Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Mộc Lan có quân vụ trong người, không ở nhà.
Thế là, Thẩm cô gia liền hoàn toàn cho phép bản thân cất cánh.
Hắn đang vẽ.
Tiểu Băng là người mẫu, ngồi trên ghế bành, ăn mặc ít ỏi vô cùng, xinh đẹp động lòng người.
- Cô gia, xong chưa, người ta tạo dáng này mệt mỏi quá.
Mộc Lan không ở đây, nha đầu này cũng hoàn toàn cho phép bản thân thoải mái.
Dù sao cũng dù cho bị tiểu thư phát hiện cái gì, bị đánh cũng là cô gia, tiểu thư từ trước đến giờ có đánh mình đâu.
Thế là đôi mắt xinh đẹp kia chớp chớp lia lịa, tư thế kia hận không thể lõm thành một đóa hoa.
Hai con mắt to thời thời khắc khắc đều ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có chút bụ bẫm hận không thể viết lên mấy chữ.
Cô gia tới nha!
- Được rồi, chắc không cần chỉnh gì nữa. - Thẩm Lãng nói.
Tiểu Băng không kịp chờ đợi đã chạy tới, nói dịu dàng:
- Để người ta đến xem chút nào.
Tiếp đó, nàng có vẻ không cẩn thận, đem thân thể mềm mại của mình chen vào lòng Thẩm Lãng.
Vẽ thật sự quá đẹp, tiểu Băng cũng nhanh chóng biết được cái hình ảnh kia trên giấy vẽ mình rõ ràng quá… quyến rũ.
Tiếp tục nàng giả bộ nghiêm túc ngắm tranh lại vờ vịt như tình cờ chạm vào môi Thẩm Lãng vậy.
- Ôi chao, cô gia rõ ràng không biết xấu hổ, người ta sao lại thành cái dạng này, ngài rõ ràng vẽ người ta thành yêu tinh rồi.
Cô bé này vừa làm nũng, vừa dùng tay kéo bỏ thắt lưng, ra vẻ vô tình cọ vào Thẩm Lãng.
Đậu má, ngươi mới mười bảy tuổi thôi? Cứ dụ dỗ người ta như vậy thì sao mà sống? Còn nói mình không phải là yêu tinh.
Thẩm Lãng cảm giác được mình đang đùa với lửa, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, nhưng lại không đẩy ra được.
Vừa lúc đó, một tỳ nữ khác tên là tiểu Hoàn chạy vào, nhìn thấy một màn này, không khỏi kêu lên một tiếng.
- Nô tỳ không thấy gì cả! - Tiểu Hoàn vội vàng che mắt.
Tiểu Băng lập tức tránh ra thật nhanh, bản năng bưng kín ngực, thế nhưng cũng chẳng buông hắn ra, còn vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn mông lên.
Ở trong nhà này, tiểu thư đệ nhất, tiểu Băng ta đây thứ hai, cô gia tuyệt đối không thể bị đám đê tiện các ngươi dụ dỗ đâu.
Thẩm Lãng đứng dậy, hơi hơi ưỡn ngực một cái, cất giọng chính nghĩa:
- Tiểu Hoàn, ngươi biết làm người quan trọng nhất là gì không?
Tiểu Hoàn nói:
- Tát vào mồm quan trọng, nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, trong lòng phải rõ ràng.
Thẩm Lãng nói:
- Quả nhiên rất hiểu chuyện.
Tiểu Hoàn nhủ thầm, ta có thể không hiểu chuyện à? Cô gia nhà ngươi hại ta bao nhiêu lần?
Ngay hôm qua, tiểu Hoàn không cẩn thận nói lỡ miệng.
Kết quả buổi tối, lúc nàng say giấc, cô gia ngâm 2 tay của nàng trong nước nóng.
Sáng sớm hôm sau, tiểu Hoàn phát hiện chăn của mình ướt cả.
Cô gia này quả thực rất xấu xa.
