Gần đây kinh đô có thể nói là thần hồn nát thần tính.
Tất cả biến cố hoàn toàn là tiếp nhận không xuể, đầu tiên là Trương Xung, rõ ràng phải chết ở bên trong ngục giam Đại Lý tự, kết quả lại sống lại, hơn nữa còn phục hồi nguyên chức.
Lúc trước đại công thần đi sứ Khương quốc Thẩm Lãng, lại bị người của Hắc Thủy Đài bắt vào ngục giam Đại Lý tự.
Ngay sau đó truyền đến quốc quân cùng đi săn ở vùng biên giới thất bại.
Mà bây giờ, võ sĩ Hắc Thủy Đài lại tràn vào bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Ngắn ngủi hơn nữa tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là làm cho người kinh hồn táng đảm.
Người chủ trì hành động lần này bắt Tô Kiếm Đình chính là Vạn hộ Hắc Thủy Đài Dư Vạn Đình.
Mấy trăm tên võ sĩ vận giáp đen vọt vào phủ Hầu tước Trấn Viễn xong xuôi, lại bắt đầu lùng bắt trắng trợn.
Nhưng mà, phủ Hầu tước Trấn Viễn bên trong cũng không có cảnh gà bay chó sủa, tất cả gia đinh người hầu toàn bộ nghiêm trang rút khỏi phòng, lẳng lặng đứng ở trong sân, mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Xem ra đám người hầu của phủ Hầu tước Trấn Viễn nhìn quá nhiều nên quen mặt, chẳng hề hoảng hốt luống cuống tí nào.
Nhưng lục tung cả phủ Hầu tước Trấn Viễn bên trong đều không có tìm được Tô Kiếm Đình.
Vạn hộ Hắc Thủy Đài Dư Vạn Đình đi tới bên trong viện, gặp được Trấn Viễn Hầu Tô Nan đang ngồi trơ ra ở đó.
Dư Vạn Đình không dám lỗ mãng, thậm chí võ sĩ Hắc Thủy Đài cũng không có tiến vào cái nhà này.
- Bái kiến Trấn Viễn Hầu. - Dư Vạn Đình khom người lạy xuống.
Tô Nan chống gậy, giống như có chút khó khăn ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- A, Dư Vạn Đình, ngươi đây là tới bắt lão hủ sao?
- Không dám. - Dư Vạn Đình khom người nói:
- Trước đó vài ngày, thế tử Tô Kiếm Đình bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, bệ hạ tức giận, đặc phái ta tới bắt thế tử.
- Tô Kiếm Đình hả? - Tô Nan ngẫm lại một hồi rồi nói:
- Nó không ở kinh đô, mấy ngày trước đã đi rồi. Cha không dạy con nên người, bằng không ngươi bắt lão phu đi.
- Không dám. - Dư Vạn Đình hạ thắt lưng thấp hơn.
Ngay sau đó, tiểu Lê công công vào đây nói:
- Bệ hạ khẩu dụ, lệnh Tô Nan yết kiến.
- A... Được, được. - Tô Nan chậm rãi đứng dậy, toàn bộ quá trình có vẻ tuổi già sức yếu, càng có vẻ gian nan, lúc đứng lên hai chân run như thể đứng không được.
- Đi thôi, đi thôi, giờ phải tiến cung rồi.
...
- Tội thần Tô Nan, bái kiến bệ hạ... - Tô Nan run rẩy hướng quốc quân lạy xuống.
- Tô ông xin đứng lên, xin đứng lên. - Ninh Nguyên Hiến tự mình tiến lên, dìu dắt Tô Nan.
- Tô Kiếm Đình đi đâu rồi? - Quốc quân bèn hỏi.
Tô Nan đáp:
- Đúng vậy, ba ngày trước rời khỏi kinh đô.
Quốc quân hỏi:
- A, đi nơi nào vậy?
Tô Nan nói:
- Vua Khương Arugan sắp sinh nhật bốn mươi lăm tuổi, thần không thể đi, nhưng Tô Kiếm Đình lấy tư cách tiểu bối, vẫn có cần phải đi một chuyến.
Lời này ông ta không có nói láo.
Quốc quân mới vừa về kinh đô cũng đã biết, Tô Kiếm Đình đã rời khỏi từ ngày hôm trước.
Lúc đó hắn nghe được tin tức này sau đó không ngừng cười nhạt.
Đây là có tật giật mình.
Lúc đó vụ án còn chưa có chân tướng rõ ràng mà, Thẩm Lãng mắt thấy sẽ bị hại chết, mà Tô Kiếm Đình nhưng vẫn sớm chạy trốn.
Chuyện này chứng minh cái gì?
Chứng minh Tô Kiếm Đình quả thực đã làm sự việc đại nghịch bất đạo.
Lần này càng là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa để Tô Kiếm Đình đi Khương quốc, càng giống như một loại áp chế.
Tô Nan ta đây nếu như ở kinh đô gặp chuyện không may, Khương quốc bên kia lập tức liền động.
Tô Kiếm Đình lấy tư cách thế tử Trấn Viễn Hầu, thậm chí lập tức có thể nối ngôi.
Nếu như là một mình thành Trấn Viễn nổi loạn cũng không có gì, nhưng nếu như cùng Khương quốc nối thành một mảnh, tiến tới lan tràn toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.
Tin tưởng Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng chịu không nổi đâu.
Cho nên Tô Nan ta đây ở kinh đô, an ổn như núi.
Tô Nan nói:
- Không biết tiểu khuyển phạm vào tội gì vậy?
