Tô Nan xốc áo choàng lên.
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy mặt mũi thực của ông ta.
Lúc trước nhìn thấy ông ta cũng là lúc giả già.
Nhưng bây giờ, ông ta cũng chẳng có vẻ trẻ trung gì, trên mặt cũng xuất hiện nét già nua, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn.
Không chỉ có như thế, tóc của ông ta cũng chẳng phải đen thui mà đã hoa râm.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn hắn một cái, thoáng kinh ngạc.
Ngắn ngủi một hai tháng không gặp, Tô Nan này lại thay đổi một bộ dáng, giờ còn già thêm hơn mười tuổi.
Lần trước lúc ông ta ở quan dịch phía tây quận Lang ám sát Tô Nan, đối phương trẻ trung ta sao, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí thế tận trời thế nào.
Mà hôm nay, ông ta lại sa sút tinh thần đến thế ư?
mấy nghìn tên võ sĩ Thẩm Lãng bắn loạn tiễn, Tô Trản cùng Tam Nhãn Tà lập tức xông lên, bảo hộ bên người Tô Nan cùng Tô Kiếm Trường.
Tam Nhãn Tà vẫn mang giáp đen, trên trán vẽ một con mắt.
Lúc này bên người Tô Nan chỉ còn lại hai dòng chính mạnh mẽ thôi.
- Chủ công, chúng ta che lại, ngài hãy thoát đi.
- Đúng, huynh trưởng à, chúng ta che cho, hãy thoát đi.
- Chúng ta còn có sức đánh một trận.
Tam Nhãn Tà cùng Tô Trản chợt rút kiếm, hét lớn:
- Tất cả mọi người rút đao ra kiếm, giết ra khỏi trùng vây.
- Vì chủ côngmà chết, mà Tô thị gia tộc mà chết!
Tiếp đó còn dư lại mấy trăm tên võ sĩ chợt rút kiếm, tạo ra hình dạng một thanh kiếm khổng lồ gai chông tua tủa.
- Dừng tay!
Tô Nan rống to một tiếng.
Tức khắc, Tô Trản cùng Tam Nhãn Tà tạm dừng xung phong.
Tô Nan nhìn phía Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng, thật không ngờ, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của ngươi.
- Ha...
Tô Nan phun ra một ngụm trọc khí.
- Một cái tính cách xấu xa cũng đủ hủy diệt con người khi còn sống. - Tô Nan nói:
- Con người của ta bị hủy chỉ do lòng tham, cục diện trong tay rõ ràng tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều. Lúc trước nếu không vì tham lam, muốn lấy vàng trong tay bọn bạo dân, chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn danh chính ngôn thuận bắt quận thành Bạch Dạ, muốn một mũi tên ba con chim, các ngươi ngay cả cuộc chiến quận thành Bạch Dạ đều không có đánh.
Lời này không sai.
Có vài người nắm một lá bài siêu tốt, rõ ràng có thể thắng, thế nhưng nếu muốn đánh thắng, thăng cấp phải thêm ba trăm điểm, đấu địa chủ phải nổ lật mười sáu lần.
Kết quả chẳng những không thắng lên, ngược lại thua.
- Lúc này đây cũng là bởi vì lòng tham, muốn vàng trong cung vua Khương, đây mới là chuyện đưa đẩy đến nguy cơ diệt tộc. - Tô Nan chảy nước mắt.
Tô Trản rống to:
- Huynh trưởng, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Đều do đệ, do đệ, rõ ràng huynh trưởng không muốn vàng mà định trực tiếp đi Tây Vực.
Tô Nan lắc đầu nói:
- Không, xét đến cùng là bởi vì ta cũng muốn số vàng này.
- Tô Nan ta đây tự phụ thông minh tuyệt đỉnh, không thua gì anh hùng thiên hạ. - Tô Nan thở dài nói:
- Cái thứ anh hùng thiên hạ này sao mà nhiều đến thế? Ngô vương, Việt vương, Xung Nghiêu, Biện Tiêu, Ninh Dực, Ninh Kỳ, Trương Xung, Tiết Triệt, Yến Nan Phi, Diêm Ách, đương nhiên còn có một vua Căng đại anh hùng siêu cấp, sắp lật đổ nửa thế giới.
Thẩm Lãng nói:
- Tô Nan, trước khi chết mà ngài còn bình luận cho anh hùng thiên hạ à?
Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, ngươi biết trong những người này ta coi trọng nhất là ai chăng?
Thẩm Lãng nói:
- Nguyện nghe chi tiết.
Tô Nan nói:
- Vua Căng, các ngươi chờ xem, có lẽ có ngày hắn sẽ mang tất cả toàn bộ phía nam, một tay nắm giữ thế giới văn minh, một tay nắm giữ vũ lực Man tộc, hắn sẽ trở thành một đời chúa tể mới.
Thẩm Lãng nói:
- Tô công, nếu như ngài muốn phê bình anh hùng thiên hạ, vậy hãy bình luận một cái về ta đi.
