Mạc Khắc giở nắp một hủ rượu bồ đào ra ngửi. Theo như cách mà Liêu Sở chỉ dạy, hắn coi như cũng đã ủ thành công đứa con tinh thần của mình. Bất quá, Liêu Sở luôn ví von rượu như người đẹp, nuôi càng lâu chính là càng động lòng hơn. Mạc Khắc quyết định để những hủ khác lại, chỉ chiết hủ đầu tiên ra bình nhỏ đem đi khoe thành quả với Bạch Ân Phàm.
Bạch Ân Phàm không dám thử. Tửu lượng của y rất tệ, uống vào say khướt thì sẽ trở thành trò cười cho Mạc Khắc. Hai người cứ kẻ mời mọc người đẩy ra một hồi lâu, gặp đúng lúc Bạch Thước Giao trở về, ngửi thấy mùi rượu thơm liền giật lấy bình rượu trên tay Mạc Khắc uống cạn. Uống xong còn khinh bỉ bảo rượu này nhạt quá. Thế là Mạc Khắc và Bạch Thước Giao bắt đầu đấu khẩu nhau. Bạch Ân Phàm cười trộm rồi bỏ đi chăm vườn, lát sau vào lại thấy bọn họ từ đấu khẩu chuyển sang đấu tửu lượng, còn lôi cả Bạch Ân Phàm ra làm trọng tài. Lúc đang đấu rất hăng say, ở ngoài Tàng Hải chợt có người đến làm phiền.
Lâm Khả Dương và Tống Thanh Đình reo loạn lên ngoài kết giới, buộc Bạch Ân Phàm và Mạc Khắc phải ra xem. Bạch Thước Giao cho là chuyện chán ngắt nên quay về phòng ngủ. Khi vừa trông thấy Bạch Ân Phàm, Lâm Khả Dương lập tức nói ngay sự việc hệ trọng: “Lão tổ, Giang sư thúc bỗng dưng nổi điên lên giết hại rất nhiều đệ tử trong phái. Sư tôn ta cùng các vị sư thúc khác đang cố gắng trấn áp y, thỉnh Lão tổ đến trợ giúp một tay.”
Mạc Khắc tỉnh nhẩm đốt tay. Thời gian đúng là trùng khớp như dự định, xem ra tên Nghiêu Chấn Bắc kia cũng không hoàn toàn là thứ hàng bỏ đi.
Khi Bạch Ân Phàm và Mạc Khắc đến Trường Minh Điện, khắp nơi hỗn loạn như một bãi chiến trường. Mạc Khắc vẫn biết Giang Vị tu vi cao thâm, nhưng có thể đại náo tới mức này cũng xem như không tầm thường chút nào. Vô số đệ tử kẻ chết người bị thương nằm la liệt ra sân, còn Giang Vị tuy bị Thạch Bằng, Liêu Sở, và Tố Bạch Thuật mỗi người một đạo kiếm khí trấn giữ nhưng vẫn hung hãn bóp chặt cổ Nghiêu Chấn Bắc đến mức cơ thể kia dần xụi lơ và trắng bệch ra. Giang Vị không phải kẻ ngốc, nếu đã nhắm vào Nghiêu Chấn Bắc thì có lẽ đang nghi ngờ là do Nghiêu Chấn Bắc đã giở trò hại mình.
Thạch Bằng hét lớn về phía Bạch Ân Phàm: “Lão tổ, mau ngăn cản Giang sư đệ, y bị điên rồi.”
“Lão Tổ?” Giang Vị nghe đến Bạch Ân Phàm thì liền chới với buông tay ra. Nghiêu Chấn Bắc ngã xuống như một con rối không thể động đậy được gì, chỉ biết ôm cái cổ sắp bị bóp gãy ho không ngừng.
“Lão tổ!” Giang Vị quay lại, tập trung sức mạnh hất văng những luồng kiếm khí xung quanh. Thạch Băng, Liêu Sở, và Tố Bạch Thuật đều thụ thương.
“Lão tổ, người đến rồi.” Khuôn mặt Giang Vị nổi đầy huyết tuyến, da dẻ nhợt nhạt, mái tóc rối tung, có chỗ quện vào máu trên cổ thành một mớ hỗn độn. Dù vậy, y vẫn cố gắng lê từng bước kiên định về phía Bạch Ân Phàm.
Bạch Ân Phàm vừa nhìn đã hiểu ra nguồn cơn: “Ngươi luyện ma công?”
Giang Vị nửa tỉnh nửa mê, trên khóe môi lấm tấm máu nhỏ xuống: “Phải, ta chỉ muốn…được ngài thừa nhận.”