Quốc quân nói:
- Mấy ngày lúc trước không phải có Ngự Sử tấu lên, nói mấy tháng trước Tô Kiếm Đình lại dẫn đầu võ sĩ tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, nỗ lực mưu sát cô ruột Tô Bội Bội, ngươi cũng biết quả nhân lấy hiếu trị thiên hạ, tại sao có thể thấy việc hủy diệt nhân luân kia chứ, cho nên liền phái người đi lấy Tô Kiếm Đình, điều tra rõ ràng. Nếu có đã làm, vậy tuyệt không nhân nhượng, nếu chưa từng làm, cũng phải trả cho họ Tô sự trong sạch.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Việc này khuyển tử quả thực chưa từng làm, thần cũng đã ta cũng phái người điều tra qua, là đạo tặc Khổ Đầu Hoan lấy danh nghĩa họ Tô của thần tiến công phủ Bá Tước Huyền Vũ. Bệ hạ cũng biết người này cả gan làm loạn, cộng thêm đoạn thời gian đó phủ Bá Tước Huyền Vũ trống rỗng, hắn liền muốn mượn cơ hội cướp bóc một phen. Huống hồ ngày đó khuyển tử Tô Kiếm Đình chẳng ở thành Huyền Vũ, mà là đang ở thành Thiên Tây, vào lúc ban đêm vẫn cùng con của Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây uống rượu làm thơ với nhau, rất nhiều người đều có thể chứng minh.
Ninh Nguyên Hiến nheo mắt lại.
Lão tặc.
Luôn mồm uy hiếp quả nhân.
Lúc trước là Khương quốc, bây giờ lại là phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Khi ấy Tô Kiếm Đình rõ ràng là thực sự dẫn cao thủ Tây Vực tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhưng trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây vẫn sẵn lòng làm chứng cho gã là ngày đó ở thành Thiên Tây.
Chuyện này chứng minh cái gì?
Vị này Trung Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây đã bị kéo xuống nước.
Toàn bộ quan viên hành tỉnh Thiên Tây, đều hỏng be hỏng bét cả lũ.
Hành tỉnh Thiên Tây quá phức tạp, lấy tư cách là tuyến đầu chống lại nước Sở, diện tích của nó mặc dù nhỏ, nhưng đồn trú gần nửa đại quân Việt quốc.
Phủ Đại Đô đốc Trấn Tây chỉ để ý quân chính, phủ Trung Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây quản dân chính.
Đôi bên nước giếng không phạm nước sông, khiến cho hình thái quan trường nơi này càng phức tạp.
Nghe được lời Tô Nan nói xong, quốc quân thản nhiên nói:
- Có đúng không?
Tô Nan run rẩy lạy xuống nói:
- Cái gọi là sự việc tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, quả thực giả dối hư ảo. Nhưng khuyển tử quả thực đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, cũng không nên thân. Cha không dạy con nên người, điểm này cựu thần cũng có sai, xin bệ hạ giáng tội.
Quốc quân cười nói:
- Cũng không biết là tội gì, hàng tội gì?
Tô Nan dập đầu nói:
- Tóm lại có tội cũng được.
Khuôn mặt của quốc quân lại chợt co giật một hồi.
Cái lão tặc này, tối hôm nay lại cứng rắn như thế à?
Thái độ vô cùng khiêm cung, lại luôn mồm chống đối?
Cái gì gọi là tóm lại có tội cũng được?
Ý của ngươi là quả nhân có lẽ có tội sao?
Ý của ngươi là Ninh Nguyên Hiến ta đây bịa đặt, chỉ cần ngó họ Tô không vừa mắt, sẽ theo miệng phán xử có tội sao?
Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, ẩn giấu cái chủ tâm giết người vào trong.
Ông thực sự rất muốn trực tiếp hạ lệnh, bắt Tô Nan ngay, chém xuống đầu chó.
Thế nhưng ông không thể.
Ông không gánh nổi hậu quả như thế.
Nếu là thật sự có thể trực tiếp bắt Tô Nan, tân chính cũng sẽ không khai đao với Kim Trác.
Rất nhiều người cũng cảm thấy Tô Nan chính là chó của quốc quân, mặc kệ bệ hạ nói cái gì ông ta đều hỗ trợ, dùng loại thái độ mềm mại như vậy, tân chính của quốc quân mới buông tha cho ông ta?
Làm sao có thể kia chứ? Nếu tân chính có thể bắt Tô Nan, đây mới thực sự là to lớn thắng lợi.
Gia tộc họ Tô, đứng đầu đám quý tộc lâu đời.
Nếu có thể tóm được, vậy thế tân chính kế tiếp tuyệt đối như chẻ tre.
Chính là bắt không được thôi.
Ngược lại, Kim Trác để cho người ta tràn trề hảo cảm.
Một... thì... là một, hai chính là hai.
Nếu như quốc quân vì tân chính mà đoạt cơ nghiệp của ta, như vậy không được, ta sẽ phải phản kháng đến cùng.
Chỉ khi nào nhà ta bình an, ta sẽ không hai lòng.
Ngô vương phái người tới thông đồng, rõ ràng muốn sắc phong Công tước, Kim Trác ta đây không nói hai lời giết chết sứ thần nước Ngô.
Mà vị Tô Nan trước mắt này là dạng người trong bông có kim, khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng một bồ dao găm (*).
(*) Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Đây là kế thứ 10 trong danh sách Tam Thập Lục Kế. Lấy từ tích Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ Tiếu lý tàng đao (ở VN có câu tương đương là Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm)
Nhất định lúc quả nhân còn tại vị phải đánh lão tặc này, bắt cả gia tộc họ Tô, bằng không tương lai họ Tô nhất định sẽ phản.
Nói không chừng lúc hai nước Sở Việt khai chiến là ngày họ Tô làm phản.
Thậm chí không chỉ phải tóm được họ Tô, còn có họ Xung, thậm chí... họ Biện.