Tô Nan ngó Thẩm Lãng một cái nói:
- Thẩm Lãng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, trí gần như yêu, những ai đối địch với ngươi đều phải tuyệt vọng. Thế nhưng ngươi biết khuyết điểm của ngươi là cái gì không?
Thẩm Lãng hỏi:
- Xin chỉ giáo.
Tô Nan nói:
- Ngươi ngạo mạn, ngươi quá ngạo mạn. Một triệu lượng vàng ngươi không thèm để trong mắt, quan to lộc hậu ngươi cũng không để vào mắt, thiên hạ vạn dân ngươi cũng không có để vào mắt, nói bẫy chết liền bẫy chết. Con mắt của ngươi là mọc ở trên trời, trừ những người bên cạnh ngươi ra, thiên hạ đều là chó lợn, cao cao tại thượng cỡ nào vậy?
Thẩm Lãng nghi ngờ nói:
- Có à?
Tô Nan nói:
- Mắt mọc trên trời, xem người ta như chó lợn, trừ trả thù ra, vô dục vô cầu. Người như người gặp nhiều thua thiệt, nói không chừng có một ngày ngươi cũng sẽ chết ở phía trên.
Thẩm Lãng cười khinh thường.
Tô Nan nói:
- Cuối cùng ta cũng muốn hỏi một câu, cái phong mật thư mà phụ thân Tô Tiễn viết cho gia tộc họ Kim, Kim Trác đến cùng có đốt hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Đốt, nhưng mà ta có phục chế mấy phần, đương nhiên cũng không xài, đồ chơi kia tác dụng không lớn.
- Quả nhiên đốt, đáng lý ta nên tin tưởng nhân phẩm Kim Trác. - Tô Nan nói:
- Lúc đó ta được mật báo, nói gia tộc họ Kim không đốt phong mật thư này. Ta không tin, thế nhưng đối phương đã thuật lại hoàn chỉnh nội dung mật thư, nội dung chính xác không có lầm.
Thẩm Lãng nói:
- Không phải hội Ẩn Nguyên, chính là họ Tiết, bởi vì năm đó Bá tước Kim Vũ xem hai nhà này trở thành minh hữu tuyệt đối.
- Hết thảy đều không quan trọng, đều không quan trọng.
Tô Nan lại thở dài thậm thượt, tiếp tục vặn mạnh trường thương.
Trong phút chốc, Tô Nan uy phong lẫm lẫm ở kinh thành kia dường như lại trở về.
Mặc dù trên mặt có nếp nhăn, mặc dù tóc đã trắng phau.
Nhưng Tô Nan khí phách tận trời, lại giống như đã về.
- Kiếm vương Lý Thiên Thu, lần trước ngươi ám sát ta không có thể đắc thủ, bị khí thế của ta chấn nhiếp, chắc chắn vô cùng không an lòng đi. - Tô Nan hét lớn:
- Lúc này đây, tái chiến một lần thế nào?
- Kiếm vương Lý Thiên Thu, ngươi ta sẽ quyết một trận tử chiến, thế nào?
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn chăm chú Tô Nan một lúc lâu nói:
- Võ công cùng khí thế của ngươi đều thoái hóa rất nhiều.
- Ha ha ha... - Tô Nan nói:
- Võ công như là tửu lượng, khí thế như hồng, đương nhiên cao. Lúc như là chó chết chủ, dĩ nhiên là sa sút tinh thần.
- Đến!
Tô Nan rống to một tiếng.
Chợt thúc giục chiến mã, hướng kiếm vương Lý Thiên Thu điên cuồng xung phong.
Điên cuồng tăng nhanh!
- A a a a a...
Trong miệng, vẫn gào vang như sấm dội.
Thế nhưng, vẫn không thốt lên câu nói kinh điển kia, Lý Thiên Thu ngươi tìm đường chết à?
Những lời này, Tô Nan đã không kêu được.
Cái tiếng ê a trong miệng ông ta, cũng tràn đầy quyết tuyệt bi tráng.
- Giết!
Tô Nan chợt hướng kiếm vương Lý Thiên Thu đâm tới một nhát thương động trời.
Kiếm vương vung một kiếm nhẹ nhàng!
Hai cái bóng dáng trong nháy mắt đan xen lẫn nhau.
- Keng!
Trong nháy mắt, trường thương trong tay Tô Nan trực tiếp bị đánh gãy
Ngực của ông ta xuất hiện một đường vết máu.
- Haiz, haiz, haiz...
Tô Nan thở dốc khó khăn, thế nhưng mỗi một ngụm thở dốc, phun ra ngoài cũng là máu bọt.
Ngũ tạng lục phủ của ông ta đã bị lợi kiếm của Lý Thiên Thu cắt ra một khe hở to lớn.
Sống không lâu!
...
Quyết đấu kết thúc, Tô Nan quay đầu ngựa lại, một lần nữa về tới bên trong vòng vây.
Lúc này, cả người ông ta đã còng xuống, cũng nữa không thể đứng thẳng.
