Đây là một cao thủ!
Sứ giả hội Thiên Đạo lập tức cảm thấy được cái khả năng trúng tim đen của Thẩm Lãng.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ không bán gương, hoàn toàn để hội Thiên Đạo độc quyền.
Hơn nữa ngay cả công nghệ chế tạo gương đều bán toàn bộ cho ngươi, thế nhưng thủy tinh lại phải nhập hàng từ phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đây là bóp cổ.
Tên sứ giả da trắng hỏi:
- Như vậy xin hỏi, thủy tinh của ngài định bán bao nhiêu tiền một tấm?
Thẩm Lãng nói:
- Dựa theo giá cả leo thang, nhưng theo bình quân mỗi một tấm gương bán giá năm phần trăm.
Cái giá tiền này không tính là không tuân theo chuẩn mực, thậm chí đặc biệt có lương tâm, hơn nữa cũng có thể mang đến lợi nhuận to lớn cho phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Nhưng cái giá một trăm vạn lượng vàng giá cả vẫn quá không hợp thói thường. - Sứ giả da trắng nói:
- Thẩm công tử chẳng lẽ không biết, nó tương đương với gấp đôi thuế má hành tỉnh Thiên Nam sao.
Thẩm Lãng mỉm cười, hai tay giơ ra.
Sứ giả da trắng nói:
- Huống hồ chúng ta cũng không đủ quyền hạn, bốn mươi vạn lượng vàng, ta vẫn có thể làm chủ.
Bốn mươi vạn lượng vàng?
Vị sứ giả hội Thiên Đạo này thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Ý tứ của gã rất rõ ràng, bán đi công nghệ tấm gương cùng với bán lâu đài cùng mấy vạn mẫu ruộng tốt, vừa gần đủ bảy mươi vạn lượng vàng, là có thể trả được món nợ của hội Ẩn Nguyên.
Thẩm Lãng đơn giản nhắm hai mắt lại.
Sứ giả da trắng giống như bị thái độ ngạo mạn của Thẩm Lãng chọc tức, tức khắc cười lạnh:
- Thẩm công tử, khoảng cách kỳ hạn chót trả nợ chỉ có không đến nửa tháng, mà chúng ta là lựa chọn duy nhất của ngươi, ngươi tìm không được tổ chức thứ hai có thể lập tức xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng.
Thẩm Lãng cười khinh thường:
- Ngươi nhỏ mọn như vậy, lòng dạ nhỏ mọn thế này, tầm mắt chật hẹp thế này, thảo nào ở hội Thiên Đạo chỉ là một tiểu nhân vật. Ngươi biết ngu xuẩn nhất là cái gì không? Ở trước cơ hội chiến lược nói giá tiền, tính toán chi li đó là hành vi của tiểu thương nhân. Bất luận cơ hội chiến lược gì cũng là vô giá, không chỉ nói có thể kiếm nhiều tiền, dù cho bồi thường cũng phải làm.
Lời này hoàn toàn chọc giận sứ giả da trắng đó.
- Công tử Thẩm Lãng, hiện tại đang chờ đợi tiền cứu mạng chính là đám các ngươi? Sự ngạo mạn của ngươi sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, sẽ chỉ làm gia tộc của ngươi rơi vào tuyệt cảnh!
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện làm ăn bán gương này có thể mang đến cho các ngươi bao nhiêu lợi nhuận, có thể mang đến bao nhiêu quyền mậu dịch của các ngươi trên thế giới? Trong lòng các ngươi rõ ràng nhất. Ta kỳ thực có thể trả giá tiền cao hơn, nhưng ta lại không có! Tại sao? Bởi vì ta chỉ cần một triệu lượng vàng mà thôi, trong mắt của ta căn bản cũng không có tiền, chỉ có quyền lực, chỉ có chiến lược!
Thẩm Lãng cầm lấy chén trà, hướng ngay tấm gương đập nhẹ một cái.
Tức khắc, tấm gương bị nghiền nát.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Nhưng đối với các ngươi mà nói, tấm gương này đồng dạng không phải tiền tài, mà là quyền chủ động chiến lược. Năm đó hội Thiên Đạo các ngươi rõ ràng cùng hội Ẩn Nguyên tương xứng, tại sao lại bị thua? Không cũng là bởi vì mất đi quyền chủ động chiến lược à? Ở chiến đấu thiên hạ tranh bá, lợi thế các ngươi đặt ở trên người Khương Ly bệ hạ, kết quả ông ta thua, cho nên các ngươi bị hội Ẩn Nguyên áp chế mười mấy hai mươi năm.
