Đặng Tiên đã dự đoán quyển sách này của Thẩm Lãng sẽ gây sốt.
Nhưng thật không ngờ còn gây sốt hơn những gì ông tưởng tượng, thậm chí còn lan nhanh như vậy.
Thứ hút hồn người ta trên diện rộng chính là poster đầy màu sắc, đây quả thật là đòn sát thủ, khiến cho bao nhiêu con mắt đều tập trung lại chỗ này.
Bìa ngoài của quyển sách này chính là đòn sát thủ thứ hai, để những người đó cầm sách lên, mở sách ra.
Còn thứ mạnh thực sự chính là nội dung bên trong, giọng văn xuất sắc như thế, câu chuyện đặc sắc như vậy mới là điều kiện cơ bản khiến người ta bỏ tiền ra mua về.
- Ông chủ ơi, nhanh, nhanh lên bổ sung hàng cho con đi, bán chạy đến phát điên mất rồi.
- Bán xong, bán xong hết rồi, ông chủ nhanh chóng lấy cho lão đây một trăm bản, à không, hai trăm bản, không ba trăm bản!
Lúc trước, những tên bán sách thuê được phái đi đều nhanh chóng chạy về báo.
Lúc ấy Đặng Tiên cố ý đem sách đặt ở đối diện các hiệu sách, chính là vì nhờ độ nóng của Chúc Văn Hoa nhưng mà thật chẳng ngờ căn bản không cần.
Nếu như nói hôm nay sách mới Chúc Văn Hoa đưa ra thị trường, giống như ném một tảng đá vào mặt hồ, đưa tới gợn sóng thật lớn.
Vậy cú nổ của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Truyền Kỳ 》đưa đến quả thực chính là ở giữa hồ trực tiếp cho nổ, dấy lên sóng gió động trời.
Bán được càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng... Hoàn toàn bán đến mức phát rồ.
Đặng Tiên ban đầu đánh giá, toàn bộ thành Lan Sơn tối đa chỉ có thể bán ra ba bốn trăm bản mà thôi.
Thật không ngờ, trực tiếp tăng gấp mười lần!
Chỉ một buổi sáng, trực tiếp bán ra ba nghìn bản.
Đây, đây là sắp điên rồi sao!
Là chính mình không hiểu? Hay là thế giới này biến hóa quá nhanh?
Lẽ nào mỗi một gã đàn ông ở thành Lan Sơn cũng lén lút có quỹ đen sao?
Ba nghìn bản đó!
Lúc trước lượng tiêu thụ tốt nhất trong số mớ sách của Đặng Tiên ở thành Lan Sơn cũng không đến năm trăm bản.
Dù cho 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa ở thành Lan Sơn cũng chỉ bán ra năm sáu trăm cuốn thôi.
Nhưng toàn bộ trongthành Lan Sơn chỉ có ba bốn vạn người mà thôi, số biết chữ không vượt qua tám ngàn người.
Nói cách khác, bình quân ba người biết chữ sẽ có một người mua quyển sách này của Thẩm Lãng.
Đương nhiên, mấy số liệu đó cũng không chính xác, bởi vì rất nhiều không biết chữ cũng mua.
Rõ ràng quá buồn cười, vốn là còn muốn đi hưởng ké độ nóng của Chúc Văn Hoa.
Kết quả, lượng tiêu thụ ước chừng gấp mấy lần Chúc Văn Hoa.
Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu.
Bởi vì ban đêm, đã có rất nhiều cô gái lén lút tới mua.
Không chỉ có như thế, Đặng Tiên còn nghe nói.
Lệ Xuân viện đã bắt đầu xếp hàng.
Di Hồng lâu càng trưng bảng hiệu tiếp khách.
Quyển sách gây sốt đến nước này, hoàn toàn để cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi.
Dù cho sách hay cũng không phải như thế nha!
Ông ta đương nhiên không rõ, đây là hiệu ứng đám đông, hiệu ứng thị giác.
Trong thế giới internet sau này, với các tác giả mạng, mỗi tháng đều có những khoản tiền tăng vọt không thể giải thích được, bùng đến mức ngay cả nguyên chủ cũng hoài nghi nhân sinh.
Ta là ai? Đây là đâu? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đây mới chỉ là ở thành Lan Sơn mà thôi, sau đó tiếng lành đồn xa, hàng của ông ta sẽ tràn đến bốn quận hai mươi mấy thành xung quanh.