Máu tươi ngay mực không ngừng tuôn ra, máu tươi khóe miệng không ngừng tuôn ra.
- Thẩm Lãng, ngươi sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của nhà ta phải không. - Tô Nan nói.
Thẩm Lãng gật đầu.
Tô Nan hỏi:
- Nghe nói ngươi cho ngũ xa phanh thây Tô Kiếm Ngạn?
Thẩm Lãng gật đầu.
Tô Nan nói:
- Con trai Tô Kiếm Trường của ta, mười tám tuổi, cũng không thể sống?
Thẩm Lãng lắc đầu.
Tô Nan nói:
- Nói muốn giết ta cả nhà, liền thực sự giết cả nhà, thật ác độc.
- Vậy, vậy được rồi!
Tô Nan đi tới trước mặt con trai của mình Tô Kiếm Trường.
Đứa con trai này còn quá trẻ, vô cùng thông minh, hơi bạ đâu nói đấy, nhưng quả thực vô cùng xuất sắc, nếu Tô Kiếm Đình đã chết, gã vốn có thể kế thừa gia tộc đại nghiệp.
Gã là hy vọng, hy vọng của gia tộc!
- Xin lỗi, vi phụ không có cách nào xem con lớn lên..
Tô Nan đưa tay vuốt ve khuôn mặt con trai Tô Kiếm Trường, tiếp đó chợt một kiếm, đâm xuyên qua trái tim con trai.
Trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!
Tức khắc, thân thể Thẩm Lãng run lên bần bật.
Tô Nan tiếp tục lẩm bẩm.
- Kế hoạch bá nghiệp lớn đã công dã tràng!
- Công dã tràng!
- Mấy trăm năm cơ nghiệp của họ Tô chúng ta, hoàn toàn kết thúc.
- Quả đáng tiếc.
Tô Nan đi tới trước mặt em trai Tô Trản, vươn nắm tay đấm đá lồng ngực của ông ta.
- Xin lỗi đệ đệ, dũng tướng như đệ từ đầu đến cuối chả sai, là ca ca vô dụng. Không có thể mang theo các ngươi xuất đầu!
Tô Trản rơi lệ, ra sức lắc đầu, nhưng không cách nào thốt nên lời.
Tiếp đó, Tô Nan lại chợt một kiếm, đâm xuyên qua lồng ngực của em trai Tô Trản.
Đại tướng Tô Trản đột tử.
Trước khi chết, không có một tiếng kêu thảm, không có làm ra một chút phản kháng.
- Trăm năm cơ nghiệp, tan thành mây khói.
Tô Nan vừa ho khan, vừa phun máu, vừa lầm bầm lầu bầu.
- Nhưng mà chuyện này cũng chẳng sao, người thắng làm vua, người thua làm giặc, rất công bình.
Tô Nan đi tới trước mặt Tam Nhãn Tà.
- Ngươi vốn là dân chạy nạn của Càn quốc lớn lên từ trong nhà ta, cả đời cũng không thể lộ diện, khổ cho ngươi, khổ cho ngươi!
Mã tặc Tam Nhãn Tà toàn thân run rẩy, lại không có khóc thành tiếng.
- Chủ công...
Tô Nan chợt một kiếm, đâm xuyên qua trái tim Tam Nhãn Tà.
Tam Nhãn Tà trong miệng kêu một lần chủ công nữa, tiếp đó nhắm mắt mà chết.
Tiếp đó, Tô Nan đi tới trước mặt vợ cả.
Người đàn bà này trực tiếp khóc lên.
- Tại sao phải đến nước này, phu quân tại sao phải đến nước này?
Người đàn bà đó gào khóc.
- Việc buôn bán đương nhiên phải có phá sản.
- Làm phản thất bại, đương nhiên cả nhà phải chết hết.
Tô Nan một kiếm, đâm thủng lồng ngực của vợ mình.
Người đàn bà duyên dáng sang trọng kia, chết thảm tại chỗ.
Tiếp tục, Tô Nan xuất kiếm như là tia chớp.
Giết sạch toàn bộ hơn một trăm thành viên dòng chính.
Đến tận đây!
Gia tộc họ Tô hoàn toàn diệt tộc!
Nhổ cỏ nhổ tận gốc!
Chẳng qua là Tô Nan tự mình động thủ, từng bước từng bước giết sạch.
- Mấy trăm năm gia tộc họ Tô, tiêu tan thành mây khói!
- Tan thành mây khói!
Tô Nan nhếch miệng cười
- Thẩm Lãng ngươi phải nhớ kỹ hôm nay, chớ để để cho gia tộc họ Kim của ngươi đi theo con đường này.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn Tô công giáo huấn.
Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, bây giờ thù hận hai nhà chúng ta, đã giải quyết xong chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Thiếu chút xíu nữa, sẽ phải kết liễu.
- Hiểu, ta hiểu. - Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, ngươi văn tài tốt, thơ tuyệt đỉnh, nhìn thấy thảm cục họ Tô chúng ta, ngươi có thể làm một bài thơ hay không, hai câu là được.