- Hôm nay hội Ẩn Nguyên thế phát triển quá hung mãnh, hơn nữa bắt đầu thâm nhập đến bên trong cục diện chính trị của các quốc gia, nghiễm nhiên trở thành quái vật lớn, đuôi to khó vẫy, đưa tới các quốc gia quốc quân cảnh giác, cho nên đây mới cho hội Thiên Đạo các ngươi cơ hội thở dốc. Các ngươi chỉ có thiếu cơ hội, một trận chiến dịch, mà tấm gương này chính là vũ khí tốt nhất.
- Đối mặt loại cơ hội chiến lược này, ngươi lại cùng ta nói giá tiền?
- Đối thủ đàm phán như ngươi quá mức thấp kém, căn bản không xứng cùng ta nói chuyện, hoàn toàn hạ thấp phong cách của ta!
- Kim Hối, tiễn khách!
Thẩm Lãng lập tức ra lệnh đuổi khách thẳng thừng.
Tên sứ giả da trắng bị Thẩm Lãng coi khinh hoàn toàn tức giận, cười lớn một tiếng nói:
- Ta cũng muốn chống mắt mà xem, trừ chúng ta ngươi còn có thể tìm ai, lẽ nào tìm hội Ẩn Nguyên à? Đây chính là địch nhân của ngươi, một khi ta đi ra cái cửa này, kẻ hối hận chính là ngươi.
Thẩm Lãng vẫn nằm ở trên ghế, nhắm hai mắt lại, chẳng có ý giữ lại gì.
Thái độ hắn không giữ lại là thật.
Hội Thiên Đạo nói chuyện không được, hắn tìm hội Ẩn Nguyên.
Bởi vì, bên trong hội Ẩn Nguyên cũng chia phe phái.
Bất luận trong bất kỳ tổ chức siêu lớn cũng có đấu tranh nội bộ kịch liệt khủng khiếp, nếu như thao tác thoả đáng, thậm chí có thể xuất hiện một người khác phe của hội Ẩn Nguyên đưa cho Thẩm Lãng một số tiền lớn mua công nghệ làm gương nhưng lại hoàn toàn bảo mật, tiếp đó để Thẩm Lãng thời khắc mấu chốt cho phe phái Thư Đình Ngọc một bạt tai thật mạnh.
Hội Thiên Đạo đúng là người hợp tác tốt nhất, nhưng nếu không được cũng không có vấn đề gì.
Tên sứ giả da trắng đi tới cổng bước chân hơi thoáng khựng lại, lại vẫn không có nghe Thẩm Lãng giữ lại.
Nhưng mà vào lúc này!
Vị sứ giả người da vàng khom người nói:
- Thẩm công tử, ta đáp ứng.
Thẩm Lãng vẫn không mở mắt.
Trò này của hội Thiên Đạo không biết chơi đùa bao nhiêu lần.
Biểu hiện ra bên ngoài, sứ giả da trắng mặc tơ lụa, ngồi trên ghế, giống như hắn là chủ nhân.
Mà sứ giả người Mông Cổ mặc áo vải thô, đứng ở bên cạnh không có tiếng động phát ra, giống như gã là người hầu.
Nhưng trên thực tế, người da vàng mặc áo vải thô này mới là chủ nhân.
Loại chiến thuật đàm phán này chưa nói tới cao minh, cũng rất có tác dụng.
Sứ giả da vàng đưa tay ra nói:
- Bỉ nhân là Hoàng Đồng hội Thiên Đạo, cảm ơn Thẩm công tử cho cơ hội chiến lược tốt lần này! Ngài nói đúng, ở trước cơ hội cơ hội chiến lược nói giá tiền là hành vi ngu xuẩn nhất, dù cho bồi thường tiền cũng muốn làm, huống chi bên trong con số lợi ích khổng lồ nữa.
Thẩm Lãng giờ mới mở hai mắt ra.
Hoàng Đồng nói:
- Vậy có thể để cho chúng ta đi xem một nghìn tấm gương hay không? Tối thiểu để chúng ta xác định, nó có thể sản xuất với quy mô lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Có thể!
Tiếp đó, hắn trực tiếp đứng dậy, mở ra một cánh cửa.
Tức khắc, hai sứ giả hội Thiên Đạo nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng phản xạ thật mạnh, gần như sáng đến mức muốn mù hai mắt.