Tất cả binh quyền chỉ có thể nắm giữ ở trong tay quốc quân.
Chỉ bất quá Ninh Nguyên Hiến hy vọng, dùng một loại thái độ tương đối nhẹ nhàng bắt họ Xung cùng họ Biện.
Nhất là Biện Tiêu, đối với ông ta có đại ân, hơn nữa chẳng bao giờ áp chế Ninh Nguyên Hiến.
Họ Xung còn phái một người vào kinh đô đảm nhiệm phó sứ Xu Mật Viện, mà Biện Tiêu cũng chỉ có một con gái làm Biện phi cho ông.
Không chỉ có như thế, ngay cả khu vực đặc thù như Diễm Châu, toàn bộ dân chính Biện Tiêu cũng ít nhúng tay, hoàn toàn giao cho quan văn quốc quân phái đi.
Cho nên ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, Biện Tiêu phân lượng đặc biệt nặng, thậm chí có thể xem như là bạn tốt tri kỷ của ông.
Quốc quân là dạng cay nghiệt thiếu tình cảm như thế, vì sao còn có thể vững vàng nắm giữ quyền hành.
Bởi vì ông có ba cây cột chống trời: Biện Tiêu, họ Chúc, Diêm Ách thêm họ Tiết. Họ Xung cũng gần như vậy, thế nhưng đã có chút tàn ác.
...
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:
- Tô ông đừng quá nghiêm trọng, nghiêm trọng.
- Được rồi, đứng lên đi!
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa chủ động tiến lên nâng Tô Nan.
Tô Nan khó khăn đứng dậy, đúng một lát sau lại quỳ xuống.
- Bệ hạ, lần này Trương Xung thiếu chút nữa chết ở bên trong nhà giam Đại Lý tự, Đại Lý tự không thể trốn tránh trách nhiệm, cựu thần cảm thấy phải chịu phạt.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc.
Tô Nan nhà ngươi là Xu Mật Viện, Đại Lý tự nào có phải là chỗ ngươi cai quản đâu.
Ngươi lại muốn đưa tay ấy à?
Lúc trước ngươi thời thời khắc khắc lấy lui làm tiến, bây giờ muốn làm chuyện trái ngược?
Nhưng quốc quân lại theo khẩu khí của Tô Nan mà hùa theo:
- Đúng, chuyện này Đại Lý tự không thể trốn tránh trách nhiệm.
Tô Nan nói:
- Việc này cựu thần vốn không nên nhiều lời, nhưng quận Bạch Dạ dù sao cũng là quê của thần! Thái thú Trần Khởi ở quận Bạch Dạ Thái Thú sau khi bị bắt vì tham nhũng ăn hối lộ, vị trí này đã trống lâu rồi, xin hãy bệ hạ sớm làm quyết đoán.
Quốc quân cười nói:
- Vậy lấy ý kiến của Tô khanh, vị trí này người nào thích hợp vậy?
Tô Nan nói:
- Thần không quản Lại bộ, cho nên không tiện mở miệng.
Quốc quân nói:
- Quận Bạch Dạ dù sao cũng là quê quán của khanh, khanh có quyền lên tiếng. Còn có chức vị thành chủ Trấn Viễn, ghế trống cũng lâu lắm rồi, không bằng Tô khanh cũng cùng nhau tiến cử?
Tô Nan nói:
- Vậy cựu thần liền cả gan đề cử Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân tiếp nhận chức vụ quận trưởng Bạch Dạ, tiền huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa tiếp nhận chức vụ thành chủ Trấn Viễn.
Quốc quân phẫn nộ trong lòng, gần như gan cũng run rẩy.
Lão tặc, ngươi đây là điên cuồng thăm dò.
Ngươi đây đang giẫm lên ranh giới cuối cùng quả nhân điên cuồng. Vị Đại Lý tự Thiếu Khanh này, ở vụ án mưu hại Thẩm Lãng, cũng không coi là sạch sẽ.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Tô ông, Đại Lý tự Thiếu Khanh đi làm quận chủ Bạch Dạ, chẳng phải là thấp nửa cấp à? Cái tên Vương Khải Khoa tuy rằng bị bãi quan, nhưng lúc trước cũng là huyện lệnh Vạn Niên, đi làm thành chủ Trấn Viễn chính là thấp đến hai ba cấp.
Tô Nan nói:
- Cựu thần cũng chỉ là tiến cử mà thôi, bọn họ dù sao cũng là thền tử từng phạm qua sai lần, hạ thấp xuống một hai cấp, cũng là vì ma luyện bọn họ.
Tô Nan trước kia, dù cho ở trên triều đình cũng gần như rất ít mở miệng, chuyện không dính đến mình cũng chưa từng đề cập.
Mỗi một lần cũng là để vây cánh đứng ra.
Mà lần này, chuyện không thuộc quyền quản lý của ông ta, thế mà trực tiếp xách lên.
Nhìn qua giống như đã già nua hoa mắt ù tai không thể tả.
Quốc quân cười nói:
- Tô ông đề nghị tốt, quả nhân sẽ suy nghĩ thật kỹ.
- Bay đâu, tiễn Tô ông trở về phủ.
Tiếp đó tiểu Lê công công mang theo bốn thái giám, tống tiễn Tô Nan về phủ Trấn Viễn Hầu.
Sau khi Tô Nan đi rồi.
Khuôn mặt của quốc quân trong nháy mắt như đóng băng.
Lê Chuẩn công công lập tức vung tay lên, để toàn bộ thái giám rời khỏi.
Tiếp đó, ông cong lưng xuống, cúi đầu.
Ý kiến đặc biệt rõ ràng.
Bệ hạ, ngài có thể nổi giận.