Thẩm Lãng nhớ lại một hồi nói:
- Nộ Giang cuồn cuộn chảy về đông, bao lớp sóng xô bấy lớp anh hùng.
Tô Nan kinh ngạc:
- Hay thế sao? Thật sự là thật tốt quá, thơ hay kinh điển hiếm có, thảo nào Ninh Nguyên Hiến thích ngươi, ngươi quá tinh xảo, lúc này mới hóa thần kỳ.
- Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt chết đi, không biết có bao nhiêu gia tộc hiển hách tan thành mây khói. Hôm nay gia tộc họ Tô chúng ta huỷ diệt đặt ở năm nay đến xem, tuy chấn động. Nhưng đặt ở trong trăm năm lịch sử, nhưng lại không đáng giá nhắc tới, đặt ở sử ngàn lịch vạn niên, quả thực như là muối bỏ biển.
- Đều nói anh hùng như những vì sao, nhưng sao trên trời nhiều đến thế, ngày hôm nay chết một ngôi, ngày mai chết một ngôi, nào có ai phát hiện?
- Tô Nan không mặt mũi nào gặp mặt liệt tổ liệt tông.
- Tô Nan không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông!
- Thẩm Lãng, thù hận ân oán giữa hai nhà chúng ta, chấm dứt!
Tiếp đó, Tô Nan giơ lên hai bàn tay, chợt vỗ vào đâu mình.
- Rầm!
Trong nháy mắt, cái đầu tinh trí đẹp đẽ của ông ta nổ tung như quả dưa hấu!
Tô Nan chết thảm!
Giống như theo như lời hắn, không mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông.
Cho nên khuôn mặt cùng đầu, đều trực tiếp nổ tung.
Còn dư lại mấy trăm tên gia tộc võ sĩ họ Tô, ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này.
Bọn họ trông về phía Thẩm Lãng một cái.
Ý kia khá rõ ràng, là các ngươi tới đưa tiễn, hay tự chúng ta đi?
Thẩm Lãng nói:
- Chính các ngươi tự đi!
Tiếp đó, còn lại mấy trăm tên võ sĩ đặt kiếm ngang cổ, rạch ngang một cái.
Toàn bộ tự sát!
...
Cùng lúc đó!
Phía tây Tô Dong, mặc quần áo Tô Nan, giơ cờ Tô Nan, mang theo mấy nghìn người xông về sơn cốc đến Tây Vực!
Ông ta đã nhìn thấy.
Toàn bộ thung lũng, chi chít cũng là phục binh, hơn nữa trên cao nhìn xuống!
Tô Dong lệ nóng doanh tròng.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
- Gia tộc họ Tô, vĩnh viễn không diệt!
- Chủ công bất hủ!
Họ Tô mấy nghìn tàn quân, chợt hướng thung lũng phóng đi.
Tức khắc, vạn mũi tên hợp kim phát ra.
Vô số tảng đá trên núi lăn long lóc xuống.
Ngắn ngủi nửa canh giờ!
Tô Dong suất lĩnh mấy nghìn quân đội họ Tô, toàn quân huỷ diệt!
Tô Dong trước khi chết, còn cảm thấy bản thân cứu vớt chủ công, có thể nhắm mắt.
...
Thẩm Lãng cau mày, nhìn thi thể đầy đất.
Lý Thiên Thu nhìn một màn này, giống như cảm khái muôn vàn.
Thế nhưng một lúc lâu, ông bỗng thốt lên.
- Ta cảm thấy làm nông dân tốt vô cùng, sống ở Kiếm Đảo cũng tốt vô cùng.
Ý của ông chính là, những thứ đại nhân vật này dẫu có huy hoàng thật đấy, nhưng thời điểm chết cũng thảm liệt như vậy.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Tô Nan này lợi hại, rất lợi hại, nếu như bỏ đi khuyết điểm tham lam của ông ta, ta và Trương công thật chưa chắc là đối thủ của hắn.
Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm công tử, mùi vị báo thù rửa hận thế nào?
- Vô cùng thoải mái. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng Tô Nan cũng khá đáng gờm đấy, trước khi chết lại để ta không hận ông ta, cũng không hận gia tộc họ Tô. Con bà nó, rõ ràng là ta muốn báo thù, kết quả chính ông ta giết sạch cả nhà họ Tô, lợi hại.
Đi tới trước mặt mấy chiếc xe ngựa, vừa mở nhìn, bên trong toàn là vàng lóng lánh.
Mười cân một thỏi vàng.
Vàng rung động lòng người, huống chi là nhiều vàng như vậy.
Thế nhưng Thẩm Lãng cùng kiếm vương Lý Thiên Thu đều không hề động lòng.
Đừng xem gia sản Lý Thiên Thu không vượt qua ba trăm lượng vàng, nhưng ông ta coi tiền tài như cặn bã.
Có tiền cũng không biết nên xài như thế nào?