Bởi vì bên trong một căn phòng khác, bày chi chít vô số tấm gương.
Thậm chí có tấm gương siêu lớn cao hơn hai mét.
Mỗi một mặt đều sáng rực rõ ràng, như là kính chiếu yêu vậy.
Hơn nữa bên trong đốt mấy chục ngọn nến, được hơn một nghìn mặt gương phản xạ, hoàn toàn sáng như ban ngày.
May là có rất nhiều ống trúc thông mặt đất để thở, bằng không dưỡng khí đều phải bị đốt sạch.
Thẩm Lãng cười nói:
- Muốn chứng minh tấm gương này chi phí rất thấp? Không cần mang theo các ngươi đi phân xưởng quan sát, ta lập tức có thể chứng minh cho các ngươi xem.
Thẩm Lãng cầm lên một thanh sắt, gõ vào tấm gương lớn nhất.
Tấm thứ nhất, tấm thứ hai, tấm thứ ba, tấm thứ tư, tấm thứ năm...
- Xoảng xoảng xoảng xoảng...
Tức khắc, những tấm gương lớn này toàn bộ được Thẩm Lãng gõ bể trở thành mảnh vụn.
Chân chính nát đầy đất.
- Đừng gõ, đừng gõ...
Hai sứ giả hội Thiên Đạo gần như đều muốn khóc lên.
Những tấm gương lớn như vầy đều có thể lấy đi bán đấu giá, mỗi một tấm cũng có thể đạt đến giá tiền kinh người đó.
Bây giờ Thẩm Lãng đập bể toàn bộ, sao lại đậo vào gường, hoàn toàn là đập vào tim của bọn họ thì có..
Đập nát một tấm, tối thiểu đã không còn hơn một ngàn lượng vàng đó.
Đây giống như túi xách Hermes phiên bản giới hạn, bán mấy triệu một cái. Nếu như nhét vào trong lửa thiêu hủy, người thường xem chỉ biết trong lòng rỉ máu, hận không thể vọt vào đoạt cứu ra, ngươi hãy đốt ta đi, đừng đốt túi xách a, đây là đốt mấy triệu nhân dân tệ đó.
Thế nhưng đối với Hermes mà nói, thiêu hủy một túi xách phiên bản giới hạn cũng chính là đốt rụi một miếng cá sấu mà thôi, chi phí không vượt qua mấy trăm đô.
Thẩm Lãng nói:
- Thời gian phải nhanh, trong vòng mười ngày, ta muốn thấy được tiền đưa đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Mười ngày? - Hoàng Đồng khẽ nhíu mày, thời gian này có một chút cản trở.
- Không thành vấn đề! - Sứ giả hội Thiên Đạo Hoàng Đồng nói:
- Ngài còn có cái yêu cầu gì khác?
Thẩm Lãng nói:
- Trong đó bảy mươi vạn lượng vàng, chính là dùng lượng vàng trả. Mặt khác ba mươi vạn lượng vàng, là dùng vàng khối nguyên thủy, càng thô sơ càng tốt, tốt nhất giống như là mới từ bên trong mỏ vàng dã luyện được vậy.
Hoàng Đồng không khỏi kinh ngạc, chuyện này là vì cái gì?
Nhưng mà, gã đương nhiên chắc là sẽ không lắm miệng.
- Không thành vấn đề! - Hoàng Đồng hứa hẹn:
- Trong vòng mười ngày sẽ đưa tiền đến, bảy mươi vạn lượng vàng, hai vạn một ngàn cân vàng khối.
Thẩm Lãng nói:
- Nhất định phải bí mật vận tới, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, không thể tiết lộ bất luận lời đồn nào ra ngoài.
Hoàng Đồng cam đoan:
- Không có vấn đề, trưởng lão hội Thiên Đạo cộng lại không vượt qua năm người, tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Giọng của gã đang run rẩy.
Bởi vì, đây là cuộc làm ăn lớn nhất gã từng thực hiện.
Thậm chí nó đã vượt qua quyền hạn của gã, lấy cấp bậc của gã ở hội Thiên Đạo, còn không cách nào đồng ý yêu cầu của Thẩm Lãng, là cần đăng báo hội đồng trưởng lão.
Thế nhưng trong lòng Hoàng Đồng rõ ràng.
Loại cơ hội chiến lược này một khi thoáng qua, đến khi tầng tầng báo cáo, nhuỵ hoa kim châm đã tàn.
