Sau khi đi qua bốn cột đèn giao thông, Phương Vũ mang Đường Tiểu Nhu vào một ngôi làng nhỏ trong thành phố.
Đường Tiểu Nhu lớn thế này cũng như từng gặp qua nơi nào như
thế.
“Nhà cậu còn cách bao xa nữa thế?" Đường Tiểu Nhu hỏi.
“Không xa lắm, đi mấy phút nữa là tới.” Phương Vũ trả lời cô.
Lúc Phương Vũ cùng Đường Tiểu Nhu vừa bước tới một con đường nhỏ thì một chiếc xe van chạy tới ngừng ngay bên cạnh bọn họ.
Cửa xe mở ra, trên xe là mấy tên côn đồ xăm trổ đầy mình, trên tay bọn chúng còn cầm theo gậy sắt, mắt xác định được mục tiêu, vừa xuống xe là lập tức vung gậy về phía Phương Vũ.
Phương Vũ nhẹ nhàng tránh được vài gây.
Ngay lúc đó, lại có thêm ba chiếc xe van nữa chạy tới con đường nhỏ, cả chục tên tay cầm gậy sắt bước xuống.
Bọn họ không nói lời nào, trực tiếp cầm gậy sắt lao về phía Phương Vũ.
Một gã đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phương Vũ trong đám người.
Người này chính là Hà Văn Thành.
“Đông Lâm, Đại Bưu, hôm nay tôi đích thân báo thù cho các cậu! Tôi sẽ đánh gãy tay chân của tên nhãi ranh đó, khiến nó phải quỳ lạy xin tha lỗi.”
"Am! Am! Ám!"
Trong đám đông, tiếng va chạm cùng với những tiếng kêu thảm thiết vang lên,
Trong tình huống gậy sắt hỗn loạn như vậy mà Phương Vũ cũng không hề lo lắng, một bên vừa nhẹ nhàng né được gậy bên này, một bên lại vung chân đạp đám người đang xông tới.
Mà Đường Tiểu Nhu đúng ngay sau lưng Phương Vũ thì đã bị dọa sợ rồi.
Cô vẫn luôn lớn lên trong sự bảo bọc của nhà họ Đường, ở đâu mà thấy được tình cảnh đao súng chân thật như vậy?
Một tên côn đồ nổi điên đến không thèm coi mục tiêu là ai, giơ gậy sắt lên muốn đập xuống trán Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu mở to đôi mắt tràn đầy sợ hãi, căn bản là tránh không kịp nữa rồi.
“[Loảng xoảng?”
Phương Vũ dùng tay phải chặn gậy sắt lại, một hồi âm thanh của kim loại liền vang lên.
Gậy sắt trực tiếp gãy luôn rồi!
Tên côn đồ cầm gậy sắt đã ngu ra luôn rồi.
Lúc đó hắn chỉ muốn bỏ chạy, muốn về nhà thôi.
Nhưng đáng tiếc Phương Vũ lại không cho hắn cơ hội, vung chân ra cho hắn một cước.
“Phụt!”
Tên khốn kia phun ra một ngụm máu lớn, bị đá bay hơn 10 mét rồi rớt phịch xuống đất.
Vốn dĩ Hà Văn Thành đã có tính toán trước, thế nhưng thấy đám thuộc hạ của mình từng người một đều bị đánh gục thì liền sợ hãi.
Ông ta biết Phương Vũ có bản lĩnh không tầm thường, chỉ lại không ngờ cậu lại mạnh tới mức này.
Hôm nay ông ta dẫn theo 24 tên thuộc hạ, vậy mà bây giờ đã có hơn chục tên ngã bẹp dí ra đó rồi.
“Đây, chuyện này ..." Hà Văn Thành chỉ cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra rồi, bước nhanh về phía xe, chỉ muốn lái xe rời khỏi đây ngay lập tức.
Phương Vũ liếc nhìn một cái, tóm lấy một tên côn đồ ném thẳng về phía xe.
“Rắc rắc.”
Tên côn đồ bị ném vào đầu xe van, cửa kính cũng bị đụng vỡ toang.
Hà Văn Thành sợ hãi đến toàn thân để run lẩy bẩy, đạp chân ga muốn chạy di.
Phương Vũ lại tủm một tên côn đồ khác, ném thẳng tới vị trí ghế lái.
"A..."
Một gương mặt đầy máu xuất hiện ngay trước mắt Hà Văn Thành, làm ông ta sợ đến kêu la thảm thiết.
Phương Vũ bước về phía chiếc xe, một chân đá văng của xe, tóm lấy Hà Văn Thành từ trên xe xuống.
Hà Văn Thành y như một con gà bệnh bị Phương Vũ tóm gọn trong tay.
“Ông chính là Hà Văn Thành?" Phương Vũ hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Phương Vũ, khắp người Hà Văn Thành đều phát run.
“Tôi, tôi không dám nữa, không dám nữa đâu, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống." Hà Văn Thành trong lòng đã sụp đổ, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Phương Vũ ném Hà Văn Thành xuống đất.
Hà Văn Thành lập tức bò dậy, dập đầu quỳ lạy Phương Vũ, một mặt vẫn tiếp tục khóc lóc: “Xin cậu tha cho tôi một con đường sống với, cậu đại nhân đại lượng ..."
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu thư, cô không sao chứ?" Đường Tứ vẫn luôn âm thầm chạy xe thao sau lại đến muộn mất rồi.
“Chủ Tứ, con không sao, chủ đi xem Phương Vũ đi.” Vành mắt Đường Tiểu
Nhu đã có chút ủng đỏ.
Mặc dù cô không bị thương nhưng cũng đã bị dọa sợ không hề nhẹ.
Nhìn thấy hơn hai mươi tên côn đồ máu me bê bết nằm lộn xộn trên đất, Đường Tứ vô cùng hoảng sợ.
Phương Vũ ở đâu chứ?
Đường Tứ quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Phương Vũ đang dùng chân giẫm lên mặt Hà Văn Thành.
Như cảm giác được ánh mắt của Đường Tứ, Phương Vũ quay đầu lại, vừa đúng lúc đối mặt với Đường Tứ.
Đường Tứ chỉ cảm thấy tim co rút lại, cảm giác hít thở không thông liền truyền đến.
Cả đời này của ông, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.