Phương Vũ cau mày, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Đường Tiểu Nhu, nhìn không ra cô như đang nói dối.
Nhưng, với bối cảnh của Đường Tiểu Nhu, thầy chủ nhiệm sao dám từ chối yêu cầu của cô?
Rõ ràng đã có người trở trong đó.
Nhưng những chuyện này không phải chuyện Phương Vũ muốn nghĩ tới.
"Tôi chỉ nói một chút, ông của cô mỗi tuần đều phải châm cứu một lần, nếu như cô không thực hiện lời hứa của mình, vậy tôi cũng có thể khoanh tay đứng nhìn bất cứ lúc nào." Phương Vũ nói.
"Tôi biết rồi! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chuyển đi nhanh nhất!" Đường Tiểu Nhu tức đến đỏ mặt.
Nói xong, cô lại nhỏ tiếng lầm bầm một câu: "Làm như ai cũng muốn làm bạn cùng bàn với cậu không bằng!"
Giờ giải lao, Phương Vũ muốn đến nhà vệ sinh, liền đi từ cửa sau lớp học ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, một tên nam sinh cao ráo, đẹp trai cản đường của cậu.
"Bạn học, tôi muốn tìm bạn Đường Tiểu Nhu, cậu có thể giúp tôi gọi cô ấy ra đây không?"
Phương Vũ nhìn tên nam sinh này, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trước anh còn có mấy người ra từ cửa sau, nhưng tên nam sinh này đều không nhờ bọn họ, còn Phương Vũ vừa mới bước ra, đã bị cậu ta chặn lại.
Tên nam sinh này, giống như đặc biệt tới để tìm cậu.
"Tôi là Dương Húc, là học sinh lớp bên cạnh, cũng coi như là bạn học cũ
của Đường Tiểu Nhu, haha." Nam sinh nở một nụ cười tỏa nắng.
Với vẻ ngoài đẹp trai và nụ cười tỏa nắng này, người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy cậu bạn Dương Húc này là một chàng trai rất thân thiện và ấm áp.
Thật không may, đứng trước mặt Dương Húc lúc này là Phương Vũ, người đã sống gần 5000 năm.
Mặc dù đã che giấu rất kỹ, nhưng Phương Vũ vẫn nhìn ra được sự chán ghét và thù địch trong mắt Dương Húc.
Phương Vũ không nói gì, quay người trở lại phòng học, vỗ vào vai Đường Tiểu Nhu nói: "Có người tìm cô ở của sau."
Đường Tiểu Nhu sững sờ một lát, nhưng vẫn đứng lên, đi theo Phương Vũ đến cửa sau của phòng học.
Sau khi nhìn thấy Dương Húc, sắc mặt Đường Tiểu Nhu lập tức trở nên khó coi.
Phương Vũ muốn đến nhà vệ sinh, nhưng lại bị Dương Húc cản lại một lần nữa.
Phương Vũ nhíu mày, nhìn Dương Húc.
"Dương Húc, cậu tới tìm tôi làm gì?" Đường Tiểu Nhu không kiên nhẫn hỏi.
"Nghe nói cậu ở trước mặt các bạn trong lớp, chỉ đích danh bạn học Phương Vũ đây làm bạn cùng bàn. Tôi chỉ là tò mò, muốn đến xem bạn cùng bàn mới của cậu thôi." Trên mặt Dương Húc vẫn giữ nụ cười có thể làm cả đám con gái mê mẩn.
"Liên quan gì đến cậu!?" Đường Tiểu Nhu tức giận nói.
Dương Húc không để ý tới Đường Tiểu Nhu, mà nhìn qua Phương Vũ, lắc đầu nói: "Quá bình thường, thật sự quá bình thường. Tôi thật không nghĩ ra trên người cậu ta có ưu điểm gì thu hút người khác..... thật sự không nghĩ
ra.
Nói xong, cậu ta lại quay đầu nhìn Đường Tiểu Nhu, nheo mắt nói: "Đương nhiên, tôi đoán cậu cũng không thích cậu ta, nhưng chỉ là tôi không thích nam sinh khác đi quá gần cậu, cậu hiểu chứ?"
Đường Tiểu Nhu tức đến đỏ mặt, nói: "Dương Húc, cậu tưởng cậu là ai? Mà dám quản tôi..."
"Tôi đương nhiên không quản nổi cậu, nhưng tôi có thể quản người khác." Dương Húc cười lạnh nhìn Phương Vũ nói.
"Sắp vào lớp rồi, tôi đi đây." Dương Húc lại cười nhẹ, quay người rời đi.
Sau khi Dương Húc đi rồi, Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu với sắc mặt vô cảm.
"Xin lỗi cậu, tên Dương Húc này là một thằng điên....Tôi, tôi không có quan hệ gì với cậu ta. Chỉ là cậu ta cứ một mực theo, theo đuổi tôi nhưng tôi đã từ chối cậu ta rất nhiều lần rồi..." Đối diện với ánh mắt của Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu có chút nói không nên lời.
"Cô, nhanh chóng giải quyết tốt chuyện chuyển lớp kia cho tôi." Nói xong, Phương Vũ quay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Đường Tiểu Nhu đứng đờ tại chỗ, lập tức tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đường Minh Đức bắt cô phải tiếp xúc với Phương Vũ nhiều hơn, nhưng với tính cách thối hoắc này của Phương Vũ, hoàn toàn không có cách nào để tiếp xúc!
Lúc Phương Vũ quay lại lớp học, trong lớp lại bắt đầu bàn tán xôn xao, những học sinh xung quanh lâu lâu sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Phương Vũ lần này xong đời rồi, đụng đến Hà Đông Lâm còn dễ nói, nhưng lần này cậu ta lại đụng phải đại thiếu gia Dương gia của lớp trọng điểm, Dương Húc!"
"Đúng đó, đó là Dương thiếu gia đó, gia thế và bối cảnh không thua kém gì so với Đường Tiểu Nhu, còn là người theo đuổi to nhất của Đường Tiểu Nhu..."
"Nhưng cũng rất khó nói, Phương Vũ làm Hà Đông Lâm bị thương nặng như vậy nhưng không bị gì cả, nói không chừng..."
Nghe đến câu này, Tưởng Duyệt ngồi hàng ghế đầu trong lớp cười mỉa, nói: "Mấy người thật sự cho rằng tên Phương Vũ kia có bối cảnh gì sao? Tôi nói cho cậu nghe, vốn dĩ cậu ta không có chuyện gì, là nhờ vào Đường Tiểu Nhu! Lần này đụng đến Dương Húc có bối cảnh hùng mạnh không kém, Đường Tiểu Nhu cũng không bảo vệ nổi cậu ta!"
"Tôi nghe nói Dương Húc có một cô chị gái rất lợi hại... lại còn rất nhiều Dương Húc." Hứa Hiểu Na bên cạnh nói.
Tưởng Duyệt liếc Phương Vũ trong góc một cái, cười lạnh nói: "Vậy thì để xem con cóc kia có tự giác hay không, nếu như cậu ta chủ động đổi chỗ, Dương đại thiếu gia có lẽ sẽ tha cho cậu ta một mạng. Nếu không, chúng ta cứ đợi xem kịch hay đi."
Với thính giác nhạy bén của Phương Vũ, cuộc thảo luận của những người này, đương nhiên cậu đều có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng cậu không đến mức phải nổi giận với lũ nhóc này. Chỉ là, cậu đã nhận thức rõ năng lực mang lại phiền toái cho cậu của Đường Tiểu Nhu.