Làm người ở thời khắc quan trọng, nhất định phải biết mạo hiểm.
- Được, vài ngày sau gặp lại! - Thẩm Lãng nói.
Hoàng Đồng lại một lần nữa vươn tay.
Lần này Thẩm Lãng cũng đưa tay ra, cầm cánh tay đối phương lẫn nhau, nắm chặt tầng tầng lớp lớp.
Đây là một loại nghi thức mua bán, đại biểu cho đôi bên đã thỏa đàm, sẽ không thay đổi gì nữa.
Sứ giả hội Thiên Đạo Hoàng Đồng đi, kế tiếp gã phải thần tốc ngày đêm, không ngừng chạy trở về.
Gã mang đi một trăm tấm gương hàng mẫu
Thời gian thực sự quá gấp.
Đương nhiên huy động lượng vàng không khó, hoàn toàn có thể huy động tiền ở ngay Việt quốc, tiếp đó vận đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Hơi có chút khó khăn là tuyệt đối bảo mật, nhất định phải thần không biết quỷ không hay mà vận chuyển đám vàng này đến.
Mà mấu chốt nhất là gã phải trong thời gian ngắn nhất chạy về tổng bộ, thuyết phục hội đồng trưởng lão, có hội đồng trưởng lão cho phép mới có thể đưa tiền.
Bất quá gã tin tưởng vững chắc hội đồng trưởng lão trăm phần trăm thông thông, thậm chí là trong nháy mắt nhận luôn.
Bởi vì ai nấy đều thấy được, đây là cơ hội chiến lược hiếm có trăm năm mà hội Thiên Đạo mới gặp.
...
Bên trong thư phòng!
Nhanh, nhanh lên, nhanh nào!
Lại đến cơ hội để Kim Mộc Thông ta đây thi thố tài năng.
Ha ha ha ha ha!
Sau khi tiễn Hoàng Đồng của hội Ẩn Nguyên ra đi, Thẩm Lãng lập tức đọc, để Kim Mộc Thông múa bút.
Thông đại thần tốc độ nhanh hơn.
Gã đã không cần bút lông, mà dùng bút mực Thẩm Lãng phát minh.
Lần này tốc độ viết chữ bão táp.
Một giờ lại đạt tới gần hai hơn sáu trăm chữ, quả thật gây ngạc nhiên.
Hơn nữa không có sai lầm, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
Lãng gia nhìn mà thở dài.
Trên thế giới này luận chép sách, không ai hơn được Kim Mộc Thông.
May mà có trí não, bằng không Thẩm Lãng thật sự nhớ không nổi《 Tây Du Ký 》.
Thẩm Lãng không ngừng đọc, Kim Mộc Thông không ngừng sao chép.
Đương nhiên, bên trong có mấy nội dung phải sửa chữa một cái, ví như Đường Thái Tông các loại.
Phải đổi thành bối cảnh lịch sử thế giới này, nhưng mà điểm này đều không khó khăn.
Hơn nữa, trong truyền thuyết thế giới này cũng có Ngọc đế, thậm chí cũng có Phật tổ, đều xem như là thần nhân thời thượng cổ.
Vì vậy tất cả những điển tịch thế giới khác, đều là trứ tác ở công nguyên địa cầu hơn hai trăm năm trước, không chỉ có tứ thư ngũ kinh, những thứ khác cũng có.
Thậm chí có mấy điển tịch, không có ở một trái đất cổ đại khác.
Ví như rất nhiều sách vở, văn bia mà Thẩm Lãng đã xem, đều đặc biệt lạ.
Tóm lại văn minh thượng cổ đã lụi tàn trước kia của thế giới này hoàn toàn là một bí ẩn.
Kim Mộc Thông càng sao chép, càng nhiệt huyết sôi trào, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Quá dễ đọc!
Quyển sách này thật là đẹp mắt, so với quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》tỷ phu viết lúc trước rõ ràng hay hơn nhiều.
Cái quyển Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên, Kim Mộc Thông ta đây chẳng qua là chọn đoạn để đọc, hầu hết thời điểm là nhìn chằm chằm vào tranh, hơn nữa sau khi run cầm cập liền đần độn vô vị.
Không giống quyển 《 Tây Du Ký 》 này ngay cả ta cũng hiểu được.
Quá nóng máu, quá lợi hại luôn ấy chớ!
Kim Mộc Thông cảm thấy bản thân hoàn toàn không dừng được.