Tiểu Hoàn vội vội vàng vàng tắm, giặt mền, tiếp đó trong não ảo tưởng cô gia đêm qua sẽ không có thừa cơ đối với mình làm chút cái gì khác chứ?
Tiếp đó nàng không khỏi chạy đến trước gương soi một cái, trong lòng chẳng biết tại sao chùng xuống.
Thẩm Lãng nói:
- Tiểu Hoàn, ngươi vội vã như vậy tới tìm ta? Có chuyện gì vậy?
Tiểu Hoàn nói:
- Trung thúc có chuyện tìm ngài.
Trung thúc chính là Kim Trung, ông ta là đại thủ lĩnh kiêm thần tượng của toàn bộ người hầu nha hoàn cả phủ Bá Tước.
Nhưng mà Kim Trung bây giờ rất hiểu chuyện, đều biết để nha hoàn trước vào tới bẩm báo, mà không phải trực tiếp xông vào.
Lúc Thẩm Lãng đi ra, ánh mắt Kim Trung có chút cổ quái.
- Cô gia, Từ Thiên Thiên đến đây cầu kiến.
Nàng quả nhiên đã đến rồi!
Nhưng trên mặt của Thẩm Lãng không có biểu cảm đắc ý bao nhiêu, mà là có chút do dự.
...
Từ Thiên Thiên trong lòng có chút vô cùng lo lắng chờ đợi.
Nàng đang suy nghĩ, Thẩm Lãng phải lấy loại nào khuôn mặt tiếp đãi mình nhỉ?
Đắc ý? Khinh thường? Hay hoặc là trực tiếp đùa giỡn, thậm chí càng thêm lấn lướt?
Thẩm Lãng tới nơi!
Biểu cảm trên mặt Từ Thiên Thiên trong nháy mắt biến hóa, lộ ra nụ cười quyến rũ.
- Dân nữ bái kiến Thẩm cô gia.
Từ Thiên Thiên hướng Thẩm Lãng cong người hành lễ, đường cong mê người vô cùng.
Nàng cho tới bây giờ cũng không mở nụ cười lấy lòng như thế, cũng không hề dùng ánh mắt quyến rũ như thế này.
Hơn nữa quần áo nàng mặc trên người, lớp hóa trang trên mặt lại giống y hệt Tây Môn Tiêm Tiêm trong Phong Nguyệt Vô Biên vậy.
Đây là Thẩm Lãng trong lòng với Từ Thiên Thiên mong đợi.
Ra vẻ tài nữ gì thế?
Mỹ nhân quyến rũ như con rắn độc mới phù hợp thuộc tính của ngươi.
Lúc trước mỗi một lần Thẩm Lãng nhìn thấy Từ Thiên Thiên, hoặc là bêu xấu, hoặc là đùa giỡn, sơ lược tiểu sử một đêm phu thê ơn trăm ngày, hay hoặc là Khai Tắc Lộ các loại.
Thế nhưng lúc này đây, Thẩm Lãng ngược lại đặc biệt nghiêm túc, trực tiếp đi tới trước mặt nàng.
Từ Thiên Thiên cứ như vậy khuất thân một nửa ở chỗ đó.
Bởi vì Thẩm Lãng cũng không nói những câu đại loại như đứng dậy.
Hơn nữa cái tư thế này của nàng, có vẻ đường cong vòng eo càng mê người.
- Thẩm Lãng cô gia, quyển sách này của ngài ta từ đầu tới đuôi xem mười một lần, rõ ràng viết hay vô cùng. - Từ Thiên Thiên giở giọng nịnh nọt:
- Ta bây giờ không có nghĩ đến, ngài lại có tài hoa như thế, so với quyển sách này của ngài, những bài thơ trước kia ta viết thực sự xấu hổ vô cùng. Hơn nữa Chúc Văn Hoa đem toàn bộ sách của hắn đốt cháy hết là đúng, bởi vì trước mặt sách của ngài, quyển 《 Mộng Uyên Ương 》kia của hắn quả thực khó coi.