Cuối cùng quyển sách này có thể bán bao nhiêu bản?
Vậy thật sự chỉ có trời mới biết!
...
Chúc Văn Hoa ở trong biệt viện nhắm rượu ngon lành.
Hôm nay sách bán chạy, thanh danh của gã lại muốn tăng lên một nấc thang.
Loại cảm giác hô phong hoán vũ trong giới văn hóa văn nghệ này quá sướng.
Bên cạnh có bốn thư sinh, ra sức tâng bốc.
Tiếng tăm của gã rất lớn, cơ hồ là thủ lĩnh toàn bộ các thư sinh trẻ ở thành Lan Sơn, bất cứ lúc nào đều có người nịnh bợ.
Hơn nữa gã xuất thân hiển hách, trong tay tiền bạc rất nhiều, một chút người đọc sách gia cảnh thông thường cũng thích đi theo phía sau gã mà bon chen ăn uống ké.
Thế là, gã chọn lựa ra bốn con chó săn cỡ bự, cầm đầu chính là tú tài Uông Thế Dân.
- Hôm nay rầm rộ, tụi bây nhìn thấy chưa? Đơn giản là giấy Lan Sơn quý thật!
- Quyển sách này của Chúc công tử chắn chắn sẽ bán ra một số lượng trước đó chưa từng có.
- Để xem mấy danh môn khuê tú, có bao nhiêu người vì Chúc huynh mà điên cuồng si mê?
- Các ngươi liền chỉ có thấy được mặt ngoài, lại không có thấy rõ ràng bản chất. Then chốt vẫn là quyển sách này của Chúc huynh thực sự viết quá hay, để cho người ta đọc quả thực ba tháng không biết mùi thịt.
- Đệ dám đánh cuộc, trong vòng năm đến mười năm, số lượng tiêu thụ này không bao giờ có người thứ hai vượt qua Chúc huynh.
- Nếu tiểu thư Trương Xuân Hoa nhìn thấy một màn này, chỉ sợ cũng sẽ ám ảnh tâm thần thôi.
- Các huynh không phải nói chuyện vô ích sau? Xung quanh mấy trăm dặm, hãy tìm cho đệ một người có tài ngang bằng với Chúc công tử xem nào?
- Một? Cứ đùa hoài? Đệ có thể tìm cho ra tới nửa tên, ta băm con gà nhỏ bên dưới tới cho đệ nhắm rượu.
- Dù cho chẳng được rượu, huynh cũng ăn xong.
Nghe mọi người tâng bốc, Chúc Văn Hoa cũng không nói lời nào, cũng chỉ là uống rượu, nhưng trong lòng tự hào.
Qua ngàn qua vạn, không qua nổi nịnh bợ.
Loại tâng bốc nịnh nọt này, rõ ràng mười năm đều nghe không chán.
Đương nhiên, sự e thẹn người đọc sách vẫn phải có.
Nghe được bọn họ liên tục tâng bốc mấy chục câu, Chúc Văn Hoa thản nhiên nói:
- Được rồi, qua đi...
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
- Người nào vậy? - Chúc Văn Hoa nói.
- Ta, Trịnh Xương Niên. - Đây là ông chủ nhà sách Như Ngọc Các, giọng điệu có chút vội vã.
Chúc Văn Hoa không khỏi nhướng mày, Trịnh Xương Niên này sao lại không hiểu chuyện, giọng nói lại không cung kính như vậy?
Bên cạnh một thư sinh lập tức nói:
- Lão Trịnh, ông nên nhẹ nhàng chút đi, sao dám cùng Chúc công tử nói chuyện như vậy? Không sợ về sau sách của Chúc công tử không phát hành chỗ ông sao?
Chúc Văn Hoa mỉm cười nói:
- Không đến mức đó, mở cửa đi.
Lập tức liền có một gã sai vặt tiến lên mở cửa.
Ông chủ nhà sách Như Ngọc Các Trịnh Xương Niên vội vội vàng vàng đi đến, nét mặt có chút phức tạp, có ý muốn nói lại thôi.