Chép suốt hai ngày một đêm, nửa chừng ngủ mấy canh giờ.
Chép xong hồi 7, Đại Thánh bị nung trong lò bát quái, trái tim con khỉ dưới chân núi Ngũ Hành.
Cũng chính là lúc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, kết quả bị Phật tổ đặt ở dưới chân Ngũ Hành sơn, hơn năm vạn chữ.
Đây là kết thúc cao trào đầu tiên của toàn bộ tiểu thuyết.
Lúc đầu Thẩm Lãng muốn sao chép đến đại náo Thiên Cung chỗ, bởi vì đây mới thực sự là cao trào.
Thế nhưng sợ bị chửi chó cắt chương (*), cho nên phải dừng lại dưới chân Ngũ Hành sơn.
(*) Bánh nổi tiếng bị chửi là đoạn chương, ngay cả khi ổng viết 1 chương dài gấp đôi người ta vẫn có người réo chửi trên qidian. Lão này coi vậy mà ghim lâu lắm.
Viết tiểu thuyết online hay bị mắng là chó cắt chương, nếu ở đây mà làm chó cắt chương, hắn sợ Cừu Yêu Nhi tiện tay đập chết Từ Thiên Thiên.
Bản thảo hơn năm vạn chữ này trọn một trăm trang.
Thẩm Lãng dùng giấy dầu gói kỹ, tiếp đó giao cho mật thám phủ Bá Tước, để gã lên thuyền dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành Nộ Triều, đem bản thảo cho Từ Thiên Thiên.
- Nhất định phải bảo đảm thân thủ giao bản thảo cho Từ Thiên Thiên, vô cùng trọng yếu.
Tên mật thám nói:
- Cô gia yên tâm, cảo còn người còn, cảo mất người mất.
Lời này để cho người ta nghe yên tâm, nhưng cũng có chút kỳ quái.
Từ khi nào thứ của Kim Mộc Thông viết ra, lại đáng tiền thế này?
Kim Mộc Thông vẫn còn chìm trong hưng phấn, rung giọng nói:
- Anh rể, quyển 《 Tây Du Ký 》này quá hay, chúng ta lần này nhất định gây sốt đó, chắc chắn so với 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 còn nóng phỏng tay hơn đó.
Vậy chưa chắc.
Tây Du Ký sẽ gây sốt, nhưng cần thời gian.
Cuối cùng không giống loại sách phòng the《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》này, tràn trề hiệu ứng thị giác, cộng thêm minh họa giống như nguyên bản, mới có thể trong nháy mắt bùng nổ.
Thẩm Lãng nói:
- Quyển sách này chúng ta là chuyên viết cho một người đọc, cho nên gây sốt không được. Dù cho có gây sốt, cũng chỉ có thể gây sốt trên người cô ta mà thôi.
Kim Mộc Thông nói:
- Người này người nào? Lợi hại đến thế này?
Đúng vậy, quá lợi hại luôn ấy chớ!
Thẩm Lãng quyết định, bản thân vẫn có cần phải đi một chuyến đến thành Nộ Triều.
Bởi vì Cừu Yêu Nhi cũng ở vào trong nguy cơ.
Người này võ công tuy rằng cực cao, thế nhưng suy nghĩ không tinh tế, kiểu đàn bà thô bạo ngang ngược.
Dựa theo những triệu chứng được miêu tả trong mật thư của Từ Thiên Thiên, Cừu Yêu Nhi rất có khả năng đã bị người hạ độc đã lâu, hơn nữa bản lĩnh dụng độc đặc biệt cao minh, ít khả năng phát hiện.
Cho nên cần Thẩm Lãng tự mình đi khám và chữa bệnh.
Hơn nữa đối với Thẩm Lãng mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt.
Như thế cũng nắm chắc kế hoạch chiếm thành Nộ Triều hơn.
Nhưng mà, bây giờ là không thể đi.
Thời gian mấy ngày nay quá quan trọng!
Rất nhanh, hội Thiên Đạo sẽ vận chuyển số lượng vàng và vàng thô khổng lồ đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Điều này cần Thẩm Lãng tự giao tiếp.
Hơn nữa kế tiếp mới thật sự là mở đầu vở kịch lớn.
Tất cả mọi người cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ chắc chắn không xuất ra được bảy mươi vạn lượng vàng này.
Mất đi đảo Vọng Nhai đã trở thành kết cục đã định, phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong cũng trở thành kết cục đã định.