Thẩm Lãng vẫn không có để ý tới.
Từ Thiên Thiên mở ra Thẩm Lãng quyển này 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên》 đọc lên một đoạn.
- Mật vân mê vãn tụ, ám vụ tỏa trường không. Quần tinh dữ hạo nguyệt tranh huy, lục thủy cộng thanh thiên đồng bích. Tăng đầu cổ tự, thâm lâm trung nhượng nhượng nha phi; khách bôn hoang thôn, lư hạng nội uông uông khuyển phệ.
(Tạm dịch: Mây mật mê hồn tụ chậm lại, sương mù khóa trời cao. Những ngôi sao và ánh trăng tranh nhau phát sáng, mặt nước và bầu trời cùng mang màu ngọc bích. Tăng lữ bỏ chùa cổ, trong rừng sâu quạ bay ồn ào; khách chạy trong thôn hoang vắng, trong đường làng tiếng chó sủa gâu gâu)
- Đoạn văn duyên dáng thế này chỗ nào cũng có, quả thực để cho người ta say mê. Không sợ ngài chê cười, những ghi chú của ta trên quyển sách này nhiều đến mức có mười mấy vạn chữ.
- Quyển thứ hai lúc nào xuất bản, ta rõ ràng ngẩng đầu trông mong.
Từ Thiên Thiên cất giọng kiều mị mê người, giống như hoàn toàn hóa thân trở thành fan não tàn của Thẩm Lãng vậy, giống như quyển sách này Thẩm Lãng không làm bẩn nàng tí ti nào cả.
Giống như hôm qua kẻ buộc Thẩm Lãng đốt sách không phải nàng vậy.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn không nói một lời, mắt lạnh đối đãi.
Hơi hơi cắn răng ngọc một cái, Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:
- Thẩm công tử, nhất dạ phu thê bách nhật ân. Ta đã biết sai rồi, ta nhận thua, xin công tử thu thần thông đi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngồi xuống đi.
Từ Thiên Thiên lúc này mới dùng thân thể mềm mại đứng lên, lượn lờ ở trên ghế gấm ngồi xuống.
Thẩm Lãng nói:
- Từ Thiên Thiên, nhà ngươi gặp kiếp nạn, vì sao không đi xin Trương Xung? Vì sao không đi xin phu quân Trương Tấn của ngươi vậy?
Từ Thiên Thiên cất giọng cười quyến rũ:
- Thẩm công tử nói đùa sao.
Liền một câu nói này, giống như có ý tứ hàm xúc vô cùng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Chuyện của nô gia, tại sao có thể để phu quân xuất thủ tương trợ?
Lời này nghe giống như với Trương Tấn tràn đầy thâm tình, mơ hồ phải lôi ra đố kỵ Thẩm Lãng.
- Thẩm công tử, ta thực sự nhận thua, ta thực sự sai rồi. - Từ Thiên Thiên lại đứng dậy, lại cong lưng xuống lạy Thẩm Lãng, nói:
- Ta hướng ngài xin lỗi, lúc trước ngài ở nhà họ Từ, ta không đối đãi với ngài thật tốt, sau đó lại nhiều lần mạo phạm ngài, xin ngài nể tình ta vô tri phân thượng, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho nhà họ Từ đi.
- Không. - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cảm thấy bản thân cũng không sai, trong lòng ngươi thậm chí hoàn toàn không có ý hối hận. Ngươi đến nay vẫn cảm thấy đuổi ta ra khỏi nhà là đúng, gả cho Trương Tấn cũng là đúng. Thậm chí ở trong mắt ngươi, phủ Bá Tước Huyền Vũ trong vòng ba tháng sẽ bị tiêu diệt, đến lúc đó ta liền chết không có chỗ chôn.
Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:
- Làm sao biết chứ? Thẩm công tử anh minh thần võ, tại sao có thể gặp chuyện gì kia chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Trương Xung cùng Trương Tấn đi phủ Hầu tước Trấn Bắc, kế tiếp muốn đi chính là phủ Bá tước Tấn Hải, tiết tấu cắn giết phủ Bá Tước Huyền Vũ tăng nhanh, lực lượng chẳng những không có yếu bớt, ngược lại tăng cường, phủ Bá tước Tĩnh An cũng khẩn cấp phải chia một chén súp. Ở trong mắt thế nhân, phủ Bá Tước Huyền Vũ đã là một nấm mộ xương, Thẩm Lãng ta đây cũng đã là một người chết, thắng họ Từ nhà ngươi một màn căn bản không sửa đổi được đại cục.
Vẻ quyến rũ trên gương mặt của Từ Thiên Thiên dần dần nhạt đi:
- Thẩm công tử thật biết nói đùa.
Thẩm Lãng nói:
- Còn đối với họ Từ ngươi mà nói, bây giờ quan trọng nhất không phải truy cứu đại tác phường là ai đốt. Mà là vượt qua cái cửa ải khó khăn này, giữ được tấm bảng vàng Từ Tú, như thế nhà ngươi mới có giá trị với Trương Xung. Bằng không còn chưa có đến khi phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, các ngươi xong đời trước hết.
Nụ cười quyến rũ giả tạo trên gương mặt Từ Thiên Thiên cuối cùng thu lại.
- Thẩm công tử, chúng ta sẵn lòng ra giá gấp rưỡi, thu mua hơn ba trăm vạn cân kén tằm trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ. - Từ Thiên Thiên trực tiếp ngã giá.
Thẩm Lãng nói:
- Gấp ba!
Nghe những lời này, thân thể mềm mại Từ Thiên Thiên run lên bần bật.
Nụ cười trên mặt cùng vẻ quyến rũ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Rõ ràng công phu sư tử ngoạm!
Gấp ba giá tiền, đây là muốn đem tiền nhà họ Từ còn lại ép sạch sành sanh.
- Thẩm công tử, ngài ra giá cũng không tránh khỏi quá độc ác đi. - Từ Thiên Thiên cắn răng nói:
- Bằng không cứ thế này vậy? Ngài sẽ đối ta làm cái gì mới có thể giải hận, cứ động thủ đi. Đương nhiên ta tuyệt đối phải xin lỗi phu quân, điều này chẳng khác gì để ta cắm sừng phu quân vậy.
- Muốn đánh có thể, ngược đãi ta cũng có thể, cái gì đều có thể. - Từ Thiên Thiên nhắm mắt lại.
Thẩm Lãng nói:
- Không nên vọng tưởng trả tiền lại ngay tại chỗ, liền gấp ba giá tiền, thích thì mua, một lượng vàng cũng không cho thiếu.
Từ Thiên Thiên mở đôi mắt đẹp, gương mặt tuyệt mỹ run rẩy, nói:
- Thẩm công tử, ngươi đây là muốn ép khô nhà của chúng ta một giọt máu cuối cùng à?
- Đúng. - Thẩm Lãng nói.
Từ Thiên Thiên nói:
- Thế nhưng ngài đừng quên, trừ nhà của chúng ta, ai cũng không dám nhận kén tằm các ngươi. Chúng ta là cái gậy đánh sói hai đầu, cho nên Thẩm cô gia chớ để quá mức. Kén tằm nhà ngươi không bán cho chúng ta, nhà họ Từ chúng ta tuy phải xong đời, ngươi phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng muốn xong rồi, mười vạn nông dân đều không có tiền mua lương thực, xảy ra đại loạn đó.
Thẩm Lãng nói:
- Chúng ta đây liền tự kéo tơ, bản thân tự dệt lụa.
Từ Thiên Thiên nói:
- Các ngươi có phân xưởng? Có công nhân à?
Nói đến đây, Từ Thiên Thiên biến sắc, trong nháy mắt trắng bệch, bởi vì nàng nghĩ tới một việc.