Muốn đập thứ gì, muốn mắng chửi người khác, nô tài đều chuẩn bị xong.
- Lão cẩu, ngươi lại giả bộ cái gì? - Quốc quân vừa cười vừa giận dữ:
- Lẽ nào trong mắt ngươi, ta là hôn quân cũng chỉ biết đập mấy cái bình, chém mấy cái bàn phát tiết vô năng thôi sao?
Lê Chuẩn dập đầu nói:
- Nô tài không dám, thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ.
Quốc quân không có nổi giận phát tiết, ngược lại ngồi xuống, không ngừng cười lạnh nói:
- Thú vị, thú vị, con chó già này cuối cùng lộ ra răng nanh, đóng hình dạng hoa mắt ù tai thế này cho ai nhỉn? Giả vờ làm con chó già ngoan ngoãn lâu rồi, cuối cùng hướng quả nhân nhe răng.
- Hắn cho rằng quả nhân không làm gì được hắn à?
- Hắn đây là coi là quả nhân không làm gì được hắn sao?
Mà thời khắc này, quốc quân càng nhớ tân chính.
Nếu như tân chính không gặp khó, bừng bừng khí thế tiếp tục nữa, vậy có thể tiếp tục đại thế quét ngang tất cả trở ngại, nắm hết quyền hành.
- Thẩm Lãng đâu? - Quốc quân cả giận hỏi Lê Chuẩn.
- Bị trói ở bên kia. - Lê Chuẩn nói.
Quốc quân hỏi:
- Vậy đã đánh ba roi chưa?
Lê Chuẩn đáp:
- Đánh rồi.
Quốc quân lạnh nhạt hỏi:
- Lại đánh trên nhuyễn giáp hả?
Lê Chuẩn kéo đầu dưới nói:
- Không, là do công chúa Ninh Diễm đánh, cho nên... tiếp theo nô tài không dám đánh.
Quốc quân tức khắc nổi giận.
Ông ta đã cảnh cáo lần nữa, Thẩm Lãng không nên ngủ với Ninh Diễm, kết quả tên khốn kiếp này?
Quả nhân đánh chết ngươi!
...
Quốc quân nổi giận đùng đùng vào bên trong một căn phòng tại cung điện.
Đi theo phía sau có ba thái giám, tay cầm roi.
Kết quả mới vừa mới bước vào, Ninh Diễm liền quỳ xuống.
- Phụ vương, con và Thẩm Lãng đã ngủ chung, thế nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.
- Là con chủ động ngủ với hắn.
- Đương nhiên cũng không phải con chủ động, là tên khốn kiếp Vân Mộng Trạch kia bỏ thuốc trong rượu bọn con.
- Thẩm Lãng là người bị hại, con cũng là người bị hại, hết thảy đều là lỗi của tên khốn kiếp Vân Mộng Trạch kia.
Ôi!
Đàn bà!
Lúc yếu ớt bất lực, luôn mồm kêu ca.
Bây giờ, ra sức đổ vấy oan ức về đầu Vân Mộng Trạch, chẳng kiêng nể chút nào.
Nhưng mà, quốc quân có thể đi phạt Vân Mộng Trạch à?
Đương nhiên không thể nào.
Vân Mộng Trạch lấy tư cách sứ giả đế quốc, tuy rằng không có quyền lực gì, nhưng dù sao cũng là người của đế quốc Đại Viêm.
Ninh Diễm cũng biết điểm này, cho nên ra sức đổ oan ức lên đầu gã.
Ngựa đực, người tài giỏi phải làm nhiều việc cùng lúc nghe chưa.
Quốc quân gần như muốn tức xỉu.
Gặp ngó thấy Thẩm Lãng được quấn trong một cái mền lụa ngủ say trên một cái ghế.
Ngươi còn có thể ngủ được à?
- Dội hắn tỉnh cho ta. - Quốc quân lạnh lùng nói.
Không đợi thái giám bên cạnh động thủ.
Công chúa Ninh Diễm cầm lấy một chén nước ấm gần đó, bay thẳng dội lên mặt Thẩm Lãng.
- Cặn bã, đừng ngủ nữa.
Thẩm Lãng
Quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ồ, Thẩm công tử tỉnh rồi sao.
Thẩm Lãng run lên, muốn đứng dậy hành lễ, lại phát hiện mình bị trói ở trên ghế.
- Bệ hạ, vi thần bị giáp trụ bao vây, không thể thi hành toàn lễ. - Thẩm Lãng lúng túng nói.
Quốc quân lạnh nhạt tra hỏi:
- Thẩm Lãng, chuyện của ngươi và Ninh Diễm, ngươi định làm như thế nào hả?
Thẩm Lãng nói:
- Vi thần sau đó tuyệt đối không dám không tôn trọng Tam công chúa, lúc trước coi như không có xảy ra chuyện gì cả.
Ồ?
Ta nói sai cái gì à?
Tại sao quốc quân có vẻ càng tức giận hơn nữa.
- Nhốt vào hầm đi, nhốt vào hầm đi, ở đây còn thoải mái quá nhỉ.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lại bị nhốt vào hầm.
Bên trong căn phòng, tức khắc chỉ còn lại có hai người quốc quân cùng Ninh Diễm.
- Ninh Diễm, con nghĩ như thế nào? - Quốc quân bèn hỏi.
Ninh Diễm nói:
- Không nghĩ như thế nào, coi như chẳng có xảy ra chuyện gì vậy, sau đó vẫn làm huynh đệ.
Quốc quân nói:
- Thẩm Lãng là con rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, hắn và con không có khả năng có kết quả gì đâu.
Ninh Diễm nói:
- Bản thân con cũng chẳng mong có kết quả gì, đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn.