Giang Vị càng lúc càng đến gần. Mạc Khắc muốn kéo Bạch Ân Phàm ra, nhưng lại cảm thấy dường như Bạch Ân Phàm không muốn di chuyển. Khi chỉ còn cách Bạch Ân Phàm chừng một bước chân, Giang Vị đột ngột ói máu quỵ xuống, thế nhưng vẫn cố chấp vươn tay níu lấy tay y: “Lão tổ, ta khiến ngài thất vọng, phải không?”
“Đứa trẻ ngốc, sao lại hủy hoại bản thân đến mức này?” Bạch Ân Phàm vô cùng xót xa hỏi. Giang Vị là do y đưa đến Côn Lôn Phái, vốn dĩ dốc lòng muốn đào tạo thành nhân tài. Mặc dù cuối cùng chính y không thể dưỡng dục Giang Vị, vẫn rất vui mừng khi Giang Vị trưởng thành hơn hẳn người khác. Y căn bản không ngờ tới, đứa trẻ ngốc này lại có kết cục như ngày hôm nay.
“Đừng ghét ta. Xin ngài đừng ghét ta.” Máu của Giang Vị rơi xuống ngày một nhiều, đến mức ướt cả bàn tay Bạch Ân Phàm. Bạch Ân Phàm nhớ lại lời nói của Hi Hà lúc trước:
“Đứa trẻ này thông tuệ phi phàm, tương lai phi thăng thành thần cũng không thua kém gì ba chúng ta đâu.”
Đồng Vi cũng nói: “Nếu ngươi thích nó như vậy, sao không nhận nó làm đệ tử đi?”
“Ta chỉ ngại Ân Phàm cũng muốn thu nhận a.” Hi Hà lại nói.
“Ta ngông cuồng như vậy, chắc gì sẽ dạy dỗ ra một tiên nhân? Mặc dù ta cũng rất thích nó, nhưng để nó theo Hi Hà thượng thần dịu dàng nhất tam giới sẽ có tương lai hơn.”
Hi Hà cười: “Ngươi cũng biết rõ bản thân ngông cuồng thế nào à? Ta còn tưởng là ngươi không biết đấy.”
Hi Hà và Đồng Vi đều không còn nữa. Đứa trẻ mà năm nào cả ba người cùng kỳ vọng giờ lại dấn thân vào ma đạo. Bạch Ân Phàm tự trách vô tâm, đột ngột cúi người xuống. Y biết Giang Vị không thể cứu nổi nữa rồi. Vết thương khắp người Giang Vị chằng chịt như mạng nhện, có thể cố được đến giờ đã là chuyện hết sức phi thường.
“Nói cho ta biết ngươi có tâm nguyện gì? Ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Lão tổ…” Đôi mắt Giang Vị bắt đầu xuất hiện bóng mờ. Giang Vị hoảng sợ nắm lấy tay Bạch Ân Phàm chặt hơn: “Ta bị kẻ khác hãm hại.”
Mạc Khắc thấy nực cười. Tuy rằng hắn có giở chút thủ đoạn, nhưng Giang Vị luyện ma công là sự thật. Hắn không có kề dao ngay cổ bắt y luyện. Y với Sài Tổ Lâu thông đồng vụ lợi. Sài Tổ Lâu hẳn là muốn đưa Giang Vị lên ngồi ghế chưởng môn Côn Lôn Phái, sau đó Giang Vị sẽ giúp Sài Tổ Lâu đoạt lấy Không Động Ấn thâu tóm ma giới. Kiếp trước trong ngày diệt môn Côn Lôn Phái, Giang Vị không hề có mặt, khẳng định là do Sài Tổ Lâu báo trước để y trốn đi.
“Ta không muốn để ngài thấy bộ dạng này…ta…ta…rất yêu ngài.”
Giang Vị nói dứt lời thì tâm mạch đứt đoạn, gục xuống mà chết. Bạch Ân Phàm siết tay y lại đầy đau đớn. Đến phút cuối Giang Vị vẫn không hề nói ra tâm nguyện gì.
Giang Vị chết đi, ngay trong đêm đó Nghiêu Chấn Bắc cũng không qua khỏi. Côn Lôn Phái gặp phải đả kích nặng nề, mà chính tại Tàng Hải, Bạch Ân Phàm cũng chẳng còn lại bao nhiêu tinh thần. Mạc Khắc không nghĩ tới Giang Vị chết sẽ kéo theo Nghiêu Chấn Bắc, nhưng hắn mừng thầm vì đã kịp giết y. Nhìn thấy Bạch Ân Phàm mất hồn như vậy, đủ biết tên gian xảo kia trong lòng Bạch Ân Phàm có bao nhiêu cân lượng.
