Dịch giả: rolland
Theo nhục thân của Diệp Cảnh, bọc hành lý mang theo của hắn cũng hết thảy đều hư hỏng.
Liền tuỳ thân Hạ phẩm Bảo binh của hắn, cũng đồng thời bị vực sâu thôn phệ, may mắn tránh khỏi chỉ có cái giới chỉ màu đỏ sẫm kia, cùng với cái thiết bài rơi vào tay của Yến Triệu Ca này.
Ngón tay của Yến Triệu Ca vuốt nhẹ trên thiết bài, thầm nghĩ: "Thứ này, xem ra cũng không đơn giản đây."
Hơn nữa Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng cuối cùng cũng vào tay, chuyến đi Trấn Long Uyên lần này, không tính là vô ích.
Đem một đám đồng môn bảo vệ, cùng hộ vệ áo đen của mình hội hợp, đám người Yến Triệu Ca đối mặt với Trấn Long Uyên đang bạo loạn, chỉ có thể trước tiên tránh đi mũi nhọn, tìm kiếm một chỗ núi đá, bám lấy mà phòng ngự.
Không biết qua bao lâu, cơn lốc cuối cùng cũng dần lặng lại.
Mọi người từ nơi trú ẩn đi ra, không khỏi âm thầm chắt lưỡi, bởi vì loạn lưu sát khí đảo lộn không gian, tuy rằng còn ở chỗ sâu trong Trấn Long Uyên, nhưng trời đất quanh đây đã hoàn toàn thay đổi.
Yến Triệu Ca nói:
- Phát sinh biến hoá khác thường như thế này, các ngươi không thích hợp tiếp tục ở trong Trấn Long Uyên, lần lịch lãm nhiệm vụ này, bộ phận thuộc về các ngươi đã kết thúc, hiện tại theo ta đi ra ngoài.
Một đám đệ tử của Quảng Thừa Sơn liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Mọi thứ lúc trước, đột nhiên phát sinh, để cho bọn họ có chút chưa tỉnh hồn lại, rất nhiều người trong đầu còn phát mộng.
Tuy rằng trong Quảng Thừa Sơn không thiếu cường giả cảnh giới Đại Tông Sư, nhưng một đám đệ tử trẻ tuổi cũng chưa từng bị cuốn vào sự tranh đấu giữa các Đại Tông Sư.
Mọi người được mở rộng tầm mắt đồng thời, trong lòng cũng còn sợ hãi.
Tao ngộ của Diệp Cảnh, làm trong lòng của mọi người ưu sầu.
Yến Triệu Ca nhìn bọn họ một cái:
- Lần này Diệp sư đệ gặp kiếp nạn lớn, sống chết còn chưa biết, nhưng ta xem hắn không phải là người yểu mệnh, có thể gặp dữ hóa lành.
Những người khác đều hơi ngạc nhiên, bọn họ chỉ nhìn thấy Diệp Cảnh bởi vì công kích của Xích Linh Kỳ Chủ mà rơi xuống vực sâu, sự việc lúc bị sương đen che đậy, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe một chút âm thanh.
Yến Triệu Ca gật đầu một cái:
- Hiện tại mà nói sự sống chết của Diệp sư đệ, còn quá sớm.
Tất cả mọi người đều thở ra một cái, nhân duyên của Diệp Cảnh trong thường ngày chỉ có thể coi là thường thường, ở đây có đủ những người có quan hệ ác liệt với hắn.
Nhưng đối mặt với công kích của Đại Tông Sư thì cái cảm giác chỉ có thể khoanh tay chờ chết, làm các đệ tử trẻ tuổi khác đều có cảm giác "thỏ chết hồ bi".
Giờ phút này bọn họ đối với Yến Triệu Ca đều có chút tin tưởng, nghe Yến Triệu Ca nói Diệp Cảnh có thể còn sống, nhất thời cũng trở nên yên lòng.
Yến Triệu Ca nói tiếp:
- Bất quá, trước đây đột nhiên xuất hiện một tên Đại Tông Sư, cùng Diệp sư đệ xưng huynh gọi đệ, điều này có chút ngoài dự liệu của ta.
Lúc này một đám đồng môn đã ổn định, cẩn thận nhớ lại, nhất thời đều cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy khó tin.
Ánh mắt của Tư Không Tinh hơi động, tầm nhìn của Yến Triệu Ca nhìn tới nàng:
- Tư Không sư muội tựa hồ biết chút gì à?
- Người đó họ Hàn, cùng Chủ Sự Trưởng lão Đông Đường quốc Nghiêm trưởng lão có ân oán, tính khí nóng nảy, tu tập võ đạo tà dị lại bá đạo, một Đại Tông Sư như vậy, nếu ta nhớ không lầm, gọi là "Quỷ Phủ lão nhân" Hàn Thịnh.
Yến Triệu Ca nói:
- Lão già này đã mất tích nhiều năm, hắn đối với Nghiêm trưởng lão có chút cừu hận, lần này đột nhiên xuất hiện ở gần Đông Đường quốc, nên chú trọng.
Tư Không Tinh trầm mặc một lát, lập tức dứt khoát trả lời:
- Trước đây ta lịch lãm ở Đông Đường quốc, đã từng ở Lộc Liêu Sơn Mạch gần Trấn Long Uyên, gặp nạn hôn mê.
- Sau lại được Diệp sư đệ khi chưa nhập môn cứu ta, việc liên quan đến Quỷ Phủ lão nhân, ta quả thật không biết.