Quả nhiên, Thẩm Lãng cười nói:
- Có công nhân, sẽ có phân xưởng. Công nhân của nhà ngươi chính là công nhân của chúng ta đấy, không phải sao?
Đúng vậy!
Đại tác phường nhà họ Từ bị cháy, những công nhân này phải ăn cơm.
Nếu phủ Bá Tước tự dệt tơ lụa chiêu mộ bọn họ, lẽ nào bọn họ còn có thể cùng chung mối thù với nhà họ Từ mà không tới?
Từ Thiên Thiên cắn răng chảy máu, lạnh giọng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi thực sự một chút đường lui đều không để lại sao?
Thẩm Lãng cười nói:
- Thiên Thiên nhà ngươi cho vậy là được sao? Ngươi vốn là ổ rắn, vì sao phải ra vẻ làm hồ ly vậy? Ta còn quen với dáng vẻ độc ác của nhà ngươi hơn kia kìa? Cái gì bảo ta không chừa một đường lui nào? Ngươi còn muốn ta cho đường lui thế nào? Nếu ta muốn có đường lui, ngươi cho sao?
Từ Thiên Thiên không còn cố làm ra vẻ, Thẩm Lãng cũng lộ ra bộ mặt lưu manh thật sự.
Như thế tự nhiên hơn, mọi người đều là cẩu nam nữ, coi như huề.
Từ Thiên Thiên nói:
- Quyết chiến bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ đang ở trước mắt, chiếc này thuyền lớn lập tức sẽ phải lật. Thẩm cô gia nhà ngươi đã ở trên chiếc thuyền này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng phụ mẫu đệ đệ của ngươi, nhưng có thể sống sót.
- Gấp năm giá gốc. - Từ Thiên Thiên nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp chuyện chẳng lành, sau đó ta có thể đảm bảo phụ mẫu đệ đệ ngươi vô cùng, ta có thể dùng tổ tiên của ta cùng con cái tương lai xin thề.
Thẩm Lãng giơ lên chén trà nói:
- Tiễn khách.
Kim Trung tức khắc vào đây, nói thẳng:
- Tiểu thư Từ Thiên Thiên, mời.
Từ Thiên Thiên cắn răng nói:
- Giá gấp đôi.
Thẩm Lãng nói:
- Thiên Thiên, ngươi để ta vô cùng thất vọng. So với sống chết tồn vong, tiền tài tính là cái gì? Ngươi không giống cái dạng người nhỏ mọn thế đâu?
- Chuẩn bị một chút, phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta phải mở phân xưởng, đi chiêu mộ công nhân đi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng trực tiếp đi, không có bất kỳ ý muốn quay lại.
Từ Thiên Thiên lòng đang rỉ máu.
Một cân kén tằm tươi giá tiền là 20 đồng, nói cách khác một lượng vàng có thể mua một trăm cân chừng đó.
Dựa theo giá gốc mua ba trăm vạn cân kén tằm trên đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ đây, chỉ cần chừng ba vạn lượng vàng.
Bây giờ Thẩm Lãng ra chiêu trực tiếp lật tới chín vạn lượng vàng.
Đây đã là cực hạn nhà họ Từ có thể lấy ra được, thậm chí phải gán nợ bất động sản cùng cửa hàng.
Thẩm Lãng đúng là phải ép khô một giọt máu cuối cùng của nhà họ Từ.
Từ Thiên Thiên gào thét:
- Thẩm Lãng, phủ Bá Tước Huyền Vũ lập tức sẽ phải huỷ diệt, có nhiều tiền như vậy làm cái gì? Có hữu dụng không?
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Số tiền này không phải cho ta, mà là cho con dân thuộc đất phong thành Huyền Vũ, chúng ta chẳng qua là thay thế bọn họ bán kén tằm mà thôi, phủ Bá Tước chẳng qua là thu thuế.
- Lại nói cái thứ tiền này, ai ngại nhiều kia chứ? - Thẩm Lãng nói:
- Ta đếm ngược năm con số.
- Năm, bốn, ba...
