Gió lạnh dưới đáy cóc thổi qua người Đỗ Nhược, mấy tảng đá nhô ra có thể đặt chân đứng càng ngày càng ít, trong sơn cốc, sương mù dày đặc khiến cho tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Bỗng dưng, một giọt chất lỏng ấm áp rơi vào mu bàn tay Đỗ Nhược, nàng vội giương mắt, nhìn thấy vách đá phía trên, phu tử đang run run bị treo ở phía trên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió đêm thổi bay rơi xuống.
"Đến bên kia tìm!" Ngay lúc Đỗ Nhược chuẩn bị gọi phu tử, dưới đáy cóc lại có hơn mười đốt lửa rọi tới, cách mấy trượng, mấy sát thủ này không có ý dừng tay -- sống thì gặp người, chết phải thấy xác.
Đỗ Nhược nín thở, kéo phu tử đang nhịn không được đau ngâm khẽ. Trong lòng Đỗ Nhược thắt lại, ở trên vách đá điều chỉnh lại tư thế một chút, cao thấp, trái phải nhìn nhìn, tầm mắt cuối cùng tập trung bên phải sườn, tìm thấy một hang nhỏ. Ngực Đỗ Nhược dán sát vào vách đá, hai tay rối ren cởi xuống xiêm y, đem áo đưa lên miệng, cắn vài cái, cuối cùng tạo được một cái lỗ nhỏ.
"Tê --"
Chỉ nghe một tiếng vang nứt ra, Đỗ Nhược đem áo ngoài cắn ra thành hai. Nàng ổn định lay động thân mình, xắn y phục lên, chuẩn bị tiếp tục cắn cái lỗ, tiếp tục làm hai mảnh y phục xé ra thêm.
"A Nhược..." Thương Thanh Đại mông lung gọi, phát giác tiểu nhân nhi tồn tại, không thể tin được nhìn về phía Đỗ Nhược, đáy mắt trào ra nước mắt, "Nguy hiểm... Ngươi không cần lo cho ta... Đi mau..."
"Phu tử, ngươi chống đỡ một chút, ta lập tức cứu ngươi xuống!" Đỗ Nhược đè thấp giọng nói xong, chỉ chỉ ánh lửa phía dưới, "Phu tử, bọn người xấu còn đang ở phía dưới tìm ngươi, chúng ta nhỏ giọng chút." Vừa nói, một bên nàng nhanh tay đem ngoại y lúc nãy thắt lại thành dây thừng.
Trong lòng Thương Thanh Đại đau xót, rồi lại ấm áp đến lợi hại, ít nhất, trên thế gian này còn có A Nhược, còn có tiểu nha đầu này không để ý nguy hiểm mà cứu nàng.
"Bên này cũng không có..."
"Không có khả năng!"
"Người kia chỉ là một nữ tử, có phải ngã không chết cho nên tự mình đứng lên chạy thoát?"
"Nơi này một chút vết máu cũng không có, trừ phi..."
Đầu lĩnh nhóm hắc y nhân đi đến dưới gốc cây, nhìn ngược lên vách đá -- tuy rằng không thấy rõ lắm tình huống vách đá như thế nào, nhưng ở trong cốc tìm không được nàng, duy nhất chỉ có thể là nàng căn bản không rơi xuống đến đáy cốc!
"Tìm dây thừng, chúng ta đi lên vách đá nhìn xem!"
Đỗ Nhược nghe được hoảng hốt, đem y phục đã thắt nút chặt cột lại vách đá, dùng sức thắt một đầu vào thắt lưng, cuối cùng buông nhẹ nửa thân mình, giơ ra hai tay, hướng đến Thương Thanh Đại, "Phu tử, đưa tay cho ta ở bên này, tin tưởng ta! Ta sẽ không buông tay!"
"A Nhược..." hai tay Thương Thanh Đại run rẩy mãnh liệt, nàng muốn buông tay, lại sợ buông lỏng tay cũng không có khí lực, liền thẳng tắp hướng đáy cốc, "Ta... Ta làm không được..."