Mua xe sang, căn hộ cao cấp? Hay là lấy ba vợ bốn nàng hầu?
Loại chuyện này cũng chỉ có loại người tục tằng như Thẩm Lãng mới làm ra được.
Mà mấy thứ này Thẩm Lãng đều đã có.
Nhưng đám vàng này đơn giản là con số khổng lồ.
- Ruru, đám vàng này là phụ thân ngươi cướp bóc tới, cho nên vẫn là nhà ngươi, vật quy nguyên chủ. - Thẩm Lãng nói.
Công chúa Arunana liếc mắt một cái, nàng với vàng cũng không cảm giác, thứ này không có thể ăn cũng không thể uống.
- Ngươi có muốn không? Ngươi muốn liền toàn bộ lấy đi. – Nữ vương bại gia này thật sự rộng rãi.
Thẩm Lãng lắc đầu, lúc hắn cần tiền thì tiền đã trực tiếp đến tay rồi.
Hướng nương tử muốn, hướng hội Thiên Đạo muốn.
Còn muốn bản thân mang vàng theo, còn muốn bảo quản, quá phiền toái.
- Ta không nhận. - Thẩm Lãng nói:
- Như thế, ngươi cầm vàng chở về đến cung vua Khương, tìm một tầng hầm chôn đám vàng này xuống, như thế cũng không ai tìm đến được.
- Được! - Arunana nói:
- Khi nào ngươi muốn, liền nói với ta một tiếng.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn tẩu tử.
Con số vàng khổng lồ này, tương lai hắn cũng có thể tận dụng.
- Đại Ngốc, cho ngươi cả đêm, sáng mai chúng ta liền đi!
...
Vào lúc ban đêm!
Thẩm Lãng thực sự không chịu nổi, chạy tới một dặm mới đi ngủ.
Cặp đôi Đại Ngốc cùng Arunana quần nhau quá mạnh bạo.
Không, nói cho đúng là Arunana giằng co quá mức.
Cho tới bây giờ mới thôi.
Đại Ngốc cho tới bây giờ cũng không có chủ động, gã thật sự là quá xấu hổ, cảm thấy làm loại chuyện này thực sự quá ngượng ngùng, cho tới bây giờ cũng là nằm ở một chỗ vô cùng bị động.
Sau có chừng mười canh giờ bên trong không dám gặp người.
Trên cái thế giới này vẫn còn có chuyện xấu hổ vậy, nhưng lại thú vị đến thế, so với cái gì chơi cũng hay hơn.
Đại Ngốc mở ra cổng thế giới mới, nhưng lại là không dám trầm mê, không dám chủ động.
...
Sáng sớm hôm sau!
Thẩm Lãng mang theo đám người Đại Ngốc, cùng chia tay với Khương nữ vương Arunana.
Nữ vương muốn dẫn lĩnh kỵ binh trở về hoàng cung.
Thẩm Lãng mang theo đám người Đại Ngốc, Vũ Liệt trở về Việt quốc.
Arunana điều động hai nghìn kỵ binh, hộ tống Thẩm Lãng về nước.
Đoàn người đi ước chừng vài ngày, cuối cùng rời khỏi Khương quốc, về tới dưới Đại Tuyết Sơn đến biên giới hai nước Khương Việt.
Mà lúc này!
Thẩm Lãng gặp được một người quen.
Ban Nhược tông sư đang dắt một con bò trắng, chở nhiều phù điêu đá của Đại Kiếp Cung.
Ban Nhược tông sư mặc quần áo mới, mặc trang phục cưỡi ngựa hiếm thấy.
Thẩm Lãng không khỏi liếc về phía cặp đùi của nàng.
Đường cong không tệ.
Hàm số lượng giác lại càng không sai.
- Cặn bã!
Ban Nhược mắng một tiếng, tiếp đó đi như nơi không người.
Hướng đi về phía nước Sở.
Rõ ràng thế sự khó liệu, lúc đầu nàng muốn đi phủ Hầu tước Trấn Viễn trả bí tịch, kết quả nghe nói phủ Hầu tước Trấn Viễn bị Trịnh Đà chiếm lĩnh.
Vậy không có biện pháp, coi như toi công.
Không phải ta không trả, mà là tìm không được chủ nhân.
Ban Nhược đi thật xa, Thẩm Lãng vẫn còn quay đầu lại nhìn bóng lưng của nàng.
Hình dạng mông tròn ghê.
Lý Thiên Thu thực sự không nhịn được nói:
- Luận tướng mạo, công chúa Ninh Khiết không thua gì Ban Nhược sư muội, vì sao ngươi chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái, lại nhiều lần khiêu khích Ban Nhược?
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Khiết gặp qua bóng tối quá nhiều, trái tim cùng linh hồn đều đã trải qua bóng tối không sạch sẽ. Mà Ban Nhược tông sư nhìn như lạnh nhạt, kì thực đơn thuần không khuyết điểm, còn có hơi biến thái ngầm, khơi dậy sẽ vô cùng thú vị.