- Hai!
- Một!
Từ Thiên Thiên chợt đem cái quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên》 trong tay xé thành mảnh nhỏ, nói:
- Cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi. Liền gấp ba giá tiền, Thẩm Lãng nhà ngươi hãy mang theo đây khoản tiền vàng vào quan tài đi.
- Quyết chiến bao vây tấn công Huyền Vũ họ Kim đã muốn bắt đầu, Thẩm Lãng ta xem ngươi chết như thế nào, chết như thế nào!
Từ Thiên Thiên cũng không khống chế mình được nữa, hoàn toàn không cách nào che giấu thù hằn trong mắt.
Ngày kế!
Từ Thiên Thiên chính thức cùng Bá Tước Huyền Vũ tiến hành giao dịch.
Đây là nàng yêu cầu, nàng tuyệt đối không muốn gặp lại Thẩm Lãng một lần nữa.
Nàng đã nói, tương lai khi nàng gặp lại được Thẩm Lãng, hắn nhất định là một cái xác.
Ba trăm vạn cân kén tằm, vận dụng hơn một nghìn người, dùng mấy ngày mới giao dịch xong.
- Huyền Vũ Bá, ngài dùng danh dự gia tộc họ Kim đảm bảo, ba trăm vạn cân kén tằm này, tuyệt không vấn đề, tuyệt đối không có bỏ thứ gì trong đó. - Từ Thiên Thiên nói.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Ta xin thề, đám kén tằm không có vấn đề.
Từ Thiên Thiên tin!
Bởi vì danh dự gia tộc họ Kim, vượt qua xa chín vạn lượng vàng.
Nhà họ Từ đem không ra nhiều tiền mặt như vậy, thế chân mười mấy cửa hàng, thế chân tòa nhà, cuối cùng vay ra sáu vạn lượng vàng từ hội Ẩn Nguyên.
Tổng cộng chín vạn lượng vàng, ước chừng mấy chục cái rương.
Đương nhiên, đại bộ phận số tiền này là muốn cho mười vạn con dân phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Phủ Bá Tước chẳng qua là đánh thuế, lấy được một vạn tám nghìn lượng vàng.
Mấy nghìn người trên đất phong lúc trước quỳ gối phủ Bá Tước, dập đầu mà lệ rơi đầy mặt.
- Cảm ơn ơn trời cao đất rộng của Bá Tước đại nhân.
- Cảm ơn cô gia ơn cứu mạng.
- Bá Tước đại nhân công hầu muôn đời.
Toàn bộ con dân trên đất phong rơi vào đại dương hạnh phúc.
Nguyên bản còn lo lắng những thứ kén tằm này bán không được, năm nay phải chịu đói.
Thật không ngờ, thu nhập so với năm rồi gấp đôi hoặc hơn nữa.
Từ Thiên Thiên móc sạch tất cả tài sản, dùng giá tiền gấp ba mua hết đống kén tằm này lập tức chuyển đến trong phân xưởng Lâm Mặc.
Mấy trăm công nhân, ngày đêm không nghỉ mà đẩy nhanh tốc độ.
Nhất định phải ở trước kỳ hạn giao hàng đẩy ra lụa thành phẩm, đồng thời nhuộm màu hoàn tất.
Đám kén này quả nhiên là không có vấn đề, hết thảy đều đặc biệt thuận lợi.
Rút ra tơ sống.
Đồng thời xe dệt thành lụa.
Hơn nữa phẩm chất tốt vô cùng, Từ Thiên Thiên cùng Từ Quang Doãn không khỏi thở dài một hơi.
Hơn nữa phía Trương Tấn cùng Trương Xung cũng truyền đến tin tức tốt.
Đàm phán cùng phủ Hầu tước Trấn Bắc, phủ Bá tước Tấn Hải đều đặc biệt thuận lợi.
Chuyện cắn giết sau cùng với phủ Bá Tước Huyền Vũ đã muốn bắt đầu rất nhanh.