Thẩm Lãng thậm chí có thể chắc chắn, người ngựa để hội Ẩn Nguyên tiếp quản đảo Vọng Nhai đều đã chuẩn bị xong.
Mà lũ quyền quý kia cũng mòn đao soàn soạt, chỉ cần phủ Bá Tước Huyền Vũ vừa ngã xuống, bọn họ lập tức bắt đầu nhào lên cắt xác chia thịt ăn.
Kỳ hạn vừa đến, tất cả mọi người chờ gia tộc họ Kim xong đời.
Đến lúc đó, Thẩm Lãng trực tiếp đập thật mạnh bảy mươi vạn lượng vàng trên đỉnh đầu hội Ẩn Nguyên.
Cái hình ảnh đó sẽ rực rỡ đến cỡ nào? Chấn động ra làm sao?
Đơn giản là vả bôm bốp vô mặt toàn bộ địch nhân.
Cái loại cảm giác này, ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái thấu trời nha.
Kế tiếp chiến lược đảo vàng của Thẩm Lãng, càng làm cho cả thế giới sửng sốt, càng thêm then chốt.
Tất cả những chuyện này đều thuận lợi như vậy.
Những đại thủ bút, kế hoạch lớn thế này.
Chỉ là ngẫm lại, cũng làm cho toàn thân người ta phát run!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Khoảng cách thời gian trả nợ càng ngày càng gần.
Khoảng cách thời gian hội Thiên Đạo vận tới một triệu lượng vàng càng ngày càng gần.
...
Bên trong thành Nộ Triều!
Từ Thiên Thiên ngẩng đầu chờ đợi, cuối cùng đã đợi được mật thám phủ Bá Tước Huyền Vũ đưa tới bản thảo sách.
Như vậy nàng và mật thám gặp mặt có phải đặc biệt khó khăn hay không? Có phải đặc biệt bí ẩn hay không?
Bí ẩn là thật, thế nhưng một chút cũng chẳng khó khăn.
Bởi vì, nàng là hoàn toàn tự do, tất cả đàn bà con gái trong lâu đài của Cừu Yêu Nhi đều tự do.
Sau khi nhận được bản thảo, Từ Thiên Thiên bắt đầu tự đọc.
Thẩm Lãng nhà ngươi tuyệt đối đừng để cho ta thất vọng.
Tuyệt đối không nên viết thứ tình cảm sướt mướt, cũng đừng viết cái quỷ phòng the gì hết.
Ta thích xem, nhưng Cừu Yêu Nhi không thích.
Dùng hơn nửa canh giờ, Từ Thiên Thiên đã xem xong nội dung hơn năm vạn chữ 《 Tây Du Ký 》 do Thẩm Lãng viết.
Sau khi xem xong, nàng chỉ có một cảm giác.
Quá dễ đọc, quá kích thích!
Ngay cả loại nữ văn thanh như nàng còn thấy nhiệt huyết sôi trào, chớ nói chi là nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi.
Sách này rõ ràng quá phê, rõ ràng thoải mái, rõ ràng tràn đầy tự do cùng chiến đấu.
Nhất là cái đoạn đại náo Thiên Cung.
Rõ ràng tràn đầy sức tưởng tượng thiên mã hành không, quả thực chính là thứ Cừu Yêu Nhi thích nhất.
Thậm chí quyển sách này phảng phất như là đo ni đóng giày cho Cừu Yêu Nhi vậy.
Từ Thiên Thiên dám cam đoan, câu chuyện《 Tây Du Ký 》 này, tuyệt đối có thể hạ gục nhanh chưa từng có những câu chuyện của toàn bộ tiện nhân kia từng kể lể.
Câu chuyện này tuyệt đối có thể chinh phục Cừu Yêu Nhi.
Nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi, ngươi chờ cho ta, ta đây sẽ tới đánh chiếm ngươi!
Vị trí thị nữ thân cận của ngươi, đã định đoạt cho Từ Thiên Thiên ta đây rồi!
Ôi!
Nhưng mà điều này lại trở thành mục tiêu tối cao, Từ Thiên Thiên ta đây thật sự không có có tiền đồ gì hết!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay ba chương một vạn bảy! Gõ đến hai tay đều rút, ngay cả ngón tay cũng run, cuồng xin hỗ trợ!
Ta đi ăn chút cơm, sau đó tiếp tục liều mạng, tiếp tục gõ chữ.