- Thế nào? - Chúc Văn Hoa thản nhiên nói:
- Về việc hạn bán mỗi ngày, không có thương lượng. Trên cái thế giới này chỉ có càng hiếm lạ gì đó càng trân quý, ngươi càng làm cho các nàng không mua được, họ lại càng phát ra ý muốn mua, điểm đạo lý này không cần ta nói đi.
- Đương nhiên, đương nhiên... - Trịnh Xương Niên nói.
Chúc Văn Hoa nói:
- Hôm nay nhà sách của ông bán bao nhiêu bản? Dùng bao nhiêu thời gian?
- Hai trăm sáu mươi bản, chỉ chưa tới một canh giờ, còn ngắn gấp ba lần so với tập trước. - Trịnh Xương Niên nói:
- Toàn bộ thành Lan Sơn cộng lại, hôm nay bán năm trăm ba mươi bản chừng đó.
- Trời ạ? - Một thư sinh thở dài nói:
- Đây là ở dưới tình huống giới hạn bán, nếu như buông ra tiền lời, trời biết có thể bán bao nhiêu bản a, rõ ràng khủng bố như vậy.
Chúc Văn Hoa rụt rè nói:
- Lão Trịnh, lượng tiêu thụ này không phải sớm ở trong dự liệu à? Ông cần gì phải đi một chuyến tới nói cho ta biết chứ?
Biểu cảm Trịnh Xương Niên trở nên kỳ lạ, rồi buồn bã nói:
- Nhưng mà... Ngày hôm nay còn có một quyển sách, bán hơn ba ngàn bản.
Hơn ba ngàn bản?!
Lúc nói ra những lời này, giọng của Trịnh Xương Niên đang run rẩy.
Nghe thế toàn bộ những kẻ ở đây sững sờ. Chúc Văn Hoa chợt đứng lên nói:
- Không có khả năng đó được!
Rõ ràng đùa sao, toàn bộ thành Lan Sơn có bao nhiêu người biết chữ vậy?
Trừ tứ thư ngũ kinh ra, lượng tiêu thụ sách thoại ở thành Lan Sơn tối đa cũng không có vượt qua tám trăm cuốn.
Hơn ba ngàn bản?
Mặt trời mọc từ hướng tây cũng không thể.
Nước biển đảo ngược cũng không có khả năng này.
- Có khả năng có kẻ tự xào tự bán hay không? - Bên cạnh có thư sinh nói.
Loại tình huống này cũng đã xảy ra, có chút con em nhà giàu ra một quyển sách, vì để nổi tiếng và gây chú ý, bản thân bỏ tiền đi mua lại.
Trịnh Xương Niên lắc đầu đáp:
- Tuyệt đối không phải tự xào tự bán, lượng tiêu thụ mỗi một bản đều là thật, vô số người bắt đầu tranh mua. Không chỉ người biết chữ đi mua, thậm chí người không biết chữ cũng đi mua.
- Sách gì? - Chúc Văn Hoa lạnh giọng nói.
Trịnh Xương Niên đem một quyển sách đặt ở trên mặt bàn.
Mấy người thư sinh ở đây gần như lần đầu tiên nhìn thấy đã bị bìa ngoài thu hút.
《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Truyền Kỳ 》.
Trời đất ơi!
Nội cái bìa ngoài, nội tên quyển sách này, ta thấy được còn muốn mua đấy.
Mà Chúc Văn Hoa thấy trang bìa quyển sách kia, sắc mặt tức khắc kịch biến.
- Sách của tên phế vật dốt nát Thẩm Lãng ấy hả?
- Đúng. - Trịnh Xương Niên đáp.
Tức khắc, sắc mặt Chúc Văn Hoa đều chuyển thành màu xanh lá.
Quyển sách kia Thẩm Lãng gã xem qua, bỏ qua cái tôi của mỗi nhà văn, gã đọc lướt nhanh như gió, hơn nữa còn thêm 50% hào quang của mình vào.
Dù cho như thế, Chúc Văn Hoa trong lòng vẫn rõ, chất lượng văn học quyển sách của Thẩm Lãng vẫn rất cao.
Nhưng thì sao?
Bây giờ chủ lực mua thoại bản chính là thiếu nữ khuê phòng, họ thích xem loại yêu hận tình thù nhà quyền thế, chuyện lứa đôi tài tử giai nhân.
Quyển sách kia của Thẩm Lãng căn bản cũng không phù hợp khẩu vị của những loại độc giả này mà?