Quốc quân nói:
- Bằng không, con trở về nhà chồng ở Viêm đế quốc được không?
- Không, con có chết cũng không đi. - Ninh Diễm lớn tiếng nói:
- Con cũng không muốn thấy cái thứ buồn nôn kia, đường đường Thế tử thân vương, nhìn qua chẳng khác gì bọn nam kỹ bán mông. Con ở kinh đô làm cho người mất mặt, lẽ nào con đi Viêm Kinh cũng không mất mặt à? Lẽ nào kinh đô cũng không có chỗ dung thân cho con sao?
Nói đến đây, nước mắt Ninh Diễm liền chảy xuống.
Khuôn mặt của quốc quân phát lạnh, muốn cưỡng chế đuổi Ninh Diễm về Viêm Kinh, nhưng cũng nói không nên lời.
Ông rõ ràng phải cố nén một bụng thịnh nộ.
Đầu tiên là Tô Kiếm Đình chạy trốn, tiếp đó cái lão tặc Tô Nan hướng ông ta lộ ra răng nanh.
Tiếp đó chuyện con gái cùng Thẩm Lãng bên này lại khiến cho ông phải cố nén tức giận đầy bụng.
- Đừng cho Thẩm Lãng thêm quần áo, đông lạnh chết tên khốn này cho ta. - Quốc quân tức giận nói.
Bởi vì dưới hầm hay trữ băng nên nhiệt độ rất thấp.
...
Triều hội ngày kế tiếp, lại là một trận đao quang kiếm ảnh.
Tố cáo Tô Nan là nhất định phải làm.
Tuy rằng không thể bắt ông ta, thế nhưng tước quyền, cô lập nhất định phải làm.
Trước tiên phải tách vây cánh của ông ta tại triều đình, để ông ta không cách nào hô phong hoán vũ.
Ngự Sử Đài đại phu Vương Thừa Trù lại chuẩn bị rủa xả, được quốc quân bày mưu đặt kế xong xuôi, ông ta đã viết một phần tấu chương tố cáo thật dài.
Tô Nan quyền thế quá lớn, tiểu quan Ngự Sử Đài không dám tố cáo.
Dù cho có tố cáo, cũng là không đến nơi đến chốn.
Thế nhưng Vương Thừa Trù là một cái bình xịt (*) cỡ bự, ông ta chỉ nghe lời quốc quân.
(*) Bình xịt (phún tử) là để chỉ dạng người chỉ trích người khác trên mạng internet dựa vào suy luận (dù không có sự thật), tất nhiên những người đó chẳng bao giờ nhận mình là bình xịt. Ở một mặt nào đó, bình xịt cũng gần với Troll – một lực lượng chuyên đăng tải những thông điệp gây tranh cãi để gài bẫy, kích động người khác.
Bệ hạ bảo ta phun người nào, ta liền phun người nấy.
Lúc bệ hạ không chỉ định ta phun người nào, ta muốn phun người nào liền phun người nấy.
Cũng thật sự bởi vì cái thuộc tính nhân vật này của Vương Thừa Trù, cho nên Thẩm Lãng từ đầu đến cuối không có động thủ với ông ta.
Cái bình xịt cỡ bự này là người quốc quân, đụng tới không tốt.
Ngày hôm nay, hai đại phu của Ngự Sử Đài đều đã chuẩn bị dâng sớ tố cáo Tô Nan.
Hơn nữa không còn là loại việc nhỏ không đến nơi đến chốn nữa.
Họ Tô một mình mở rộng lãnh địa, xâm chiếm ruộng đất của dân.
Cháu của Tô Nan không có bất kỳ công danh gì, lại đảm nhiệm chức Chủ bộ thành Trấn Viễn, đuổi ba vị thành chủ đi, thậm chí có thể mưu sát hai vị trong đó.
Trương Xung hướng Vương Thừa Trù nhìn lại một cái.
- Ngươi quan lớn, ngươi lên trước.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù không nhường ai việc nhân đức, sẽ phải ra khỏi hàng tố cáo Tô Nan.
Kết quả!
Một vị Ngự Sử trong điện nhảy ra khỏi hàng.
- Thần có bản.
Tức khắc, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù biến sắc.
Trong chúng ta sao lại ra một tên phản đồ?
Ngự Sử Đài mà ta nắm trong tay lẽ nào xảy ra vấn đề à?
Lúc trước khi tố cáo Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim, chỉ cần hô lên một phát là cả trăm tên nghe theo.
Hôm nay để tố cáo Tô Nan, mỗi một người đều giả vờ không biết, sớ chuẩn bị tố cáo đều không đến nơi đến chốn.
Bây giờ lại còn có người nhảy ra đoạt phiên của ta?
Quốc quân nhướng mày, lạnh lùng trừng Vương Thừa Trù một cái.
Ngự Sử Đài ngươi quản thế nào vậy?
Nhưng là có người muốn lên tấu, cũng không thể ngăn.
- Nói đi!
Vị Điện trung Ngự Sử Lâm Bỉnh Trung này nói:
- Thần tố cáo Thẩm Lãng, thân là người ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, cử chỉ không hợp, câu dẫn Tam công chúa Ninh Diễm, bêu xấu trinh tiết, làm bẩn danh tiếng vương tộc Việt quốc của ta, chỉ khiến cho Liêm thân vương của đế quốc tức giận.
Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ.
Họ chẳng thể bàn luận chuyện gì, cứ thế mà ngó sang vị Điện Trung Ngự Sử Lâm Bỉnh Trung.
Ngươi mạnh quá.
Lại không sợ chết thế này kia à?
Chuyện của Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Diễm gần như không có người nào biết, ngươi bây giờ lại trực tiếp phá vỡ?
Đây là muốn khiến cho mọi người đều biết?