Từ Thiên Thiên đều hao gầy, thế nhưng nàng chưa đến nỗi mệt mỏi rã rời.
Phía trong đầu của nàng vĩnh viễn quanh quẩn một thanh âm.
- Thẩm Lãng, ta xem ngươi chết như thế nào!
- Thời khắc phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, Thẩm Lãng nhà ngươi nhất định chết không có chỗ chôn, ta nhất định sẽ đem ngươi lột da rút gân, tiếp đó ở phía trên xác ngươi đạp một vạn lần, đồng thời nghiền xương của ngươi thành tro.
...
Mười ngày này!
Lâm Chước hoàn toàn biến thành một con chó điên.
Gã suất lĩnh kỵ binh sở Thiên Hộ Diêm Sơn, điên cuồng quấy rầy biên giới đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Lại lần nữa tạo ra xung đột và sự cố.
Hơn nữa gã lại công nhiên di chuyển cột mốc biên giới, hết lần này đến lần khác dẫn binh xâm phạm lãnh địa phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Xung đột giữa hai lực lượng quân đội, bạo phát mấy chục lần.
Mỗi một lần, Mộc Lan đều nín nhịn mà rút lui, bằng không xung đột nhỏ đã bạo phát thành đại chiến.
Nhìn thấy Mộc Lan cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ mềm yếu như thế, Lâm Chước càng thêm đắc ý, càng thêm không chút kiêng kỵ khiêu khích được.
Hai ngày này, càng là lấy danh nghĩa vi phạm, trực tiếp bắn tên kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ.
Mặc dù không có bắn người, thế nhưng bắn chết phủ Bá Tước tám con chiến mã.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ vẫn không có phản kích, điều này làm cho Lâm Chước càng thêm cảm thấy đối phương mềm yếu đến mức có thể lấn.
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã là một nấm mộ xương, ha ha ha ha!
Loại đắc ý này của Lâm Chước, đương nhiên muốn cùng người chia sẻ.
Gã về đến nhà, cùng phụ thân uống rượu, kể hết chuyện vui sướng trong lòng.
Buổi tối, gã tìm tới tỳ nữ xinh đẹp nhất trong nhà thị tẩm, ra sức chinh phạt.
- Thẩm Lãng, chờ đến phút giây phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, ta nhất định sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn!
- Kim Mộc Lan, ngươi không phải cao cao tại thượng à? Tương lai kết quả của ngươi nhất định là Giáo Phường Ti, cho đến lúc này ta nhất định sẽ không keo kiệt chăm sóc ngươi, ta còn phải mang theo Tam công tử, Ngũ công tử phủ Bá tước Tĩnh An cùng đi sủng hạnh ngươi.
Nhưng mà vào lúc này, tỳ nữ dưới thân gã bỗng nhiên thét chói tai một tiếng.
- A... A...
- Cô gia, người chảy máu kìa.
Lâm Chước cúi đầu vừa nhìn, phát hiện phía trên mệnh căn của mình nổi lên một vết loét, hơn nữa đã bị thủng đang chảy máu.
Quan trọng là chẳng hề biết đau như thế nào, lúc trước không phát hiện, ngày hôm nay mới nổi lên sao?
Đây, đây là cái gì?
Lâm Chước đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó trong nháy mắt tỉnh rượu, toàn bộ não gần như chợt nổ tung.
Cả người rét run! Bị sự sợ hãi vô biên bao phủ.
Gã loáng thoáng biết đây là vật gì?
Cái này... cái này dường như là giang mai đó..
Đây là bệnh đường sinh dục đáng sợ nhất.
Vậy, cái đồ chơi này không cách nào chữa được nữa.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay ba chương một vạn bốn, ta tiếp tục gõ chữ chiến đấu hăng hái đến nửa đêm.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hãy thông cảm cho Mèo, thứ 7 mèo đi thi, cần thời gian ôn bài nên chỉ có thể mần tạm mỗi ngày 1 chương. Sẽ bù sau nhé.