Vương Diễm cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền kia, hơn nữa hứa hẹn sau này nhất định sẽ trả lại.
Đương nhiên, cũng giống như Đường Tiểu Nhu, Vương Diễm chỉ coi lời nói Vừa rồi của Phương Vũ chỉ là lời bốc phét nên không để trong lòng.
Người giàu nhất Hoa Hạ?
Phải nhiều tiền thế nào mới có thể trở thành người giàu đệ nhất Hoa Hạ chứ?
Điều đó đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bình dân rồi.
Phương Vũ đưa tiền cho Vương Diễm xong thì ra khỏi nhà đi đến vườn rau sau núi.
Trước cổng vườn rau đang đỗ một chiếc siêu xe sang trọng.
“Tại sao lại có người ở đây?" Phương Vũ hoi cau mày bước về phía trước.
Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bước xuống xe cùng hai vệ sĩ đi theo sau.
“Các người là ai? Các người ở đây làm gì? Chẳng nhẽ là muốn ăn trộm?” Phương Vũ câu mày hỏi.
“Xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Cơ Như Mi, thưa ngài, ngài có phải là ân nhân đã cứu con gái chúng tôi ngày đó không?" Cơ Đông Sơn cười nói.
Cơ Như Mi nói với anh rằng ân nhân cứu mạng là thanh niên trẻ tuổi có khí chất lười biếng.
Mà Phương Vũ trước mặt hiển nhiên phù hợp với đặc điểm này.
“Cơ Như Mi?" Phương Vũ nhớ lại những gì đã xảy ra mấy ngày hôm trước.
“Chúng tôi tới đây để báo ân, thưa ngài, ngài đã cứu mạng con gái chúng tôi, ân đức này của ngài thực sự sâu nặng với nhà họ Cơ chúng tôi......" Vợ Cơ Đông Sơn - Vị Linh nói.
“Được rồi, các người muốn báo ân thì chắc chỉ có cho tôi được một ít tiền, nhưng tôi không có hứng thú với tiền, mời các người trở về." Phương Vũ nói.
Co Đông Sơn cùng Vi Linh nhìn nhau, cảm giác Phương Vũ trước mặt có tính cách hơi kỳ lạ.
Người bình thường sao có thể không ham tiền?
“Vậy...... Xin hỏi ngài thích cái gì ạ? Chỉ cần nó nằm trong khả năng của nhà họ Cơ chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Cơ Đông Sơn nói.
Nhà họ Cơ đã có truyền thừa trăm năm, gia huấn cốt lõi nhất chính là tri ân báo đáp, hôm nay nếu đã tìm được ân nhân của Cơ Như Mi thì bọn họ nhất định phải báo ân!
“Đồ tôi thích? Nội đan của yêu thú, có lẽ các người còn chưa từng nghe thấy, đúng không?" Phương Vũ thở dài, xoay người đi vào vườn rau.
“Nội đan...... Yêu thú?” Cơ Đông Sơn cau mày, hình như ông đã từng nghe thuật ngữ này ở đâu đó.
Vi Linh đứng bên cạnh thì thầm: “Em nhớ là vào ngày đại thọ của cụ có một đại sư đến từ phương bắc đưa cho ông ấy một hộp quà tặng đúng không nhỉ? Trong hộp quà tặng hình như là thứ gì gọi là nội đan......"
“Cô có chắc mình nhớ không nhầm không!?"
Trước khi Cơ Đông Sơn kịp nói gì, Phương Vũ đã nhanh chóng chạy đến trước mặt Vi Linh, tốc độ nhanh đến mức khiến hai vệ sĩ phía sau đôi vợ chồng phải giật mình, suýt nữa thì lấy vũ khí ra.
“Nó thật sự là nội đan yêu thú? Cô không nhớ lầm chứ?" Phương Vũ vội
vàng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ nhở hai chữ “nội đan” thôi, không biết có phải là nội đạn yêu thú mà ngài nhắc tới không." Vi Linh nói.
“Đi, dẫn tôi đến nhà các người xem thử." Phương Vũ nói.
Cơ Đông Sơn cùng Vi Linh nhìn nhau.
Phương Vũ, người vừa rồi còn trông có vẻ mất kiên nhẫn và tuyên bố không có hứng thú tiền, lại trở nên háo hức Vì cái gọi là nội đan yêu thú như thế, thực sự khiến người kinh ngạc.
Tuy nhiên, Phương Vũ đồng ý tiếp nhận lòng báo ân của nhà họ Cơ, thực sự quá tốt rồi.
“Vâng thưa ngài, chúng tôi sẽ đưa ngài đến nhà của chúng tôi ngay bây giờ." Cô Đông Sơn nói.
Sau khi chiếc siêu xe rời đi, một bóng người bước ra từ cái cây lớn bên cạnh Vườn rau.
Anh ta lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.
“Dường tiểu thư, mục tiêu đã bị người nhà họ Cơ dẫn đi."
40 phút sau, Phương Vũ bước vào nhà họ Cơ.
Biệt thự cao cấp của nhà họ Cơ gần bờ biển, xét về phong cảnh thì nơi đây cao cấp hơn biệt thự của nhà họ Đường, nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhà Đường rất nhiều.
Nhưng Phương Vũ không có thời gian để đánh giá phong cảnh, vừa xuống xe đã vội vàng bảo Cơ Đông Sơn lấy nội đạn yêu thủ ra.
Năm phút sau, Phương Vũ ngồi trong đại sảnh nhà họ Cơ, uống trà mà
người hầu pha cho cậu.
Cơ Đông Sơn bước xuống lầu, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ.
Cậu còn chưa lại gần, Phương Vũ cũng đã cảm nhận được hơi thở trong đó.
Là nội đan yêu thú thật!
Phương Vũ hơi kích động, đã gần mười năm cậu chưa được nuốt nội đan yêu thú rồi.
Cơ Đông Sơn đặt chiếc hộp gỗ đến trước mặt Phương Vũ, Phương Vũ trục tiếp mở ra, quả nhiên bên trong một quả bóng màu nâu sẫm to bằng nắm tay.
Từ hơi thở mà viên nội đan này phát ra, đây là một viên nội đan của yêu thủ cấp hai. Mà từ bề ngoài, viên nội đan này hẳn là được giữ từ rất lâu rồi.
“Vị đại sư kia bảo chúng tôi mài viên nội đan này thành bột để làm thuốc, có thể tăng cường thể chất...... Nhưng chúng tôi thấy viên nội đan này có hơi..... Kỳ quặc, nên không dám dùng.” Cơ Đông Sơn nói.