Đỗ Nhược thấy Thương Thanh Đại xe dịch, "Phu tử, ngươi có thể!" Đôi mắt sáng như sao, nước mắt lưng tròng, đúng là từ trước đến nay chưa từng thấy đẹp như vậy.
"A Nhược..."
"Phu tử, ta sẽ không để cho ngươi có việc, tin ta!"
Đỗ Nhược nồng nhiệt, chân thành nói, "Mặc kệ phu tử đi nơi nào, ta cũng sẽ đi theo ngươi, bầu trời cũng tốt, trên mặt đất cũng thế! Phu tử, đến, cho dù ngã xuống, ta cũng cùng ngươi..."
"Ngốc..."
"Buông tay, ta có thể bắt được ngươi..."
"Khụ khụ..."
Trên đỉnh rơi xuống một chút đá vụn và bụi, làm sặc Thương Thanh Đại, nàng biết không thể tiếp tục chần chờ, lập tức mũi chân nhịn đau dẫm nát vách đá, nháy mắt mười ngón tay buông ra, mũi chân dùng hết khí lực cuối cùng, thân mình liền hướng đến chỗ Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược dùng hết khí lực, ngón tay bắt được xiêm y của phu tử hướng mạnh vào trong lòng, ráng nhịn xuống cơn đau do dây thừng bằng y phục thắt lại, cuối cùng ôm phu tử bình yên vô sự trong ngực.
Trái tim cả hai đập mạnh cuồng liệt trong lồng ngực, kinh hãi còn chưa qua, hai người treo lơ lửng giữa vách núi, hít vài ngụm khí.
Trong lúc này, tuy vòng tay nhỏ nhưng ấm áp này đã là sự bình yên nhất đối với Thương Thanh Đại. Hai tay nhiễm máu gắt gao ôm lấy thân thể của Đỗ Nhược, giờ khắc này, thầm nghĩ ôm chặt Đỗ Nhược, làm cho kinh hãi trong lòng an tĩnh lại.
Cảm giác được phu tử không phải làm bằng sắt, Đỗ Nhược ôn nhu nói: "Phu tử, không có việc gì, không có việc gì."
"A Nhược... Ngày sau nếu con đường là... Tràn đầy bụi gai..."
"Ta không sợ..."
"Ngươi thật sự là đứa nhỏ ngốc nhất ta từng thấy..."
"Ta không phải đứa nhỏ, phu tử, hôm nay ta đã... Không! Nên là hôm qua, ta đã thành niên rồi." Đỗ Nhược đột nhiên mỉm cười, ý cười ấm áp nhìn Thương Thanh Đại, khó khăn nói, "Chúng ta mau đi xuống đi, những người đó chắc là sẽ đuổi tới từ phía trên rất nhanh!"
"Được."
Trái tim Thương Thanh Đại tựa hồ như có từng trận gió thổi qua, là phẳng trái tim của nàng, cũng nhuộm đỏ mặt của nàng.
Ở không trung, Đỗ Nhược xoay thân mình, mặt hướng vách đá, tri kỷ lặng yên dùng tay trái bảo vệ cái ót Thương Thanh Đại, "Phu tử, xin lỗi..."
Thương Thanh Đại ngạc nhiên một chút.
Đỗ Nhược hơi hơi dùng sức, mang Thương Thanh Đại hướng vách đá chỗ nhô ra, một lần nữa bước lên tảng đá, tay phải gắt gao bám vào vách đá, làm cho thân mình ổn định.
"Phu..."
Đỗ Nhược hơi hơi ngửa đầu, Thương Thanh Đại so với nàng cao hơn một nửa, nàng lúc này mới phát hiện đem phu tử đặt ở đối diện vách đá, tư thế thật là nhạy cảm -- đáy mắt phu tử xấu hổ, tuy rằng bên ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng nửa điểm cũng không có ý tức giận.