Mà quốc quân sau khi bị sốc, cũng có chút không dám tin tưởng nhìn vị Điện trung Ngự Sử này.
Điện trung Ngự Sử chẳng qua là lục phẩm, nếu không có phải vai trò của cơ quan gã đó tại vị, căn bản tư cách tấu lên cũng không.
Bây giờ, cũng dám trực tiếp chọc đến vụ bê bối của vương tộc sao?
Đao kiếm của quả nhân thực sự không sắc bén à?
Thực sự quả nhân giết không được người ta sao?
Vì sao các ngươi một chút còn không sợ hả?
Ngươi chính là Ngự Sử lục phẩm, lại dám ra đây đỡ kiếm cho Tô Nan?
Ngươi đây là muốn cùng Thẩm Lãng đồng quy vu tận à?
Cái thằng nhóc Thẩm Lãng khốn kiếp này, ngươi làm chuyện tốt rồi đó thấy chưa?
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn cảnh rơi vào yên tĩnh.
Không người dám đáp lại.
Đây đã là bê bối của vương tộc.
Vốn chỉ là chuyện riêng tư, bây giờ lại ở trên triều đình thọc cho nổ.
Quốc quân vốn đã quyết định, xử lý chuyện Thẩm Lãng cùng Ninh Diễm từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Khi đầy đủ thời gian, đưa Ninh Diễm về Viêm đế quốc.
Thẩm Lãng tùy tiện nhốt mấy ngày, để hắn nhớ thật lâu cho chưa.
Mà một khi công khai, vậy tội danh của Thẩm Lãng liền lớn, không chết cũng phải lột một lớp da.
Then chốt còn có thái độ Liêm thân vương ở đế quốc.
Nếu ông ta tức giận, quốc quân cũng không thể nào giữ được Thẩm Lãng.
Nhưng mà gia tộc của Vân Mộng Trạch và Liêm thân vương quan hệ mật thiết, gã có thể làm ra chuyện như vậy, hẳn là đã nắm giữ được thái độ của Liêm thân vương.
Đâu chỉ có nắm giữ?
Vân Mộng Trạch quý mến em gái tiện nghi Ninh Diễm là thật lòng.
Gã đã nghĩ biện pháp để Ninh Diễm ly dị chồng, đồng thời để Liêm thân vương của đế quốc nhận Ninh Diễm làm con gái nuôi.
Chuyện này, dù sao cũng là Liêm thân vương phải xin lỗi Ninh Diễm trước mà.
Kết quả bây giờ Ngự Sử Đài lại ra một tên không sợ chết, trực tiếp đục khoét gian tình Thẩm Lãng và Ninh Diễm cho nó lớn lên.
Rõ ràng không sợ chết.
Ngươi muốn đâm thọt Thẩm Lãng mọi người có thể hiểu được, then chốt còn muốn kéo cả vương tộc xuống nước, cái cổ của ngươi chẳng lẽ cứng như vậy sao?
Tô Nan đến cùng cho ngươi cái gì?
Để cho ngươi ngay cả chết còn không sợ?
Ngự Sử Hữu Đại Phu Trương Xung ra khỏi hàng, lạnh lùng nói:
- Lớn mật, không có bằng chứng, dám làm bẩn trong sạch của công chúa ngay trên triều đình. Bệ hạ thần xin bắt kẻ này, điều tra rõ ràng, xem phía sau người này có ai làm chỗ dựa, có âm mưu gì?
Ngự Sử Điện trung Lâm Bỉnh Trung nói:
- Thần có chứng cứ, ngày đó hai người Thẩm Lãng cùng Tam công chúa Ninh Diễm đều ở trong dinh của sứ giả Vân Mộng Trạch suốt cả đêm, lúc Thẩm Lãng đi ra, quần áo xốc xếch. Sau đó Thẩm Lãng bị giam giữ ở ngục giam Đại Lý tự, công chúa Ninh Diễm lại một mình suất binh tiến đánh Đại Lý tự, cử động lần này chẳng khác gì mưu phản, lại thêm có thể chứng minh giữa hai người có gian tình. Nếu không thể trừng trị Thẩm Lãng, uy nghiêm vương tộc ở đâu? Nếu không thể xử phạt công chúa Ninh Diễm, quốc pháp ở đâu? Hoàng tử phạm tội, phải cùng tội với thứ dân, công chúa điện hạ tiến đánh Đại Lý tự, lẽ nào thì không thể trừng phạt nghiêm khắc à?
Tức khắc, toàn bộ quan viên ở đây da đầu tê dại.
Ngay cả cái bình xịt cỡ bự Vương Thừa Trù cũng lạnh lẽo toàn thân.
Ngự Sử Điện trung này chính là người thuộc Ngự Sử Đài của ông ta.
Sự việc công chúa Ninh Diễm cùng Vân Mộng Trạch tiến đánh Đại Lý tự, tất cả mọi người giả bộ hồ đồ, coi như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Kết quả ngươi lại khoét ra..
Ngươi muốn làm gì?
Muốn chết lắm phải không?
Tại sao có người ngay cả chết còn không sợ nhỉ?
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Mà lúc này, Tô Nan vẫn còng lưng đứng trước triều đình, chẳng phát ra tiếng động nào, giống như tất cả chẳng quan hệ gì với ông ta vậy.
Toàn bộ triều đình, đều lâm vào sự yên lặng cổ quái.
Lời này đã không có nhưng người ứng về.
Ninh Diễm suất binh tiến đánh Đại Lý tự, chuyện này rất nhiều người đều thấy được.
Không thể trừng trị, nhưng cũng không thể nói chuyện này là đúng.