Mạc Khắc ngồi trên nóc nhà nhìn lên bầu trời đêm, lấy vò rượu cuối cùng còn may chưa bị Bạch Thước Giao uống ra nốc cạn. Hắn sắp phải đi. Ngũ Thần giống như là vật cản trước mắt, ngày nào chưa diệt bọn họ thì hắn và Bạch Ân Phàm cũng chưa an tâm được. Bạch Thước Giao đi ngang dưới nhà ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ân Phàm ngủ rồi sao?”
“Vừa ngủ không lâu. Nói thật đi, khi nào ngươi chịu trở về Tây Hải?”
“Dù sao cũng không phải bây giờ. Ngươi đừng nghĩ ngươi đuổi thì ta sẽ đi. Đây là nhà của đệ đệ ta, không phải của ngươi.”
“Vậy tốt, cứ ở đi.”
Bạch Thước Giao ngỡ ngàng vì câu nói này của Mạc Khắc, ngẫm một chút rồi hỏi: “Định đi đâu sao? Muốn ta thay ngươi chăm sóc Ân Phàm?”
“Còn có thể đi đâu? Đám Ngũ Thần kia chẳng phải luôn hao tổn tâm tư tìm ta hay sao? Nay ta xuất hiện rồi, không đi gặp bọn họ thì quá thất lễ rồi.” Mạc Khắc nói.
Bạch Thước Giao không dài dòng: “Muốn đi đâu cũng được, nhưng nhất định phải giữ mạng mà về. Đừng thấy Ân Phàm giả vờ cứng rắn là thế, thật ra y chịu nội thương từ trận đánh trước với Ngũ Thần đến giờ vẫn chưa khỏi, lại còn tận mắt chứng kiến những người xung quanh lần lượt ra đi, tâm trạng này phải nói đã tới mức cực hạn rồi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, Ân Phàm có lẽ sẽ đi theo ngươi mất.”
Mạc Khắc ngồi trên nóc nhà suy nghĩ cả đêm. Hắn biết có những lời Bạch Thước Giao vẫn giấu không nói ra, tỷ như việc y không còn kim thân thứ hai để quay ngược thời gian tái sinh cho hắn một lần nữa. Hắn đương nhiên không muốn chết, thế nhưng những chuyện đại loại như vạn nhất thì làm sao nói trước được? Vẫn là nên nghĩ ra cách gì đó chu toàn. Lúc xưa là do hắn khinh địch, một lòng hiếu thắng mới để Ngũ Thần kia thừa cơ được lợi. Hắn không thể lặp lại sai lầm của quá khứ.
Mạc Khắc để lại cho Bạch Ân Phàm một mảnh giấy rồi quay lại ma giới. Lúc Bạch Ân Phàm thức dậy đọc mảnh giấy, chợt nhìn ra ngoài hiên nhà, hỏi Bạch Thước Giao: “Này là đệ tử lớn rồi không giữ nổi nữa chăng?”
Bạch Thước Giao an ủi: “Đừng lo lắng. Hắn rồi sẽ quay lại.”
“Côn Lôn Phái hiện giờ rất loạn, bất quá ta cũng chẳng giúp được gì cho họ. Đây xem như là một kiếp nạn trên con đường tu tiên của bọn họ, chính là để bọn họ phải tự vượt qua. Đường tu tiên xa thăm thẳm, không phải ai cũng có đủ nghị lực trở thành thần, kể cả khi thành thần rồi, chưa chắc sẽ có được hạnh phúc mà bản thân mong muốn. Ta, Đồng Vi, và Hi Hà trước kia từng nghĩ khi trở thành thần sẽ tiêu dao tự tại ở bên nhau, suốt ngày cùng nhau ca hát yến ẩm, bầu bạn với trăng sao. Trong lòng ai lúc ấy cũng có một mộng tưởng thênh thang như biển hồ, hoa lệ tuyệt mỹ, không cách nào chặt đứt được. Thế mà, khi mộng tưởng thành thật, liền nhận ra đôi cánh có thể giúp chính mình bay lên không rộng lớn và vững chắc như từng nghĩ. Chỉ một cơn gió, một đợt sóng, liền dễ dàng khiến đôi cánh ấy bị gãy nát. Ca, ta không muốn vì đại đạo hay chúng sinh nữa, chỉ muốn làm một kẻ bình thường, ích kỷ ở cạnh bên người ta yêu.”
”Nếu tâm ý đã nghĩ thông cả rồi, vậy thì ngươi đi cùng hắn đi, còn dài dòng với ta làm gì cho phí thời gian?”
Bạch Ân Phàm gật đầu: “Ca bảo trọng.”