"Ực..."
Đỗ Nhược nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, tim đập càng thêm cuồng liệt.
Nếu nói mới vừa rồi Thương Thanh Đại kinh hãi có bảy phần là bởi vì sống sót sau tai nạn, vậy thì giờ phút này, kinh hãi là bởi vì... Đầu quả tim bao trùm một tiểu nha đầu, nơi non mềm hơi hơi run lên, làm trái tim ngứa ngáy.
"Ta..."
"Ngươi... Cái gì?"
Thương Thanh Đại lạnh nhạt hỏi một câu, ra vẻ lạnh lùng, "Còn không mau cởi bỏ dây thừng?"
"Nga!" Đỗ Nhược gật đầu mạnh, vội vàng tìm nút thắt trên lưng, thân mình vô ý thức đụng trúng một nhánh cây phía sau.
"Cẩn thận chút!" Thương Thanh Đại sốt ruột dặn một câu, tay phải xả nhanh dây thừng, tay trái chịu đựng vết thương nóng rát nhánh cây gây ra thấu đến sau gáy Đỗ Nhược.
Cũng không nghĩ động tác này làm cho nháy mắt gương mặt Đỗ Nhược hồng thấu, nàng thề, thật sự không phải cố ý khinh bạc phu tử, chỉ là do mở cái thắt nút, Đỗ Nhược đành phải cúi đầu xuống thấp thấp... Lại thấp thấp... Ngay khi đầu dán vào một chỗ mềm mại... Nàng chỉ cảm thấy trái tim như mềm nhũn tràn ra.
Thương Thanh Đại làm sao không vừa thẹn vừa mềm nhũn tương tự? Thậm chí còn bởi vì ngượng ngùng mà có chút giận dữ, lại không trách được tiểu nha đầu này, thậm chí không dám véo tay nàng giáo huấn một phen, chỉ có thể đem tất cả suy nghĩ biến thành thành hành động. Ngón tay mềm yếu, mò dọc theo bàn tay rồi lên sườn mặt tiểu nha đầu, trượt đến đầu vai Đỗ Nhược, níu chặt trung y của nàng.
"Lại cởi bỏ!" (ý phu tử là Đỗ Nhược lại cởi áo ngoài ra)
Đỗ Nhược kích động hô một tiếng, thuận thế thẳng thắt lưng lên, Thương Thanh Đại không kịp buông tay, kéo trung y của Đỗ Nhược xuống tới bên vai.
"Ta..." Thương Thanh Đại cứng họng một chỗ, "Ta... Ta vốn định..."
Đỗ Nhược đỏ mặt lắc đầu, "Ta biết phu tử không phải cố ý..." Nói xong, một tay kéo lấy dây thừng, xê dịch thân mình tới bên cạnh Thương Thanh Đại, vội vàng kéo trung y lại, nhỏ giọng nói, "Phu tử, ta không sao, chúng ta đi xuống thôi."
"Ân..."
Thương Thanh Đại biết, có một số việc càng giải thích càng rối, cho nên tiểu nha đầu cho nàng một bậc thang bước xuống.
Nhưng mà, Thương Thanh Đại đã quên chân mình căn bản không thể leo xuống theo vách núi đen này, ngay lúc chân nàng giẫm lên một cái tảng đá, cả trọng tâm đặt lên chân, trọng tâm không vững, liền khiến nàng muốn ngã xuống.
"Phu tử!"
Đỗ Nhược vội vàng đưa tay bắt lấy tay Thương Thanh Đại, lúc này đây, ngay cả chính Đỗ Nhược cũng không có trọng tâm vững, lúc nàng kéo phu tử vào trong lòng ngực một lần nữa, nàng theo bản năng uốn cong người bảo hộ phu tử trong ngực, hung hăng ngã xuống một tảng đá sâu bảy thước.
"Khụ khụ!" Đỗ Nhược kêu lên một tiếng đau đớn, phát ra một trận ho khan mãnh liệt.