Một khi có người không muốn sống chọc ra tới, vậy còn nhất định phải tra rõ, ngay cả quốc quân đều không thể lảng tránh.
Thậm chí nếu cần, còn muốn thực sự nghiêm phạt công chúa Ninh Diễm.
Có thể hạ xuống phong hào quận chúa.
Có thể nhốt vào phủ Tông Chính.
Lúc này, Trương Xung bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ, lúc đó thần ngay Đại Lý tự, xem như là thấy rõ. Ngày đó có tiếng đồn nói có người muốn tới Đại Lý tự bắt cóc Thẩm Lãng, công chúa Ninh Diễm vừa nghe tức giận, cho nên dẫn đầu gia đinh đến trấn thủ Đại Lý tự, giúp đỡ duy trì trật tự, cái gọi là tiến đánh Đại Lý tự, hoàn toàn giả dối hư ảo.
- Quả thực vậy sao? - Quốc quân nói.
Trương Xung nói:
- Thần có thể làm chứng, sứ giả Vân Mộng Trạch có thể làm chứng, còn có đông đảo võ sĩ Hắc Thủy Đài cũng có thể làm chứng.
Quốc quân nói:
- Vậy theo như đồn đãi, đến tột cùng là ai muốn đánh chiếm ngục giam Đại Lý tự thì sao?
Trương Xung nói:
- Nghe nói là đạo tặc Khổ Đầu Hoan.
Lúc này, Khổ Đầu Hoan cách xa ngoài ngàn dặm lại bị chụp một nỗi oan ức lên đầu.
Tội danh cưỡng ép Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, lại cướp ngục giam Đại Lý tự.
Nhưng mà cái gọi là Ninh Diễm hỗ trợ duy trì Đại Lý tự trật tự, cũng chỉ chỉ là một bậc thang mà thôi, nhận một tác dụng tô son trát phấn.
Quốc quân lạnh lùng nói:
- Ninh Diễm thân làm công chúa vương tộc, lại dám một mình động binh ở kinh đô, bất kể là xuất phát từ lòng dạ thế nào, đều phạm sai lầm. Đại Tông Chính ở đâu?
Một vị Vương thúc khác của Việt quốc là Ninh Dụ ra khỏi hàng, lão chính là Đại Tông Chính Việt quốc, bình thường tựa như ẩn hình vậy, thậm chí vào triều cũng chẳng gây tiếng động gì lớn.
- Bắt Tam công chúa Ninh Diễm, nhốt vào Tông Chính Tự hối lỗi. - Quốc quân hạ lệnh.
- Vâng.
Tiếp đó, quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngự Sử Điện trung Lâm Bỉnh Trung, ngươi có thể hài lòng chưa hả?
Lời này, đã tràn đầy chủ tâm giết người tuyệt đối.
Ở trong lòng quốc quân, vị Điện trung Ngự Sử này đã là một người chết.
Đương nhiên, ngày hôm nay sẽ không chết.
Bởi vì quốc quân không thể bời vì hoạch tội, Ngự Sử Điện trung vốn là có thể tố cáo tất cả.
Thế nhưng, tùy tiện tìm một sai lầm để chơi chết ngươi, dễ dàng.
Ngự Sử Điện trung Lâm Bỉnh Trung nói:
- Còn có chuyện Thẩm Lãng làm bẩn danh tiết Tam công chúa, chuyện liên quan đến tôn nghiêm vương tộc Việt quốc của ta, xin bệ hạ tra rõ.
Quốc quân nói:
- Đại Tông Chính, việc này cùng nhau tra xét.
- Vâng.
Tô Nan, quả nhân cũng muốn nhìn, bây giờ còn có người nào vì ngươi đi ra đỡ kiếm?
Chuyện này coi như đi qua thế này, kế tiếp tiếp tục tố cáo Tô Nan.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù bắt đầu củng cố tâm trạng, chuẩn bị phun xịt cho thật nhiều.
Nhưng mà...
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận thanh âm dồn dập.
- Bệ hạ, quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp.
Một trinh sát chạy vội vào, trong tay cầm một phong tấu chương quân tình, phía trên cắm ba cái lông chim.
Điều này đại biểu cấp tốc, bất luận kẻ nào không ngăn được.
Tên trinh sát này tiến vào đại điện, quỳ xuống lạy rồi tâu:
- Bệ hạ, ba vạn đại quân nước Ngô xuôi nam, ép sát thành Thượng Dã.
Thành Thượng Dã.
Đã từng thuộc về nước Ngô.
Lúc đại chiến hai nước Ngô Việt, bởi vì Biện Tiêu nam đầu, nước Ngô thất bại thảm hại, cắt nhường chín quận.
Trong đó có thành Thượng Dã.
Thành Thượng Dã thuộc phạm vi cai quản của hành tỉnh Thiên Bắc, là chỗ gần nước Ngô nhất.
Hôm nay, ba vạn đại quân nước Ngô xuôi nam.
Đây là ý gì?
Đây là muốn đe doạ? Hay là phải khai chiến?
Hoặc là muốn đoạt thành Thượng Dã?
Đại thái giám Lê Chuẩn rất nhanh kiểm tra phong tấu chương này, hoàn toàn không có vấn đề, là Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao tự tay viết.
Nam Cung Ngao cùng Tô Nan là tử địch, tuyệt đối không có khả năng phối hợp tác chiến.
Chuyện đại sự quân quốc này, tuyệt đối không dám giở trò.
Quốc quân xem tấu chương Nam Cung Ngao xong, da đầu từng đợt tê dại.
Vị Ngô vương trẻ tuổi này muốn làm gì?
Trước đây không lâu chuyến đi săn biên giới, Ngô vương chiến thắng hai trận, sĩ khí tăng vọt.