Lý Thiên Thu thực sự không cách nào hiểu được thế giới tinh thần của phường cặn bã.
Thẩm Lãng nói:
- Hơn nữa, ta cũng không có muốn với nàng làm cái gì, ta thuần túy là dùng ánh mắt tán thưởng.
Lý Thiên Thu nói:
- Vậy sau này nếu như ngươi chữa vợ ta khỏi bệnh, nàng cũng rất đẹp, ta hy vọng ngươi không nên dùng loại ánh mắt tán thưởng này nhìn nàng.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tiếp đó siêu cấp xấu hổ.
- Làm sao thế được? Làm sao thế được?
- Ta là người như thế à? Đàn bà có chồng ta chưa bao giờ thông đồng.
- A, đàn bà có chồng bình thường ta chưa bao giờ thông đồng tầm bậy.
Tiếp đó, Thẩm Lãng mang đội tiến vào trong Việt quốc!
...
Ban Nhược đại tông sư, dắt bò Tây Tạng, thờ ơ mà bước đi.
Lại phải trở về Ma Nham Đạo Cung, lại muốn đối mặt những đệ tử kia.
Thật là nhàm chán.
Tiếp theo ta tìm lý do gì đi ra ngoài chơi?
Làm lại tiêu diệt kẻ phản bội Lâm Thường Tuyết Sơn Cung?
Không nên không nên, Tuyết Sơn Cung của nàng chỉ có mười chín người, sẽ tiêu diệt liền hoàn toàn không còn một mẩu.
Lâm Thường tuy rằng vừa xấu, vừa nóng nảy, nhưng cuối cùng là sư tỷ của ta, không thể để cho tỷ ấy bị ăn hiếp.
- Ta có lý do gì để không trở về núi Ma Nham không?
Càng nghĩ, càng chẳng tìm được.
Phiền chết, phiền chết!
Kẻ thù của Nham Ma Cung ít thế, chỉ có hai người, một Lý Thiên Thu, một Lâm Thường.
Bằng không ta là có thể lấy danh nghĩa báo thù mỗi ngày ở bên ngoài chơi.
Cái tên cặn bã Thẩm Lãng kia gây thù chuốc oán nhiều như vậy, cho nên mỗi ngày lấy danh nghĩa báo thù ở bên ngoài rong chơi, hắn làm sao làm được?
Bằng không ta không về, ta tìm lý do sẽ ở bên ngoài chơi vài ngày?
Nước Nam Ẩu, tộc Sa Man đại chiến bừng bừng khí thế, nhất định là rày đây mai đó, sinh linh đồ thán, ta lấy tư cách võ đạo tông sư, có trách nhiệm nghĩa vụ đi bảo hộ dân chạy nạn vô tội.
Không được, không được!
Ta cũng không phải Thần nữ Tuyết Ẩn, cho tới bây giờ đều chưa từng làm chuyện tình cứu vạn dân.
Ta cả đời này không có phạm qua tội, cũng không cần thứ tội.
Thật nhàm chán, thật nhàm chán.
Rơi vào đường cùng, Ban Nhược tông sư chỉ có thể ảo não trở về Ma Nham Đạo Cung.
Có đệ tử lợi hại nào khổng, ngươi vội vàng cho ta lớn lên, ta không chịu nổi cái ghế chưởng môn nữa.
...
Cùng lúc đó!
Một lão mục đồng râu tóc bạc trắng, khom lưng lưng khoác một tấm áo lông cừu, vội vàng xua một bầy cừu đi về phía nam.
Hướng về phía tộc Sa Man.
- Ôi!
- Bụi về bụi!
- Đất về đất!
- Vinh hoa phú quý, chỉ là nhất thời!
Tiếp đó ông ta há miệng, hát ra bài dân ca Khương quốc.
- Đại Muội à, nàng chớ ngồi lên bò đực của ta, mông nàng quá lớn sẽ ép bò ta không xuống núi nổi!
- Nàng quá lẳng lơ, để cọc bò phải dựng đứng!
...
Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên giống như chuột sa hũ nếp.
Quả thực có vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận.
Trong tòa thành này lương thảo vô số, vô số người đẹp.
Trịnh Đà vẫn cẩn thận, ngay từ đầu chỉ ăn lương thảo bản thân mang tới, chỉ uống nước ngọt bản thân mang tới.
Hơn nữa đã dùng ngân châm kiểm tra mỗi một túi lương thực, mỗi một miếng thịt.
Căn bản cũng không có bất luận độc gì.
Nhưng ông ta vẫn không dám ăn.
Để cho đám đàn bà trẻ con người già phủ Hầu tước Trấn Viễn ăn trước.
Ăn hai ngày cũng hoàn toàn không có việc gì.
Ông ta mới an tâm mà xơi.
Rượu ngon, mỹ thực, sướng không tả nổi.
Đây mới cuộc sống còn hơn cả vương hầu!
Ngay từ đầu, quân đội của ông ta còn nhịn không gieo tai họa cho gia quyến trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Nhưng vài ngày sau, thực sự không nhịn được!
