyên đang chân tay mềm nhũn xuống giường, cắn lên yết hầu để lại một vết đỏ đậm, sau đó cắn lên xương quai xanh xinh đẹp kia.
- Xuyên nhi !
Hai người hơi thở dồn dập, tiếng y phục ma sát, tiếng thở dốc bắt đầu lan ra cả căn phòng.
Cơ Hàn đã đóng cửa phòng, còn bày cả kết giới nên không sợ bị người khác làm phiền.
- Xuyên nhi ! Ngươi chấp nhận ta ?
- Ư… ừm…
Lăng Xuyên bị hắn hết hôn rồi lại cắn, cơ thể bị hắn mơn trớn đến run lẩy bẩy.
Thú thật, hai tháng không làm, y có chút muốn… khụ… cũng tại hắn hết, người mang thai nhu cầu sinh lí rất cao… vậy mà hai tháng hắn không có làm gì. Y vừa vui lại vừa khó chịu.
Biết là hắn muốn tốt cho mình nên mới không động vào, y cũng đành dấu tất cả ham muốn của mình xuống. Không để lọt chút nào, y dấu rất tốt, nên hắn không phát hiện ra.
Câu hỏi của Cơ Hàn, có hai tầng ý nghĩa. Chấp nhận cho hắn động vào người, cũng chấp nhận tình cảm của hắn.
Kì thực, Lăng Xuyên chịu chia sẻ hết quá khứ của mình cho hắn, là đã thực sự chấp nhận hắn, chấp nhận tình cảm, chấp nhận ỷ lại.
Cơ Hàn hắn vui biết nhường nào. Cuối cùng tỉnh cảm bao nhiêu năm nay của hắn cũng được đáp lại, hắn vui lắm. Vậy nên mặc kệ là y mới vừa sinh xong, hắn muốn y cảm nhận được niềm vui của hắn, hắn muốn y cảm nhận được hắn đang suиɠ sướиɠ đến mức nào.
- A…a… ngươi chậm chút…ư…
Cơ Hàn bên dưới liên tục ra vào, đỉnh y đến nỗi chỉ có thể mặc kệ hết tất thảy, buông thả theo sóng chiều cuồng nhiệt.
Lăng Xuyên ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn hắn, nụ hôn trúc trắc lại non nớt. Lần đầu tiên y chủ động hôn người, nên nào có kinh nghiệm. Cơ Hàn cũng rất vui vẻ mà dạy cho y.
Lâu lâu, căn phòng lặp đi lặp lại tiếng rêи ɾỉ câu nhân của y, tiếng va chạm khiến người nghe đỏ mặt.
Hai phụ nhân 3 đứa trẻ ngoài cửa : … Sao lại khóa cửa rồi ?