Nhưng nước Ngô vẫn thuộc về thời kỳ suy yếu đi?
Hai mươi năm nghỉ ngơi lấy lại sức là đủ rồi? Ngươi vẫn mất đi chín quận.
Bây giờ liền khẩn cấp muốn mở ra chiến tranh?
Hai tay của quốc quân hơi run.
Ánh mắt hướng Tô Nan nhìn lại.
Tất cả chuyện này cùng Tô Nan có quan hệ hay không?
Chỉ mong là không có.
Nếu như có, vậy tất cả liền thật là đáng sợ.
Quốc quân trong lòng vừa giận vừa sợ.
Muốn động Tô Nan cứ khó khăn như vậy à?
Chiến cuộc nước Nam Ẩu vô cùng lo lắng, bây giờ nước Ngô phía bắc lại suất binh xuôi nam.
Bọn cướp nước Khương lại rục rịch.
Kể từ đó, quốc nội liền càng không thể rung chuyển.
Hành tỉnh Thiên Tây không thể loạn, thành Trấn Viễn không thể loạn.
Tô Nan tạm thời không động được.
Quốc quân nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.
Giờ khắc này, ông thực sự cảm giác được vô cùng khuất nhục.
Nhưng chuyện này không có gì, vị quân vương nào không có bị khuất nhục như vậy hả?
Năm đó Ngô vương chịu nhục, thậm chí làm đi đánh xe cho quả nhân mà.
Sâu hít sâu mấy hơi, để thanh âm của mình không run rẩy.
- Ha ha ha ha... - Quốc quân cười to nói:
- Ngô vương miệng còn hôi sữa, cứ như vậy khẩn cấp muốn lộ ra cái nanh vuốt non nớt của hắn sao? Việt quốc của ta cường thịnh, tuy rằng cuộc chiến nước Nam Ẩu còn chưa kết thúc, thế nhưng bằng vào phủ Trấn Bắc đại tướng quân, đối phó nước Ngô dư sức.
- Nếu đến, vậy liền chuẩn bị một chút.
- Ngô vương muốn chiến, vậy liền chiến đấu đi.
- Tô Nan, ngươi là phó sứ Xu Mật Viện, ngươi tới nói một chút coi, trả lời như thế nào hả?
Tô Nan cười nhạt trong lòng.
Ninh Nguyên Hiến, ngươi cho là chuyện chỉ đơn giản như vậy à?
Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là biến loạn động trời, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là bốn bề thọ địch.
Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chơi lớn.
Lúc này đây gia tộc họ Tô chúng ta không chỉ muốn phượng hoàng niết bàn, còn muốn chém tận giết tuyệt gia tộc họ Kim.
Tô Nan ra khỏi hàng, run rẩy nói:
- Thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ, xin bệ hạ càn khôn độc đoán.
...
Vua Khương Arugan vào sinh nhật bốn mươi lăm tuổi.
Trong hoàng cung nước Khương nguy nga lộng lẫy, xung quanh các nước đều đưa tới vô số châu báu.
Vua Khương hào phóng mừng rỡ.
Lần này quý khách tới không chỉ là Tô Kiếm Đình, còn có sứ giả các nước Tây Vực, sứ giả nước Nam Ẩu, sứ giả tộc Sa Man.
Còn có... sứ giả Nước Sở.
Sứ giả nước Sở lần đầu tiên công nhiên xuất hiện ở trên bữa tiệc của vua Khương.
- Hôm nay Khương quốc của ta đã hoàn toàn diệt bệnh đậu mùa.
- Nên cũng là lúc ta đại khai sát giới.
- Xâm lấn Việt quốc hả? Không thành vấn đề!
- Lúc này đây, ta không chỉ muốn phải sát nhập hành tỉnh Thiên Tây, còn muốn cướp đi mấy quận, giết hơn mấy ngàn vạn người, để Ninh Nguyên Hiến cảm nhận được sự phẫn nộ của ta.
- Hắn cũng dám bảo ta viết thư nhận tội, dám giết võ sĩ Khương quốc của ta.
Tô Kiếm Đình nói:
- Đại vương đừng quên một chuyện nhỏ, giết Thẩm Lãng.
- Quên không được. - Vua Khương nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta sẽ bảo Việt vương chém đầu Thẩm Lãng đưa đến trước mặt của ta.
- Nếu như hắn đáp ứng yêu cầu của ta, ta liền kiên quyết không lùi binh, đốt giết đánh cướp. Lần này ta muốn đe doạ càng nhiều vàng hơn, càng nhiều hơn nô lệ, đương nhiên cũng kể cả đầu của thằng tiểu tặc Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng “từng cứu” vua Khương, hơn nữa còn từng cứu vô số dân chúng Khương quốc.
Đây đối với vua Khương mà nói, ngược lại là sai lầm.
Arugan ta đây chỉ báo thù, không báo ân.
Lúc trước ở Khương quốc, sơ sẩy để ngươi chạy thoát một mạng.
Hiện tại tình hình dịch bệnh đậu mùa trong nước bình thường, tiểu tặc Thẩm Lãng nhà ngươi cũng nên chết.
Mà lúc này!
Những quả cầu độc bé xíu mà Thẩm Lãng chôn ở trong cơ thể vua Khương, gần như đã rỉ.
Chỉ cần gắng sức một cái, vỏ ngoài của quả cầu độc trực tiếp vỡ vụn, kịch độc Xyanua bên trong sẽ tiến vào máu.
Chỉ trong vòng mấy giây, là có thể giết vị vua Khương dũng mãnh cường đại kia.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta tiếp tục viết phần 2, ngày hôm nay sẽ có ba chương. Lạy xin các huynh đệ vé tháng, lạy xin hỗ trợ, bánh điểm tâm dập đầu.