- Nhưng nguy hiểm lần đó, cho dù là cường giả Võ đạo Tông Sư, sợ cũng là không cách nào hóa giải, Diệp sư đệ làm sao cứu ta, ta vẫn rất kỳ quái, nhưng cũng không tiện tìm hiểu, chỉ cho rằng là "cát nhân thiên tướng" (người tốt được trời phù hộ).
Yến Triệu Ca gật đầu một cái, lại tiếp tục truy hỏi:
- Tư Không sư muội nói, ta tin được, chuyện này người không biết, hết thảy chỉ có thể chờ tìm được Diệp sư đệ hãy nói, bất quá những sự việc này, phải đúng sự thật báo lại cho tông môn, hiện tại đã không phải là chuyện riêng tư của ngươi.
Tư Không Tinh đáp lại:
- Ta hiểu.
Đoàn người chật vật ra khỏi Trấn Long Uyên, lại cảm giác được ánh mặt trời, làm những đệ tử trẻ này mừng rỡ không thôi.
Yến Triệu Ca búng tay một cái, một người trung niên áo đen đi theo đã hiểu ý, phát ra tín hiệu liên lạc, sau đó mọi người liền ở tại chỗ chờ đợi.
Rất nhanh, A Hổ đầu tiên chạy tới, sau đó các Võ giả khác lại chạy tới, chính là Võ giả Quảng Thừa Sơn trấn thủ Đông Đường, cùng Võ giả của Đông Đường quốc.
A Hổ tới gặp, nếu không phải cố kỵ nhiều người, quả thực là muốn nhào tới , ôm lấy bắp đùi Yến Triệu Ca mà khóc nức nở:
- Công tử a, ngươi không có việc gì, thật sự là tốt quá!
Yến Triệu Ca cười nói:
- Ta có việc, ngươi có thể tùy ý ăn vụng rồi, đến lúc đó ăn thành một cái bánh bao cũng không ai quản ngươi.
A Hổ gãi đầu một cái, thật thà cười:
- Không dám, không dám a.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Bọn người Nghiêm trưởng lão, Hàn Thịnh còn có Xích Linh Kỳ Chủ đâu?
A Hổ nghiêm nghị đáp:
- Nghiêm trưởng lão cùng Quỷ Phủ lão nhân đánh một chút rồi dừng một chút, một đường thao hướng tây mà đi, Xích Linh Kỳ Chủ thì bỏ chạy, có người theo sau, tin tức mới nhất còn không có truyền lại.
Yến Triệu Ca gật đầu, đợi mọi người chỉnh đốn xong, phân biệt đường đi, lập tức xuất phát rời xa Trấn Long Uyên.
Địa phương đầu tiên đi tới, là Lâm Uyên Thành, sau khi đến Lâm Uyên Thành rồi dàn xếp một chút sự tình, tiếp tục an bài việc kế tiếp.
Lâm Uyên Thành, tên như ý nghĩa, dựa sát Trấn Long Uyên, Đông Đường quốc là cực đông của Thiên Đông châu, mà Lâm Uyên Thành đó là biên giới phía đông của Đông Đường quốc.
Ở đây là tiền tuyến của Đông Đường quốc để đối mặt với Trấn Long Uyên, hoàn cảnh tương đối mà nói thì khá là thô lậu tầm thường.
Bất quá bảo vật được sinh ra từ Trấn Long Uyên, bị Võ giả đi vào thám hiểm mang ra, có một bộ phận sẽ giao dịch ở Lâm Uyên Thành, vì vậy ở đây cũng tạo thành một phường thị có quy mô không nhỏ.
Đương nhiên, người có dũng khí ra vào Trấn Long Uyên, cũng không phải người có tu vi tầm thường, tính tình cũng rất hung ác đã quen với cuộc sống "đầu đao liếm máu" (giết người), cho nên trong Lâm Uyên Thành, vẫn tương đối hỗn loạn.
Không chỉ là Đông Đường quốc chú trọng ôn định nơi này, mà Quảng Thừa Sơn đồng dạng cũng có Chấp Sự Trưởng lão đóng quân ở đây, một mặt là giám thị cứ điểm Trấn Long Uyên, một mặt là chú ý trật tự cùng tiền lời của phường thị nơi này.
Mọi người đều tự mình đi xuống nghỉ ngơi, Yến Triệu Ca thì đang quan sát cái thiết bài.
Hoa văn trên thiết bài, thoạt nhìn thì càng giống như là một loại chữ viết.
"Đối với người ở thời đại này mà nói, rất cổ xưa khó hiểu, nhưng là sau Đại Phá Diệt mới sinh ra." Lông mày của Yến Triệu Ca hơi nhíu lên: "Chắc là không lâu sau Đại Phá Diệt sinh ra chữ viết, đối kiến thức của ta giữ được mà nói, đúng là không trước không sau, lúng ta lúng túng a."
Yến Triệu Ca có chút "trứng đau" mà trợn mắt, sau đó tĩnh tâm lại mà tỉ mỉ quan sát.
"Bất quá, tựa hồ cũng có ngữ cảnh để lần theo..."
Thiết bài nhỏ chừng một nửa bàn tay, Yến Triệu Ca phỏng đoán đồ văn phía trên, trong lòng suy nghĩ: "Cùng một loại chữ viết cổ đại trước Đại Phá Diệt, có chỗ giống nhau, có thể tham khảo, lần theo ngữ cảnh."
Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thiết bài, Yến Triệu Ca chầm chậm đọc thầm: "Chúng. . . Long. . . Cổ. . . Hàn. . . Nghịch. . . Lân. . ."