Thế là, những cô gái trong phủ Hầu tước Trấn Viễn gặp nạn.
Quân đội của Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên ở trong phủ Hầu tước Trấn Viễn sinh hoạt phóng đãng quá mức.
...
Mấy ngày trước vùng biên giới Ngô Việt!
Ở đây tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất, tin tức chiến trường quận Bạch Dạ còn chưa có truyền đến.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến ở trong đại doanh giống như không khí cũng cứng lại.
Vua Ngô trẻ tuổi quá khó đấu.
Biện Tiêu ở bên trong nước Ngô đã giết được máu chảy thành sông đầu người lăn long lóc, vị Ngô vương này vẫn không có thỏa hiệp.
Ngược lại thêm binh mười lăm vạn!
Trong tay Việt vương cũng chỉ có tám vạn, chỗ hai quân giằng co, chỉ có chính là mấy trăm mét.
Ninh Nguyên Hiến áp lực như núi.
Thậm chí có một chút động tĩnh, cũng cảm thấy là mười lăm vạn đại quân Ngô vương đánh tới.
Mười lăm vạn với tám vạn, có ưu thế binh lực to lớn.
Nhưng Việt quốc thuộc về phòng thủ, toàn bộ trên phòng tuyến có hai tòa thành trì, có thể tương đối trung hoà loại binh lực ưu thế này.
Việt vương mỗi một ngày đều bị dày vò.
Vị quốc vương này tự mình làm mồi dụ, đương nhiên gan dạ, nhưng lại là mạo hiểm đáng sợ.
Quân tử không lập nguy bức tường, huống quân vương.
Tin tức xấu lần lượt truyền đến!
Đại quân nước Sở điên cuồng tiến đánh phòng tuyến Xung Nghiêu, đã đoạt mười mấy pháo đài, trực tiếp đẩy vùng biên giới ra tới ba bốn dặm
Ba vạn đại quân nước Ngô cũng đang điên cuồng tiến đánh thành Nộ Triều, Kim Trác bị đâm, thành Nộ Triều thất thủ cũng nhất định chắc chắn.
Mà tin tức xấu lớn nhất, vẫn là từ chiến trường quận Bạch Dạ truyền tới.
Trưởng công chúa Ninh Khiết đưa tới một phong mật tấu cuối cùng.
Thẩm Lãng vẫn không có xuất hiện, Tô Nan lại một lần nữa thêm binh, Trương Xung bệnh nặng.
Quận thành Bạch Dạ thực sự không thủ được, có thể ngày tiếp theo sẽ thất thủ.
Mặc dù Ninh Nguyên Hiến đã suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Điều động Tam vương tử Ninh Kỳ dẫn đầu ba vạn đại quân tiến vào chiếm giữ quận Lang, khi cái này cũng ý nghĩa bỏ đi phần lớn miền nam hành tỉnh Thiên Tây.
Chân chính sống một ngày bằng một năm.
Ninh Nguyên Hiến hướng về phía cái gương, thậm chí có thể cảm giác được bản thân mỗi một ngày đều đang trở nên tiều tụy, đều dần gần già đi.
Thế nhưng ông luôn luôn đang đợi một tin tức.
Hoặc là chính là tin tức tốt nhất.
Hoặc là chính là tin tức xấu nhất.
Tin tức xấu, dĩ nhiên là Trương Xung diệt vong, quận thành Bạch Dạ thất thủ, đại quân của Tô Nan cuốn tất cả miền nam toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, thế cục long trời lở đất.
Một khi tin tức xấu này truyền đến.
Như vậy... Việt vương cũng chỉ hướng Ngô vương đàm phán.
Cho đến lúc này, ông ta thực sự muốn mặc cho vị Ngô vương này đe doạ.
Cắt nhường hai quận, bồi thường tổn thất chiến tranh là nhất định.
Thế nhưng chi phí lớn như vậy, cũng nhất định phải giao.
Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.
Nhưng cục diện một khi phát triển đến cái mức kia, vậy đối với uy vọng của Việt vương này hoàn toàn là đả kích trí mạng.
Hơn nữa còn là không cách nào bù đắp lại.
Việt quốc từ nay về sau, sẽ từ rớt khỏi vị trí chúa tể phía nam, nước Ngô chiếm lấy.
Thế nhưng...
Ninh Nguyên Hiến trong lòng luôn luôn có một hy vọng.
Một đặc biệt hy vọng mong manh.
Thẩm Lãng lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích.
Lần trước gia tộc họ Kim đối mặt nguy cơ càng thêm hiểm ác đáng sợ, nhưng Thẩm Lãng chiếm lấy thành Nộ Triều như là trời phù hộ, trong nháy mắt đại hoạch toàn thắng.
Trịnh Đà không đáng tin cậy.
Hy vọng duy nhất chính là Thẩm Lãng.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến lại không dám quá trông cậy vào, bởi vì hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Thật sự là quá xa vời.