"Bị thương đến chỗ nào rồi?!" Thương Thanh Đại gấp gáp từ trong lòng ngực Đỗ Ngực ngồi dậy, lo lắng kiểm tra thân thể của nàng, "Mau nói cho ta biết, mới vừa rồi là đau ở đâu?"
Đỗ Nhược cố nhịn đau xuống, không dám làm cho phu tử lo lắng, "Không có việc gì, phu tử, ta không sao, chúng ta đi mau..."
Nàng đang nói đến một nửa, liền có một cái dây thừng từ phía trên quăng xuống.
"Xem ra ta thật sự là bất tử không được!" Thương Thanh Đại lắc đầu lạnh lùng cười.
"Phu tử, chúng ta đi!" Đỗ Nhược nhịn đau đứng lên, thăm dò nhìn thoáng qua bên dưới, "Phỏng chừng còn cao có mấy trượng, phía dưới cây cối dày đặc, chúng ta đánh cược một lần?"
Thương Thanh Đại gật đầu nói: "Ta chỉ có thể đánh cược một lần!"
Nhưng mà nàng nói đánh cược và tiểu nha đầu nói không giống nhau.
"Phu tử, chúng ta cùng nhau nhảy, chỉ cần có thể bắt được một nhánh cây có thể trì hoãn chậm lại, cho dù bàn tay rách da, chúng ta cũng sẽ có đường sống." Đỗ Nhược nắm chặt tay Thương Thanh Đại, "Đi xuống, ta cõng ngươi chạy! Chúng ta có thể chạy đi!"
Thương Thanh Đại tiếp tục gật đầu nói: "A Nhược, ta đêm tới ba, liền nhảy!"
"Ân!"
"Một!"
"Hai!"
Thương Thanh Đại lặng yên rút tay ra, buồn bã cười với Đỗ Nhược, "A Nhược, mạng của ta, ta cho ngươi..."
"Phu tử?"
"Ba!"
Thương Thanh Đại làm bộ nhảy, Đỗ Nhược cũng đã từng bước đi ra ngoài trước, phát hiện Thương Thanh Đại lùi lại.
"Phu tử --"
Ngay lúc Đỗ Nhược kinh hô biến mất dưới cây cối sum suê, Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, nhìn Hắc y nhân đang đu dây thừng xuống, nói: "Quay đầu lại nói cho chủ tử các ngươi biết! Nếu như muốn mạng của ta như vậy, ta đây sẽ thành toàn hắn, hôm nay, ta có thành lệ quỷ, nhất định cũng phải tìm hắn đòi mạng!"
Nói xong, Thương Thanh Đại cố ý đợi Hắc y nhân đến, cuối cùng hướng tới đáy cốc nhảy xuống.
"Nàng nhảy xuống đáy cốc!"
"Đi xuống nhìn xem, cần phải xác nhận đã chết!"
Hắc y nhân nhìn nhau trao đổi ánh mắt, dọc theo dây thừng đi xuống đáy cốc.
"Là tiểu nha đầu kia..."
"Hư... Chúng ta trước nhìn xem... Chớ để kinh động nàng..."
"Phu tử! Phu tử!" Đỗ Nhược cơ hồ là nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên người Thương Thanh Đại, kinh hoàng kiểm tra thương thế phu tử, đã thấy Thương Thanh Đại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
Không phải Thương Thanh Đại sẽ không chụp lấy nhánh cây để giảm xóc quặn đau bụng dưới, nàng bắt được một lần, lại buông tha nhánh cây thứ hai, rơi xuống mặt đất, nếu nàng không gần chết một lần, những người đó như thế nào sẽ buông tha?
"A... A... Nhược... Đi..."
"Ta không! Ta có thể cứu ngươi, nhất định có thể cứu ngươi!"
"Đi... Không còn kịp rồi..."
"Không! Đứng lên, đứng lên, ta cõng ngươi... Bồi ngươi đi tìm đại phu..."
"A... Đã muộn..."