Làm sao có thể bán nhiều như vậy?
Phương diện này khẳng định có lừa lọc, nhất định là Thẩm Lãng dùng tiền mướn rất nhiều tên mua sách hộ, chế tạo lượng tiêu thụ giả.
Trịnh Xương Niên nói:
- Chúc công tử à, ngài bình tĩnh lại đi, dùng tâm tính bình thường xem quyển sách này.
Chúc Văn Hoa thoáng thở phào một hơi, tiếp đó bắt đầu xem.
Trong lòng vẫn mang theo tâm tính gièm pha 50%.
Xem trang thứ nhất, trang thứ hai, thứ mười trang... trang thứ ba mươi.
Trọn một canh giờ.
Chúc Văn Hoa nhanh chóng đọc lướt qua quyển đầu của 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Truyền Kỳ 》.
Gã nhắm hai mắt lại, ngực không ngừng nhấp nhô.
Khi một lần nữa mở mắt ra, Chúc Văn Hoa chợt đem quyển sách này ném xuống đất, lạnh giọng nói:
- Sách quỷ gì đây? Tầm thường không thể tả, hoàn toàn là dùng lời văn hạ lưu cùng tranh minh hoạ thu hút ánh mắt, rõ ràng thủ đoạn hạng bét.
Tiếp tục, gã nhặt lên quyển sách này, tùy tiện mở ra một tờ, lựa ra một đoạn diễm tình đọc ra.
- Đồ chơi gì vậy? Dùng loại này lời văn khó coi kích thích nhân tâm ham muốn bỉ ổi tầm thường nhất, cả quyển sách căn bản cũng không có giá trị văn học gì cả, trình độ thấp kém khiến người ta phát cáu.
- Cái này còn chưa tính, then chốt đạo đức của tên viết sách hết sức bại hoại. Viết ra như vậy sách không chỉ là làm nhục người trí thức, càng là bại hoại bầu không khí, giẫm lên nhân tính đạo đức, người như thế quả thực đáng giết.
Nhưng mà vào lúc này.
Bỗng nhiên có một thư sinh nói:
- Mọi người xem nè, khuôn mặt gã đàn ông bị cưỡi trong sách này có phải hơi quen hay không?
- Đúng, là có chút quen mắt. Hơn nữa mông hắn còn vẽ mấy thứ nữa, đó là cái gì vậy?
- Là... C*t đó!
- Khuôn mặt người này đặc biệt nhìn quen mắt, không biết đã gặp qua ở nơi nào, chỉ là nghĩ không ra.
Sau đó, ánh mắt của mấy người ở đây không khỏi nhìn về Chúc Văn Hoa.
Hoá ra... là ở đây.
Sắc mặt của Chúc Văn Hoa tức khắc hoàn toàn thay đổi, vừa rồi gã còn thật sự nhìn không ra.
Bởi vì nhân vật trong sách này tên gọi Chúc Văn Sơn, là một hậu duệ của quý tộc sa sút.
Chúc Văn Hoa cảm thấy bản thân một chút cũng chẳng sa sút tinh thần, thậm chí còn nở mày nở mặt, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia chút nào.
Hơn nữa, gã hoàn toàn mang theo ánh mắt kén chọn đi đọc sách, chỉ lo chọn chỗ không tốt.
Lúc này bị người nhắc nhở, gã nhanh đi lật xem nội dung cùng tranh minh hoạ trong sách.
Nguy rồi!
Chúc Văn Sơn trong sách này thật sự nói bóng gió nói xa nói gần gã đấy.
Xuất thân quý tộc, bởi vì mất đi đất phong, gia cảnh sa sút.
Bình thường thích chơi chữ lừa gạt một chút thiếu nữ ngu ngốc, không chỉ lừa gạt tiền, còn gạt thân thể.
Cuối cùng, vì tham cuộc sống vinh hoa phú quý nên được Tây Môn đại quan nhân bao nuôi, ba ngày hai lần hát vang hoa cúc tàn.
Hơn nữa, ở trong sách Thẩm Lãng còn dùng một từ siêu tởm.
Khuấy c*t!
Tây Môn đại quan nhân lại tới tìm Chúc Văn Sơn khuấy c*t.
Trong nháy mắt, Chúc Văn Hoa phải bùng nổ!
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà!
Đây... Đây là muốn hủy diệt ta sao!