Thẩm Lãng chỉ có mấy trăm người, thế nào diệt được vua Khương, thế nào có thể ngăn cơn sóng dữ?
Mấy ngày này, Ninh Nguyên Hiến không có lộ diện, từ đầu đến cuối sống ở đại doanh bên trong mà lẳng lặng chờ đợi.
Đại quân nước Việt cũng không có khiêu khích chút nào, hoàn toàn co đầu rút cổ ở trong doanh trại.
Ngược lại đại quân nước Ngô, bắt đầu điên cuồng khiêu khích, thậm chí chế tạo lần xung đột quân sự này đến lần xung đột quân sự khác.
Sĩ khí của quân Việt giảm xuống.
Ngược lại, ý chí chiến đấu của quân Ngô sục sôi.
...
Nhưng mà Ngô vương lúc này cũng vô cùng vô cùng lo lắng!
Biện Tiêu ở bên trong nước Ngô đại khai sát giới, mỗi một ngày nước Ngô đều đang chảy máu, đều bị tổn thất thật lớn.
Kết quả thành Nộ Triều bên kia còn chưa có tới.
Sau cùng tin tức vẫn là chiến đấu kịch liệt.
Nhưng mà trong mật thư Ngô Mục nói trận chiến nhất định sẽ thắng lợi.
Cho nên đối với kết quả cuộc chiến thành Nộ Triều, Ngô vương cũng không có lo lắng, cảm thấy nắm chắc.
Gã đang chờ đợi chính là chiến cuộc phía tây của Việt quốc.
Đợi kết quả cuộc chiến quận thành Bạch Dạ.
Chỗ đó mới là mắt bão của cả thiên hạ.
Chỉ cần Trương Xung diệt vong, quận thành Bạch Dạ thất thủ, đại quân của Tô Nan quét ngang hành tỉnh Thiên Nam.
Cho đến lúc này, Ninh Nguyên Hiến sẽ phải ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, Biện Tiêu ngoan ngoãn lui binh.
Cho đến lúc này, chính là lúc Ngô vương ta đây muốn gì được nấy.
Chính là thời khắc vua Ngô rửa sạch nhục nhã.
Vua Ngô trẻ tuổi không chú ý cuộc chiến thành Nộ Triều, mỗi ngày đều vô cùng lo lắng chờ đợi.
Từ sáng đến tối muốn hỏi mấy chục lần.
Quận Bạch Dạ chiến trường tin tức truyền đến à?
Có tin tức chiến trường quận Bạch Dạ truyền đến chưa vậy?
...
Ninh Nguyên Hiến lẳng lặng ngồi ở trên giường nhỏ, trong tay đọc kinh Phật, chỉ có như thế ông mới có thể thoáng an tĩnh lại.
Lúc này mặc dù chưa nói tới sống chết tồn vong, nhưng tình thế tuyệt đối là cực kỳ nguy hiểm.
Bên chiến trường Thiên Tây kia, nếu là truyền đến tin tức tốt, vậy liền trực tiếp bay lên thiên đường.
Nếu như truyền đến tin tức xấu, vậy xuống địa ngục.
Không có ở giữa.
Không phải kết quả tốt nhất, chính là kết quả xấu nhất.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến sẽ không cầu nguyện!
Cầu thần phật đầy trời đều vô dụng.
Nếu là cầu nguyện hữu dụng, ngày đó đế chủ Khương Ly sẽ không phải chết, vương quốc Đại Càn cũng sẽ không thất bại.
Năm đó toàn bộ thiên hạ, có bao nhiêu người ngưỡng mộ Khương Ly bệ hạ cuồng nhiệt?
Có bao nhiêu cầu nguyện vì ông ta?
Kết quả vị anh hùng cái thế này bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Ninh Nguyên Hiến dần dần yên tĩnh lại.
Ông ta chuẩn bị tư tưởng thật tốt, cùng đợi kết quả xấu nhất.
Thậm chí, ông đã bắt đầu nghĩ cùng Ngô vương đàm phán.
Nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì cứ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi.
Nên chịu thua thì cứ chịu thua đi.
Nên đền tiền thì cứ đền tiền, nên cắt nhường thì cứ cắt nhường.
Ta đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Tin tệ nhất, mày có thể đế nrồi!
Nhưng mà vào lúc này!
Tiểu Lê công công Lê Ân lao điên cuồng vào.
- Bệ hạ đại hỉ, đại hỉ!
- Tin chiến thắng, tin chiến thắng vĩ đại!
- Công tử Thẩm Lãng tiêu diệt vua Khương, bồi nữ vương Arunana, mang theo một vạn kỵ binh tiến vào chiến trường Thiên Tây, cùng Trương Xung đại nhân nội ngoại giáp kích, đại hoạch toàn thắng!
- Phản quân chủ lực của họ Tô gần như toàn quân huỷ diệt!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, cái cổ đau quá, thả lỏng một cái tiếp theo gõ chữ. Lạy xin các huynh đệ vé tháng, cấp tốc, dập đầu lạy xin!